LONG ĐỒ ÁN

Bọn Triển Chiêu không hiểu sao Long Kiều Quảng dùng kính viễn vọng quan sát đại mạc buổi sáng lại biết được đến trưa sẽ có lốc to, hẳn là do có nhiều kinh nghiệm?

Bên ngoài lúc này cuồng phong gào thét, cả tòa sạn đạo đều rung động, nhưng những người trú trong sạn đạo lại rất bình tĩnh. Tòa sạn đạo này tuy nhìn qua có vẻ đơn xơ nhưng có thể đứng vững trong đại mạc cả trăm năm không đổ, sợ gì mấy cơn lốc chứ.

Lúc này, mọi người chỉ chú ý đến người trong sạn đạo mà thôi.

Bọn Long Kiều Quảng vừa mới tới đã có không ít người bàn tán xì xào, điều gì khiến vị Hữu Chiếu tướng này đến đây vậy? Cả đám còn đang nghi ngờ thì ngay cả Da Luật Tề cũng tới.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quan sát qua khách nhân trong sạn đạo một chút, phát hiện y phục của bọn họ ngoại trừ Liêu Quốc ra thì còn có cả người Tây Hạ, Hồi Cốt và rất nhiều nơi khác nữa.

Hơn nữa đa phần còn là những người không đơn giản chút nào, một số còn mặc cả quan phục. Mặt khác, những người này mang binh khí, hẳn là đều có võ công, số lượng thương nhân bình thường cũng rất ít. Điều kỳ quái nhất chính là, có không ít nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, nhìn qua không giống người của mấy đại phái, cũng không rõ thuộc môn phái nào.

Da Luật Tề phủi cát bụi trên người, vừa ngẩng đầu đã thấy bọn Triển Chiêu.

Da Luật Tề là Tứ Hoàng tử của nước Liêu, tuy khôn khéo nhưng lại không có quyền thế gì, là một vị Hoàng tử bị thất sủng, ngay cả thế lực trong triều cũng có hạn. Hắn tuy không biết bọn Triển Chiêu nhưng chỉ liếc mắt qua đã nhận ra Long Kiều Quảng, không nhịn được nhíu mày một cái.

Người Liêu và Tây Hạ rất hay giao thiệp cùng Triệu Phổ, cũng rất sợ Triệu Phổ, vừa thấy cờ có thêu chữ “Triệu” là nhất định sẽ tránh đi.

Da Luật Tề vừa thấy Long Kiều Quảng đã cảm thấy đau tim đến nơi rồi.

Mấy người của Triệu gia quân này, Triệu Phổ đương nhiên là tên Ôn thần ai ai cũng trốn, bốn Đại tướng quân dưới hắn cũng chẳng có ai tốt đẹp hết.

Da Luật Tề không được sủng ái cho nên gần như toàn bộ những lần giao thiệp với quân Tống đều do hắn thực hiện, cho nên cũng thường xuyên tiếp xúc với mấy vị Đại tướng này. Hắn biết rõ bốn người này cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì… ít nhất thì trong mắt Da Luật Tề, bốn tên này đều rất “ghê tởm”.

Kẻ đáng ghét nhất đương nhiên chính là Âu Dương Thiếu Chinh, tên đầu đỏ đó độc miệng hơn cả Triệu Phổ, mở miệng cũng chẳng phun ra được câu nào tử tế, cứ nghĩ hắn là tên mãng phu dễ lừa, ai ngờ vòng tới vòn g lui lại bị hắn dẫn vòng xuống hố.

Tên đáng ghét thứ hai chính là Long Kiều Quảng và Trâu Lương, thực lực hai người này sàn sàn nhau, tính cách lại một trời một vực.

Tên Long Kiều Quảng kia vô cùng đáng ghét, lắm miệng đến không cách nào ngừng nổi, muốn bàn việc gì với hắn thì chỉ có thể nghe hắn lải nhải, lải nhải đến độ khiến người ta hoa mặt chóng mày cũng chưa thôi, đợi đến khi đầu óc tỉnh táo lại chút thì người ta đã nói xong hết những lời muốn nói rồi, bản thân người nghe lại cứ thế chui đầu vào lọng tự bao giờ chẳng hay.

