LONG ĐỒ ÁN

***

Hai mươi ba năm trước, Trâu Nguyệt dẫn theo đại quân Tây Lộc của mình nhận mệnh hành quân đến biên giới phía Tây.

Trâu Nguyệt mang theo ái thê cùng Tiểu Trâu Lương mới gần tròn một tuổi theo đại quân. Đây vốn dĩ cũng chỉ là một lần hành quân thông thường, đại quân cũng không phải đi quá xa, chỉ làđổi địa điểm đóng quân tạm thời mà thôi. Nhưng ai ngờ chỉ một lần hành quân đơn giản như vậy lại khiến cho mười vạn đại quân cóđi mà chẳng thể trở về.

Đêm đó, gió lặng trời yên, đại mạc im lắng lạ thường, mây tan tan trăng sáng rất thích hợp cho hành quân đêm.

Trâu Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, phía sau là xe ngựa chở theo vợ và con nhỏđang còn ngủ say.

Lúc đoàn quân đi ngang khu vực gần Qủy Hải, bỗng nhiên có một số tướng sĩ bắt đầu nháo loạn, một số khác thì lại dừng chân nhìn về hướng Qủy Hải.

Trâu Nguyệt hạ lệnh cho nhân mã dừng lại, nhìn theo hướng mọi người đang xem, bị tình cảnh trước mắt làm kinh khiếp.

Trong Qủy Hải, xuất hiện một thành trấn.

Tòa thành cao lớn dị thường, trong thành đèn đuốc sáng trưng, xung quanh còn có biển nước gợn sóng, lại có cả thuyền?

Nhưng chính lúc Trâu Nguyệt đang nghiên cứu xem tòa thành này là thật hay chỉ làảo giác thì bỗng nhiên một trận gió thổi qua, mây mùập đến, tòa thành nháy mắt biến mất….

Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, tòa thành kia gần như vừa mới xuất hiện đã biến mất ngay rồi.

Trâu Nguyệt cảm thấy khó tin. Mặc dù hắn là Võ tướng, nhưng cũng khá quan tâm, cũng như hiểu rõ về phong thổ vùng Tây Hạ, trước kia hắn từng nghe qua một số lão giảđịa phương nói bên trong Qủy Hải vô cùng nguy hiểm, không chỉ có cát vàng mà còn có những thứ khác nữa.

Tuy Trâu Nguyệt rất tò mò, nhưng trong người còn mang quân lệnh, huồng hồ bây giờ hắn còn mang trên mình trách nhiệm với cả gia đình, cho nên không hề cóýđi mạo hiểm làm gì, tiếp tục hạ lệnh cho tướng sĩ lên đường.

Đi được một đoạn thìđột nhiên có mấy binh lính chạy lại báo: “Cao Phó tướng tựý mang theo mấy trăm người vào Qủy Hải.”

Trâu Nguyệt rất sửng sốt.

Cao Phó tướng này tên thật là Cao Thiên, tính cách vô cùng cổ quái, trước khi tòng quân từng là thầy bói, hắn cũng biết rất nhiều chuyện cổ quái kỳ lại. Mặt khác, võ công của hắn cũng không tệ, chỉ là thường ngày cứ u u ám ám, nói năng lung tung.

Trong lúc chấp hành mệnh lệnh Cao Thiên lại tựý lơ là chức trách, mang theo người không báo một tiếng đa tự tiện rời đi, đây chính là tử tội mất đầu. Trâu Nguyệt cảm thấy có chút khó hiểu nên ra lệnh cho đại quân dừng lại trước đã, tìm người khá thân quen với Cao Thiên trong quân đến hỏi chuyện.

Mấy quân tướng trong quân doanh của Cao Thiên cho biết, những người được hắn mang đi đều là những tay chân thân tín của hắn.

Trâu Nguyệt càng kỳ quái hơn, hỏi: “Hắn cóýđi rồi không về hay sao?”

Cuối cùng một binh sĩđồng hương với Cao Thiên nói cho Trâu Nguyệt biết, ngày xưa Cao Thiên từng làm trộm mộ. Hắn nhớ rõ có một lần, lúc Cao Thiên uống rượu có nói là trong Qủy Hải có bảo bối, còn là bảo bối khó tìm.”

Trâu Nguyệt nghe xong nhíu mày – Thì ra Cao Thiên vốn là trộm mộ, lần này khỏi cần hỏi nữa, nhất định hắn biết được điều gìđó về tòa thành xuất hiện từ trong Qủy Hải ban nãy, cho nên tà niệm nổi lên.

Dù sao Cao Thiên cũng đã dẫn theo hơn một trăm người đều là tướng sĩ trong quân của hắn, hắn cũng cần phải giao phó. Nhưng màđịa hình Qủy Hải phức tạp, không thể dễ dàng xâm nhập như thế.

Lúc Trâu Nguyệt còn đang khó xử thì bỗng nhiên có một tên lính trốn thoát ra.

Đó là một tên lính quèn, cả người đầy máu, bị trọng thương, hắn lắc lư chạy đến, được những binh lính khác mang đến gặp Trâu Nguyệt.

Tiểu binh đó là thủ hạ của Cao Thiên, nói bọn họ cùng Cao Thiên vừa vào Qủy Hải chẳng bao lâu thì bị tập kích. Mà người tập kích bọn họ là những quái vật màu đen…. Cầu xin Trâu Nguyệt phái binh đi cứu Cao Thiên.

Trâu Nguyệt vốn cũng không định đồng ý, nhưng mà binh lính kia khẩn thiết cầu xin, dù sao trong đó cũng đều là những tướng lĩnh vô tội, hơn nữa, theo những gì tiểu binh kia nói thì bọn họ bị tập kích ngay sát bên ngoài Qủy Hải.

Lúc này đã có mấy Phó tướng tới chờ lệnh, nói họ tự nguyện đi vào cứu Cao Thiên.

Trâu Nguyệt đành phải đáp ứng, dặn bọn họ mang theo tên lệnh, đồng thời bọn hắn sẽđốt khói bên ngoài để tránh cho họ bị lạc đường.

Lúc đó, ba Phó tướng đã dẫn theo năm nghìn tinh binh tiến vào Qủy Hải.

Nhưng Trâu Nguyệt cứđợi bên ngoài – Không có ai đi ra.

Sau đó, Trâu Nguyệt cũng không ngồi yên được nữa, mấy Phó tướng này quan vị không thấp, hơn nữa năm nghìn tinh binh không phải số nhỏ, biến mất không rõ ràng như vậy làm sao có thể trở vềăn nói đây.

Vì vậy Trâu Nguyệt mang theo thủ hạ của mình, lại dẫn theo một vạn người tiến vào Qủy Hải, tìm kiếm những thủ hạ mất tích kia.

Lúc vào đến Qủy Hải, bọn họ bị cuồng phong làm thất lạc tan tác, lại bị những quái vật màu đen tập kích.

Nhưng khi Trâu Nguyệt giao chiến với mấy quái vật đen thui kia, lại phát hiện bọn họ mặc y phục của quân Tống, hơn nữa, có một người trong sốđó tuy đã biến thành nửa người nửa quỷ nhưng chỉ cần liếc mắt hắn cũng nhận ra, chính là Cao Thiên.

Cả người Cao Thiên nhưđã biến thành ma quỷ, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

Lúc này có một binh sĩ bị thương chạy qua giúp Trâu Nguyệt, đó chính là một trong những Phó tướng tiến vào ban nãy, người đó ngăn cản Trâu Nguyệt: “Chiếu tướng, chạy mau, đừng để bị quái vật kia cắn, nếu không sẽ biến thành chúng đó!”

Trâu Nguyệt sửng sốt, bỗng nhớ ngay đến binh sĩ chạy đến doanh trại cầu cứu kia.

Trâu Nguyệt dự cảm quân doanh chờđợi bên ngoài có chuyện chẳng lành rồi, muốn nhanh chóng ra ngoài, nhưng mà phương hướng trong Qủy Hải hỗn loạn, xoáy cát lại nhiều, sắc trời cũng tối. Cũng may Trâu Nguyệt kinh nghiệm sa trường phong phú, tương đối lãnh tĩnh, hắn cũng không biết bản thân phải mất bao nhiêu thời gian mới tìm được hướng ra, nhìn thấy khói hiệu bên ngoài Qủy Hải, nhanh chóng mang theo tàn quân chạy ra ngoài.

Nhưng vừa thấy cảnh tượng bên ngoài, Trâu Nguyệt sợ ngây cả người.

Toàn quân doanh của hắn đãđại loạn, quái vật màu đen chạy tán loạn khắp nơi, quân lính thì tan tác, có người bị giết, nhưng đa sốđã bị cắn biến thành quái vật đang đi cắn người, trong chốc lát, cả quân doanh giống như luyện ngục.

Trâu Nguyệt nhảy thẳng vào quân doanh, tìm được xe ngựa của phu nhân hắn, nhưng ngoại trừ vết máu thì chẳng thấy người đâu.

Trâu Nguyệt tìm kiếm nhưđiên, cuối cùng tìm được thi thể phu nhân hắn ở gần lối vào Qủy Hải, nhưng lại không thấy con hắn đâu.

Trâu Nguyệt tìm kiếm Trâu Lương cảđường, cũng nhìn thấy quân doanh của mình tan tác, cuối cùng, không biết ai đốt lửa trong quân…. Điều kỳ quái là, khi ánh lửa bùng lên, đám quái vật kia như sợ hãi mà tán loạn chạy vào trong Qủy Hải, biến mất rất nhanh.

Trâu Nguyệt kiểm tra những người còn sót lại, phát hiện đã tử thương hơn một nửa, gần một nửa đã biến thành quái vật chạy vào Qủy Hải, những người còn sống chỉ chưa đến hai vạn người, đều là những tướng sĩ võ công rất giỏi mà thôi.

Lúc này hầu như toàn quân bị diệt, Trâu Nguyệt lại mất vợ con, đau lòng gần chết, cũng không còn mặt mũi nào trở lại đại doanh nữa. Những quân tướng khác đều biết, nếu cứ thế trở về, nhất định sẽ là trọng tội.

Hơn nữa, mọi người trong quân doanh đều tình như thủ túc, huynh đệ mình chết không minh bạch như vậy, lại còn bị biến thành quỷ nữa, trở về sao có thểăn nói với người nhà họđây? Có thù không báo không phải quân tử, quái vật màu đen này rốt cuộc là thứ gì? Liệu chúng có ra ngoài tấn công người khác nữa không?

Cuối cùng, những người còn lại bàn bạc một chút, quyết định cùng đi vào Qủy Hải, điều tra chân tướng.

Các tướng sĩ dọn dẹp quân doanh cẩn thận để không lưu lại bất cứđầu mối gì.

Những người còn lại chia làm hai phe, một phe theo Trâu Nguyệt, muốn vào trong điều tra rõ ràng rồi sẽ trở về thỉnh tội.

Một phe khác không muốn chết, lại cảm thấy mình chẳng làm gì sai, nếu nhưđi và Qủy Hải chắc gìđã còn mạng mà ra, cho nên lặng lẽ bỏ trốn, hi vọng Trâu Nguyệt sẽ không tố cáo bọn họ, để bọn họ có thể giữđược tính mạng.

Vì vậy mọi người mang tất cả quân trướng, xe ngựa cùng vật tùy thân đưa hết vào Qủy Hải, cứ như vậy…. Đại quân Tây Lộc biến mất vô tung.

Lúc Trâu Nguyệt vào đến Qủy Hải, đi qua con đường lúc trước, chỉ là lần này, bọn họ cứ nhìn thấy quái vật màu đen là giết không chút lưu tình.

Trâu Nguyệt lại tìm thấy quái vật Cao Thiên lúc trước, sau khi giết hắn rồi tìm kiếm trên người hắn, thấy được một phần địa đồ Qủy Hải.

Trâu Nguyệt dựa vào bản đồ, mang theo nhân mã của mình cùng một số vật tư cuối cùng còn dư lại của quân doanh, xuyên qua “vùng gió thét” vào trong địa giới Mê Thành.

Kết cấu của Mê Thành này cũng giống như những gì bọn họ nhìn thấy ban nãy, nhưng mà trong Mê Thành lại đảo lộn ngày đêm so với bên ngoài, đồng thời cũng không đẹp như nhìn thấy bên ngoài, khắp thành chỉ làđống đổ nát thê lương, còn có một biển cát lớn, đi lên như lội vào nước biển, dưới chân còn cảm nhận được cả cuộn sóng, cũng không hiểu là nguyên lý gì.

Bọn họ càng vào sâu càng gặp phải nhiều quái vật màu đen, trong đó có rất nhiều người còn là huynh đệ tình như thủ túc của bọn họ lúc trước.

Đồng thời, nước và thực vật thì càng lúc càng hiếm, nhiệt độ ngày đêm ởđại mạc chênh lệch cực lớn, ban ngày nóng bức, ban đêm lạnh căm, có rất nhiều người bị bệnh. Trâu Nguyệt do thương nhớ vợ con, đau lòng quáđộ lại thêm tinh thần mệt mỏi, cuối cùng cũng ngã bệnh. Hắn bắt đầu sinh ra ảo giác, thường xuyên nghe được tiếng con trẻ khóc nỉ non, mà những người hắn mang theo cứ càng lúc càng ít dần, cuối cùng chỉ còn lại chưa đến một ngàn người.

Chính lúc bọn họ trải qua bao trận chiến ác liệt, cuối cùng cũng vượt qua được biển cát kia, kiệt sức đi về hướng Mê Thành thì lại phát hiện, trong đó cũng đang diễn ra một trận chiến kịch liệt.

Đám quái vật màu đen đang giao chiến với những người áo đỏ.

Lúc bọn Trâu Nguyệt vào đến Mê Thành, thấy mười mấy người áo đỏ tóc đỏ bị một đám quái vật màu đen bao vây, vì vậy Trâu Nguyệt dẫn người xông vào giúp đỡ những người áo đỏđó.

Trâu Nguyệt chém giết đến đỏ cả mắt, khi hắn chém chết quái vật màu đen cuối cùng, cũng là lúc hắn bệnh nặng ngất đi.

Chẳng biết đã qua bao lâu, đến khi Trâu Nguyệt tỉnh lại, hắn vẫn nghe được tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.

Trâu Nguyệt mở mắt ra, trước mắt chính là mấy thân ảnh quen thuộc, thủ hạ của hắn.

“Chiếu tướng, ngươi nhìn!” Một thủ hạ thấy Trâu Nguyệt tỉnh lại, nhanh chóng đưa đứa bé trong tay mình cho hắn xem.

Trâu Nguyệt sửng sốt, bắn ra khỏi giường, bệnh tật tiêu tán, trong tay thủ hạ hắn ôm – chính là con trai đã mất của hắn, Trâu Lương.

Trâu Nguyệt ôm lấy con trai vẫn còn khỏe mạnh nguyên vẹn của mình, cảm giác như mình vừa được tái sinh, hỏi thăm một chút chuyện gì xảy ra, thủ hạ của hắn nói rằng là những người áo đỏ kia đã cứu bọn họ.

Lúc này, có mấy người áo đỏđi đến, thủ lĩnh của họ biết nói tiếng Hán còn những người khác huyên thuyên cái gì, Trâu Nguyệt nghe không hiểu.

Thủ lĩnh áo đỏ kia nói cho Trâu Nguyệt biết, bọn họđều là Sa Yêu tộc, là thủ vệ của Mê Thành, mà những quái vật màu đen tập kích bọn họ chính là Sa Qủy tộc. Sa Yêu tộc đã chiến đấu với Sa Qủy tộc gần trăm năm. Vốn dĩđã có thể diệt sạch rồi, ai biết liên tục có những đám người chẳng biết trời cao đất rộng cứ thế mòđến, khi bị Sa Qủy tộc cắn thì biến thành người của Sa Qủy tộc, cho nên chém mãi cũng không hết.

Trâu Nguyệt hỏi về chuyện Trâu Lương, thủ lĩnh kia nói cho hắn biết, hài tử này rơi vào xoáy cát, được người của Sa Yêu tộc nhặt mang về. Đúng lúc vợ của thủ lĩnh kia cũng vừa sinh được một đứa con trai, cho nên mang hai đứa nuôi chung.

