LONG ĐỒ ÁN

“Ngoáp ~”

Trong mã xa, Tiểu Tứ Tử đang bám vào cửa sổ xe ngáp.

Phong Lão đầu cùng Minh Đà Tử cũng tựa vào cạnh xe quan sát nhất cử nhất động của Tiểu Tứ Tử. Bé tay ngắn chân ngắn, lại còn mập mạp, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều khiến cho hai lão đầu tâm can run rẩy.

Đội ngũ hùng tráng cứ vậy mà chạy thẳng tới Ma Cung.

Vốn dĩ, đội ngũ đi tuần của Khai Phong phủ thường là nơi tụ tập của một “hội độc thân”, cho dù có nữ nhân thì cùng lắm cũng chỉ là bọn Nguyệt Nha Nhi và Thần Tinh Nhi mà thôi. Có điều, lúc này lại khác.

Trong mã xa của Tiểu Tứ Tử, Hồng Cửu Nương, Lam Hồ Ly, Hoàng Nguyệt Lâm, Gia Cát Lữ Di, Ân Lan Từ, Lục Tuyết Nhi cộng thêm cả Bao Phu nhân cũng đều tụ tập, cả đám nữ nhân đang rủ nhau đánh cửu bài.

Chuyện là thế này. Tối hôm qua, mọi người ở trong nhà họ An nhàn rỗi quá, Bàng Dục liền ngứa tay mà lôi kéo đám người Ngô Nhất Họa chơi cửu bài.

Vậy là không ngờ, Hồng Cửu Nương, Hoàng Nguyệt Lâm cũng cảm thấy thú vị, Cửu Nương bèn mượn Cửu Bài của Bàng Dục, về viện kiếm người chơi.

Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi cũng tới, còn rủ cả Bao Phu nhân dịu dàng nhã nhặn qua …. Ban đầu Bao Phu nhân cũng không biết chơi, nhưng mà vẫn là câu nói cũ, Bao Phu nhân thông tuệ hơn người, nhìn qua đã học được rồi.

Vì vậy, đợi đến khi Bao Duyên sửa sang hồ sơ cẩn thận rồi chạy vào đến viện, đã thấy nương hắn đang đẩy bài cùng một đám nữ hiệp a.

Bao Duyên giật mình chạy đi “mách lẻo” với phụ thân hắn. Bao Đại nhân lúc này đang uống trà cùng Thái sư. Thái sư còn trách Bàng Dục, nhưng mà Bao Đại nhân lại vô cùng bình tĩnh, tỏ ý: “Chuyện gì cũng có thể thử một chút mà.”

…………..

Mấy vị phu nhân chơi rồi sinh nghiện, trên đường đi cũng chẳng thèm ngồi tán chuyện nữa, cứ tụ tập cùng nhau chơi Cửu bài. Lúc trước Tiểu Tứ Tử thường bị Hồng Cửu Nương ôm a, lúc này các a di lại mải chơi bài cho nên bé chỉ có thể dựa vào cửa xe mà ngắm phong cảnh bên ngoài.

Cảnh sắc trên đường đến Ma Cung rất nên thơ, thỉnh thoảng sẽ thấy những thác nước cao tựa tầng mây thẳng đường bay xuống nhân gian, có khi lại thấy lớp lớp mây mù lượn quanh mờ ảo, chốc chốc lại thấy mấy chú sơn lộc chạy qua. Hơn nữa, lúc này mọi người đã cách xa thành trấn, đang dấn bước trong rừng, cứ vậy lại khiến người ta không khỏi có cảm giác như đang lạc vào tiên cảnh.

Lúc trước mọi người đến Ma Cung rất vội vàng, không có có thời gian thưởng thức những thứ như vậy, lúc này thong thả hơn nhiều, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, có thể dồn hết tâm trí chìm đắm trong mỹ cảnh xung quanh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn hệt như cũ, rất vui vẻ mà đi tuốt trên cùng. Tảo Đa Đa cùng Bạch Vân Phàm cũng song song cùng đi, vừa đi hình như còn vừa trao đổi cái gì đó.

