LONG ĐỒ ÁN

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương và Tiêu Lương đến Đổng gia trang.

Lâm Dạ Hỏa chỉ nói đi tìm một món đồ nhưng cũng không có nói rõ là đi tìm cái gì cho nên mọi người cảm thấy vô cùng buồn bực. Có điều, có hỏi hắn cũng không cách nào nói rõ ràng, phải thấy rồi mới biết được, vì vậy … mọi người không còn cách nào khác là đi theo hắn.

Vừa mới tới Đổng gia trang, liền thấy Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ mang theo mười mấy nha binh đang khuân đồ cùng với người của Đổng gia trang đây.

Quả gia của Đổng gia trang đang cầm một danh sách kiểm kê lại những tài vật được cứu ra.

Quản gia thấy bọn Triển Chiêu đến, liền tiến lên nói: “Triểu đại nhân, các ngươi đã tới rồi.”

“Tổn thất thế nào?” Triển Chiêu hỏi thăm một chút.

“Cũng may, cũng may.” Quản gia vui vẻ nói: “Cũng may mà sớm dập tắt được lửa.”

Lâm Dạ Hỏa nhìn đống tài vật được cứu ra khỏi nhà một chút, hỏi: “Trang chủ nhà ngươi có truyền gia bảo vật gì đó phải không?”

Quản gia ngẩn người, gãi gãi đầu, nói: “Có a, trang chủ nha ta thừa kế không ít gia sản, năm đó lão gia cũng làm mua bán ngọc khí a.”

“Ta có thể xem một chút chứ?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Quản gia cũng không quá rõ, thế nhưng có lẽ là có liên quan đến hoả án này, cho nên dẫn mọi người đi xem.

“Trang chủ vốn cất giữ ngọc khí cùng truyền gia bảo vật khác chỗ nhau, truyền gia bảo vật cất ở trong một gian mật thất, được cất giấu rất cẩn thận. Có điều, cả gian phòng đều sập cả rồi, muốn mở được mật thất thì phả dở hết gạch ngói ra mới được.”

Mọi người đều gật đầu.

“Mật thất được chôn dưới nền nhà sao?” Triển Chiêu hỏi.

Quản gia gật đầu một cái, cũng không có giấu giếm: “Đây là quy củ do lão gia lưu lại, nói tất cả việc xây dựng kiến trúc đều phải phòng lửa, nhất là kho truyền gia chi bảo.”

Mọi người đều nhìn nhau một cái ——- Qủa nhiên, sớm có đề phòng rồi a.

Đám người Trương Long Triệu Hổ giúp đỡ dỡ bỏ phế tích, quả nhiên, sau đó quản gia tìm được một cửa hầm, mở ra. Bên trong cửa hầm có một gian mật thất, rất hẹp, chỉ vừa cho một người ra vào.

Vì vậy, Lâm Dạ Hỏa nhảy xuống đầu tiên.

Bởi vì mật thất chỉ có thể chứa được một người cho nên mọi người chẳng còn cách nào khác là chờ ở bên ngoài.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu mà hỏi Trâu Lương: “Hắn muốn tìm cái gì?”

Trâu Lương nhún vai một cái, ý bảo ——- Ai mà biết được.

Triển Chiêu tò mò nhìn Trâu Lương, hỏi: “Hắn không nói cho ngươi biết sao?”

Mí mắt Trâu Lương cũng giật giật, còn tựa hồ rất bất mãn mà lầm bầm một câu: “Hắn với ta quan hệ cũng đâu có giống các ngươi chứ? Không nói cho các ngươi thì đương nhiên là cũng không nói với ta rồi!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— Giọng Trâu Lương có gì đó là lạ a.

Tiêu Lương thì nâng cằm đứng một bên nhìn xuống căn mật thất tối mịt.

Chỉ lát sau, Lâm Dạ Hỏa nhô lên, cầm trong tay một cái hộp gấm.

Hắn nhảy lên mặt đất.

Triển Chiêu hỏi hắn: “Tìm được không?”

Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái, giao hộp gấm cho Tiêu Lương, nói: “Đi đưa cho Bao đại nhân.”

Tiêu Lương không hiểu mà cầm cái hộp gấm: “Ta đi?”

