CỰC PHẨM TÀ THIẾU

Đối mặt một kiếm này của Trần Thanh Đế, Nhâm Vô Tu vậy mà không biết nên đánh trả như thế nào, rơi vào đường cùng, tốc độ thôi phát đến cực hạn, rất nhanh né tránh.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, chim chóc bốn phía vỗ cánh, phía sau tiếp trước, vô cùng hoảng sợ bay khỏi nơi ở của bọn nó.

Nổ mạnh qua đi, ở địa phương vốn là Nhâm Vô Tu đứng, xuất hiện một cái hố to. Nhâm Vô Tu ở một bên thấy vậy, trên ót mồ hôi lạnh chảy ròng.

Đáng sợ.

Uy lực một kích này, thật sự là đáng sợ.

Nếu như là Nhâm Vô Tu tạo thành lực phá hoại như thế, cũng không đáng khiếp sợ. Mấu chốt là, người này lại là Trần Thanh Đế, một tiểu tử tuyệt đối không có Trúc Cơ.

Một tiểu tử Luyện Khí kỳ, thậm chí có lực phá hoại như thế?

Kiếm pháp!

Pháp bảo!

Trong con ngươi của Nhâm Vô Tu, lóe ra tinh mang cùng tham lam đầm đặc. Kiếm pháp, hắn có thể không đem tới tay, nhưng mà, pháp bảo của Trần Thanh Đế, hắn nhất định phải tới tay.

Loại hàng cao cấp Pháp bảo này, Nhâm Vô Tu hắn cũng không có, cho dù là một kiện.

Phải đem tới tay.

- Trần Thanh Đế, không nghĩ tới Trần gia coi trọng ngươi như thế, vậy mà sẽ cho ngươi một kiện pháp bảo.

Nhâm Vô Tu hít sâu một hơi, cố gắng che dấu tham lam của mình:

- Pháp bảo bực này, ngươi một tiểu gia hỏa có thể có được hay sao? Vì để phòng ngừa ngươi chọc họa sát thân, cái pháp bảo này, ta tạm thời thay ngươi đảm bảo.

Hối hận!

Lúc này Nhâm Vô Tu rất hối hận, hối hận khinh địch thả Lão Quỷ. Nếu như... nếu như sớm biết rõ Trần Thanh Đế có pháp bảo. Lão Quỷ tất nhiên phải chết không thể nghi ngờ.

Chỉ cần Lão Quỷ chết, không chỉ có pháp bảo có thể chiếm thành của mình, mà ngay cả kiếm pháp tinh diệu kia, cũng là của Nhâm Vô Tu hắn.

Nhâm Vô Tu có đầy đủ tự tin, chỉ cần hắn nguyện ý, tất nhiên có thể bức kiếm pháp ra.

Đáng tiếc...

Lão Quỷ đã đi.

- Nhâm Vô Tu, ngươi muốn đoạt pháp bảo của lão tử, liền trực tiếp nói.

Trần Thanh Đế nhíu mày, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ nói:

- Đừng nói đường hoàng như thế, nói hết thảy giống như muốn tốt cho ta vậy.

Bất kể nói thế nào, Nhâm Vô Tu cũng là Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong. Với tư cách cao thủ, cũng có được kiêu ngạo của cao thủ. Cũng chính bởi vì như thế, hắn rất ít giết người.

Vô luận là Lý Nặc Ngôn hay là Phong Thích Thảng, Nhâm Vô Tu đều buông tha. Lão Quỷ là vì không cónghe theo hắn, cho nên bị Nhâm Vô Tu đả thương.

Nhưng mà, cũng chỉ là giáo huấn nho nhỏ thoáng một phát mà thôi.

Cái này là một loại kiêu ngạo của cao thủ.

Không cần phải giết bọn chúng đi.

Bất quá, Trần đại thiếu khinh bỉ nhất, xem thường nhất đúng là loại kiêu ngạo này.

