LONG ĐỒ ÁN

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo mấy nha dịch về thành, tại cửa một cửa hàng ngọc khí, vây quanh không ít người.

Trương Long Triệu Hổ đang duy trì trật tự, nha dịch tới không ít, Công Tôn xách hòm thuốc cưỡi Hắc Kiêu chạy tới.

“Ai chết vậy?” Công Tôn xuống ngựa thì hỏi, Hắc Kiêu vung đuôi, nhìn chung quanh, có vẻ như tìm Triệu Phổ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa đến, lắc đầu, ý bảo bọn họ cũng không biết.

Lúc này bên trong phủ đi ra một người, là một trong số thống lĩnh Hoàng thành quân, Tương Nghị.

Tương Nghị gãi đầu, “Ta mới vừa đổi ca với Tào Lan, sáng nay chúng ta còn cười hắn xui xẻo, hơn nửa đêm ra đường còn gặp được án mạng trong nhà ma, không ngờ chưa qua nửa ngày đã tới lượt ta.”

Bạch Ngọc Đường và Công Tôn đều yên lặng nhìn Triển Chiêu — xui xẻo có vẻ là ngươi đó.

Triển Chiêu liếc hai người, ý là — hai ngươi cũng là đối tượng khả nghi, đừng đổ hết lên ta chứ!

Triển Chiêu đang làm biểu tình ghét bỏ, Hắc Kiêu một bên đột nhiên vung đuôi, trúng vào mặt Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhéo đuôi Hắc Kiêu, đột nhiên hỏi, “Có phải Đa Đa sinh không?”

Công Tôn và Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu ôm mặt Hắc Kiêu, nghiêm túc hỏi nó, “Đa Đa sinh đúng không? Nam hài hay nữ hài?”, thở dài.

“Ai chết vậy?” Công Tôn lui về phía sau ngẩng mặt nhìn bảng hiệu trên cửa, xoa cằm, “Cửa hàng ngọc khí Chiếu Nguyệt?”

“Là Chưởng quỹ chết sao?” Triển Chiêu hỏi Tương Nghị.

Tương Nghịlắc đầu, “Tức phụ của chưởng quỹ chết.”

Triển Chiêu hơi sửng sốt.

“Hơn nữa tử trạng tương đối kinh khủng.” Tương Nghịra hiệu Triển Chiêu bọn họ đi vào xem.

Bạch Ngọc Đường vừa nghe tử trạng xấu xí liền trưng ra biểu tình ghét bỏ, hắn có thể giúp tra án nhưng không muốn đi thưởng thức thi thể…

Ngũ gia đang khắp nơi nhìn xung quanh, tính toán đi vào trà phô nào đó ngồi chờ Triển Chiêu và Công Tôn xem xong... Lại bị Triển Chiêu túm lấy cổ tay, lôi vào trong cửa hàng.

Ngũ gia cũng rất bất đắc dĩ, con Mèo này ra tay quá nhanh, khó lòng phòng bị.

Vào sân, liếc mắt thấy thi thể, Ngũ gia liền hối hận.

Bạch Ngọc Đường thở dài, sớm biết thế đã không phòng … Cơm ăn từ hôm trước cũng muốn phun hết ra.

Lúc này chính giữa sân có một thi thể nữ nhân. Nữ nhân này đại khái bốn mươi tuổi, quỳ ở dưới đất. Cổ nàng bị chặt gần hết, vô lực treo ở phía bên phải. Còn ở bên cổ trái có cắm hai thanh trúc, trên thành trúc có gắn hai con sâu mập như cái ly, huyết nhục mơ hồ.

Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn nữ thi có tử trạng quỷ dị, đi quanh một vòng, “Có vẻ cùng một hung thủ với kẻ giết Tạ Ý Đình? Đều thích cắm này nọ lên cổ, tuy rằng một là cắm hoa giấy một là cắm sâu.”

Công Tôn ngồi xổm xuống kiểm tra kiểm tra.

Xem sơ qua xong, Công Tôn ngẩng đầu, nói, “Chết lúc bị chặt cổ.”