“Đúng vậy, còn không mau đi!” Lâm Dạ Hỏa thiêu mi một cái,

Tiêu Lương bĩu môi, tâm nói ngươi dám sai ta! Có điều bé cũng không có nói nhiều, liền cầm hộp gấm, ngoan ngoãn chạy đến Khai Phong phủ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— Sai một mình Tiểu Lương Tử đi đưa đồ sao?

Lâm Dạ Hỏa sai xong Tiêu Lương rồi, liền xoay người hướng phía xa mà đi, lại vừa quay đầu lại nháy mắt với ba người, ý là ——— Đuổi theo a!

Ba người cũng biết là hắn có thể có chủ ý gì đó, vì vậy cũng cùng hăn đuổi theo.

Ba người quẹo trái quẹo phải, sau đó không biêt thế nào, Lâm Dạ Hỏa liền nhảy ra ngoài tường, lao vào một rừng cây, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đi ra ngoài, liếc mắt một cái nhận ra —— Đây chính là rừng cây bên cạnh con đường xuống núi của Đổng gia trang.

Trâu Lương cũng theo ra ngoài —- Xem ra, bọn họ là đang đi đường tắt chạy đến chắn trước mặt Tiểu Lương Tử.

Quả nhiên, mọi người liền thấy Tiểu Lương Tử nhảy loi choi chạy từ trên núi xuống, tốc độ cũng rất nhanh.

Chính lúc này, Bạch Ngọc Đường chợt cau mày nhìn về phía rừng cây ven đường, thấp giọng nói: “Có người.”

Triển Chiêu cũng phát hiện, hỏi: “Muốn chặn đường Tiểu Lương Tử sao?”

Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái: “Lát nữa nhớ bắt sống, rất hữu dụng.”

Trâu Lương cũng hiểu Lâm Dạ Hỏa rốt cuộc muốn làm cái gì rồi, hỏi: “Rốt cuộc trong hộp gấm kia chứa cái gì mà bọn họ phải đến cướp?”

Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Dĩ nhiên là thứ tốt.”

Trâu Lương bất mãn nhìn hắn, người này thái độ đối với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn tốt như vậy, đối với mình lại chẳng khác nào con nhím xù lông.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì tương đối quan tâm đến đám người mai phục Tiểu Lương Tử, nói không chừng sẽ có đầu mối, vì vậy cả hai cũng không thèm để ý đến Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa gây sự với nhau, chỉ âm thầm đi theo Tiêu Lương.

Tiêu Lương vừa chạy lại vừa cảm thấy rất nhàm chán, tất cả mọi người đều bận rộn, chỉ có mình rảnh rỗi nên phải làm tay sai vặt a. Cứ suy nghĩ miên man như vậy, một lát bé liền cảm thấy Lâm Dạ Hỏa hôm nay là lạ, một lát thì lại nhớ Tiểu Tứ Tử, không biết lát nữa có nên chạy vào trong Hoàng cung mà chơi cùng Tiểu Tứ Tử không đây.

Đang suy nghĩ, Tiêu Lương liền cảm thấy ——- Xung quanh mình hình như có khí tức, trong rừng cây phía trước hình như là có người nào đó đang ẩn náu.

Tiêu Lương cũng không phải là bé mập mạp hoàn toàn không có khả năng chống cự như Tiểu Tứ Tử, bé mà một con lang có răng nanh sắc nhọn a, thoáng cái liền hiểu được. Được lắm nha, Lâm Hoả Kê dám lấy bé làm mồi nhử.

Nghĩ xong, Tiêu Lương dừng lại, đưa tay vào trong ngực lấy ra cái hộp gấm, lại lầm bầm làu bàu: “Ai nha, ta muốn xem một chút, Lâm Hoả Kê kia rốt cuộc thì muốn ta mang cái gì đi a, còn thần thần bí bí như vậy!”

Vừa nói, bé vừa làm như muốn mở chiếc hộp ra.

Chính lúc bé định mở hộp ra, đột nhiên có một tiếng “vút” vang lên, một phi tiêu được bắn đến.

Tiêu Lương nghiêng đầu né tránh, tránh trái tránh phải liền một lúc mấy chiếc phi tiêu.

Chờ cho đến khi bé nhảy lên giữa không trung, đột nhiên trong rừng cây phía trước có một hắc y nhân phóng ra.