Ở Trần Thanh Đế xem ra, coi như là con sâu cái kiến, chỉ cần cắn hắn, bị thương hắn, có năng lực giết chết, cái kia quyết sẽ không để cho nó sống.

Làm không được, về sau tu vi tăng lên sẽ làm.

Hiện tại pháp bảo xuất hiện, cùng với kiếm pháp tinh diệu kia của Trần Thanh Đế, đều làm Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong Nhâm Vô Tu động tâm, triệt để động tâm rồi.

Cho nên Nhâm Vô Tu hắn muốn cướp.

Kiếm pháp tinh diệu, có thể không đoạt, bởi vì, muốn cướp đoạt tới, không chỉ có phiền toái, còn có thể tạo thành tổn thương không thể vãn hồi cho Trần Thanh Đế.

Giết Trần Thanh Đế?

Lặng lẽ giết, Nhâm Vô Tu không để ý, chỉ cần làm kín đáo, không có người biết rõ, ai có thể làm gì được hắn?

Nhưng mà, bây giờ không được.

Giáo huấn một lần có thể, nhưng mà, tạo thành tổn thương không thể vãn hồi, Nhâm Vô Tu hắn không dám.

Phải biết rằng, ở sau lưng Trần gia, có lực lượng mà Nhâm Vô Tu hắn không thể trêu vào.

Cướp đoạt pháp bảo, Nhâm Vô Tu hắn dám.

Hơn nữa, còn có mỹ danh là vì tốt cho Trần Thanh Đế, tạm thời đảm bảo. Sau đó hoặc là nói mất rồi, bị người đoạt đi rồi, ai sẽ làm gì được Nhâm Vô Tu hắn?

Ở địa cầu, Nhâm Vô Tu có thể tu luyện tới Kết Đan sơ kỳ, có thể đơn giản sao?

Đây chính là cao thủ đỉnh phong.

- Trần Thanh Đế, tùy ngươi nghĩ như thế nào, nói như thế nào, ta làm như thế, cũng là vì tốt cho ngươi.

Nhâm Vô Tu rên rỉ một tiếng, nói ra:

- Ta khuyên ngươi, tốt nhất chủ động giao pháp bảo ra đây, bằng không thì, cho dù ta không thể giết ngươi, người khác cũng vì cướp đoạt pháp bảo mà giết ngươi.

- Rõ ràng không dám, nhưng vụng trộm, lại dám.

Nhâm Vô Tu rất rõ đại nghĩa, ngạo khí lăng nhiên nói:

- Trần Thanh Đế, ta nghĩ ngươi nên biết lợi hại trong đó, ta cũng là vì suy nghĩ cho tính mệnh của ngươi.

- Đem pháp bảo giao cho ta, sau đó có thể bảo người Trần gia các ngươi tới tìm ta.

Nhâm Vô Tu khẽ lắc đầu, nói ra:

- Cái pháp bảo này, ở trong tay ngươi, tuyệt đối là một nguy hại.

- Những chuyện này cũng không cần ngươi quan tâm.

Trần Thanh Đế nhíu mày, giễu cợt nói:

- Nhâm Vô Tu, vốn cảm giác ngươi làm người cũng không tệ lắm, không nghĩ tới, ngươi cũng chỉ là một ngụy quân tử.

- Muốn cướp đoạt pháp bảo của ta, chỉ sợ ngươi không có bổn sự kia.

Linh khí trong cơ thể Trần Thanh Đế, lập tức bộc phát:

- Ít nói nhảm, chiến đi!

Trần đại thiếu vừa dứt lời, liền phát động ra công kích.

Đối mặt Nhâm Vô Tu là Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong, Trần đại thiếu sẽ không cùng hắn đánh công bình, thời điểm nên đánh lén, tuyệt đối không thể có chút do dự nào.

Đánh lén, mới là vương đạo.

Ở bên trong tổ huấn của Trần Thanh Đế kiếp trước, cái này là rất trọng yếu.

Bình luận

Truyện đang đọc