Nói rồi, Công Tôn tiên sinh lại bổ sung một câu, “Cổ sâu cũng bị chặt đứt.”

Bạch Ngọc Đường ghét bỏ nhìn hai con sâu huyết nhục không rõ, cảm thấy trong dạ dày phiên giang đảo hải, nghĩ bụng dạo này sao đám hung thủ lại trở nên như thế a — giết người thì cứ giết, còn bày ra đa dạng thế làm gì?

Triển Chiêu gọi lại chưởng quỹ của cửa hàng ngọc khí đang khóc thảm.

Chưởng quỹ tên Vương Thủ Nghiệp, ba huynh đệ trong nhà đều mở cửa hàng ngọc khí, hắn đứng hàng lão nhị, Vương Thủ Nghiệp lúc trung niên từng mất vợ, vợ đầu của hắn là thanh mai trúc mã, hai người tình cảm thâm hậu, mười năm trước vợ hắn thân nhiễm trọng bệnh mà chết. Sau đó Vương Thủ Nghiệp vẫn một thân một mình, đại khái ba năm trước, hắn quen được vị phu nhân hiện tại, Bùi thị.

Vị phu nhân chết ở trong sân này tên là Bùi Cầm, vô cùng xinh đẹp, đừng thấy đã hơn bốn mươi nhưng vẫn phong vận như xưa, vóc người cũng bảo trì rất khá.

Bùi Cầm tránh mưa ở bên ngoài cửa hàng ngọc khí, lúc Vương Thủ Nghiệp nhặt được, nàng trong người không có một xu nhưng thân đã nhiễm bệnh, tình cảnh vô cùng thê thảm.

Vương Thủ Nghiệp thu lưu nàng.

Sớm chiều ở chung một đoạn thời gian, hai người có cảm tình.

Vương Thủ Nghiệp liền thú Bùi Cầm.

Bùi Cầm chưa bao giờ nói về những chuyện trước đây của mình, cũng không kể vì sao lại lưu lạc thảm như vậy, Vương Thủ Nghiệp cũng không hỏi.

Lúc đó không ít người khuyên Vương Thủ Nghiệp, nữ nhân này tuy rằng đẹp thế nhưng lai lịch bất minh, hẳn là kiểu phong trần nữ tử, cứ để bên người như thế coi chừng sẽ gặp phiền phức. Nhưng Vương Thủ Nghiệp không có nghe, hắn nghĩ chính mình vô tài vô thế lại một đống tuổi rồi, cũng không có gì để bị thèm muốn, huống hồ ai mà không có chuyện cũ, dù sao hắn thấy Bùi Cầm cũng rất tốt.

Sau khi hai người thành thân, vài năm trôi qua rất tốt, phu thê ân ái, Bùi Cầmthập phần hiền lành, tính cách cũng rất ôn nhu, những bằng hữu trước đây của Vương Thủ Nghiệp từng nói xấu nàng cũng đã khen nàng không ít.

Nhưng ai ngờ, Bùi Cầm đột nhiên bị giết.

Vương Thủ Nghiệp vẫn ở gian ngoài buôn bán, sau khi nghe thấy một nha hoàn ở sau viện kêu thảm mới chạy về nhìn, sau đó lập tức hôn mê, cũng chỉ vừa mới tỉnh.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Vương Thủ Nghiệp khóc không thành tiếng, biết phu thê hai người bọn họ thật sự tình cảm rất tốt, có chút đồng tình với vị trung niên nam tử tóc đã xám trắng khóc thương cho người vợ thứ hai.

Bất quá đồng tình thì đồng tình, vụ án vẫn phải tra.

Triển Chiêu hỏi Vương Thủ Nghiệp, “Tôn phu nhân có đắc tội người nào không? Ngươi có thể nghĩ ra kẻ nào muốn hại nàng không?”

Vương Thủ Nghiệp lắc đầu, biểu thị vợ hắn đại môn cũng không ra cổng, cơ bản không gặp ai, thật sự không nghĩ ra có ai muốn hại nàng.

“Trước khi gặp ngươi nàng vẫn lưu lạc đầu đường.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có thể tránh né cừu địch gì không? Nàng có từng kể qua chưa?”

Vương Thủ Nghiệp thở dài, “Ta cũng nhìn ra được nàng tựa hồ từng trải qua không ít chuyện, nhưng nàng chưa bao giờ nhắc qua, ta cũng không muốn hỏi, ai ngờ lại dẫn đến họa sát sinh.”

“Ngươi quen Tạ Ý Đình không?” Triển Chiêu hỏi.

Vương Thủ Nghiệp ngẩn người, khẽ nhíu mày, “Chưởng quỹ Tả Ý họa quán?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, nghĩ bụng, Có cửa! Xem ra là có quen.

“Từng có vài lần qua lại.” Vương Thủ Nghiệp hồi tưởng, “Hắn đến cửa hàng của ta mua vài khối ngọc thạch để khắc dấu, còn nhờ ta giúp bằng hữu của hắn giám định, ra giá một ít ngọc khí.”

“Là kiểu ngọc khí gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

“Đều là ngọc phật, hắn có một bằng hữu chuyên thu ngọc phật phật.” Vương Thủ Nghiệp nói, “Có mấy thứ thật sự tốt, đều là đồ dùng trong cung của triều trước, ta nghĩ vị bằng hữu kia của hắn không phú thì quý.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — Tạ Ý Đình giúp người tiêu tang, tìm một người hiểu công việc đánh giá một chút, thật ra cũng hợp lý.

“Tôn phu nhân cũng gặp qua Tạ Ý Đình sao?” Triển Chiêu hỏi.

Vương Thủ Nghiệp lắc đầu, “Đương nhiên chưa thấy qua, Tạ Ý Đình không tính là bằng hữu của ta, hơn nữa phu nhân ta cũng tránh chạm mặt với người ta quen.”

Triển Chiêu nghe đến đó, hỏi một câu, “Vương chưởng quỹ, nói thật đi, ngươi có thấy phu nhân ngươi tận lực tránh gặp người như muốn trốn ai đó không?”

Vương Thủ Nghiệp không nói chuyện, hơi cau mày, một lúc lâu, hắn thở dài, gật đầu, “Nàng đúng là luôn cẩn cẩn dực dực, như là rất sợ người nào đó hoặc việc gì đó, thỉnh thoảng cũng sẽ nửa đêm giật mình tỉnh giấc, hỏi nàng làm sao, nàng cũng không chịu nói.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua thi thể Bùi Cầm, đối phương có thể thần không biết quỷ không hay giết người rồi rời đi như thế, chứng tỏ công phu không thấp, nếu như có liên quan đến Vương Thủ Nghiệp, chưởng quỹ này nhất định chạy không thoát... Nhưng chỉ giết Bùi Cầm cũng không thương tổn đến những người khác, chứng tỏ có liên quan đến quá khứ của Bùi Cầm. Bất quá lúc này rất khó tra xét, Bùi Cầm đã chết, Vương Thủ Nghiệp thì hỏi gì cũng không rõ, đầu mối lại bị chặt đứt.

Cuối cùng, Công Tôn lệnh người đưa thi thể về Khai Phong phủ, đã chạy tới hỏi Vương Thủ Nghiệp, “Thứ cắm trên cổ tôn phu nhân kia …”

Vương Thủ Nghiệp gật đầu thở dài dài, “Quả thực là mạc danh kỳ diệu, người cũng đã chết, vì sao còn phải nhục nhã nàng như vậy?”

“Ngươi biết hàm nghĩa trong đó không?” Công Tôn hỏi.

Vương Thủ Nghiệp lắc đầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Công Tôn.

Công Tôn nhún vai, ý là — giống hoa giấy trên cổ Tạ Ý Đình, ý nghĩa bất minh!

Công Tôn cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ly khai cửa hàng ngọc khí, hỏi hai người, “Tiểu Tứ Tử đâu?”

Triển Chiêu nói ở Thái Học viện.

Công Tôn nhìn sắc trời một chút, “Đã tới giờ cơm trưa, ta đi đón nó.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng theo đến Thái Học viện.

Ba người vừa đến cửa Thái Học viện, đã ngửi được mùi cháy, Hắc Kiêu kêu hai tiếng, nhìn phía trên.

Ba người ngẩng đầu nhìn, bên trong Thái Học viện khói đặc cuồn cuộn.

Triển Chiêu cả kinh.

Công Tôn nhảy dựng, “Sao lại cháy rồi?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

Xa xa, Tương Nghị dẫn Hoàng thành quân chạy tới, vừa chạy vừa hét, “Ta nói! Thái Học viện này bị cái gì ám vậy a!”

Công Tôn có chút lo lắng, sao phát hỏa mà không thấy ai chạy ra?

Thái Học viện lúc này đúng là có lửa, nhưng hiển nhiên không phải hỏa hoạn, mà có người đang đốt gì đó.

Chính giữa sân có bày một vài giá sách giống nhau như đúc, là cùng loại với cái ở trong thư phòng Lâm phu tử, bên trên cũng chất đầy sách vở vứt đi, tình trạng y hệt giá sách của Lâm phu tử trước khi bị thiêu.

Bạch Ngọc Đường nhướn mi, “Cách làm rất thông minh.”

Công Tôn lại gần, ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang hăng hái bừng bừng xem mọi người đốt lửa.

Lúc này, chợt nghe Bao Duyên hô lên, “Đã đến giờ!”

Lúc này tiếng Bao Duyên vừa dứt, Bạch Ngọc Đường phẩy tay áo một cái.. Dựa theo phương pháp lúc trước, đem lửa dập tắt toàn bộ.

Qua Thanh ở một bên chuẩn bị dập lửa gãi gãi đầu, quả nhiên nội lực của Bạch Ngọc Đường mạnh a...

Sau đó, mọi người bắt đầu so sánh những giá sách sau khi bị đốt đó, với cái ở trong thư phòng Lâm phu tử.

Triển Chiêu gật đầu, “Biện pháp này tuy rằng không thể bảo đảm suy đoán ra bị mất quyển sách nào, nhưng ít nhất có thể đoán ra bắt đầu cháy từ tầng nào.”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Lúc đó tình huống khẩn cấp, đối phương phóng hỏa đốt sách, nhất định phải bảo đảm tầng có quyển sách bị trộm phải bị tiêu hủy, nhưng tầng còn lại chỉ để yểm hộ, vô luận thế nào, nơi bắt đầu đốt lửa, nhất định là tầng có quyển sách bị trộm.”

Bao Duyên ôm cánh tay, “Trên giá sách này đều là danh sách học sinh, năm năm một tầng, một năm đại khái hai quyển, đặt ở chính giữa, hai bên là bài thi các loại của học sinh.”

Chờ mọi người so sánh xong, cuối cùng tìm được một giá sách có tình huống tương tự như cái ở trong thư phòng.

“Là tầng thứ tư.” Triển Chiêu nói.

“Nơi này là danh lục học sinh hai mươi năm trước, cụ thể hẳn là hai mươi đến hai lăm năm trước.” Bao Duyên suy tính.

“Dầu hỏa hẳn là tưới lệch về bên trái hơn một chút.” Lâm Tiêu chỉ chỉ, “Bên trong giá sách kia, trình độ tổn hại phía bên trái so với bên phải nghiêm trọng hơn. Nếu chuyện xảy ra đột ngột, hẳn cũng không nghĩ tới chuyện đánh lạc hướng người khác, nên ta nghĩ hẳn là ở trong những danh lục từ hai mươi đến hai ba năm trước đã mấy một quyển, hoặc vài quyển … hoặc toàn bộ.”

Tất cả mọi người gật đầu cảm thấy suy đoán hợp lý, vì vậy cùng nhau xoay mặt nhìn Lâm Tiêu phu tử, muốn hỏi một chút hắn có phát hiện gì không.

Thế nhưng lúc này, Lâm phu tử đang ngồi ở dưới tàng cây hạnh, cầm cái chén đờ ra.

Mọi người nhìn dáng dấp lão đầu, có chút hiếu kỳ — mấy đứa nhỏ ở đây phóng hỏa hắn dĩ nhiên không phản ứng, đây là làm sao vậy a?

Triển Chiêu thì khắp nơi nhìn một chút, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Họa thúc đâu?”

Tiểu Tứ Tử nói, “Họa họa quay về Khai Phong phủ, vừa rồi Hồng di di đến gọi hắn trở về uống thuốc rồi.”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Uống thuốc a, gần nhất hình như có chút ho khan.”

Công Tôn thì hiếu kỳ, “Bệnh thư sinh đến tột cùng bị bệnh gì a? Thoạt nhìn tương đối nghiêm trọng, hay là để ta xem cho hắn.”

Triển Chiêu nhún vai, “Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, hắn vốn bẩm sinh yếu ớt, sau này hình như vì luyện công phu nên càng không ổn. Bất quá ta nghe ngoại công nói qua, tứ đại thần y Ma Cung, cũng chính là bốn vị sư phụ của ngươi, đã dẫn chủng tiên vào cơ thể hắn để bảo mệnh, hắn tuy ốm yếu nhưng không chết được. Cửu nương chiếu cố hắn rất cẩn thận.”

Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi Công Tôn, “Cha cái gì là chủng tiên?”

Công Tôn khẽ nhíu mày, “Chủng tiên là một trong những y thuật cổ xưa nhất, tương đương với thần thuật bảo mệnh! Loại y thuật này đã thất truyền, muốn ta làm hẳn cũng không được, trừ phi bốn vị sư phụ ta liên thủ. Hơn nữa dược liệu vô cùng trân quý, lang trung phổ thông căn bản không sờ tới được.”

“Ngoại công cũng nói như thế.” Triển Chiêu gật đầu.

“Phu tử.” Bao Duyên chạy tới, chọt chọt Lâm Tiêu đang đờ ra.

Lâm phu tử lấy lại tinh thần, đột nhiên ngửi thấy mùi cháy, nhảy dựng lên, “Ai nha! Cháy! Lại là chỗ nào cháy a!”

Mọi người dở khóc dở cười.

Bàng Dục ôm cánh tay ở một bên lắc đầu, “Thảo nào vừa nãy hỏi hắn phóng hỏa được không hắn không hề hé răng, có vẻ như không hề nghe thấy!”

Lâm phu tử khó khăn tỉnh táo lại, đến gần nhìn thành quả “thí nghiệm” của mọi người, “Ân, hảo biện pháp! Ai nghĩ ra?”

Bao Duyên và mọi người đưa tay chỉ Lâm Tiêu.

Lâm phu tử gật đầu, “Đây đúng là danh lục hai mươi đến hai lăm năm trước.”

“Còn có không?” Triển Chiêu vội hỏi.

“Long Đồ các đều có bảo tồn.” Lâm Tiêu phu tử nói, “Nếu Long Đồ các không có, trong Hoàng cung cũng có.”

“Ác, nguyên lai có nhiều nơi lưu trữ vậy a?” Tất cả mọi người nhìn Lâm phu tử.

Lão đầu bật cười, “Cái đó là đương nhiên.”

Vì vậy, mọi người quyết định đến Long Đồ các tìm hồ sơ, thuận tiện lật xem một chút về vụ án Kim gia lão trạch năm đó.

Triển Chiêu lại hỏi Lâm Tiêu phu tử về chuyện của cửa hàng ngọc khí. Lâm phu tử hoàn toàn không biết Vương Thủ Nghiệp, đừng nói đến vợ của hắn, nhưng nghe đến tử trạng thì vẫn giật mình, “Dạo này sao có nhiều vụ án đáng sợ như vậy a, kẻ nào làm ra chuyện này...”

Triển Chiêu nghĩ tra xét cả ngày vẫn không có chút manh mối nào, có lẽ phải đổi biện pháp khác.

Mọi người đang muốn từ biệt Lâm phu tử đi Long Đồ các, thì thấy ngoài cửa một binh lính phụ trách thủ vệ chạy vào, “Lâm phu tử, có người cầu kiến.”

Bình luận

Truyện đang đọc