Hiển nhiên là đối phương đã sớm chuẩn bị nhằm vào cơ hội này, định nhằm vào Tiêu Lương mà tấn công …. mặc dù công phu của Tiêu Lương cũng không tệ, những mà đang ở giữa không trung bé cũng không đủ thể lực để tránh né, có điều, Tiểu Lương Tử cũng không có lo lắng.

Quả nhiên, hắc y nhân kia còn chưa có tới trước mặt bé, mọt bóng trắng đã lướt qua, một cước đạp bay hắc y nhân.

Hắc y nhân té lăn trên đất, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đã chặn trước mặt Tiêu Lương, hắn ta liền đứng lên bỏ chạy, những mà vừa mới chạy vào đến rừng cây, liền bị Triển Chiêu đã sớm mai phục ở đó đạp ra.

Hắc y nhân lăn hai cái lại ngã ngay xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường, Tiêu Lương nhấc một chân lên đạp: “Dám đánh lén tiểu gia sao!”

Bạch Ngọc Đường nhìn quỷ nhỏ Tiêu Lương một chút, quả nhiên không giống với loại hình của Tiểu Tứ Tử, lúc này nếu như là Tiểu Tứ Tử, có lẽ sẽ ôm chân hắn mà tránh ra phía sau đi.

Triển Chiêu cũng đi từ trong rừng ra, hỏi Tiêu Lương: “Bên trong hộp gấm có cái gì?”

Tiêu Lương le lưỡi một cái, mở hộp gấm ra cho hắn nhìn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều liếc mắt, cũng có chút vô ngữ, bọn hắn chỉ thấy bên trong hộp trống rỗng, cái gì cũng không có.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai mặt nhìn nhua, hắc y nhân kia có vẻ cũng đã biết mình trúng kế rồi.

Triển Chiêu điểm huyệt đạo của hắn, lúc này, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng đi ra.

Triển Chiêu quơ quơ chiếc hộp gấm trong tay, ý muốn hỏi Lâm Dạ Hỏa —– Có thể giải thích một chút cho ta không?

Lâm Dạ Hỏa vỗ vỗ ngực áo mình, nói: “Đồ vẫn còn ở đây a, ta chỉ là thử vận khí một chút thôi, không nghĩ cũng may mắn như vậy, chờ trở về rồi ta liền giải thích cặn kẽ cho.”

Mọi người cũng không có ý kiến gì, vì vậy, Trâu Lương liền xách theo hắc y nhân đã bị điểm huyệt, cùng mọi người chạy về Khai Phong phủ.

………………..

Mà lúc này, ở trong Hoàng cung không khí lại khác hẳn. Bên ngoài mọi người bận rộn tra án, bên trong Hoàng cung lại tưng bừng phấn khởi.

Triệu Trinh lần đầu làm phụ thân, cảm giác đương nhiên là vô cùng tốt.

Triệu Trinh lại cứ nằm ở bên chiếc giường nhỏ mà nhìn Tiểu công chúa, nhìn chăm chú cũng phải đến cả canh giờ rồi.

Triệu Phổ lại ngồi ở một đầu khác, ôm Tiểu Tứ Tử, hắn cũng đang nhìn tôn chất nữ nhi đây, Triệu Phổ cũng cảm khái, cái này chẳng phải mình đã lên chức gia gia sao … già muốn chết!

Công Tôn ở đằng kia lại cẩn thận bắt mạch cho Bàng phi, lại vừa nhìn hai lớn một nhỏ bên kia cứ nhìn chằm chằm Tiểu công chúa, cũng cảm thấy cảnh tượng này thật thú vị.

“Cằm nó có phải rất giống Trẫm không?” Triệu Trinh sung sướng hạnh phúc hỏi.

“Đúng nha.” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Cằm cùng mũi đều giống Hoàng Hoàng, mắt cùng trán lại giống Bàn di di.”

“Sau này lớn lên có đẹp không?” Triệu Trinh hỏi tiếp.

Tiểu Tứ Tử gật đầu a gật đầu: “Ngũ quan rất rõ ràng nha, lớn lên nhất định là mỹ nữ đó!”

Triệu Trinh càng vui vẻ hơn nữa, tâm nói nương nó đẹp như vậy, nhưng mà vừa nghĩ xong lại lắc lắc đầu: “Ai nha, sau này phải kén một phò mã thế nào đây?”

Triệu Phổ nhìn trời, nó còn chưa cả biết bú sữa mà đã đòi chiêu phò mã cái gì? Lại tính toán thêm một lần nữa, tiểu nha đầu này khoảng hai mươi lăm năm nữa cũng sẽ trở thành mẫu thân, vậy lúc đó ……… mình mới có năm mươi mấy đã trở thành thái gia gia sao!

Bàng phi mỉm cười nhìn Triệu Trinh, Công Tôn chẩn mạch cho nàng xong liền nói cho nha hoàn chăm sóc nàng một số điểm chú ý kiêng kị khi ở cữ.

“Đúng rồi.” Triệu Trinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, hỏi: “Thái hậu nói cái gì mà chân long giáng thế, chuyện là sao?”

Triệu Phổ cũng không có giấu Triệu Trinh, đem mọi chuyện đại khái nói ra một lượt.

Triệu Trinh cau mày: “Thiêu huỷ toàn bộ thôn trang sao?”

Triệu Phổ gật đầu.

“Làm gì có lý nào như vậy!” Triệu Trinh thiêu mi một cái, Tiểu công chúa trên giường đột nhiên cau mày, ân ân a a hai tiếng.

Tiểu Tứ Tử lập tức giơ một ngón tay lên ra hiệu cho Triệu Trinh: “Hư!”

Triệu Trinh vội vàng che miệng, hạ thấp giọng hỏi Triệu Phổ: “Cái gì mà hoả long hoả phụng lão yêu với cả thành bảo? Có phải là Hoàng kim cổ thành hay không?”

“Hoàng kim cổ thành?” Triệu Phổ tò mò hỏi: “Là thứ gì?”

“Nga, cái này là lúc trước Trẫm nghe được một cao nhân Tây Vực nói.” Triệu Trinh nhớ lại một chút, nói: “Giảng về một chút Phật pháp của Tây Vực.”

Khoé miệng Triệu Phổ giật giật: “Phật pháp?”

“Ân, kiến thức của hắn uyên thâm cho nên Thái phó mới mời hắn đến giảng cho ta một chút kiến thức về Tây Vực, trong đó có cả phật pháp.” Triệu Trinh vừa nói lại vừa chỉ chỉ Triệu Phổ: “Hồi đó ta còn làm Thái tử a, hơn nữa ngươi cũng có ở đó nữa.”

Triệu Phổ kinh ngạc: “Sao ta lại không nhớ rõ?”

“Bởi vì ngươi luôn ngủ.” Triệu Trinh vô lực.

Triệu Phổ gãi gãi đầu, ngay lập tức liền nhận được ánh mắt khinh bỉ của Công Tôn liếc lại, cúi đầu xuống, lại thấy ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt nhìn hắn, ý là ——- Nga? Thì ra lúc còn nhỏ Cửu Cửu đọc sách nhưng lại luôn ngủ gật a!

Triệu Phổ lúng túng, giục Triệu Trinh: “Nói tiếp a, cái gì mà Hoàng kim cổ thành?”

“Người đó kể cho ta nghe rất nhiều chuyện xưa, hắn nói đó là những chuyện có thật.” Triệu Trinh vừa nói, vừa chọc chọc bụng Tiểu công chúa, còn rất vui vẻ nói với bé: “Phụ Hoàng sẽ kể chuyện xưa cho con nghe nga!”

Triệu Phổ nhìn trời ——– Tên này được làm cha nên ngốc luôn rồi!

Tiểu Tứ Tử chợt bưng mặt hỏi Triệu Trinh: “Bảo bảo tên gọi là gì nha?”

“Ân, còn chưa có nghĩ ra tên tốt đây.” Triệu Trinh cũng cảm thấy vấn đề này thật khó nghĩ, nói: “Cần phải thận trọng a! Tốt nhất là nghe tên cũng phải cảm thấy cát tường, chờ khi nào Bao khanh rảnh liền cùng nhau nghiên cứu một chút …….”

“Vậy trước tiên cũng lấy một nhũ danh đi.” Tiểu Tứ Tử nói: “Cũng không thể cứ gọi Tiểu công chúa, Tiểu công chúa nha!”

Mắt Triệu Trinh cũng sáng lên một cái: “Nga? Nhũ danh a … Ân …” Vừa nói hắn lại vừa nhìn Bàng phi: “Ái phi có ý kiến gì không?”

Bàng phi cười: “Tất cả tuỳ Hoàng thượng định đoạt.”

Triệu Trinh gật đầu.

Công Tôn ở bên cạnh viết đơn dược bổ cho Bàng phi trong tháng ở cữ, vừa gật đầu ——- Qủa nhiên phi tử được sủng ái cũng rất hiểu lòng phu quân a, lại còn “tất cả tuỳ Hoàng thượng định đoạt” nữa, chậc chậc!

Triệu Phổ cũng ngước mặt nghĩ, ai nha, có nương tử biết nghe lời như vậy cũng không tệ a, đặc biệt là ở chung một chỗ với Công Tôn lúc nào cũng xù lông nhím lâu như vậy, nếu một ngày nào đó mà Công Tôn cũng nói: “Tất cả tuỳ Vương gia định đoạt” thì …”

Nghĩ tới đây, Triệu Phổ vội vàng lắc đầu ——- Tâm nói, muốn chết a, nước vào não sao? Muốn thê tử tương lai mà lại nghĩ đến Thư ngốc kia làm gì?

Tiểu Tứ Tử phồng mặt nhìn Triệu Phổ đang lắc lắc đầu, nói: “Cửu Cửu, ngươi làm gì nha?”

Mà trùng hợp như thế, Công Tôn cũng nhìn thấy, lắc đầu, Triệu Trinh còn nhỏ hơn Triệu Phổ mấy tuổi mà cũng đã làm phụ thân rồi, vậy mà Triệu Phổ vẫn còn như vậy! Hắn chỉ có lúc đánh giặc trông mới suất như thế ….

Nghĩ tới đây, Công Tôn cũng bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn, mình lại cảm thấy Triệu Phổ suất sao …. Công Tôn cũng nhanh chóng lắc đầu.

Tiểu Tứ Tử lại tiếp tục buồn bực, tại sao Cửu Cửu lắc đầu mà phụ thân cũng lắc theo a?

“Có rồi!” Triệu Trinh đột nhiên vỗ tay một cái: “Gọi Hương Hương được không?”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái: “Dễ nghe a.”

Triệu Trinh lại nhìn Bàng phi, Bàng phi cũng gật đầu, dễ nghe!

“Hương Hương a ~~~” Triệu Trinh liền nằm ở mép giường mà gọi nhũ danh của khuê nữ mình, đừng nói chứ, Hương Hương hình như còn nhoẻn cả miệng cười nữa, Triệu Trinh càng hưng phấn hơn nữa, cứ bám lấy mép giường mà gọi Hương Hương.

Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ bưng mặt mà nhìn Triệu Trinh đang dùng vẻ mặt yêu thương vô hàn mà nhìn khuê nữ, lại nhìn hai bên Công Tôn và Triệu Phổ đang lắc đầu suy nghĩ, liền càng bất đắc dĩ hơn nữa, bé đành kéo áo Triệu Trinh, hỏi: “Hoàng Hoàng nha, chuyện về Hoàng kim cổ thành vẫn chưa kể xong a.”

“Nga, đúng rồi.” Triệu Trinh nghĩ tới, liền nói tiếp: “Ở Tây Vực, theo truyền thuyết có một toà Hoàng kim cổ thành và một toàn Ngân bạch cổ thành. Trong đó Hoàng kim cổ thành là dùng vàng xây lên, Ngân bạch cổ thành là dùng bạc xây lên. Bên trong Hoàng kim cổ thành có hai yêu quái, mà trong cổ thành lại có những bảo bối đáng giá nhất thế gian, còn có cả loại lửa có thể thiêu hết mọi thứ. Mà ở trong Ngân bạch cổ thành lại có hai vị thần tiên, trong thành có tất cả những bộ sách trân quý nhất thế gian, còn có cả y thư khiến người cải tử hồi sinh nữa.”

Tiểu Tứ Tử há to miệng —— A!

Khoé miệng Triệu Phổ cũng giật giật, tâm nói, khó trách tại sa mình lại ngủ gật, đây không phải là loại chuyện chuyên để lừa gạt tiểu hài nhi sao.

“Tiếp theo đó thì sao?’ Tiểu Tứ Tử lắc lắc đầu muốn nghe.

“Những khách thương đi qua Tây Vực, cũng có rất nhiều người muốn tìm hai ngôi thành bảo này, có người rất nghèo cho nên muốn phát tài, liền đi tìm Hoàng kim cổ thành. Có người trong nhà lại có thân nhân bệnh nặng, cho nên mới đi tìm Ngân bạch cổ thành. Năm đó có đến mấy đến vạn người, không biết bao nhiêu đội nhân mã, kẻ đào mộ, mã tặc, thổ phỉ thậm chí cả quan binh cũng muốn tìm đến sa mạc Tây Vực thần bí ấy, muốn tìm được hai ngôi cổ thành này, có điều cũng không có ai thành công.” Triệu Trinh nói: “Hai ngôi thành bảo này có thật, có người đã thật sự chứng kiến.”

“Thật sự tồn tại a?” Tiểu Tứ Tử cảm thấy thật khó tin.

“Đúng vậy.” Triệu Trinh gật đầu một cái: “Người đó nói, có rất nhiều lữ nhân bị lạc trong sa mạc, cơ hồ đã đến lúc tuyệt vọng rồi, thế nhưng vào lúc bọn họ quyết định buông xuôi thì ở nơi xa lại xuất hiện một toàn Hoàng kim cổ thành cũng một toà Ngân bạch cổ bảo. Những lữ nhân đó vì vậy mà càng cảm thấy phấn khởi, nhanh chóng chạy về phía đó, nhưng mà, dù bọn họ chạy thế nào cũng không thể tới được, hai toà bảo thành kia vĩnh viễn là một nơi không cách nào tới được.” Triệu Trinh nói.

“A!” Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái: “Cái này con biết, phụ thân có từng nói qua, nó sẽ xuất hiện ở trên sa mạc, trên biển, hoặc là trên đỉnh núi, người ta gọi là Hải thị thận lâu.”

Triệu Trinh thiêu mi một cái, chọc chọc má Tiểu Tứ Tử: “Cháu biết không ít a!”

Tiểu Tứ Tử đương nhiên là rất vui vẻ.

“Những lữ nhân lạc trên sa mạc kia, phần lớn là có đi mà không trở về được, nhưng mà trong số những người lạc đường đó, có một người trở về.” Triệu Trinh nói.

Triệu Phổ cũng hơi cảm thấy hứng thú: “Ai a?”

“Đó là một người Ba Tư.” Triệu Trinh nói: “Hắn tìm được Ngân bạch cổ thành, sau khi tiến vào, gặp được hai vị thần tiên, nhưng mà hắn không lấy bất cứ thứ gì hết, vì hắn không cần gì cả.”

Khoé miệng Triệu Phổ giật giật: “Dù sao cũng nên rút ra một miếng ngân chuyên làm kỷ niệm cũng được a.”

Triệu Trinh cười, nói: “Hắn còn muốn tìm Hoàng kim cổ thành, nhưng mà hai vị thần tiên lại khuyên hắn không nên tới gần toà thành kia, nơi đó chính là cửa khẩu của Luyện ngục.”

Triệu Phổ cau mày, suy nghĩ một chút, nếu như liên hệ với chuyện Đổng Tiêu kể lúc trước việc thái tổ phụ hắn trải qua những chuyện đó, toà thành kia chẳng phải là một luyện ngục sao.”

“Thần tiên đó nói cho vị lữ nhân kia, Hoàng kim cổ thành cùng Ngân bạch cổ thành được hình thành ở thế đối lập, nếu như Ngân bạch cổ thành là thiện thì Hoàng kim cổ thành chính là ác.” Triệu Trinh nhớ lại chuyện năm xưa Đạt ma kia nói cho hắn: “Nhưng mà vạn vật đều có tương sinh tương khắc, trong Ngân bạch cổ thành có vật để khắc chế Hoàng kim cổ thành, sau đó bọn họ liền đem pháp bảo đó giao cho lữ nhân kia.”

“Pháp bảo gì? Là nước sao?’ Triệu Phổ tò mò hỏi.

Triệu Trinh lắc đầu một cái, nói: “Đạt ma đó không có nói là pháp bảo gì.”

Triệu Phổ bĩu môi một cái: “Điểm trọng yếu lại không nói, Đạt ma kia có phải là lừa ngươi không?”

“Nghe ta nói hết đã.’ Triệu Trinh nói tiếp: “Lữ nhân đó nói, nếu như Hoàng kim cổ thành là ác, vậy thì hắn muốn tiêu diệt toà thành kia, cho nên nhờ hai vị thần tiên ở Ngân bạch cổ thành nói cho hắn biết đường đến Hoàng kim cổ thành.”

“Sau đó thì sao?” Công Tôn hỏi.

“Hai vị thần tiên cho hắn một chiếc mai rùa làm từ thỏi bạc, ở trên mai rùa có khắc bản đồ vào Hoàng kim cổ thành.” Triệu Trinh nói: “Cuối cùng, lữ khách đó thật sự tìm được Hoàng kim cổ thành, lợi dụng pháp bảo trong tay mà quyết chiến với hai yêu quái kia, sau đó ba người cùng đồng quy vu tận. Hoàng kim cổ thành từ đó bị chôn vùi dưới lớp cát vàng ở sa mạc, mà đồng thời …. Ngân bạch cổ thành cũng bị vùi lấp.”

“Thế gian luôn có vật tương sinh tương khắc.” Triệu Trinh cười một tiếng: “Thiện ác thường song song tồn tại, một khi cái ác không còn, tất nhiên cái thiện cũng sẽ biến mất.”

Tiểu Tứ Tử cái hiểu cái không mà “Nga…” một tiếng.

“Ân” Công Tôn sờ sờ cằm, nói: “Đạt ma này còn có chút ý tứ a, thiện ác luôn cùng tồn tại, những điều mắt thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, cho nên không cần phải theo đuổi cái hư vô mờ mịt làm gì …….”

Triệu Phổ nhìn trời, đây đều là những vấn đề mà các thư sinh ngốc cùng bàn luận, liền hỏi Triệu Trinh: “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Triệu Trinh không hiều: “Kể hết rồi còn sau đó cái gì?”

“Có quan hệ gì đến Hoả long cùng Hoả phụng?” Triệu Phổ vẻ mặt không hiểu nổi tại sao hắn lại kể chuyện chẳng liên quan.

Triệu Trinh nhẹ nhàng sờ sờ bàn tay mềm mại của Hương Hương, vừa nói: “Các ngươi nói cái gì mà Hoả long Hoả phụng thành, nghe rất giống Hoàng kim cổ thành đó trong truyền thuyết, không phải vậy sao?”

Công Tôn cùng Triệu Phổ nhìn nhau một cái —- Ngược lại cảm thấy cũng giống thật.

…………………….

“Mai rùa sao?”

Đám người Triển Chiêu sau khi nhìn thấy món đồ Lâm Dạ Hỏa lấy từ trong lòng ngực ra, cũng có chút không hiểu.

Tiêu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa lấy từ trong ngực ra một chiếc mai rùa khoảng bằng bàn tay, cũng nhịn không được mà giơ chân: “Làm suốt cả ngày là vì tìm cái vỏ rùa đen này?”

Lâm Dạ Hỏa cốc bé một cái: “Rùa đen cái đầu ngươi! Vỏ cùng mai mà cũng không phân biệt được!”

Triển Chiêu cầm lên chiếc mai rùa mà nhìn một chút, mai rùa rộng bốn hoặc năm thốn, rất dày, được làm cái gì đó giống như đá hoặc là đất?

Lâm Dạ Hỏa cầm một chiếc bồn đốt lửa đặt lên bàn, đem mai rùa thả vào trong bồn, sau đó cầm một hoả tập lên, thổi lửa … châm vào vỏ rùa, ngay lập tức nghe “oành” một tiếng.

Tất cả mọi người đều cả kinh, chỉ thấy chiếc mai rùa này bốc cháy hừng hực.

“Cái này cũng có thể đốt sao?” Tiêu Lương cảm thấy rất kỳ lạ.

Trâu Lương cũng cau mày, cầm bình nước trên bàn rót vào, thế nhưng nước cũng không thể dập tắt.

Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Lại là loại bùn cát thần bí đó!

Chỉ trong chốc lát, tầng đất bên ngoài mai rùa kia bị đốt rụi, lộ ra đồ vật bên trong.

Mà lửa trong bồn lúc này cũng đã tắt.

Bạch Ngọc Đường đưa tay, đem đồ trong bồn lấy ra, phủi bụi, mọi người cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy đó là một khối mai rùa bằng bạc, trên mai rùa còn có khắc một chút hoa văn.

Bình luận

Truyện đang đọc