LONG ĐỒ ÁN

Mọi người chạy theo Công Tôn đến phòng của Thanh Long mới hiểu được ý của Phi Ảnh.

Thanh Long ngồi trên giường, toàn thân đều quấn đầy băng vải, đang xoa xoa cái cổ mình, vẻ mặt mờ mịt.

Nhìn dáng vẻ cùng thần thái này của hắn một lúc, mọi người cũng không khỏi hoài nghi, người này cùng Thanh Long điên cuồng trước đó là một sao.

Thanh Long thấy mọi người đi vào, có chút khó hiểu.

Mọi người quan sát hắn một cái, cũng cảm thấy không đúng lắm.

Công Tôn hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Thanh Long mở miệng, nói ra thứ tiếng mà mọi người nghe không hiểu, hình như là tiếng Phù Tang.

Công Tôn phất tay chặn lại Thanh Long có chút kích động, dùng tiếng Phù Tang mà nói với hắn mấy câu.

Mọi người ngoẹo đầu nhìn Công Tôn, ngay cả tiếng Phù Tang cũng biết? Qủa nhiên…. Công Tôn bác học khiến người khác theo không kịp.

Sau khi hai người trao đổi rồi, Công Tôn sờ cằm, hình như có chút nghi hoặc.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn, hỏi: “Sao rồi?”

Công Tôn nói: “Hắn tên là Thanh Yểm, là người Phù Tang, vốn dĩ hắn theo mấy bằng hữu ra biển muốn đến Trung Nguyên, không ngờ gặp phải sóng gió, thuyền bị chìm mất. Bởi vì khinh công của hắn tốt cho nên mới dùng bè gỗ mà phiêu lưu trên biển. Nhưng mà do trôi quá lâu, vừa đói vừa mệt. Cuối cùng, hắn chỉ nhớ được là có một chiếc thuyền lớn xuất hiện trước mắt, trên thuyền có người …. Sau đó, hắn không nhớ gì nữa.”

Tất cả mọi người có chút không biết nói sao mà nhìn vị Thanh Yểm này, nói dối như vậy có hơi quá phô trương đi. Nhưng mà, nếu như hắn nói thật, như vậy …. Vị nhân huynh này cũng thực thảm.

Công Tôn chỉ hắn, nói: “Hắn hỏi ta, chúng ta có phải là người cứu hắn lên không?”

Mọi người nhìn nhau.

Triệu Phổ bảo Công Tôn hỏi hắn: “Hắn gặp nạn trên biển khi nào.”

Công Tôn hỏi, Thanh Yểm trả lời, sau đó Công Tôn lại giúp phiên dịch ra: “Theo hắn nói, nếu chia năm, hẳn là hai năm trước.”

“Hai năm sao?” Mọi người kinh ngạc: “Hắn mất hết trí nhớ của hai năm qua?”

Triệu Phổ nhỏ giọng hỏi Công Tôn: “Có phải là hắn đang lừa người không?”

Công Tôn lắc đầu một cái: “Thật ra thì cũng có khả năng này, Khóa Huyệt có rất nhiều loại, có bảy châm, có mười bốn châm …. Bảy mươi bảy châm có thể nói là Khóa Huyệt tầng cao nhất, nhiều hơn nữa căn bản con người không chịu nổi. Người lúc phải mang theo bảy mươi bảy cây châm Khóa Huyệt căn bản đều ở trong trạng thái vô thức, bản thân không thể khống chế được.”

Tất cả mọi người không khỏi cảm thán —- Chỉ có mấy cây ngân châm mà lại lợi hại vậy sao?

“Vậy hỏi hắn một chút, hắn có nhớ ai đã cứu hắn không?” Triệu Phổ nói.

Công Tôn tiếp tục hỏi, sau đó dịch lại cho mọi người: “Hắn nói đó là một người Phù Tang, bởi vì lúc người kia nói câu “Còn sống sao?” hắn có thể hiểu được. Cụ thể thế nào hắn không có nhớ rõ, chỉ nhớ mắt người nọ rất đặc biệt. Hắn nói, con ngươi hình như là một to một bé, có điều hắn nói có thể là hắn đói quá nên hoa mắt nhìn không rõ lắm, những chuyện khác hắn đều không biết.”

“Vậy hỏi một chút xem tại sao hắn lại có đao của Thanh Long đi.” Lâm Dạ Hỏa tò mò.

Công Tôn nói: “Hắn nó, hắn chính là chắt trai của Thanh Long.”

“Hắn bao nhiêu tuổi?” Thiên Tôn đi vào hỏi.

“Hắn nói, hắn hơn tám mươi tuổi.” Công Tôn bắt mạch cho hắn: “Mạch tượng cũng bình ổn hơn nhiều …. Hắn nói, từ nhỏ hắn sinh ra ở Phù Tang, chưa từng tới Trung Nguyên. Nhưng mà hắn thường nghe nói về võ học Trung thổ, cho nên muốn đến thăm quan một chuyến, lại không ngờ giữa đường thuyền bị nổ tung.”

“Nổ tung?” Triệu Phổ cau mày: “Thuyền bị nổ tung, chứng tỏ có kẻ động tay động chân rồi.”

“Hình như vậy.” Công Tôn gật đầu một cái.

Vì vậy, mọi người liền nhìn Thanh Yểm vẻ mặt mờ mịt, bắt đầu nghi ngờ —- Hắn rốt cuộc là nói thật hay là nói dối đây?

“Nếu như hắn nói thật, vậy hắn chính là hậu nhân của Thanh Long.” Lâm Dạ Hỏa khoanh tay, cảm thấy rất mâu thuẫn: “Nhưng mà trong mộng, Triển Chiêu lại gặp được một người giống hắn như đúc vào một trăm năm trước, còn nói muốn giết sạch hậu nhân của Ưng Vương …. Vì vậy, đó là phụ thân hắn sao? Hậu nhân của Thanh Long sao lại có thù oán với Ưng Vương chứ?”

Công Tôn liền hỏi Thanh Yểm, đời phụ thân hắn có từng tới qua Trung Nguyên không?

Thanh Yểm thành thật lắc đầu, nói phụ thân hắn vẫn luôn ở Phù Tang, chỉ có cụ cố hắn là Thanh Long mới tới Trung Nguyên. Cụ tổ hắn có ghi chép rất nhiều chuyện liên quan đến võ học Trung Nguyên, khi nhỏ hắn từng xem qua cho nên lúc nào cũng muốn tới Trung thổ.

Lần này, mọi người lại nhìn nhau —— Là cảnh trong mộng của Triển Chiêu sai lầm? Hay là vẫn còn nguyên nhân khác?

Mọi người đang định hỏi Triển Chiêu một chút, nhưng vừa mới quay mặt sang….

“Người đâu rồi?” Lúc này mọi người mới phát hiện ra Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường biến mất.

“Không theo tới sao?” Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn ra bên ngoài xem.

Lúc này Tiểu Tứ Tử chạy từ bên ngoài vào nói: “Vừa rồi Miêu Miêu kéo Bạch Bạch chạy mất rồi.”

Mọi người nhìn nhau một cái.

Ân Hậu bất đắc dĩ: “Tại sao chạy ra ngoài mà cũng không báo một tiếng chứ.”

“Lúc này.” Công Tôn hơi lo lắng một chút: “Liệu có gì nguy hiểm không?”

“Đi tìm chút đi.” Thiên Tôn đi ra ngoài.

Ân Hậu cũng đi với hắn.

…………

Mà lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang ở đâu đây? Hai người đang ở gần nhà của Đan Nghĩa Nhân a.

Bạch Ngọc Đường có hơi mơ hồ chút, chỉ biết Triển Chiêu đột nhiên kéo hắn chạy như điên đến đây, sau đó lại kéo hắn trốn vào trong ngõ hẻm.

Triển Chiêu nhìn về phía Đan phủ một chút, sau đó kéo Bạch Ngọc Đường chui vào một cái hẻm khác, đi vòng ra phía sau Đan phủ, chờ gần đó.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đứng ở đầu hẻm, đầu óc vẫn cứ mơ hồ mà chờ khoảng một chung trà, Bạch Ngọc Đường mới hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi.”

Triển Chiêu nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường nói: “Ngươi làm cái gì?”

Triển Chiêu đang định nói, hai người lại nghe thấy có tiếng động, vì vậy theo bản năng mà ló đầu ra xem.

Chỉ thấy từ trong ngõ hẻm, có một người lảo đảo đi ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ, chỉ thấy đó chính là một lão đầu áo quần rách rưới, tóc trắng xóa, mặc áo choàng như của đạo sĩ, toàn thân đầy máu, nhìn rất chật vật.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, lúc này lại thấy Triển Chiêu đột nhiên đẩy hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Đánh lén hắn đi!”

Bạch Ngọc Đường nghi ngờ mà nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đột nhiên nháy mắt với hắn mấy cái: “Làm như ngoại công ngươi đó, đông cứng hắn!”

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường co giật, nhìn lão đầu kia một chút, có điều, nếu như Triển Chiêu đã nói như vậy thì hẳn là có lý do của hắn. Bạch Ngọc Đường cũng không có được cực hàn nội lực như Lục Thiên Hàn, cho nên liền lách người một cái, đến sau lưng lão đầu.

Lão đầu đột nhiên phát hiện sau lưng có người, hình như muốn hoàn thủ …. Bạch Ngọc Đường lúc này cũng nhận ra, tuy lão đầu này bị thương rất nặng thế nhưng công phu cũng rất tốt. Cho nên, Bạch Ngọc Đường liền ra tay điểm mấy huyệt đạo của hắn, tiếp đó vỗ hắn một chưởng.

Một chưởng này, Bạch Ngọc Đường chỉ dùng nội kình cực hàn mà thôi, vì sợ mình sẽ đánh chết hắn, mặt khác …. Lão đầu này bị rất nhiều ngoại thương, hàn khí có thể giúp hắn cầm máu.

Thấy Bạch Ngọc Đường đã thành công, Triển Chiêu liền “véo” một tiếng bay tới, một tay kéo lại lão đầu kia, nháy mắt với Bạch Ngọc Đường một cái, ý là —– Trốn mau!

Hai người vừa trốn vào trong ngõ hẻm một cái, đồng thời liền nghe thấy phía sau có người mở cửa ra.

Triển Chiêu không có dừng lại, cùng với Bạch Ngọc Đường, mỗi người một bên đỡ lão đầu kia đi xuyên qua ngõ hẻm, thẳng tiến nha môn Ứng Thiên phủ.

Đến cửa nha môn liền đụng phải Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang đi tìm bọn họ.

Lúc này, hai lão đầu đang đứng giữa đường cãi nhau đây, lý do là Thiên Tôn muốn đi về hướng Đông, Ân Hậu lại nói đi về hướng Tây, không ai chịu nhường ai. Sau đó, Ân Hậu lại không thể bỏ lại Thiên Tôn mà đi tìm một mình, lão hồ đồ này mà biến mất còn phiền toái hơn.

Còn đang khó xử thì đã thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang mang theo một người đen thui lui về rồi.

Hai người nhìn nhau một cái, cùng bọn Triển Chiêu vào viện.

Triển Chiêu đặt lão đầu lên giường trong phòng khách, bảo người mời Công Tôn đến cứu mệnh.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều cau mày nhìn lão đầu kia, cảm thấy có chút quen quen.

Thiên Tôn cầm một chiếc khăn, dính vào chút nước lau máu cùng bùn đất trên mặt người nọ đi, đợi lúc thấy rõ ràng dung mạo của hắn rồi liền kinh ngạc: “Tuyết Phong!”

Bên ngoài, mọi người theo Công Tôn chạy vào cũng kinh ngạc —– Lão đầu bẩn thỉu đang nằm trên giường kia chính là Tuyết Phong đạo trưởng trong truyền thuyết sao?

Công Tôn kiểm tra thương thế Tuyết Phong một chút, nói ngay: “Lật người lại xem chút.”

Triển Chiêu đưa tay lật người Tuyết Phong lại, xé ra y phục nhìn lưng hắn …. Có một hàng châm Khóa Huyệt. Nhưng mà cảm giác không có nhiều như của Thanh Long.

“Bốn mươi chín châm.” Công Tôn cau mày, kiểm tra mạch của Tuyết Phong một cái, nói: “Thương thế của hắn rất nặng.”

Ân Hậu có chút không hiểu hỏi Triển Chiêu: “Các ngươi nhặt được hắn ở đâu?”

Bạch Ngọc Đường ý bảo đến giờ mình vẫn còn ù ù cạc cạc đây, không hiểu gì hết, bảo mọi người đi hỏi Triển Chiêu ấy.

Triển Chiêu lại hỏi: “Thanh Long kia nói thế nào?”

Lâm Dạ Hỏa đem chuyện của Long Yểm nói qua một lần, Triển Chiêu cười một tiếng: “Qủa nhiên.”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường chọc chọc một ngón tay vào bả vai Triển Chiêu: “Miêu Nhi, chúng ta đã bỏ lỡ cái gì vậy? Ngươi tốt nhất nên nói tỉ mỉ chút coi.”

Triển Chiêu gật đầu, nói: “Ta phạm cùng một sai lầm giống Tiểu Tứ Tử!”

Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu.

Triệu Phổ nhắc nhở: “Tiểu Tứ Tử thường xuyên hồ đồ, ngươi nói cái nào?”

Triệu Phổ vừa mới nói xong, chỉ thấy mọi người nháy mắt với hắn mấy cái.

Triệu Phổ mở to mắt nhìn, quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang ôm cái hòm thuốc mà đứng sau lưng bĩu môi nhìn hắn. Tiêu Lương cũng vẻ mặt đầy coi thường mà nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ há to miệng, đưa tay ôm Tiểu Tứ Tử lên dỗ dành.

Tiểu Tứ Tử khoang tay, quẹt miệng, không thèm để ý đến hắn.

Cũng không để ý đến Triệu Phổ đang cố gắng lấy lòng nhi tử nữa, Triển Chiêu tiếp tục giải thích: “Tiểu Tứ Tử là nhầm cái bóng trên mặt băng với sự thực, còn ta lại mang những người hoàn toàn khác nhau đánh đồng với nhau!”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu cười nói: “Trước đó ta nằm mơ, thời không biến đổi không ngừng, chẳng hạn như ta chỉ có một đoạn đường đã trực tiếp đi từ Biên ngoại vào đến Thiên Sơn, hoặc là rẽ một cái đã trở về một trăm năm mươi năm trước, rẽ cái nữa lại trở về hai mươi năm trước.”

Tất cả mọi người đều gật đầu.

“Nhưng vấn đề là, có thể ta đã rẽ rồi mà ta lại quên mất!” Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Lúc đó ta thấy khoảnh khắc Ưng Vương giết bảy giáo chủ Tà giáo, cho nên mới chạy đi xem ngay. Sau khi xem xong …. Ta cảm thấy chói mắt cho nên mới xoay mặt lại ….” Vừa nói, Triển Chiêu vừa xua tay: “Trùng hợp như thế, sau khi ta xoay mặt lại vẫn là ở trong đám người, cho nên, ta đã nhầm lẫn, mang đoàn người ở những thời điểm khác nhau dung hòa làm một, nên vẫn nghĩ là đoàn người ở một trăm năm mươi năm trước!”

Bạch Ngọc Đường nháy mắt liền hiểu được: “Miêu Nhi, ý của ngươi là, ngươi nhìn thấy Thanh Long trong đám người kia cũng không phải là ở một trăm năm mươi năm trước, mà là ở thời gian khác sao?”

“Đúng vậy!” Triển Chiêu gật đầu: “Trước đó ta bỏ quên quá nhiều chi tiết, bây giờ nghĩ kỹ lại một chút, lúc ta xem chém đầu, hẳn là trong một ngôi cổ thành …. Mà lúc ta nhìn thấy Thanh Long, tất cả mọi người đều mặc y phục người Hán, mà kỳ diệu nhất chính là …. Ta thấy được cảnh tượng vô cùng quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại, đó hẳn là trên đường Nam Thiên ở Khai Phong phủ.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc: “Ở Khai Phong phủ?”

Triển Chiêu cười cười: “Không sai! Trước kia, khi chúng ta ở Khai Phong phủ, Thanh Long …. Không đúng, xác thực mà nói phải là Thanh Yểm đã âm thầm theo dõi ta. Ánh mắt mà ta cảm nhận được trong mộng hẳn là ánh mắt đó, mà những lời hắn nói, có lẽ là do người khống chế hắn nói cho hắn biết!”

Công Tôn gật đầu: “Thì ra như vậy! Đúng là, bảy mươi bảy châm Khóa Huyệt, sau đó còn dùng thêm Nhiếp Hồn Thuật là có thể khống chế được một người rồi. Chỉ cần nói cho hắn biết chuyện cần làm, hắn nhất định sẽ nhớ rõ, làm rất triệt để.”

“Chỉ cần có người nói với hắn hận hậu nhân của Ưng Vương đến tận xương tủy, hắn sẽ làm theo …. Đúng không?” Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn gật đầu.

“Khó trách cái ánh mắt đó lại giống như vậy.” Lục Thiên Hàn xem ra cũng hiểu: “Người hận đến trình độ đó hẳn cũng không nhiều, cho nên mới có cảm giác đã từng quen biết.”

Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, sao ngươi biết Tuyết Phong sẽ đến hậu viện nhà Đan Nghĩa Nhân?”

Triển Chiêu cười: “Ta chỉ cảm thấy biện pháp tốt nhất để khiến Tuyết Phong thân bại danh liệt chính là cho hắn hoàn toàn biến mất …. Như vậy sẽ tương đương với sợ tội mà bỏ trốn, không chỉ hắn mà toàn bộ môn phái của hắn cũng vạ lây. Môn phái vốn là danh môn chính phái kia sẽ vì chưởng môn làm điều ác mà hủy hết thanh danh đi.”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Cho nên ta liền nghĩ, phải làm thế nào mới có thể khiến cho Tuyết Phong hoàn toàn biến mất đây? Nếu như hắn bị Nhiếp Hồn Thuật khống chế, vậy thì hắn liền trở thành bù nhìn rồi.” Triển Chiêu nói: “Cách tốt nhất để hắn biến mất chính là bắt hắn lại, chỉ cần bắt lại con bù nhìn đó, xử trí thế nào cũng được rồi …. Cho nên, hẳn là bọn Tuyết Phong sẽ trở lại một nơi, mà nơi đó có kẻ đứng sau giật giây vụ án này, cũng chính là người khống chế những con bù nhìn đó. Vì vậy ta liền đánh cuộc, chỉ cần Đan Nghĩa Nhân có liên quan đến vụ án này, đám người Tuyết Phong nhất định sẽ trở lại Đan phủ, cửa trước quá lộ liễu, cửa sau tốt hơn! Ta vốn nghĩ sẽ phải cùng Ngọc Đường chờ thêm một lúc nữa, không ngờ lại trùng hợp như thế, gặp ngay được Tuyết Phong, cho nên bắt hắn về!”

Mọi người cũng đã hiểu gần hết rồi.

Tiểu Tứ Tử vỗ tay: “Miêu Miêu thật thông minh!”

Triệu Phổ tò mò nhìn bé: “Con cũng hiểu được?”

Tiểu Tứ Tử liếc hắn một cái, quay ngoắt đi, không thèm để ý đến hắn.

Triệu Phổ vui vẻ mà ôm lấy rồi còn cọ cọ bụng bé, Công Tôn thu châm lại, hết nói nổi mà nhìn Triệu Phổ đang chọc cho Tiểu Tứ Tử ngứa ngáy mà cười khanh khách không ngừng.

“Nói cách khác, Đan Nghĩa Nhân chính là kẻ chủ mưu phía sau?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Hẳn còn có một người nữa.” Triệu Phổ nhắc nhở: “Chính là người Phù Tang chỉ còn một con mắt kia.”

Triển Chiêu không hiểu: “Hai người họ cấu kết với nhau sao? Theo lý mà nói, ngoại công đã cứu người Phù Tang kia, tại sao hắn lại hãm hại ngoại công chứ?”

“Bây giờ mà nói là hãm hại thì có chút không đúng.” Thiên Tôn lắc đầu: “Theo khuynh hướng này, ngược lại còn giúp Ma Cung lật ngược tình thế ấy chứ.”

“Đúng vậy.” Trâu Lương vừa mới ra ngoài xử lý chuyện tửu lâu nổ tung liền đi vào nói cho mọi người: “Tửu lâu nổ tung, bốn người chết, chín người bị thương, bây giờ toàn bộ bách tính Ứng Thiên phủ đều nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến danh môn chính phái. Ta tìm thử một người giang hồ hỏi thăm chút, dường như có rất nhiều môn phái đều bị chất vấn, còn có người hình như cố ý nói về Ma Cung, Hồng Anh Trại và Nam Hiệp Khách …. Điều mà người giang hồ và bách tính cùng nghi ngờ lúc này chính là, nếu như Ân Hậu lại là dạng vô cùng ác độc như thế, tại sao Triển Chiêu cùng Ân bá mẫu lại tốt như vậy? Ngược lại, đám người giang hồ chính phái kia lại không bằng có heo chó, liệu có phải năm đó có người đổi trắng thay đen không?”

“Chẳng lẽ đây mới là mục đích sao?” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Là muốn báo ân? Nhưng mà cũng không cần phải dùng đến cả một cái Thanh Long chứ? Nếu không phải Tiểu Tứ Tử thấy được cảnh tượng đó, nhắc nhở thì ta cùng Miêu Nhi cũng có thể bị hắn ám toán rồi.”

Mọi người cùng cau mày —– Nguyên nhân vẫn chưa rõ! Rốt cuộc thì mục đích cuối cùng của hắn là gì?

Đúng lúc này, đột nhiên thấy Công Tôn rút ra cây châm độc cuối cùng trên người Tuyết Phong, lão đầu đột nhiên hít một hơi, mở mắt ra, thở dốc.

Công Tôn vỗ vỗ ngực hắn.

Tuyết Phong đảo mắt, đột nhiên nhìn thấy Ân Hậu cùng Thiên Tôn liền lập tức đưa tay ra, há to miệng.

Thiên Tôn theo bản năng mà đè hắn lại: “Ngươi đừng kích động….”

“Tà ….” Tuyết Phong dùng sức hướng về phía Ân Hậu cùng Thiên Tôn mà kêu: “Tà Vũ! Là Tà Vũ!”

Bình luận

Truyện đang đọc