CỰC PHẨM TÀ THIẾU

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:

- Hai người này, gần đây là rất vất vả đấy.

- Con mẹ nó, hai người này, thật đúng là vừa vặn, thỏ thịt vừa nướng chín, bọn hắn đã tới rồi.

Trần Chấn Hoa tức giận nói:

- Bọn hắn là chó đó a?

- Cha không biết?

Trần Thanh Đế liếc mắt.

- Đừng nói chuyện lớn tiếng.

Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu, nhìn Trần Chấn Hoa cúi chào, vừa muốn kêu to, lại bị Trần Thanh Đế ngăn lại.

- Các ngươi tới vừa vặn, ăn đi.

Nói xong, Trần Thanh Đế đã nắm qua một con thỏ, nhanh chóng gặm ăn, Trần Chấn Hoa không cam lòng rớt lại phía sau.

Không có nửa phần hình tượng đáng nói.

Mỹ vị thỏ rừng, Lý Vưu cùng Liễu Nhất Thôn ngay ngắn nuốt nuốt nước miếng, bắt đầu gặm. Về phần ánh mắt khinh bỉ kia của Trần Chấn Hoa, quyết đoán bị không để ý tới rồi.

- Cái này bất tri bất giác, hai giờ đi qua. Buổi tối bọn hắn đều chưa ăn cơm, thịt thỏ thơm như vậy, cũng không có để cho bọn hắn tỉnh lại.

Trần Thanh Đế nhíu mày, cầm con thỏ trong tay, thản nhiên nói:

- Xem ra bọn hắn ngủ rất say sưa, thời gian cũng vừa vặn.

Nói xong, Trần đại thiếu bưng lấy một con thỏ, một bên gặm, một bên đi đến sơn thể.

Bọn người Trần Chấn Hoa, theo sát phía sau.

- Thanh Đế, con muốn làm gì?

Trần Chấn Hoa hạ giọng, nói ra:

- Mặc dù nói, buổi tối bọn hắn chưa ăn cơm, nhưng mà, muốn dùng cái này để hấp dẫn bọn hắn, thật sự là quá ngây thơ rồi.

- Con còn không có ngây thơ như vậy.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:

- Người sau khi chìm vào giấc ngủ, trong khoảng bốn giờ, ngủ là sâu nhất. Cho nên, lúc này gọi bọn hắn đứng dậy, là tốt nhất.

- Loại huấn luyện đột kích này, mỗi ngày đều phải tiến hành, căn bản là không làm khó được bọn hắn.

Vẻ mặt Trần Chấn Hoa tự tin, cũng không lo lắng, cái huấn luyện này, thật sự là đồ chơi cho con nít.

- Chưa hẳn.

Trần Thanh Đế đi vào trong lòng núi, thấp giọng quát:

- Ở trong một phút đồng hồ, trình diện tập hợp.

Trần Thanh Đế vừa dứt lời, Thiết Nam ngủ ở bên trong nhất, cũng là cách Trần đại thiếu xa nhất, đột nhiên mở hai mắt ra, rất nhanh bò lên.

Toàn bộ quá trình, đều không có phát ra chút tiếng vang nào.

Đứng dậy, không phải mục đích cuối cùng nhất, phải không có chút tiếng vang nào mới được.

Ở bên trong chiến hỏa nghỉ ngơi, vậy khẳng định là đã đến lúc mệt mỏi nhất, ngủ cũng sâu nhất. Có người kêu lên, thanh âm khẳng định không thể lớn.

Đồng dạng, bởi vì là ở bên trong chiến hỏa, cho nên, tuyệt đối không thể có động tĩnh quá lớn.

- Còn 50 giây!

Trần Thanh Đế lại thấp giọng nói một tiếng, thanh âm không lớn, lại đầy đủ để cho tất cả mọi người có thể nghe được. Trần đại thiếu, đây chính là vận dụng linh khí.

Dùng Lôi Báo cầm đầu, mười mấy người mở hai mắt ra, bất quá, động tĩnh có chút lớn.

- Bốn mươi giây!

Lại là một nhóm người tỉnh lại.

- 30 giây!

Võ Thuật cùng một ít người tỉnh lại, động tĩnh cũng càng lúc càng lớn.

- Con mẹ nó, các ngươi toàn bộ đều chết hết phải không?

Sau 30 giây, Trần Thanh Đế không hề thấp giọng gọi, mà là tức giận quát.

Ào ào...

Tất cả mọi người đều đột nhiên ngồi gậy, động tĩnh kia như là biểu tình a.

- Cái kia... Huấn luyện viên, ngươi không phải nói một phút đồng hồ ư, còn có 30 giây.

Một gã thành viên Huyết Nhận trong đó, vuốt vuốt ánh mắt của mình.

- Tốt, rất tốt, ngươi con mẹ nó cũng nghe được, vậy mà không đứng dậy. Chờ 30 giây cuối cùng?

Trần Thanh Đế lạnh giọng quát:

- Ba mươi giây, ngươi có biết, trong 30 giây đó sẽ gặp người chết hay không?

Thời điểm một người ngủ sâu, coi như là tỉnh, thời gian chưa tới, cái kia sẽ không chịu dậy. Cái này là một tính trơ, bất cứ ai cũng có.

Rất rõ ràng, những người này đều ngủ rất ngon, rõ ràng đã nghe được, lại bởi vì thời gian chưa tới, mà không muốn dậy.

- Đều con mẹ nó đứng vững cho lão tử, mở to hai mắt ra nhìn. Cho lão tử coi được mới thôi.

Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, rơi vào trên người Thiết Nam:

- Thiết Nam, chìm vào giấc ngủ.

Thiết Nam không nói chuyện, ngay tại chỗ nằm xuống, vài giây sau, ngủ rồi.

Đối với một điểm này, tất cả mọi người được chứng kiến, tuy khiếp sợ, lại không thấy được có cái gì kỳ lạ quý hiếm.

- Đứng lên.

Hơn 10 phút sau, Trần Thanh Đế thản nhiên nói.

Mở hai mắt ra.

Rất nhanh, lại không có phát ra chút động tĩnh nào, Thiết Nam đứng lên.

- Thấy rõ ràng chưa?

Trần Thanh Đế lạnh giọng nói :

- Các ngươi nhìn Thiết Nam xem, chìm vào giấc ngủ phí bao lâu? Cần bao lâu? Còn có, lúc nàng thức dậy, có phát ra một tia động tĩnh sao?

- Ở bên trong chiến hỏa, bất cứ động tĩnh gì, đều là trí mạng.

Trần Thanh Đế nhìn quét mọi người, lạnh giọng nói:

- Các ngươi nhìn mình xem, nguyên một đám bộ dáng gì? Ngủ nhiều 30 giây? Đi lên, còn làm ra động tĩnh lớn như vậy. Nếu như là ở bên trong chiến hỏa, các ngươi sớm đã chết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc