LONG ĐỒ ÁN

484. [Yêu vật trong cốc]

Sau khi giao Mạch Ngữ cho quân binh xong thì Triển Chiêu liếc mắt nhìn bốn xung quanh, vừa liếc cái đã thấy Thiên Tôn đang đứng cùng Yêu Yên trên đài quan sát phía xa rồi.

Triển Chiêu vọt vài cái cũng nhảy lên, rơi xuống bên cạnh Thiên Tôn. Thiên Tôn chỉ về phía xa.

Triển Chiêu nhìn theo hướng ngón tay Thiên Tôn chỉ, thấy được hai bóng người đỏ trắng đối chiến với nhau.

Nhìn một lúc, Triển Chiêu gật đầu một cái. Mạch Ngữ nói không sai, võ công của Mạch Khải giỏi hơn hắn, hơn nữa hình như còn thuộc kiểu người dùng đầu óc giao chiến. Nói tóm lại là trước khi Bạch Ngọc Đường ra bất cứ chiêu thức nào, hắn đều có thể đoán được nên chặn lại rất chính xác. Có điều, khác với Mạch Ngữ chỉ biết tấn công, Mạch Khải lại gần như chỉ biết phòng thủ.

Triển Chiêu sờ cằm, tò mò hỏi Thiên Tôn. “Ngọc Đường đang trêu chọc hắn ạ? Sao không ra sát chiêu đi còn mất thời gian như vậy làm gì?”

Thiên Tôn cười. “Ngọc Đường ở chung với ngươi lâu nên đôi lúc cũng làm mấy chuyện nhàm chán.”

Triển Chiêu không hiểu. “Liên quan gì đến con chứ?”

Thiên Tôn khoanh tay. “Chẳng biết tiểu tử kia chọc gì Ngọc Đường mà nó lại muốn ra đòn sát thủ.”

“Mạch Ngữ nói người này lấy chuyện giết người làm thú vui, chắc là Ngọc Đường muốn xử hắn.” Triển Chiêu lại khó hiểu. “Nhưng Ngọc Đường trước nay đều rất dứt khoát, sao lạ cứ dây dưa với hắn mãi như vậy?”

“Nếu là trước kia thì có lẽ nó đã một đao chém phứt cho xong rồi, có điều lần này lại có chút đặc biệt.” Thiên Tôn sờ cằm. “Ngọc Đường không những nhường hắn, còn dẫn dụ hắn, cho hắn ảo giác mình sẽ thắng.”

Quả nhiên, lúc này Mạch Khải càng lúc càng hưng phấn, càng đánh càng vui, cuối cùng hắn lại đột nhiên phát hiện Bạch Ngọc Đường có sơ hở, cho nên… Mạch Khải quét một đao qua, thầm sung sướng – Đắc thủ rồi!

Vậy mà… đúng lúc hắn cho rằng mình có thể chém trúng Bạch Ngọc Đường, tâm trạng đang vô cùng phấn khích vì phần thắng nắm chắc trong tay thì Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên biến mất.

Mạch Khải sửng sốt, lúc hắn còn chẳng hiểu mô tê gì thì lại nghe thấy tiếng Bạch Ngọc Đường vang lên phía sau. “Ngươi nghĩ mình rất thông minh sao?”

Mạch Khải vội quay đầu lại, thấy Bạch Ngọc Đường đã ở sau hắn, vẫn là gương mặt vô cảm.

Mạch Khải cau mày, đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy, mình bị lừa rồi…

“Chỉ với chút công phu này thì bất cứ ai trong số Thập đại cao thủ của phái Thiên Sơn cũng có thể thu thập ngươi.” Bạch Ngọc Đường hoành đao trước mắt. “Không phải nội lực của mình, dù có cao đến đâu cũng vô dụng.”

Nói xong, Mạch Khải chỉ kịp thấy Bạch Ngọc Đường nhoáng lên một cái, ánh đao lướt qua trước mắt.

Nơi xa, Triển Chiêu sờ cằm. “Ái chà…”

Bạch Ngọc Đường dùng chiêu thức gần như giống hệt ban nãy, nhưng lực, tốc độ hoàn toàn khác. Một chiêu này khiến Mạch Khải vốn rất đắc ý ban nãy giỡ phải luống cuống tay chân, không cách nào đỡ được. Hơn nữa, dường như Bạch Ngọc Đường cứ nhằm thẳng về đao của hắn mà chém.

Cuối cùng, mấy tiếng “rắc rắc” vang lên, nhìn lại… Mạch Khải ngã trên mặt đất, đao trong tay cũng bị chém làm đôi.

Bạch ngọc Đường một tay cầm đao đứng bên cạnh hắn, mũi đao chậm rãi xẹt qua trước mắt Mạch Khải.

Mạch Khải nhìn đao phong sắc lạnh, từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái chết đến gần như vậy.

“Cảm giác trước khi chết chính là như vậy.” Bạch Ngọc Đường nói bằng chất giọng không có chút độ ấm nào.

Mạch Khải ngước mắt nhìn Bạch Ngọc Đường. “Ngươi hoàn toàn có thể giết ta từ lâu, tại sao ban nãy còn trêu đùa ta?”

Bạch Ngọc Đường bình thản trả lời. “Cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu chỉ có thể trở thành đồ chơi cho kẻ mạnh mà thôi, đây chẳng phải là nguyên tắc sống của ngươi sao? Làm một kẻ yếu cảm thấy thế nào?”

Mạch Khải trợn trừng đôi mắt.

“Chết nghĩa là sẽ hết.” Mũi đao của Bạch Ngọc Đường lướt đến trước mắt hắn. “Sợ sao? Không muốn chết à?”

“Có quỷ mới sợ!” Mạch Khải hét lớn một tiếng, giơ thanh đao gãy nhào về phía Bạch Ngọc Đường.

Nơi xa truyền đến tiếng bước chân… Nghiêu Tử Lăng nghe thuộc hạ báo lại rằng Bạch Ngọc Đường đang giao chiến với một quái nhân ở góc đường nên mới dẫn người chạy đến. Nhưng khi bọn họ mới rẽ đến đầu đường thì đã thấy đao của Bạch Ngọc Đường chém xuống rồi… Mạch Khải bị hất bay vài vòng trên không trung, rơi xuống bên cạnh lều cỏ, trên cổ hắn có một vết đao trí mạng, đã bỏ mình.

Nghiêu Tử Lăng kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường lại đại khai sát giới sao? Chuyện này cũng rất hiếm thấy, người này lại chọc gì đến hắn vậy?

Mấy tiểu đồ đệ của Kim Đao Môn vừa mới chạy đến lều cỏ kia nhìn thì chú ý ngay đến thi thể của tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn.

“A! Sư đệ!”

Nghiêu Tử Lăng nghe được tiếng kêu sợ hãi thì cũng chạy đến xem, sau đó cau mày.

Bạch Ngọc Đường đi tới, cầm lấy vỏ Vân Trung Đao, sau khi tra đao vào vỏ thì xoay người đi.

Nghiêu Tử Lăng quay đầu lại nhìn hắn, lại nghe hắn lẩm bẩm một câu gì đó chẳng rõ nghĩa. “Chỉ sợ là người, là ma thì không còn sợ nữa…”

Nghiêu Tử Lăng nhìn Mạch Khải đã chết, lắc đầu hỏi. “Xử lý thi thể này thế nào?”

Bạch Ngọc Đường không lên tiếng.

“Ta sai người mang đến quân doanh chứ.” Nghiêu Tử Lăng kêu.

Bạch Ngọc Đường giơ tay lên phẩy nhẹ một cái, ý bảo – Tùy ngươi.

Triển Chiêu ở xa nhìn không rõ nhưng cũng cảm thấy chút khác lạ, Thiên Tôn ở bên cạnh y thì lại thở dài, xuống khỏi đài quan sát đi về quân trướng.

Triển Chiêu lại hơi lo lắng nên bèn chạy đến xem, lại thấy bên trong lều cỏ có hai cỗ thi thể, các đệ tử Kim Đao Môn đang khóc bên cạnh Nghiêu Tử Lăng.

Trong lòng Triển Chiêu cũng hiểu, liếc thấy thi thể của Mạch Khải cũng đoán được Bạch Ngọc Đường báo thù thay đệ tử phái Thiên Sơn.

Thấy Bạch Ngọc Đường vừa mới đi tới, Triển Chiêu nhảy xuống đi cùng hắn.

Nghiêu Tử Lăng quay đầu lại nhìn, thấy Triển Chiêu cũng tới thì sai người mang thi thể về, chuẩn bị tang sự.

***

Triển Chiêu vừa đi vừa kể cho Bạch Ngọc Đường nghe về chuyện của Bạch Cơ mà Bạch Ngữ nói.

“Lại là Bạch Cơ đó.” Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, cũng có suy nghĩ giống Triển Chiêu. “Muốn mượn đao giết người để làm ngư ông đắc lợi sao?”

Triển Chiêu gật đầu. “Ta cũng cảm thấy thế. Có điều Hải thần, Mạch dại nhân gì đó có vẻ cũng không hề đơn giản. Ta cứ luôn cảm thấy những cô nhi của quần đảo Bát Tộc này bị người ta lợi dụng, người nào người nấy dều bị nuôi thành quái vật chỉ biết trả thù vậy.”

Hai người còn đang nói chuyện thì lại thấy từ xa vang lên tiếng trống trận, hai người nhìn nhau – Chẳng lẽ lại có người đột kích?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy đến bến tàu, thấy nơi xa có mấy chiến thuyền đi tới, lần này không thấy có chiến hạm lớn kia… nhưng có tới ba chiếc thuyền lớn.

“Chắc là tới dò đường.” Bạch Ngọc Đường cau mày. “Xem ra ngày đầu trúng phải kế nghi binh nên lần này đã thận trọng hơn.”

“Hẳn là muốn nhân lúc đại quân thủy binh chưa đến để đánh lén.” Triển Chiêu cau mày. “Thuyền lớn hẳn vẫn còn đang ở phía sau quan sát, nếu như chúng ta không có cách nào ngăn cản được mấy chiến thuyền này thì thuyền lớn sẽ ập đến.”

Hai huynh đệ họ Trần muốn lên thuyền nghênh địch.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghĩ đây không phải biện pháp tốt, bại lộ quân lực rất nguy hiểm, dù sao thì Triệu Phổ cũng chẳng thể đến ngay được.

Đúng lúc mọi người cảm thấy khó khăn thì đột nhiên… mấy chiến thuyền nơi xa kia lại nghiêng ngả một cái, rồi cứ thế đổ hẳn về phía sau…

Triển Chiêu dụi mắt nhìn kỹ. “Đây là chiến thuật mới gì đó à?”

“Không phải đâu!” Trần Bang chỉ về phía xa. “Thuyền kia đang chìm xuống!”

Quả nhiên, người trên thuyền đó bắt đầu nhảy xuống biển. Thế nhưng, trong nước đột nhiên hiện ra một cột nước chẳng khác nào giao long xuất hải đánh thẳng về phía ba chiếc thuyền kia. Cả ba chiếc thuyền đều bị lật đổ, cả đoàn thủy quân đại loạn, không biết mình bị cái gì tập kích.

Triển Chiêu vừa nhìn thấy khí thế như dời sông lấp biển này thì cực kỳ vui mừng, đúng lúc này lại nghe thấy sau lưng có tiếng nói. “Ha, đánh tới tận cửa nhà rồi à? Có lai lịch gì đây?”

Mọi người quay đầu lại thấy sau lưng có ba người, người nói chuyện là Ngô Nhất Họa đang từ tốn phe phẩy quạt, bên cạnh Ngô Nhất Họa là một nữ tử váy lam, Gia Cát Lữ Di. Ngoài ra… còn có một người đứng ở sau cùng, liếc mắt nhìn qua thì chỉ là một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

Mọi người vừa nhìn thấy tiểu cô nương này cũng cảm thấy có chút quỷ dị. Dáng người nàng mảnh mai nhỏ nhắn, mắt to tròn cằm thon gọn, mái tóc ngắn màu xám trắng. Trong đôi mắt to tròn lại là con ngươi đỏ rực, nhìn rất giống lưu ly. Bên tai cài một bông hoa nhỏ màu đen, trên người mặc một chiếc váy màu đen có điểm hoa văn trắng nhìn rất tinh tế, đôi tay rất nhỏ, trong tay cầm một chiếc vòng tròn nho nhỏ. Có điều, nhìn kĩ chiếc vòng kia rồi mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Đó hoàn toàn chẳng phải vòng vàng vòng ngọc gì, mà là một con con rắn nhỏ cuộn thành hình chiếc vòng nhỏ. Con rắn kia có mắt màu xanh biếc, thỉnh thoảng còn thè cái lưỡi chẻ đỏ tươi ra ngoài nữa, nhìn qua cũng biết là vật sống.

Trên tay trái của cô nương đó có cuộn một sợi dây tơ màu đen, cột thành hình nơ bướm ở cổ tay, gương mặt không chút biểu lộ, nhìn qua cứ như con nít, chỉ là “đứa con nít” này đang rất sâu xa mà liếc mọi người một cái.

Khi ánh mắt nàng liếc qua Triển Chiêu thì khóe miệng đột nhiên nhoẻn cười một cái, cuối cùng, khi ánh mắt lướt đến Bạch Ngọc Đường thì lại dừng lại chuyên chú quan sát, sau đó lại đánh ánh mắt về phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu cực kỳ kinh ngạc. “Thái di bà?!”

Khóe miệng mọi người co giật… Sao Triển Chiêu lại gọi một đứa trẻ là Thái di bà chứ?

Cô bé kia cười rất ẩn ý, mặc dù khóe miệng chỉ nhếch lên có tí xíu nhưng từ trong mắt đã toát ra tia vui vẻ, nàng đưa tay vẫy gọi Triển Chiêu.

Triển Chiêu chạy đến, cúi người nửa quỳ hành lễ với cô bé kia. “Thái di bà, sao bà lại tới đây ạ?”

Cô bé kia đưa tay ra sờ đầu Triển Chiêu, híp mắt cười khen. “Con ngoan!”

Tiếng nói vừa thoát ra càng khiến mọi người khó hiểu hơn… rõ ràng nàng ta không có mở miệng, vậy tiếng nói phát ra từ đâu vậy? Hơn nữa giọng nói còn không phân biệt được tuổi tác, cứ như tiếng nói của ma quỷ vậy.

Bạch Ngọc Đường vừa nghĩ một chút đã kinh ngạc. “Hắc Thủy Yêu Bà…”

Cái tên Hắc Thủy Yêu Bà này đã xuất hiện từ một trăm năm trước. Trên đời này, không ai biết bà ta bao nhiêu tuổi, nghe nói toàn thân bà ta là độc, được nuôi lớn bằng nọc rắn độc, tính cách cũng như rắn rết, vĩnh viễn giữ dáng vẻ thiếu nữ mười bốn mười năm tuổi. Còn có nhiều người đồn rằng bà là xà yêu ngàn năm tu luyện thành người nữa. Bà rất giỏi đụng độc, võ công cao cường, đã biệt tích nhiều năm rồi, chẳng ngờ lại ở trong Ma Cung. Ba trăm lão Ma đầu của Ma Cung, ngoại trừ Thập đại cao thủ ra thì ai cũng biết vẫn còn một nhóm cao nhân ẩn sĩ võ nghệ cao cường khác, lại có thêm một nhóm lão ma đầu võ công rất giỏi thích chơi bời phá phách. Thế nhưng người đời hiếm ai biết rằng, trong Ma Cung vẫn còn một số người được coi như quái vật vẫn chưa từng lộ diện, đó là những nhân vật truyền thuyết đang ẩn cư ở nơi sâu nhất, đáng sợ nhất trong Ma Cung.

Thật ra, nếu cẩn thận ngẫm lại, đúng là không biết nên nói đám “Ma vật” này trốn trong Ma Cung được Ân Hậu che chở hay là Ân Hậu đã thu đám Ma vật ấy vào Ma Cung để che chở cho thế nhân nữa.

Hắc Thủy Yêu Bà giương mắt, liếc Bạch Ngọc Đường một cái, cười hỏi. “Nhà Tiểu Du hả?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt – Có thể ngang nhiên gọi sư phụ hắn là Tiểu Du cũng không có mấy ai đâu…

Mọi người còn đang nói chuyện thì lại nghe thấy có người thét lên. “Oá, cương thi nha!”

Mọi người quay đầu lại, thấy Thiên Tôn chẳng biết chui từ đâu ra, trong tay đang cầm vò rượu nữa. Có lẽ ngài thấy bên này đông vui quá nên mới chạy sang xem, không ngờ vừa liếc thấy “đứa bé” bên cạnh Triển Chiêu thì giật mình nhảy dựng. “Sao bà vẫn chẳng thay đổi chút nào vậy… dọa chết người ta rồi!”

“Đứa bé” kia liếc Thiên Tôn một cái, đưa bàn tay bé nhỏ lên sờ cằm, tới một câu. “Trên đời này người lớn chậm hơn cả ta chỉ có ngươi mà thôi.”

Triển Chiêu nhịn không được, suýt nữa phì cười.

Khóe miệng Thiên Tôn méo xẹo, kéo Bạch Ngọc Đường sang bên cạnh dặn nhỏ. “Nhớ tránh xa yêu quái đó! Bà ta ăn thịt người đấy!”

Tất cả mọi người giật mình lùi về sau.

“Đứa bé” kia che miệng cười hắc hắc hắc, nói. “Đúng là lâu rồi chưa ăn.”

Mọi người lại hít thật sâu, Triển Chiêu vội vàng xua tay. “Nói đùa thôi, Thái di bà cũng ta không như vậy đâu.”

Lúc này, từ nơi xa lại truyền đến tiếng kinh hô.

Mọi người quay đầu lại thì thấy cả ba chiếc thuyền kia đều bốc cháy. Mà nhìn lại thì đã thấy một thân ảnh màu đỏ xuất hiện bên cạnh cảng biển rồi, người đó đang phủi ngọn lửa đang bám trên tay đi, quay người uyển chuyển đi tới. Người ấy không phải ai khác, là Hồng Cửu Nương.

Trần Bang và Trần Phong cứ đứng đó mà há hốc miệng, chẳng hiểu sao ba chiếc thuyền kia lại chìm.

Lúc này lại thấy có từng chùm bọt nước nổi lên gần bờ, một thân ảnh màu vàng béo núc ních cứ thế “vèo” khỏi mặt nước, vẩy bọt nước dính trên người, vừa đi vừa đụng phải cột gỗ bên bờ đau đến độ xoa đầu không ngừng.

“Ái da.” Hồng Cửu Nương vội vàng chạy đến đỡ nàng. “Tiểu Bàn, ngươi nhìn không rõ thì đừng có đụng lung tung a.”

Người vừa mới nhảy ra khỏi nước chính là Hoàng Nguyệt Lâm, là Hoàng di béo núc béo ních, mắt nhìn không tốt nhưng bơi lội cực kỳ giỏi kia của Triển Chiêu.

Lúc này trên đài quan sát, tiếng trống thu quân lại vang lên, binh lính phụ trách quan sát chạy xuống báo với huynh đệ nhà họ Trần rằng thuyền địch đã rút quân rồi.

“Xem ra có thể kéo dài thêm chút nữa rồi.” Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

Trần Phong cũng gật đầu. “Đối phương nhất định cho rằng chúng ta sẽ không thể nào tiêu diệt ba chiến thuyền kia nhanh như vậy. Lúc này chúng nhất định sẽ nghi ngờ chúng ta có cao thụ trợ giúp hoặc đã chuẩn bị rồi nên trong thời gian ngắn sẽ không dám manh động.”

Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm, may mà có chúng lão Ma Cung kịp thời đến giúp.

“Đám người đó là ai vậy?” Hoàng Nguyệt Lâm trước tiên chạy đến ôm Triển Chiêu, ôm xong rồi thì quay sang hỏi. “Sao lại dùng thuyền cũ như vậy chứ?”

“Thuyền rất cũ ạ?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừ, nhiều năm rồi ta chưa từng thấy lại loại thuyền này.” Hoàng Nguyệt Lâm lắc đầu. “Mặc dù đã được đóng lại nhưng nếu bây giờ dùng loại thuyền này đánh giặc thì rất nguy hiểm.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, chẳng lẽ thật sự là chiến thuyền trước kia lưu lại sao?

“Đây đúng là cơ hội chiến thắng của ta.” Huynh đệ họ Trần không hổ là chiến tướng, nhìn ra ngay cơ hội phản kích rồi, hai người bèn chạy đi sai người kéo một chiếc thuyền cháy về nghiên cứu.

Binh lính trên thuyền cũng bị bắt lại hết, tất cả đều là những cô nhi của quần đảo Bát Tộc.

Trở lại quân trướng, mọi người bắt đầu thảo luận chuyện hôm nay.

“Quần đảo Bát Tộc đã trải qua mấy lần đại nạn.” Triển Chiêu có chút khó hiểu. “Sao lại có nhiều cô nhi như vậy.”

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy kỳ quái. “Hơn nữa chẳng phải người của quần đảo Bát Tộc đều có tuyệt kỹ sao? Nhưng nhìn những binh lính này thì chẳng khác người thường gì cả.”

“Có phải là do đã kết duyên cùng người Hán không?” Thiên Tôn hỏi.

“Quần đảo Bát Tộc…”

Lúc này lại nghe thấy Hắc Thủy Yêu Bà trông chẳng khác nào trẻ con kia đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, hỏi một câu.

Hồng Cửu Nương tò mò hỏi. “Di bà, bà nghe qua rồi ạ?”

Hoàng Nguyệt Lâm nói. “Hình như ta cũng từng nghe qua về chuyện của quần đảo Bát Tộc rồi.”

Chuyện này mọi người cũng chẳng kỳ lạ gì, những chuyện liên quan đến nước thì đương nhiên là Hoàng Nguyệt Lâm sẽ biết rõ nhất rồi.

“Bát tộc… chẳng qua chỉ là một chi của Thủy Tộc mà thôi.” Hắc Thủy Bà Bà nhẹ nhàng sờ đầu con rắn trắng trên tay, chậm rãi nói.

“A…” Hoàng Nguyệt Lâm gật đầu một cái. “Đúng vậy nha, không chỉ có Bát Tộc đâu, cả vùng biển kia đều tự xưng là Quần đảo Thủy Tộc.”

“Quần đảo Thủy Tộc ạ?” Triển Chiêu càng thấy nghi ngờ hơn.

“Khu vực biển này vốn có rất nhiều dị tộc, tự xưng là Thủy Tộc, quả thực thể trạng của họ rất kỳ lạ, nhưng mà mấy trăm năm trước đã bắt đầu kết duyên cùng người Hán nên huyết thống đã không còn thuần khiết nữa.” Hoàng Nguyệt Lâm vừa giải thích cho mọi người vừa bóc quýt cho Hắc Thủy Bà Bà, trông chẳng khác nào đang dỗ dành trẻ nhỏ cả. “Sau khi Thủy Tộc trải qua mấy huyết nạn, nhân số càng lúc càng giảm dần, sau đó gần như tuyệt diệt, nguyên nhân vì sao thì cũng không rõ.”

“Vậy Hình Thiên Hào thì sao ạ?” Triển Chiêu hỏi Hoàng Nguyệt Lâm.

Hoàng Nguyệt Lâm rất hứng thú xán tới. “Tìm được Hình Thiên Hào rồi sao?”

Triển Chiêu lắc đầu. “Vẫn chưa ạ.”

“Nhất định không có ở khu biển này!” Hoàng Nguyệt Lâm rất chắc chắn nói. “Năm đó ta dẫn người tìm kiếm xung quanh nhưng cũng không thấy gì.”

Vì thế, Triển Chiêu bèn kể cho mọi người nghe về chuyện thung lũng trên đảo Ác Hồ.

“Đảo Ác Hồ…” Hoàng Nguyệt Lâm vỗ đầu. “Đảo Ác Hồ… có phải là hòn đảo có một cái thung lũng không? Trông rất giống với trái quýt bẻ đôi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu. “Trên đảo có một cánh cửa hình đuôi cá…”

“A!” Lúc này ngay cả Hồng Cửu Nương cũng vỗ tay. “Ta cũng nhớ hòn đảo đó.”

Thiên Tôn cảm thấy khó hiểu. “Mấy nha đầu các ngươi thì thấy cái gì a. Ngay cả ta và Lão quỷ cũng chưa biết thì sao các ngươi lại biết đảo này được?”

“Nhìn thấy khi ra biển chơi với Tiểu Bàn lần đó.” Hồng Cửu Nương vừa nói vừa chọc chọc Hoàng Nguyệt Lâm đang chống cằm suy nghĩ. “Hồi đó chúng ta còn nhỏ nhỉ?”

Hắc Thủy Bà Bà cũng nghiêng đầu. “Ừm… hình như là có chuyện này, là hòn đảo có con rắn lớn đúng không?”

“Rắn lớn?” Triển Chiêu kinh ngạc. “Chẳng lẽ xích sắt kia dùng để khóa con rắn lớn? Cho nên mới động?”

“Xích sắt gì?” Hoàng Nguyệt Lâm tò mò.

“Mọi người lên đảo từ chỗ nào vậy?” Triển Chiêu hỏi.

“Chúng ta không lên đảo, vừa vào đến gần thì Di bà đã nói trên đảo kia nuôi rắn lớn nên xung quanh sẽ không có cá to.” Hồng Cửu Nương vừa nói vừa nhìn Hắc Thủy Bà Bà.

Hắc Thủy Bà Bà gật đầu. “Ừ, ừ, nhớ rồi. Con rắn này còn là rắn biển nữa, cực kỳ quý hiếm, từ xa ta đã ngửi thấy mùi rắn rồi. Lúc đó vì không có thời gian nên không nên đảo.”

“Trên đảo có giấu long cốt của Hình Thiên Hào sao?” Hoàng Nguyệt Lâm cực kỳ vui vẻ. “A! Sớm biết vậy đã lên chơi rồi!”

Triển Chiêu cũng không để ý mấy chuyện này, chỉ nhanh chóng kéo Hoàng Nguyệt Lâm hỏi. “Hoàng di biết đường lên đảo Ác Hồ ạ?”

Hoàng Nguyệt Lâm mở to mắt, nói. “Đương nhiên biết a! Có xa lắm đâu!”

Mọi người đều rất vui mừng.

Bạch Ngọc Đường nghi ngờ. “Nếu như gần như vậy thì sao bao nhiêu năm trời đều không có người lên đảo ạ?”

“Vị trí của đảo đó quả thật rất kín đáo.” Hoàng Nguyệt Lâm gật đầu. “Hơn nữa xung quanh đảo còn có rất nhiều xoáy nước, tuy đường đi không nguy hiểm, cũng không có sóng to gió lớn có thể đánh chìm thuyền, nhưng mà sẽ rất dễ bị trôi theo hải lưu vòng quanh đảo không thể cập bờ. Đảo đó quả thực đúng là nơi tốt nhất để ẩn dật, lúc ấy trên đảo cũng có người ở.”

“Có người lại sống chung với rắn sao?” Triển Chiêu cảm thán, không có nghe La Oanh và La Diên nhắc tới, hay là rắn kia đã chết rồi?

“Có thể con rắn đó đã bị xích sắt xích lại, không thể thoát thân không?” Bạch Ngọc Đường hỏi. “Hay là… có người cố ý nuôi rắn trên đảo, dùng xích sắt và dây neo của Hình Thiên Hào để xích nó lại khiến cho nó chỉ có thể sống trong sơn cốc đó thôi?”

“Có thể như vậy.” Hắc Thủy Bà Bà gật đầu, nói xong lại rất thâm ý mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu nhẹ nhàng đụng tay Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường hình như vẫn còn có chút chưa hiểu.

Triển Chiêu nhảu môi nhảu mỏ với hắn, ý bảo – Chào bà đi a!

Bạch Ngọc Đường lúng túng, chào là gì bây giờ? Nhìn chỉ như một đứa trẻ con mười mấy tuổi mà thôi, chẳng lẽ cũng chào là Thái di bà ư?

Thiên Tôn ngồi bên cạnh châm ngòi. “Đừng có chào thế, gọi xong thiệt thòi chết.”

Bạch Ngọc Đường nhìn “đứa bé” đang ăn quýt ở kia.

Tên họ thực sự của Hắc Thủy Yêu Bà là gì, chẳng có ai biết cả. Nếu cứ gọi là bà bà thì nghe rất kỳ lạ cho nên mọi người đều gọi là Di bà.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy tốt nhất là mình cứ gọi Thái di bà như Triển Chiêu đi, nên mở miệng chào: “Thái di bà!”

Hắc Thủy Yêu Bà vui vẻ ra mặt, gật đầu vỗ đầu Bạch Ngọc Đường. “Ngoan lắm!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường muốn đến đảo Ác Hồ kiểm tra, Hoàng Nguyệt Lâm cũng đồng ý nên trời vừa sáng bọn họ liền lên đường ngay.

Hắc Thủy Yêu Bà suy nghĩ một chút rồi nói. “Nếu như con rắn này thực sự bị giam trên đảo lâu như vậy thì sẽ có chút khó khăn đấy… ngày mai ta sẽ đi với các ngươi.”

Triển Chiêu hớn hở gật đầu, chỉ cần liên quan đến rắn thì vị Bà Bà trẻ mãi không già này của y đều giải quyết được hết. Nếu có thể tìm được Hình Thiên Hào và thung lũng đó trước khi bọn Triệu Phổ đến thì quả thực sẽ giúp ích rất lớn.

***

Mà lúc này ở trong thành, khác hoàn toàn với cảnh tượng nhộn nhịp ở bến tàu, trong hoàng cung vô cùng yên tĩnh.

Triệu Trinh ở thư phòng, mang hết kế hoạch “tác chiến” nói qua cho Nam Cung nghe, Nam Cung Kỷ nghe xong thì trợn trắng mắt. “Hoàng thượng… việc này…”

Triệu Trinh cũng phẩy tay chặn lại. “Nhanh chóng đi làm việc đi, ngày mai Trẫm còn muốn nghỉ!”

Nam Cung đỡ trán, ban nãy sau khi nói chuyện với Tiểu Tứ Tử mấy câu thì Triệu Trinh đã vui tươi hớn hở mà quay về, lúc đó hắn đã có dự cảm xấu lắm rồi, quả nhiên…

Nam Cung cảm thấy mình nhất định phải khuyên can hoàng thượng thôi, nhưng mà hắn còn chưa kịp mở miệng thì Triệu Trinh đã nhanh chóng cầm lấy đao của hắn, học động tác cứa cổ thường ngày của hắn mà kề đao vào cổ mình, dọa cho Nam Cung sợ phát hoảng, nhanh chóng chạy đến cướp đao về.

Triệu Trinh liếc mắt lườm hắn, ý bảo – Biết lợi hại chưa?

Nam Cung bất lực, không còn cách nào khác là đi bố trí mọi việc thỏa đáng.

Bình luận

Truyện đang đọc