Thủ lĩnh Sa Yêu tộc hỏi rõ chuyện bọn Trâu Nguyệt tiến vào Qủy Hải. Trâu Nguyệt vốn có mười vạn đại quân, đã chết rất nhiều, những người biến thành Sa Qủy…ít nhất cũng có ba bốn vạn, qua mấy ngày thanh trừ, cả hai bên đều tổn thương nghiêm trọng, cuối cùng bọn họ gần như toàn quân bị diệt, chỉ còn lại gần một nghìn người, mà Sa Qủy hẳn còn khoảng gần một vạn.

Vì vậy thủ lĩnh Sa Yêu tộc cùng Trâu Nguyệt quyết định hợp tác cùng nhau.

Hai bên đều có những sở trường riêng của mình, Sa Yêu không sợ bị cắn, y thuật lại giỏi, nhưng võ công bình thường.

Nhân mã của Trâu Nguyệt sợ bị cắn, nhưng võ công đều giỏi. Sa Yêu tộc lại quen thuộc địa hình, hai bên cùng hợp tác giết sạch Sa Qủy, tránh cho bọn chúng lại xuất hiện hại người nữa.

Cứ thế, Trâu Nguyệt quyết định cùng hợp tác với Sa Yêu tộc.

Nhưng mà, đúng hôm hai bên quyết định liên thủ thì Sa Qủy phát động tổng tấn công Sa Yêu tộc, lúc hai bên hỗn chiến, Trâu Nguyệt bị trọng thương, Trâu Lương và con trai của thủ lĩnh Sa Yêu tộc bị Sa Qủy cướp đi. Tại thời khắc nguy hiểm nhất, Trâu Nguyệt bắn một mũi tên trúng tã lót của con trai thủ lĩnh Sa Yêu tộc, mũi tên mang đứa nhỏ rơi vào một xoáy cát.

Mà Sa Qủy cướp Trâu Lương đi cũng bị Sa Yêu tộc giết chết, Trâu Lương bị cuốn vào một xoáy cát khác. Cứ thế, hai đứa nhỏđều biến mất.

Sau khi hỗn chiến, Sa Qủy lẩn trốn vào trong Qủy Hải, tạm thời mai danh ẩn tích. Trâu Nguyệt và người của Sa Yêu tộc tìm kiếm hai đứa trẻ nhưng không thu được kết quả. Hai đứa nhỏấy, một là Trâu Lương, một người còn lại chính là Lâm Dạ Hỏa.

Từđó, Trâu Nguyệt và Sa Yêu tộc đều sống trong Qủy Hải. Trâu Nguyệt vì nghĩ Trâu Lương đã chết, đời này không còn yêu thương hạnh phúc nữa, chỉ muốn giết sạch Sa Qủy, báo thù cho vợ con và các tướng sĩ của mình.

Lúc Trâu Nguyệt đã thích ứng được với cuộc sống ở trong Qủy Hải rồi, cũng học được cách phân biệt phương hướng và quen thuộc với địa hình Qủy Hải, nhờ sự giúp đỡ của Sa Yêu tộc, hắn có thể ra khỏi Qủy Hải.

Trâu Nguyệt từng lặng lẽ trở lại quân doanh, nhưng lúc này cách khi hắn mất tích đã bảy tám năm rồi.

Nhưng mà, điều khiến Trâu Nguyệt vui mừng nhất là hắn phát hiện Trâu Lương còn sống, còn được huynh đệ tốt của mình nuôi dưỡng, khỏe mạnh lớn lên.

Đồng thời, bên Sa Yêu tộc cũng thu được tin tốt, con trai của thủ lĩnh Sa Yêu vẫn còn sống, được cao tăng Vô Sa Đại sư thu dưỡng, đặt tên Lâm Dạ Hỏa, cũng sống rất tốt.

Vì vậy, Trâu Nguyệt vốn đã chết tâm lại lần nữa bắt đầu tái sinh.

Trâu Nguyệt về tới Qủy Hải, lúc này vợ của thủ lĩnh Sa Yêu tộc đã sinh con gái thứ hai, nhưng vì khó sinh mà qua đời. Người Sa Yêu tộc vô cùng chung thủy, thủ lĩnh Sa Yêu vì thương tâm quáđộ, chẳng bao lâu cũng bệnh qua đời.

Trước khi chết, thủ lĩnh Sa Yêu nhờ Trâu Nguyệt, cầu xin hắn nuôi dạy Tiểu Sa Yêu này, dạy nó tiếng Hán.

Số phận của Sa Yêu cực kỳ thê thảm, cảđời đều phải sống trong Qủy Hải, bảo vệ Mê Thành đầy tử khí này. Thủ lĩnh Sa Yêu không hi vọng con gái mình sẽ phải tiếp tục số phận như vậy, hắn cầu xin Trâu Nguyệt sau khi giết sạch Sa Qủy rồi, hãy mang con gái hắn giao cho con trưởng Lâm Dạ Hỏa, đểđại ca chăm sóc cho tiểu muội, từ nay về sau, mãi mãi rời xa Qủy Hải, sống cuộc sống của người thường. Chờ con gái lớn rồi, tìm một nhàđình bình thường gảđến, tiếp tục sinh con đẻ cái, cắt đứt huyết mạch Sa Yêu tộc, không bao giờ phải chịu khổ nữa.

Trâu Nguyệt đồng ý, sau đó, hắn trở thành thủ lĩnh của Sa Yêu tộc và những thuộc hạ còn sinh sống trong Mê Thành, tiếp tục truy sát Sa Qủy. Sa Qủy là một sự tồn tại thần bí, khi số lượng ít đi chúng sẽ tập kích người khác để gia tăng số lượng của mình. Tưởng chúng là quái vật không có trí tuệ, nhưng hình như cũng không giống lắm, nhưng khi nghĩ chúng có trí khôn, nhưng lại hầu như không thấy chúng có thể giao thiệp với nhau.

Thực ra hơn hai mươi năm này, Trâu Nguyệt vẫn quan sát quá trình lớn lên của Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa, thấy chúng cóđược thành tựu như ngày nay cũng rất vui mừng. Đồng thời, trong suốt hơn hai mươi năm sống trong Mê Thành này, Trâu Nguyệt cũng biết được rất nhiều, rất nhiều những bí mật từ xưa để lại.

Cứ vậy, Trâu Nguyệt đã giải thích một cách đơn giản những gì mình gặp phải cùng lý do đại quân Tây Lộc mất tích năm đó và thân thế của Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa cho mọi người nghe.

Sau khi nói xong, Trâu Nguyệt cảm thấy rất có lỗi mà nói với Lâm Dạ Hỏa: “Cha nương ngươi chết đi, nhiều ít cũng có quan hệđến ta…”

Lâm Dạ Hỏa lại rất thản nhiên: “Đây là số phận của Sa Yêu tộc, liên quan gìđến ngươi chứ? Nếu không có ngươi, có khi ta vẫn còn phải đánh quái thú trong sa mạc rồi, có lẽ sự xuất hiện của ngươi đã giúp thay đổi số mệnh của Sa Yêu tộc! Chuyển cơ này có thể cũng làý trời!”

Tất cả mọi người cùng gật đầu, Lâm Dạ Hỏa không hổ là cao đồ của Vô Sa đại sư, thấu tình đạt lý, hiểu biết sâu rộng.

Triệu Phổ xoa cằm, hỏi Trâu Nguyệt: “Hiện giờ trong đó còn lại bao nhiêu Sa Qủy ạ?”

“Không quá hai mươi người! Bọn chúng đã cùng đường mạt lộ rồi!” Trâu Nguyệt rất khẳng định nói.

“Nhưng bây giờ thì không phải chỉ có vậy đâu.” Triển Chiêu cũng nói.

Tất cả mọi người nhíu mày.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đúng vậy, Tây Hạ và Liêu Quốc vừa dâng cho chúng thêm mấy trăm người vào rồi.”

Triệu Phổđỡ trán: “Đám tôn tử này chỉ biết gây phiền toái, chuyện tốt chẳng thấy đâu, chuyện xấu lại không thiếu.”

Bình luận

Truyện đang đọc