Triệu Phổ không cưỡi Hắc Kiêu mà ở trong mã xa, nhìn bọn Công Tôn đang sửa sang lại sổ sách.

Trên lưng Hắc Kiêu là Tiêu Lương, bé đang chải chuốt lông cổ cho Hắc Kiêu.

Tiểu Lương Tử sửa sang lại cẩn thận bó lông dài của Hắc Kiêu, sau đó còn chải thành một hàng thẳng tuột, sau khi chải xong rồi, cái đầu vốn vô cùng cuồng dã của Hắc Kiêu đột nhiên quý khí lên hẳn.

Phong Nha Đầu của Âu Dương Thiếu chinh cùng Sơ Thất của Trâu Lương đi song song với nhau, hai con ngựa hình như đang trao đổi cái gì đó, mà nhìn vẻ mặt kia hẳn là chúng đang thưởng thức tạo hình mới của Hắc Kiêu đây mà.

Trong mã xa, Công Tôn kiểm tra sổ sách mấy chục năm của tiệm vàng Kiền Lão Đại kia một lượt, đột nhiên lại cười.

Triệu Phổ đang tựa vào thành xe ngủ gật, Công Tôn đang tựa vào người hắn, vừa mới cười một tiếng đã khiến Triệu Phổ tỉnh lại, nhìn hắn: “Có chuyện gì mà vui vậy?”

Công Tôn quay mặt sang nói: “Trong nhà Kiền Lão Đại có bộ kim sức bằng vàng, nhưng mà không hề có châm vàng.”

Triệu Phổ hơi sững sờ: “Nói như vậy …. Chiếc châm phượng hoàng kia không phải do hắn tạo ra sao?”

Công Tôn gật đầu: “Ngươi đoán sao? Ta cảm thấy chiếc châm vàng của phụ nhân kia có thể là đồ thật!”

Triệu Phổ có chút không hiểu.

“Theo những gì Kiền Tín Trần nói, Năm đó Kiền Lão đại thực sự có chiếc châm vàng kia, nhưng mà sau đó lại phải lòng một cô nương, đáng tiếc …. Hai người đó hữu duyên vô phận, không thể nắm tay nhau đi đến cuối đường, sau lại mất liên lạc.” Công Tôn nói: “Kiền Tín Trần nói, việc chế tạo kim sức giả theo khuôn mẫu là do thói quen truyền từ tổ thượng xuống.”

Triệu Phổ ngẩn người: “Chẳng lẽ, lão phụ nhân ấy chính là người trong lòng Kiền Lão Đại kia sao, nàng suốt ngày thở ngắn than dài cầm châm vàng mà thương nhớ, là nghĩ đến Kiền Lão Đại sao?”

“Lão thái thái này họ Trương, tên gọi Trương Hương Nghi.” Công Tôn thở dài: “Đáng tiếc đám thợ săn kia chỉ là lũ gà mờ, lại nghĩ đồ thật là đồ giả!”

“Cũng có thể có chuyện này.” Ở đối diện bên kia mã xa, Thiên Tôn đang xem một bức cổ họa cũng gật đầu một cái: “Lão Hám Tài đã giám định là thật, chắc chắn không thể là giả.”

Vừa nói, Thiên Tôn vừa lấy ra một cái quạt, đưa ra bên cạnh Triệu Phổ, cùng chuôi quạt chọc chọc hắn.

Triệu Phổ nhìn hắn.

Thiên Tôn mở quạt ra, chỉ thấy mặt quạt mới tinh, trên nền giấy Tuyên Thành thượng hạng vẫn còn trống trơn.

Công Tôn nhìn cây quạt một chút, nhướng mi: “Gỗ Hoa Lê xông hương thượng hạng, thượng phẩm.”

Thiên Tôn nói với Triệu Phổ: “Đề tự giúp ta.”

Triệu Phổ dở khóc dở cười, nói: “Lão Thần tiên, ta nói này, sao người lại bảo ta đề tự a, không sợ lãng phí cây quạt quý như vậy sao?” Vừa nói hắn vừa chọc Công Tôn: “Người bảo tên đại tài tử này viết cho thì hơn.”