Trâu Lương thì hoàn toàn ngược lại, một câu cũng chẳng thèm nói với ngươi, ngươi nói một tràng dài rồi hắn cũng chẳng thèm đánh rắm một cái. Bàn chuyện với hắn cứ như bàn với không khí, ngươi cứ nói thoải mái hắn lại chỉ hờ hững ngồi nghe, hiếm hoi lắm mới phun cho ngươi được mấy từ, đến một câu cũng chẳng thèm nói đủ. Nếu bàn không tốt vừa ra ngoài đã bị cả bầy sói vây lại rồi.

Dễ chịu nhất là Hạ Nhất Hàng, lúc nào hắn cũng mỉm cười nhã nhặn, nói năng nhẹ nhàng, thái độ hiền hòa, bàn chuyện với hắn từ đầu đến cuối, thậm chí về đến nhà rồi cũng đều phải tấm tắc – Ai dà, người này tốt quá nha! Phải chờ đến tận mấy ngày sau mới hơi hiểu ra một chút – Mình bị lừa phải không nhỉ?

Da Luật Tề thở dài, đến cái bàn đối diện bọn Triển Chiêu ngồi xuống, quan sát mọi người một chút.

Vừa liếc mắt Da Luật Tề đã nhíu mày, trong lòng tự hỏi Long Kiều Quảng đến đây làm gì? Người đi cùng hắn là ai vậy? Vừa nhìn kỹ, cả Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Thiên Tôn, Ân Hậu đều có tướng mạo xuất chúng, võ công cũng mang đến cảm giác rất cao. Điều kỳ quái nhất là Long Kiều Quảng còn mang theo cả một đứa trẻ chỉ khoảng bốn năm tuổi, mắt to nhìn cực đáng yêu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đang quan sát Da Luật Tề – Tứ Hoàng tử này tuy có chút đen nhưng ngoại hình cũng không tệ lắm, so với tướng mạo quái dị thông thường của người Liêu thì hắn có vẻ khá đoan chính.

Lúc này Long Kiều Quảng hẳn nên chào hỏi mấy câu với Da Luật Tề lại không rảnh cho lắm.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua vị Hữu Chiếu tướng này, thấy có chút quỷ dị.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đùi Long Kiều Quảng, ngước mặt nói chuyện với hắn, chuyện hai người nói căn bản là thế này…

Tiểu Tứ Tử: “Quảng Quảng, sao thúc biết sẽ có lốc vậy?”.

Long Kiều Quảng: “Buổi sáng quan sát khi trời, thấy… lải nhải… lải nhải… lải nhải…”

Tiểu Tứ Tử vỗ tay: “Quảng Quảng giỏi quá! Thế làm sao để có thể quan sát khí trời ạ?”.

Long Kiều Quảng: “Muốn quan sát khí trời chủ yếu nhìn mây… liến thoắng… liến thoắng… liến thoắng…”.

Tiểu Tứ Tử tỏ vẻ sùng bái: “Oa! Quảng Quảng thật hiểu biết! Mây có nhiều loại không ạ?”.

Cũng bởi vậy, cái tật nói nhiều của Long Kiều Quảng chính thức được khai hỏa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bắt đầu cảm thấy bên tai đã “ông ông”, Thiên Tôn cùng Ân Hậu thì bưng chén há hốc miệng nhìn vị Đại tướng quân này “giao lưu” cùng Tiểu Tứ Tử, lần đầu thấy được độc môn tuyệt học kiểu này.

Điều kỳ quái là Tiểu Tứ Tử không hề cảm thấy “phiền chán”, cực kỳ tò mò kết hợp với quá nhiều chuyện muốn hỏi cho nên hai người trò chuyện náo nhiệt phải biết.

Cuối cùng Long Kiều Quảng cũng vui vẻ đập tay với Tiểu Tứ Tử, thốt lên: “Tri kỷ! Hai ta kết bái đi!”.

Tiểu Tứ Tử vỗ tay: “Được!”.

Hai tùy tùng Long Kiều Quảng mang theo đều là Thống Lĩnh, một người tên Tiếu Tấn, một người gọi Thường Thanh. Thường Thanh khá an tĩnh nên chỉ im lặng đỡ trán, Tiếu Tấn hoạt bát hơn nên vỗ Long Kiều Quảng: “Chiếu tướng, kém bối phận mà! Ngươi chớ làm loạn đấy!”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường im lặng uống trà, không thèm để ý một lớn một nhỏ này nữa.

Mà Da Luật Tề ở đối diện thì chỉ biết thở dài, tùy tùng bên cạnh hắn cũng đang yên lặng tự mình cảnh tỉnh lại – Tại sao lúc đánh nhau bọn họ lại bị bại bởi loại người như vậy nhỉ? Nhục nhã quá!

Lúc này, cơm nước của bọn Triển Chiêu cũng được bưng lên, Hoàng Thu Phượng tự mình dâng hảo tửu, rất cung kính với Ân Hậu và Thiên Tôn.

Ân Hậu nhìn bầu rượu trên bàn, hỏi Hoàng Thu Phượng: “Lão Thù đâu rồi?”.

Hoàng Thu Phượng ngẩn người, sau đó cười nhàn nhạt: “Chết mấy chục năm rồi.”.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn liếc nhìn nhau một cái.

Hoàng Thu Phượng thở dài: “Lão Hạc và Nhất Mai đều chết cả rồi.”

Thiên Tôn và Ân Hậu cũng không nói gì.

Hoàng Thu Phượng nhìn hai người một chút, hơi tò mò nhỏ giọng hỏi: “Nhị vị Lão Thần Tiên thực sự không đến bắt ta sao? Vậy hai người đến nơi đại mạc gió to lốc xoáy này làm gì vậy?”.

Vừa nói xong lại nhìn sang Long Kiều Quảng: “Nghe đồn là trong Qủy Hải có thứ lộ ra cho nên đến kiếm sao?”.

Không biết Hoàng Thu Phượng có cố ý không mà nhấn mạnh hai chữ Qủy Hải, quả nhiên…. Không khí xung quanh đột nhiên thay đổi, rất nhiều người xoay mặt thăm dò nhìn bọn họ, ngay cả Da Luật Tề cũng nhìn chằm chằm bên này.

Hoàng Thu Phượng nhướng mi với mọi người, tỏ ý – Thấy chưa? Tất cả những người ở đây đều đến vì Qủy Hải đấy.

Long Kiều Quảng tỏ vẻ tò mò: “Trong Qủy Hải xảy ra chuyện gì à?”.

Hoàng Thu Phượng cũng rất phối hợp, ra vẻ sửng sốt, giả ngu: “Chiếu tướng, không phải các ngươi đến Qủy Hải à?”.

“Không phải, chúng ta đến Hỏa Phụng Đường ở Ma Qủy Thành mà.”

Lúc Long Kiều Quảng nói chuyện, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có dịp quan sát sắc mặt mọi người xung quanh một chút.

Vẻ mặt Hoàng Thu Phượng khó hiểu: “Đến Hỏa Phụng Đường làm gì?”.

Có vẻ không ít người ở đây cũng đang hoang mang, ngay cả Da Luật Tề cũng lộ vẻ nghi ngờ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau – Hình như bọn họ không biết thân phận Sa Yêu của Lâm Dạ Hỏa.

Da Luật Tề đột nhiên hỏi Long Kiều Quảng: “Hữu Chiếu tướng công việc bề bộn, sao lại tự mình chạy đến Hỏa Phụng Đường chứ?”

Long Kiều Quảng thở dài, lắc đầu nói: “Ài…. Không phải vì chuyện của huynh đệ ta sao, gần đây làm ca ca thật khó quá, ngay cả chuyện cãi vã riêng tư của phu thê tiểu đệ ta cũng phải quản luôn.”.

Da Luật Tề sửng sốt, nhíu mày, có vẻ không biết Long Kiều Quảng đang nói thật hay nói láo nữa đây.

Mọi người nhìn nhau – Hóa ra Long Kiều Quảng xuất hiện ở đây là vì việc nhà à?

Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Long Kiều Quảng lại gật đầu lia lịa – Đúng vậy! Trâu Trâu và Tiểu Lâm Tử li thân rồi.

“Lão bản nương, ban nãy nói trong Qủy Hải có cái gì vậy?” Triển Chiêu ngẩng mặt lên, đôi mắt to cực ngây thơ, tò mò nhìn Hoàng Thu Phượng.

Khóe miệng Hoàng Thu Phượng giật một cái, liếc mắt đã tia thấy Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu, cho nên liếc mắt nhìn Ân Hậu một cái.

Ân Hậu thờ ơ tiếp tục uống trà.

“Này, các ngươi nói ở Qủy Hải có cái gì lộ ra?” Hoàng Thu Phượng kéo mấy thực khách đang uống rượu, hỏi.

Mấy người kia có vẻ xấu hổ, nói: “À, không có gì…. Đột nhiên nghe nói trong Qủy Hải có bảo tàng gì đó thôi.”

“Vậy à?” Long Kiều Quảng cũng cùng Triển Chiêu giả ngu, kẻ xướng người họa, ngẩng đầu hỏi Da Luật Tề: “Tứ Hoàng tử cũng vì bảo tàng mà đến sao? Chẳng lẽ gần đây Liêu Vương không phát sinh hoạt phí cho ngươi à?”.

Da Luật Tề khó thở…. Xung quanh không ít người nhẫn cười.

Các quốc gia Tây Vực luôn rất chướng mắt nhau, mặc dù bọn họ đều thèm muốn Đại Tống, nhưng do tập tục sinh hoạt, văn hóa và tín ngưỡng khác nhau cho nên vẫn không ngừng tranh chấp. Người Liêu khá bá đạo, thực lực cũng khá mạnh cho nên thường ăn hiếp các tiểu quốc khác. Giờ đây, Liêu Quốc đã bị Triệu Phổ áp chế, lại nội chiến liên miên, ốc cũng chẳng mang nổi mình ốc nữa nên mới bị mấy vị “hàng xóm” này chế giễu.

Long Kiều Quảng vừa mới dứt, bên cạnh đã mát mẻ vang lên mấy câu tiếng Hán lơ lớ: “Cha không thương thì mẹ cũng chẳng yêu, Qủy Hải này không đơn giản chút nào, có thể vào rồi lại chẳng có đường ra, cuối cùng vẫn chỉ lợi cho các huynh đệ khác mà thôi.”.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, người nói là một nam tử mặc y phục Hoàng thất Tây Hạ.

Nam tử kia được rất nhiều người vạm vỡ to lớn vây quanh, cho nên nhiều người không thấy hắn, lúc này đám người đó hơi tản ra chút, mọi người mới thấy được tướng mạo hắn – Người này hơn bốn mươi tuổi, diện mạo hung tàn, râu rậm, trán cao, mắt sâu, mũi cao sắc cạnh.

Long Kiều Quảng vừa nhìn thấy người kia càng cảm thấy vui vẻ: “Há, hôm nay là ngày mấy đây, chẳng phải Nam vương Lý Cẩm đây sao?”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc – Nam vương Lý Cẩm là Vương gia Tây Hạ, huynh đệ với Lý Nguyên Hạo, một Vương gia rất quyền thế ở Tây Hạ.

“Nam vương cũng tới Qủy Hải kiếm sinh hoạt phí à?” Long Kiều Quảng cười xấu xa: “Ta bảo này, Nhị vị Vương gia nếu bí quá có thể phái người đến Hắc Phong Thành nói một tiếng, trước giờ Nguyên soái nhà ta thích giúp đỡ người lắm đó!”.

Da Luật Tề cùng Lý Cẩm đều trắng mắt lườm Long Kiều Quảng.

Lý Cẩm có vẻ hứng thú với mấy người đi cùng Long Kiều Quảng: “Mấy vị này là người phương nào vậy?”.

Long Kiều Quảng cười: “Người tốt.”

Lý Cẩm im lặng.

Lúc này có bốn người giang hồ ngồi khá gần bàn bọn Triển Chiêu, trong đó có một lão giả vẫn luôn chú ý đến thanh Ngân đao trong tay Bạch Ngọc Đường. Một lúc lâu sau, hắn sờ râu nói: “Vân Trung Đao sao? Các hạ là Bạch Ngọc Đường?”

Cho dù là ở Tây Vực thì người giang hồ vẫn biết đến cái danh Bạch Ngọc Đường, cho dù không phải là người giang hồ, chỉ cần là người luyện võ cũng đều biết, bởi vậy tất cả đều đồng loạt nhìn sang, hơn nữa, cũng bắt đầu hoài nghi thân phận của mấy người còn lại.

Triển Chiêu đang định lấy đĩa rau thì cảm thấy Tiểu Tứ Tử bỗng đột nhiên kéo hắn.

Triển Chiêu sửng sốt, dừng tay lại.

Đúng lúc này, một tiếng “xoảng” vang lên, một mảnh ngói rơi trúng bàn Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn lên xem, thấy nóc nhà bị thủng một lỗ, đồng thời, một tiếng “bịch” lớn lại vang lên.

Đám người Triển Chiêu nhanh chóng lùi lại phía sau.

Cũng may mấy người này đều là cao thủ, vừa lùi thì nghe “ầm” một tiếng, một bóng đen rơi từ nóc nhà xuống, đập trúng cái bàn của bọn Triển Chiêu.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, mọi người trong khách *** đều không kịp phản ứng.

Đến khi ý thức được mọi chuyện thì mới biết, từ trên trời có một người rơi xuống, đập thủng cả nóc nhà.

Sao người đó có thể bay lên được? Mọi người cũng không chú ý đến việc người đó tự mình dùng khinh công bay lên hay là bị người ta ném lên, bởi vì tiếng gió bên ngoài quá lớn.

“Không xong rồi.” Lúc này Hoàng Thu Phượng hô to một tiếng, bọn tiểu nhị cũng luống cuống tay chân bắc thang lên sửa nóc nhà.

Nhưng mà chỉ chớp mắt cái cuồng phong đã kéo đến, lỗ thủng trên nóc nhà không ngừng bị mở rộng, có xu hướng bị xé sang hai bên trái phỉa.

Đám tiểu nhị vừa mới leo lên thì nóc nhà lại sập thêm một mảng, thang cũng đổ, cuồng phong trút thẳng xuống sạn đạo.

Những vị khách khác đều đứng cả lên.

Hoàng Thu Phượng cầm một ván gỗ lớn định bay lên che lại, nhưng mà không có chỗ nào để mượn lực, gió lại quá lớn.

Đúng lúc này, Hoàng Thu Phượng thấy Thiên Tôn phất tay với mình: “Nha đầu, tránh ra.”

Hoàng Thu Phượng nhanh chóng lách người.

Thiên Tôn tiện tay cầm vò rượu bên cạnh hất lên, rượu vừa tung ra Thiên Tôn liền nhẹ phất tay áo một cái…

Hàn khí tỏa ra, lỗ thủng trên nóc nhà chỉ trong nháy mắt đã bị băng chặn lại, gió cũng lập tức dừng.

“Ván gỗ.” Triển Chiêu nhắc nhở Hoàng Thu Phượng.

Hoàng Thu Phượng theo bản năng ném ván gỗ lên, Ân Hậu cầm đũa trên bàn, vung tay một cái….

Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì ván gỗ đã được cố định vững chắc trên nóc nhà rồi. Mấy chiếc đũa giống hệt đinh, ghim chặt ván gỗ vào khung gỗ trên nóc nhà.

Gió vừa dừng, xung quanh cũng yên tĩnh lại, mọi người xung quanh chỉ biết há hốc miệng.

Long Kiều Quảng vuốt cằm cảm khái, nếu như võ công của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ thuộc cấp trên năm sao, vậy thì Thiên Tôn và Ân Hậu có phải là vô hạn rồi không nhỉ? Qúa mạnh.

Da Luật Tề và Lý Cầm cau mày nhìn Long Kiều Quảng.

Long Kiều Quảng nhận được ánh mắt của hai người kia, cười xấu xa: “Đều là bạn tốt của Nguyên soái nhà ta.”

Mọi người tại chỗ lặng lẽ lau mồ hôi lạnh…. Triệu Phổ muốn nghịch thiên à? Bản thân Triệu gia quân của hắn đã là nơi cao thủ như mây rồi, lại còn có bằng hữu giang hồ cấp bậc này nữa chứ.

Triển Chiêu ngồi xổm xuống, lất người áo đen đang quỳ kia lại, thấy sắc mặt hắn tím tái, kiểm tra hơi thở một chút, nhíu mày – Chết rồi?

Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử: “Chết chưa?”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu cau mày nhìn một lúc lâu: “Có thể cứu được cũng nên…”

Mọi người nhìn bé: “Cứu thế nào?”.

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên: “Tìm cha đến ạ.”

Triển Chiêu im lặng, Ân Hậu và Thiên Tôn đều gật đầu: “Có lẽ chết chắc rồi.”

Chỉ có Long Kiều Quảng là khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm người trên đất: “Sao lại quen thế nhỉ?”

Còn đang nghi ngờ, Lý Cẩm và Da Luật Tề bên cạnh cũng đến xem qua cùng kêu lớn: “Sao lại là hắn chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc