LONG ĐỒ ÁN

“Dưới băng có đồ sao?” Tất cả mọi người đều không hiểu mà nhìn Vô Sa, đồng thanh hỏi: “Thứ gì vậy?”

Vô Sa sờ sờ cằm, vươn một ngón tay nói: “Hình như là cá!”

Mọi người trầm mặc một lát, sau đó cùng lặng lẽ hít vào một hơi.

Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên, cầm đùi gà mà chỉ hắn: “Trong sông có cá thì kỳ quái chỗ nào!”

Mọi người cũng bất đắc dĩ —– Vốn vấn nghĩ rằng chỉ có Thiên Tôn cùng Ân Hậu mới thích trêu chọc người, đại hoà thượng này dáng vẻ khoan ái lại vui vẻ, thế nhưng có vẻ rất đáng tin, không nghĩ tới —– Cũng cùng một dạng vô tâm vô phế như thế!

Vô Sa thì lại thiêu mi một cái, hỏi ngược lại một câu: “Nhưng cá còn to hơn cả người nữa thì sao?”

Mọi người nhìn nhau một cái, cũng sờ cằm mà ngẩng mặt lên trời nghĩ nghĩ một chút —– Trên đời này cá lớn cũng không ít, đừng nói là chỉ to bằng người, to bằng cả cái thuyền cũng có. Có điều, phần lớn cá đó đều sống ở trường giang hoặc biển lớn, hoặc là ở các thuỷ vực rộng lớn lắm với có các loại tôm cá kiểu đó, nếu không thì những con cá khổng lồ đó ăn cái gì chứ? … Ở trong băng hà mà lại có cá lớn đến vậy sao, chuyện này cũng có chút quái dị đi.

“Liệu có phải là thi thể bị nước sông đẩy trôi không?” Ân Hậu hỏi Vô Sa: “Ngươi nhìn nhầm rồi?”

“Dĩ nhiên không thể nào!” Vô Sa một mực lắc đầu: “Những thứ đó vòng tới vòng lui, bơi qua bơi lại, còn rất linh hoạt nữa, đảm bảo là vật sống đó!”

“Những thứ đó?” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Có rất nhiều sao?”

“Nhiều!” Vô Sa gật đầu: “Cả một đàn lại một đàn nữa!”

Công Tôn sờ cằm: “Một đàn? Vậy thì lại càng bất hợp lý a.”

“Đúng vậy.” Tiêu Thống Hải cũng gật đầu: “Ở chỗ này của chúng ta rất ít cá, bình thường nếu muốn ăn cá cũng phải đến Hắc Phong Thành mua. Các con sông ở phía Bắc đều đã bị đông lạnh, bên dưới làm sao có thể có cá được? Cả đời ta đây cũng chưa từng gặp qua cá lớn băng bắp chân chứ đừng nói chi là lớn bằng cả người.”

Vừa nói Tiêu Thống Hải vừa gọi mấy tuỳ tùng đến hỏi một chút, tất cả mọi người đều nói cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua cá lớn như vậy sống trong băng hà.

“Vấn đề chính là thức ăn a!” Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Đàn cá lớn như vậy chẳng phải phải giống Giao ngư hay sao? Giao ngư chỉ sống trong biển lớn a? Nếu như ở trong băng hà như vậy chỉ có mà chết đói. Một con hai con còn có thể tạm hiểu, nhưng mà nhiều như thế ….”

“Ai nói không có đồ ăn chứ?” Triệu Phổ đột nhiên hỏi.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn một cái.

Khoé miệng Triệu Phổ cũng nhếch lên: “Chẳng phải có rất nhiều đồ ăn đó sao? Những con cá đó có ăn mỗi ngày cũng không hết đi, có điều bị đông lạnh rồi thì có thể ăn không được.”

Mọi người ngẩn người, Trâu Lương cũng gật đầu: “Đúng vậy, có ăn cũng không hết nổi.”

Mọi người nghe đến đó, dĩ nhiên đều liên tưởng đến ——- Thi thể.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày một cái, đôi đũa đang cầm cũng cầm không nổi nữa, mấy ngày nay khó khăn lắm Triển Chiêu mới có thể rèn cho hắn thói quen ăn cơm đúng bữa, xem ra hôm nay không thể duy trì được rồi.

Triển Chiêu cũng cảm thấy khẩu vị có chút ảnh hưởng: “Ý ngươi là …. Những con cá đó ăn tử thi sao?”

Công Tôn cau mày: “Có thể.”

Tất cả mọi người đều ăn không nổi nữa.

“Khụ khụ.” Tiêu Thống Hải nhịn không được mà ho khan một tiếng, bảo thủ hạ gọi trù tử tới.

Khoé miệng mọi người cũng co giật —— Gọi trù tử tới làm cái gì?

Rất nhanh sau đó, trù tử của Lang Vương Bảo cũng chạy đến, làm một lão đầu da ngăm đen.

Triển Chiêu ngẩng mặt lên nhìn lão đầu đang quỳ lạy kia một cái —— Ban nãy mỗi món ăn đều đặc biệt ngon a, thì ra trù tử là hắn nha! Trù nghệ tuyệt vời a!

“Khụ khụ.”

Triển Chiêu còn đang nhìn đầu bếp kia liền nghe thấy Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, liền quay mặt sang nhìn hắn —— Chuột không thoải mái sao? Có cần ăn miếng lê hạ hoả không.

Lại thấy Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt mà cảnh cáo hắn —- Ngươi có cần ái mộ đến vậy không a?!

Khoé miệng Triển Chiêu giật giật, đưa tay đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường một cái ——- Ăn ít dấm chua a!

“Tháp Đồ, có phải từ nhỏ ngươi đã sống gần băng hà đúng không?” Tiêu Thống Hải hỏi trù tử kia.

“Đúng vậy!” Lão đầu kia gật đầu một cái.

“Vậy dưới lớp băng hà kia có cá không?” Tiêu Thống Hải hỏi, vừa nói lại vừa nhìn Vô Sa ở gần đó.

Vô Sa liền nói: “Màu đen, trên sống lưng có một đường màu trắng ….”

“Nga!” Người được gọi là Tháp Đồ đó gật đầu một cái: “Hắc Bạch Đạo nhi a.”

“Hắc Bạch Đạo nhi?” Triển Chiêu hỏi: “Là tên gọi của cá đó sao?”

“Đúng vậy! Đó là một loại cá nhỏ sống rất đông trong băng hà, khi còn nhỏ ta cũng thường vớt lên ăn nữa, cá đó mùi vị không ngon lắm, lại rất nhiều xương nữa.” Tháp Đồ lắc đầu: “Còn rất tanh.”

“Ngươi nói đó là cá nhỏ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đúng vậy, chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay cái thôi, lớn nhất cũng chỉ bằng một cái đũa ngắn.” Tháp Đồ nói: “Thật ra thì, bây giờ nhớ tới, nếu như rán lên một chút ăn cũng khá ngon.”

Tất cả mọi người nghe đều cảm thấy có chút buồn nôn.

“Sao vậy thiếu gia?” Từ nhỏ Tháp Đồ đã ở bên cạnh Tiêu Thống Hải cho nên vẫn quen miệng gọi hắn là Thiếu gia: “Ngươi muốn ăn cá sao? Đừng có ăn Hắc Bạch Đạo nhi đó a, ta chuẩn bị cho ngươi hai con cá lớn một chút mà ăn đi.”

“Được a.” Không đợi Tiêu Thống Hải đồng ý, Tiêu Lương liền gật đầu, Triển Chiêu cũng âm thầm tính toán một chút —– Không biết ở Lang Vương Bảo có món cá nào mà ở Trung Nguyên không ăn được hay không!

Lâm Dạ Hỏa nghe vậy, liền hỏi Vô Sa: “Sư phụ, có phải người nhớ lộn hay không? Người ta rõ ràng nói là cá nhỏ mà!”

“Thế nhưng ta thấy rõ ràng là cái đó a, màu đen, cao gầy, trên lưng còn có một đường vân màu trắng, là cá lớn.” Vô Sa lầm bầm một câu, Tháp Đồ nghe được, hắn gật đầu liên lục: “Cá trong băng hà rất ít, nếu như có nhìn thấy thì hẳn chỉ có thể là Hắc Bạch Đạo.”

Vô Sa hỏi: “Cá kia liệu có thể dài bằng một người lớn không?”

“Ai nha, Thần tăng a, ngài đụng phải ngư tinh sao?” Tháo Đồ run lập cập.

Tất cả mọi người đều nhẫn cười.

“Còn có rất nhiều nữa! Ít nhất cũng phải lớn như vậy a!” Vô Sa làm động tác mô tả cho hắn nhìn.

Tháp Đồ suy nghĩ một lát, nói: “Nhắc tới mới nhớ, khi còn nhỏ ta thường được nghe người già ở gần đó kể truyền thuyết có liên quan đến Hắc Bạch Đạo này, cũng không biết có chính xác hay không?”

Tiêu Lương vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình, ý bảo lão gia tử ngồi xuống nói chuyện.

Tháp Đồ ngồi xuống, nói: “Hắc Bạch Đạo kia là người địa phương gọi như vậy, bởi vì tên thật của chúng có chút đáng sợ.”

“Tên thật là gì?” Công Tôn hỏi: “Có phải gọi là Thi Quỷ Ngư không?”

Tháp Đồ rất bất ngờ, gật đầu một cái: “Đúng vậy, vị tiên sinh đây thật bác học đa tài.”

“Cái tên kiểu gì a …” Triệu Phổ nhịn không được bĩu môi một cái: “Khó nghe như vậy.”

“Đừng nghe cái tên đáng sợ như vậy, thế nhưng chuyện về Thi Quỷ Ngư lại không đáng sợ chút nào.” Công Tôn nói: “Thi Quỷ Ngư chẳng qua cũng chỉ là một loại cá nhỏ rất bình thường mà thôi, loại cá này không sợ lạnh, hàng năm đều bơi về phía Băng hà ở Cực Bắc. Nếu như có lữ nhân nào đó lúc đi qua băng hà chẳng may bị chết chìm trong sông. Theo truyền thuyết thì sau khi thân thể bị đóng băng, linh hồn chẳng thể về cố hương được nữa, cũng không cách nào có thể đầu thai. Lúc này, sẽ có một đám Thi Quỷ Ngư bơi tới, ăn hết thi thể, sau đó chúng lại bơi ra nơi mặt nước không có băng lạnh, nhô đầu ra khỏi mặt nước … như vậy hồn phách của người chết có thể được luân hồi.”

Mọi người nhìn nhau một cái, hồi lâu sau, Triệu Phổ nhịn không được mà tới một câu: “Không phải là loại cá chuyên ăn thi thể thôi sao …. cần gì phải bịa ra một cái cớ dễ nghe như vậy chứ.”

Công Tôn liếc hắn một cái.

“Hắc Bạch Đạo này cũng giống như những loại cá khác, có ăn no đủ liền lớn lên, không có ăn thì bé tí, trong băng hà vốn dĩ cũng không có thức ăn gì, cho nên hình dáng có thể nhỏ một chút.” Ân Hậu chống cằm: “Thế nhưng đột nhiên lượng thực phẩm lại dồi dào như vậy, ăn nhiều đến béo lên cũng là chuyện thường.”

Tất cả mọi người đều gật đầu một cái … nói đến nửa ngày xem ra mấy cái đầu mối mà Vô Sa phát hiện ra này cũng chẳng có mấy tác dụng gì đi.

“Ai …”

Lúc này mọi người lại thấy Đại hoà thượng Vô Sa bất đắc dĩ mà thở dài: “Các ngươi đều là phàm phu tục tử a, muốn có hoa nở rồi có hoa rụng đều phải được trồng từ nhỏ lớn lên, các ngươi có hiểu không?”

Tất cả mọi người cùng ngẩn người, có chút không hiểu rõ.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn lại cười cười.

Lâm Dạ Hỏa liếc Vô Sa: “Lại giở cái giọng đạo lý ra …”

“Không phải là đạo lý, mà là phật pháp a!” Vô Sa bất đắc dĩ: “Ngươi là cái đồ không có tuệ căn!”

Lâm Dạ Hỏa gãi đầu.

Mọi người đều nhìn Vô Sa: “Thần tăng, ngươi muốn nói cái gì?”

“Các ngươi biết a, một con cá muốn lớn từ chiếc đũa trở thành kích thước của cả con người, cần bao nhiêu thời gian a … Hay là nên nói, cần bao nhiêu năm?” Vô Sa hỏi.

Trong nháy mắt, mọi người gần như được cảnh tỉnh, đều sờ cằm suy nghĩ: “Cái này sao …..”

Triệu Phổ cũng lắc đầu khó hiểu: “Này đừng nói chứ, không có đến mười hay hai mươi năm thì cũng khó làm được a!”

“Nói cách khác, những thi thể này liên tục bị đánh rơi xuống nước, mà chuyện này đã bắt đầu từ rất lâu, vẫn kéo dài mãi cho đến tận hôm nay, phải không?” Triển Chiêu hỏi.

“A di đà phật!” Vô Sa gật đầu: “Ta đoán hẳn là có nghiệp chướng nào đó, hoặc là có người nào đó ở đó luyện tà ma oai đạo giao hại sinh linh!”

Tất cả mọi người đều sửng sốt: “Luyện công?”

Vô Sa lắc đầu đọc kinh.

Mọi người gấp gáp a, Đại sư này làm gì mà đến chỗ mấu chốt rồi lại không nói nữa?

Lâm Dạ Hỏa xua tay với mọi người —- Mấy cao tăng đắc đạo đều có cái đức hạnh này nha, mỗi lần hắn nói chuyện đều nói đến một nửa sau đó đều nhảy qua đọc kinh, có hỏi nữa cũng không được! Cũng chẳng có biện pháp nào khác.

Tất cả mọi người đều có chút bất đắc dĩ, quả nhiên kỳ nhân kiểu nào cũng có đi.

Thấy Vô Sa đại sư bắt đầu tự mình đưa mình thoát ra ngoài tam giới, mọi người không còn cách nào khác là nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn, vẫn luôn cảm thấy hình như hai người họ có biết chuyện gì đó.

Thiên Tôn sờ sờ cằm, nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu nói: “Có thể là Vô Sa nhớ lại chuyện Võ lâm của nhiều năm trước.”

“Nhiều năm trước là bao nhiêu năm?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Khoảng một trăm năm đi….” Ân Hậu nhẩm tính một chút: “Khi đó võ lâm giang hồ vẫn còn trong thời kỳ chiến loạn, ma công tà công cùng với yêu thuật vô cùng thịnh hành, chẳng biết từ lúc nào, việc luyện công cũng dựa vào giết người mà thành.”

Mọi người cùng cau mày — Thật ra thì bây giờ cũng có, một số công phu ác độc cũng cần dựa vào máu người mới luyện thành, vô cùng tàn nhẫn.

Công Tôn thấy mọi người càng nói càng sa đà vào chuyện đó, cho nên dẫn theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đi ngủ, Tiêu Thống Hải đi bồi thê tử của mình.

Rất nhanh sau đó, trên thảo nguyên chỉ còn lại mấy người đang bàn chính sự.

Triệu Phổ hỏi: “Các vị tiền bối cảm thấy là có người lợi dụng những binh lính Bắc Hải đó để tu luyện tà công nào đó, cho nên nộ lực mới có thể cao như vậy, có đúng không?”

Ân Hậu gật đầu một cái: “Những binh lính kia hẳn là liên tục bị giết chết, người chết gần đây nhất hẳn là ở trên cùng, cho nên mấy cỗ thi thể ngươi mang về, Công Tôn nghiệm thi mới phát hiện là chết gần đây. Thế nhưng, những người này gần đây mới chết, những con cá kia không thể ăn lớn thành như vậy được, chỉ ăn một vài miếng thì sao có thể to béo như vậy chứ, Vô Sa cũng phải ăn suốt trăm năm mới có thể luyện thành Đạn Cầu Thần Công a.”

Thanh âm đọc kinh của Vô Sa bị cắt đứt, khoé miệng hắn méo xệch, ngẩng mặt oán niệm mà nhìn Ân Hậu —— Đừng có tự ý đặt tên bừa! Cái gì mà Đạn Cầu Thần Công chứ!

Thiên Tôn cũng khoanh tay gật đầu: “Đúng vậy, rõ ràng là Nhục Cầu Thân Công mà!”

“Là ai đang lợi dụng nơi đó để luyện công đây?” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Gần đó có cao thủ sao?”

Triển Chiêu đột nhiên nghĩ đến, chọc chọc Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Liệu có phải là …. cái người thần bí sát hại mấy Hoàng tử kia?”

“Có thể ….” Bạch Ngọc Đường nói xong lại hỏi: “Hiên Viên Kiệt thì sao đây? Có khả năng là hắn không?”

“Có khả năng này.” Ân Hậu nghiêm túc nói, Thiên Tôn cũng gật đầu.

Hai người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hai người bọn họ: “Công phu của Hiên Viên Kiệt không phải là Tà Ma nội lực sao?”

“Không sai!” Thiên Tôn cười một tiếng: “Các ngươi cũng cảm thấy Hiên Viên Kiệt không cách nào khống chế nội lực của mình, thế nhưng ….. Hắn cũng không có bị điên a! Hơn nữa, năng lực không chế nội lực của hắn cũng có chút tiến bộ.”

“Nga …” Triển Chiêu hiểu ra: “Nói cách khác, Hiên Viên Kiệt không hề muốn tu luyện cho nội lực cao cường, mà hắn muốn luyện cho nội lực ổn định, hắn muốn luyện cách khống chế nội lực của mình, hơn nữa sử dụng nó ở giới hạn cao nhất!”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Khó trách sao lại có ba loại tầng băng khác nhau … Là ba tầng nội lực của Hiên Viên Kiệt, mà nhìn khả năng hắn có thể khống chế nội lực của mình bây giờ mà nói, hẳn là hắn chỉ có thể thành công đánh vỡ cùng đông lạnh một phần băng hà mà thôi.”

“Những tầng nội lực yếu cùng vừa lúc trước được tạo thành khi nội lực của hắn vẫn còn kém …” Triệu Phổ cũng cảm thấy hợp lý: “Lúc trước chúng ta suy nghĩ, chỉ là những binh lính này đột nhiên bị rớt xuống sông, thế nhưng lúc Vô Sa đại sư nhìn thấy có cá dưới đó, chứng tỏ những thi thể này đã tích luỹ hai mươi năm rồi, mà thậm chí còn có thể lâu hơn. Chia đều ra, mỗi lần luyện công cũng chỉ dùng mấy trăm người … vì vậy, căn bản không cần đánh vỡ cả mặt sông, chỉ cần một phần nhỏ là đủ rồi!”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Nếu quả thực là Hiên Viên Kiệt, vậy hắn còn để chúng ta đến tra án sao?”

“Ân, thế nhưng bình thường cũng không thể đoán ra Hiên Viên Kiệt nghĩ cái gì.” Triển Chiêu nói: “Biết đâu hắn giả bộ để chúng ta nghĩ hắn bị điên, còn trong lòng hắn lại cho chúng ta là lũ ngu ngốc a.”

Ân Hậu nói: “Từ độ mạnh yếu của nội lực hắn, xem ra trước mắt hắn chỉ thành công khống chế một nửa nội lực mà thôi, nói cách khác, ngươi cùng Ngọc Đường liên thủ là có thể chế trụ được hắn.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— Vậy thì tốt!

“Còn cái cao thủ giết người thần bí trong Hoàng cung đó là ai?” Triển Chiêu luôn cảm thấy bất an trong lòng … chuyện này nếu như là Hiên Viên Kiệt làm, Triển Chiêu lại nghĩ đến việc thường ngày hắn vẫn ra vẻ từ phụ mà cười híp mắt với Bạch Ngọc Đường, không biết tại sao …. cả người Triển Chiêu đều nổi lên một tầng da gà —— Có thể hắn còn mục đích khác hay không?

…………….

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người rời giường thật sớm, lúc chạy đến băng hà lại phát hiện một chuyện kinh người —— Tất cả các thi thể đều biến mất!

Hơn nữa …. Băng hà cũng tan rồi!

Vốn là một con sông băng bị đông lạnh hoàn toàn, lúc này chỉ thấy bên trên còn một tầng băng mỏng, bên dưới lại là nước sông đang chảy, thi thể gì nhìn cũng không thấy! Ngược lại đúng là có rất nhiều cá lớn, cả đàn cá to tướng bơi qua bơi lại phía dưới, có mấy con cổ còn đang động đậy, có mấy con còn trương phềnh cả bụng …. nhìn như sắp chết rồi.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy tình cảnh này lại có chút cảm thấy buồn nôn, lùi lại phía sau mấy bước.

Triển Chiêu cũng cảm thấy không hiểu: “Nhiều thi thể như vậy đâu?”

Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ lại nhìn Âu Dương cùng Trâu Lương —— Tà môn a, mấy ngày trước vẫn còn mà!

Đại hoà thượng Vô Sa chính là người khó hiểu nhất: “Rõ ràng ngày hôm qua ta vẫn còn thấy … tại sao hôm nay đã biến mất?”

Ân Hậu đưa tay, sờ sờ lớp băng, nói: “Có thể là sáng sớm hôm nay có người dùng nội lực đánh vỡ nát mặt băng cùng những thi thể kia …. những thi thể bị đánh nát có phần thì bị chìm xuống, phần bị trôi đi phần còn lại bị những con cá này ăn vào trong bụng rồi.”

Triệu Phổ bảo bọn Trâu Lương cho người thử mò lên.

Chỉ trong chốc lát, Trâu Lương đã trở lại, trong tay cầm một túi vải đen, đi tới trước mặt hỏi Triệu Phổ: “Ngươi nhất định muốn nhìn?”

Tất cả mọi người đều tiến tới, tò mò mà nhìn vào bên trong cái túi của hắn.

Triệu Phổ còn chưa kịp lên tiếng, Công Tôn đã liền mở toang cái túi ra mà lắc đầu: “Ai nha, tất cả đều là ngón tay cùng con ngươi a ….”

Hắn còn chưa dứt lời, Triển Chiêu đã cảm thấy Bạch Ngọc Đường sắp phun ra rồi, vội vàng đưa tay vuốt ngực giúp hắn: “Ai nha, ngươi sợ bẩn thì vừa nãy đáng lẽ đừng có chạy đến xem góp vui a!”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn bàn tay đang vuốt ngực cho mình của Triển Chiêu —— Mèo này, hình như đang cố chiếm tiện nghi mình nhiều hơn là giúp mình thuận khí đi.

Chính lúc Bạch Ngọc Đường còn đang khó chịu, Ân Hậu cùng Thiên Tôn đột nhiên tới đây, mỗi người một tay, nhẹ nhàng vỗ lên vai Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu một cái: “Hai ngươi, nếu như muốn biết chuyện này có phải do Hiên Viên Kiệt làm hay không, có một phương pháp có thể nhử hắn ra!”

Bình luận

Truyện đang đọc