“Ta đã có chữ của Công Tôn tiên sinh rồi!” Thiên Tôn vừa nói vừa mở một cái hộp gấm thật lớn ra, bên trong có đến mười mấy cây quạt thượng hạng. Mà trong số đó ngoại trừ mấy cây quạt hắn nhờ các đại văn hào của Khai Phong đề giúp ra, còn có cây quạt Lý Bạch tự tay đề thơ mà Bạch Ngọc Đường tốn rất nhiều bạc giúp hắn mua, rồi cả quạt có đề chữ của Bao Đại nhân, Công Tôn tiên sinh và cả Hoàng thượng cũng giúp hắn đề tự.”

Triệu Phổ kinh hãi: “Ngươi lại thu thập được nhiều vậy!”

Thiêu Tôn nhướng mi đắc ý, Công Tôn thì lại ôm lấy cây quạt có chữ của Lý Bạch kia, hai tay run rẩy: “Thần tượng a …..”

Thiên Tôn lấy ra một cây lông, đưa cho Triệu Phổ: “Viết cho ta mấy chữ đi!”

Triệu Phổ cũng không kiểu cách nữa, cầm lấy bút hỏi Thiên Tôn: “Viết chữ gì ạ?”

“Viết chữ Chiến Vô Bất Thắng đi!” Hai mắt Thiên Tôn sáng bừng.

Triệu Phổ vui vẻ: “Ha, Lão gia tử thật có phẩm vị a.”

Nói xong Triệu Phổ liền ngồi dậy nhận lấy cây bút, chấm mực rồi đại bút vung lên bốn chữ “Chiên Vô Bất Thắng” thật to. Chữ của Triệu Phổ tuy chẳng có chút thư pháp nào, thế nhưng chữ cũng tựa như người, kình phong hữu lực còn mang theo cảm giác khí phách hào hùng, lại cộng thêm cái khí thế của bốn chữ Chiến Vô Tất Thắng kia quả thực viết trên mặt quạt thấy đẹp. Lấy ra con dấu của mình, Triệu Phổ đóng một cái ngay dưới lạc khoản, sau đó hắn lại lấy ra một món đồ.

Công Tôn cùng Thiên Tôn đều thấy hắn lấy ra hổ phù thống soái ba quân của mình, chấm hổ phù vào nghiên mực, lại đóng một dấu lên lạc khoản, lúc cầm lên nhìn cũng thấy rõ một con hình hổ rành rành, tạo cảm giác vô cùng cổ xưa.

Thiên Tôn hạnh phúc cầm lấy cây quạt mà ngắm —– Cái này thật khí phách đi.

Công Tôn liếc mặt quạt kia một cái, cũng lặng lẽ lấy một cây quạt từ bọc hành lý tùy thân của mình ra đưa cho Triệu Phổ, lầm bầm: “Đóng cho ta một cái.”

Triệu Phổ sửng sốt mà nhìn Công Tôn.

Công Tôn nói: “Muốn thật rõ ràng.”

Triệu Phổ mở to mắt nhìn, cầm hổ phù lên cọ cọ môi mình một lúc, sau đó ấn vào mặt quạt một cái: “Mua-a!”

“Á Á Á!”

Bên ngoài mã xa mọi người đều nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Công Tôn.

Tất cả cùng quay đầu lại, Tiểu Tứ Tử cũng nhoài người từ cửa sổ mã xa phía trước ngoảnh lại nhìn, tâm nghĩ sao Cửu Cửu lại chọc phụ thân bé a?

Mà nhìn lại lúc này, Công Tôn rất đau lòng mà cầm lấy cây quạt trân quý của mình, trên mặt quạt còn có một dấu môi rất rõ màu đen.

“Triệu Phổ!” Công Tôn nhào qua bóp cổ Triệu Phổ: “Lão tử liều mạng với ngươi!”

Triệu Phổ vừa giúp Công Tôn nhặt cây quạt, vừa ngăn cản Công Tôn đang muốn bóp cổ chết hắn….

Bên ngoài, Tử Ảnh thấy Triệu Phổ bị Công Tôn nhào đếm bóp cổ thật mạnh, hỏi Giả Ảnh: “Có cần đi cứu Vương gia không?”

Khóe miệng Giả Ảnh co giật: “Chỉ với sức của Công Tôn tiên sinh mà bóp thì ngay cả da cũng không xát chứ đừng nói gì đến chết người, ngươi không biết da của Vương gia nhà chúng ta dày hơn cả tường thành à!”

Tử Ảnh gật đầu một cái: “Cũng đúng!”

Cả đám ảnh vệ đều gật đầu, tiếp tục xem chuyện vui.

Phía sau mã xa, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa lại đi bộ chứ không cưỡi ngựa, bên cạnh là Câm đang chậm rãi đi theo hai người cùng với Tiểu Ngũ vừa mới chạy đến làm quen với Câm.

Trâu Lương bất đắc dĩ nhìn Lâm Dạ Hỏa: “Có ngựa mà không cưỡi ….”

Lâm Dạ Hỏa bất mãn nhìn con lừa nhỏ đang lắc lư đi theo Hắc Kiêu kia: “Nó giống ngựa chỗ nào?”

Trâu Lương bất lực: “Vậy thì cùng nhau cưỡi Sơ Thất đi.”

“Không thèm!” Lâm Dạ Hỏa bất mãn: “Ta cũng muốn một con ngựa, muốn ngựa đỏ!”

Trâu Lương nhìn trời: “Hôm đó bảo ngươi chọn ngươi lại không chọn, trong mấy ngàn con mà cũng không chọn được một con sao?”

“Người ta muốn màu đỏ!” Lâm Dạ Hỏa bất mãn.

“Một ngàn con đó con nào chẳng đỏ!” Trâu Lương cấm ngữ.

“Đó là màu đỏ táo, đỏ rượu, đỏ tương!” Lâm Dạ Hỏa chỉ Tảo Đa Đa một cái: “Đừng có gọi màu đó là màu đỏ được không?”

Tảo Đa Đa quay đầu lại liếc Lâm Dạ Hỏa một cái, sau đó tiếp tục quay lại cọ cọ Bạch Vân Phàm, tiếp tục câu chuyện của chúng.

“Làm gì có con ngựa nào thuần đỏ chứ?” Trâu Lương bị Lâm Dạ Hỏa làm cho tức chết: “Hay là ta chuẩn bị cho ngươi một con ngựa trắng, ngươi tự đi nhuộm đỏ là được!”

Lâm Dạ Hỏa liếc Trâu Lương một cái, bĩu môi: “Ta mặc kệ, ta chỉ muốn màu đỏ! Một con đỏ rực ấy!”

Trâu Lương cũng không có biện pháp nào với hắn, quay đầu lại nhìn Túc Thanh ngồi trên mã xa phía sau.

Lúc trước Túc Thanh đã bị phái trở lại Hỏa Phụng Đường một chuyến để mang thêm cho Lâm Dạ Hỏa chút y phục tới đây, thấy Trâu Lương quay lại nhìn hắn, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ phất tay —– Gia môn bất hạnh a! Vị Chưởng môn này cư xử không được chuẩn mực lắm.

Có thể nói chặng đường này vô cùng náo nhiệt, bên ngoài thì có Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đang thảo luận vấn đề về ngựa, trong mã xa có Công Tôn đang “vật lộn” với Triệu Phổ, trong mã xa khác thì có các a di đang đánh cửu bài vô cùng hăng hái.

Triển Chiêu nhìn về phía sau một chút, cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm, rất nhiều năm rồi mới có được cảm giác thanh nhàn như vậy đi!

Tiểu Lương Tử bện sam cho Hắc Kiêu xong rồi liền nhảy xuống, đến mã xa ôm Tiểu Tứ Tử xuống chạy đến mã xa bọn Công Tôn cứu Triệu Phổ.

Ân Hậu vốn dĩ đang ngủ trong mã xa bọn Triệu Phổ, có điều thấy Triệu Phổ với Công Tôn sắp đánh nhau đến nơi rồi, hắn liền hỏi Triệu Phổ: “Hắc mã kia có thể để ta cưỡi một cái không?”

Triệu Phổ đang nắm hai tay Công Tôn, vừa nghe thấy Ân Hậu nói liền nhanh chóng gật đầu lia lịa: “Được ạ…”

Ân Hậu nhảy ra ngoài một cái, đến bên cạnh Hắc Kiêu, đưa tay nhẹ nhàng vỗ cổ nó.

Hắc Kiêu nhìn Ân Hậu một cái.

Ân Hậu nghiêng người lên lưng ngựa.

Hắc Kiêu vung đầu hí vang mấy tiếng, Ân Hậu rung dây cương, Hắc Kiêu tung vó vút đi.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử hợp sức kéo Công Tôn đang nổi khùng ra, Triệu Phổ bám ngay vào thành mã xa nhìn về trước, sờ cằm.

Mấy ảnh vệ của Triệu Phổ cũng nhìn nhau —– Ái chà? Hắc Kiêu kia bình thường tính tình rất tệ mà, người xa lạ muốn cưỡi nó căn bản là không có khả năng a! Hôm nay lại không chỉ để Ân Hậu cưỡi, mà còn chạy như bay nữa ….

Thiên Tôn thu quạt lại, cũng bám lấy cửa xe nhìn ra ngoài: “Lâu lắm rồi Lão Qủy không có cưỡi ngựa a, Hắc Kiêu cũng rất giống Hắc Nguyệt Quang a …. Nhắc tới mới nhớ, hai con ngựa này liệu có cùng tộc không đây.”

“Hắc Nguyệt Quang sao?” Triệu Phổ tò mò.

“Lão ái mã của Lão Qủy lúc trẻ, theo bên cạnh hắn rất nhiều năm, đáng tiếc tuổi thọ nó quá ngắn nên đã mất lâu rồi, Lão Đầu này từ đó cũng không cưỡi con ngựa nào nữa.”

“Tại sao lại gọi là Hắc Nguyệt Quang?” Triệu Phổ lại tò mò.

“Con ngựa kia giống với Hắc Kiêu, là giống Kỳ Lân, dáng vẻ cao lớn, kiện mỹ, đen nhánh, một cái lông tạp cũng không có.” Thiên Tôn nói: “Tối đến, khi ánh trăng chiếu trên người nó, xung quanh nó sẽ có một tầng sáng bạc khuếch tán ra, nhìn rất đẹp cho nên mới gọi là Hắc Nguyệt Quang.”

“Vậy a….” Tất cả mọi người đều gật đầu, khó trách sao bình thường lúc rảnh rỗi Ân Hậu thường cầm cà rốt đi đút ngựa, hơn nữa còn thích vỗ vỗ Hắc Kiêu, thì ra là nhớ tới ái mã trước kia của mình a.

Lúc này Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đến bên cạnh mã xa.

Triển Chiêu nói với Lâm Dạ Hỏa vẫn còn khó chịu phía sau: “Ngựa mà ngươi muốn ấy, có thể đến Ma Cung hỏi một người xem.”

“Ai a?” Lâm Dạ Hỏa chạy tới.

“Mã Si Nham Bật.” Phong Truyền Phong Hãn ở bên cạnh trả lời giúp: “Nham Bật biết tất cả ngựa tốt trên đời này ở đâu, có thể hắn sẽ dẫn ngươi đi tìm được ngựa mà mình thích, có điều, tìm ngựa cũng cần dựa vào duyên phận, cần phải xem ngươi và con ngựa ngươi chọn trúng kia có duyên hay không nữa.”

“Thật sự có màu đỏ à?” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa sờ sờ lớp lông trên lưng của Tảo Đa Đa …. Bên dưới lớp lông dài bên ngoài của Tảo Đa Đa là một màu đỏ rực như lửa.

Triển Chiêu hỏi: “Giống màu đỏ này của Đa Đa được không?”

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu: “Đó cũng không phải là màu đỏ ta thích.”

Tất cả mọi người cùng ngẩng mặt lên nghĩ —– Trên đời này thực sự có ngựa màu đỏ rọi hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc