LONG ĐỒ ÁN

Trong Hoàng cung Khai Phong.

Bàng phi ngồi trong sân vừa ăn lê vừa nhìn Triệu Trinh đang ôm Hương Hương chạy tới chạy lui trước mặt.

Hoàng bào của Triệu Trinh cũng vì vậy mà dính không ít bụi đất, hắn cũng không quan tâm, ôm Hương Hương lắc lư không ngừng, khiến cho khuê nữ của mình vui vẻ cười khanh khách. Hương Hương vừa khỏe mạnh lại vừa đáng yêu, còn nhỏ nhưng đã có thể nhận ra dáng vẻ của một đại mỹ nhân, mà điểm quan trọng nhất chính là rất khôn ngoan, lại gan dạ, không thích khóc, tính cách bình tĩnh rất giống với Triệu Trinh khi nhỏ.

Triệu Trinh còn đang chơi đùa cùng Hương Hương, lại thấy Trần công công bên ngoài đang ra hiệu cho hắn.

Triệu Trinh hơi sững sờ, ngừng lại, giao Hương Hương đang đầy mồ hôi cho Bàng phi, ra ngoài.

Bàng phi vừa lau mồ hôi cho Hương Hương vừa nhìn ra ngoài…. Chỉ thấy Triệu Trinh đi ra khỏi viện, người chờ hắn chính là Nam Cung Kỷ.

Trong tay Nam Cung đang cầm một cuộn giấy, nhỏ giọng rỉ tai với Triệu Trinh mấy câu.

Bàng phi ôm Hương Hương đứng lên, trở lại phòng, làm phu thê nhiều năm, nàng chỉ cần nhìn qua bóng lưng là có thể cảm giác được —– Hẳn có chuyện gấp gáp gì rồi.

Triệu Trinh cùng Nam Cung Kỷ cùng đến thư phòng.

Sau khi vào cửa, Nam Cung Kỷ liền đóng cửa thư phòng lại.

Triệu Trinh đã ngồi ở phía sau thư án, tay chống cằm mà nhìn Nam Cung Kỷ đứng trong phòng, chính xác mà nói là nhìn cuộn tranh trong tay Nam Cung Kỷ.

Nam Cung hỏi Triệu Trinh: “Hoàng thượng, bây giờ xem chứ?”

Triệu Trinh gật đầu một cái.

Vì vậy Nam Cung liền mở cuốn giấy thật dài ra.

Sau khi cuộn tranh mở ra, một bức họa cao bằng thân người liền xuất hiện trước mắt Triệu Trinh.

Triệu Trinh ngẩng đầu lên, đứng lên quan sát, sau đó, hơi cau mày: “Hình như ….”

Nam Cung Kỷ gật đầu: “Đúng vậy, thuộc hạ cũng cảm thấy ngoại hình rất giống, nhưng mà ….”

“Khí chất hoàn toàn khác nhau.” Triệu Trinh lắc đầu một cái.

Vừa nói, Triệu Trinh vừa đứng lên nhận lấy bức họa trong tay Nam Cung, treo lên một giá vẽ, lùi về phía sau mấy bước, tiếp tục suy nghĩ.

Nam Cung đến sau lưng Triệu Trinh, cùng hắn nhìn.

Chỉ thấy trên bức họa có một nam nhân mặc long bào màu đen, khoảng hơn hai mươi tuổi, anh vũ quý khí, mà dung mạo —— Lại giống Ân Hậu đến chín phần.

“Người đâu rồi?” Triệu Trinh nhìn một lúc lâu mới hỏi Nam Cung.

“Đã mang đến rồi, nhưng mà hắn đã quá già rồi, cũng không thể nhúc nhích được cho nên phải khiêng tới.”

Triệu Trinh gật đầu một cái: “Mang vào đi, Trẫm có chuyện muốn hỏi.”

“Vâng.” Nam Cung gật đầu, đi ra ngoài.

Chỉ lát sau, mấy ảnh vệ khiêng theo một chiếc ghế có người nằm vào.

Trên ghế nằm, có một lão nhân tuổi cao sức yếu. Tóc bạc phếch, mặt mũi xương cốt y như que củi, mỏng như cái lá, chỉ có bộ áo khoác ngoài là còn sạch sẽ.

Lão đầu đang mở to hai mắt, rất bình tĩnh, lúc nhìn thấy bức họa kia, đột nhiên sinh ra biến hóa, chỉ thấy nháy mắt cả khuôn mặt hắn đã ướt át, nước mắt chảy ra, trên gương mặt già nua của hắn hiện lên nét tang thương, buồn thảm cùng xót xa, Triệu Trinh cũng không khỏi cảm khái.

“Tinh hạn như hải, tu du truy lạc, loạn thế bất tái, vinh quang phúc diệt ….” Triệu Trinh nhìn lão đầu kia, nhàn nhạt nói: “Tư Đồ tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu.”

“Ha a a a …” Lão đầu kia nở nụ cười mang theo chút khó nghe: “Thế đạo khôn lường, người như ngươi cũng có thể làm Hoàng đế a …..”

Nam Cung khẽ cau mày, ánh mắt khó chịu, Triệu Trinh lại nhẹ nhàng phất tay chặn hắn lại, hình như cũng không thèm để ý lắm. Hắn nhìn bức họa cách đó không xa, gật đầu một cái: “Đúng là thế sự khôn lường, người như Trẫm cũng có thể giữ vững giang sơn, ngày nào vào triều cũng không có chuyện gì lớn phải lo, không cần lo lắng có người soán vị. Không cần lo lắng ngoại địch đánh lén. Thê thiếp hậu cung cũng hòa thuận, không có kẻ chuyên quyền bên ngoài. Mỗi ngày Trẫm còn có thể bỏ ra chút thời gian để chăm lo cho mẫu hậu cùng chơi với khuê nữ.”

Lão đầu lẳng lặng nghe, trên mặt cũng không có biểu lộ gì, một lúc lâu sau hình như mới cảm khái đôi chút: “Đại khái đây cũng chính là những gì hắn muốn đi …. Coi như không tệ.”

“Bức họa này Trẫm tìm được từ Từ đường cũ của Họa thánh.” Triệu Trinh vừa nói vừa gật đầu với Nam Cung.

Nam Cung nói: “Từ đường ở nhà cũ vẫn luôn bị khóa, con cái hắn đời đời đều có một gia huấn, không cho phép mở ra họa thất kia, trừ phi ….”

“Trừ phi …. Chiến hỏa hồi sinh, trước thời loạn thế ….” Lão đầu cười cười: “Lão quỷ đó đúng là chấp mê bất ngộ a.”

“Trẫm có một vấn đề muốn hỏi ngươi.” Triệu Trinh nhìn lão nhân kia hỏi: “Bức họa này, là vẽ Ưng Vương lúc trẻ sao?”

Lão đầu ngẩng lên, nhìn Triệu Trinh: “Ngươi hỏi làm gì?”

Triệu Trinh nói: “Trẫm có một vị bằng hữu, nhìn rất giống người này.”

Lão đầu nghe xong hơi ngẩn người, sau đó cười: “Không thể nào.”

Triệu Trinh không hiểu: “Tại sao lại không thể?”

“Nếu như vị bằng hữu kia của ngươi thực sự rất giống người này, ngươi đã sớm không còn là Hoàng đế nữa rồi.” Lão đầu có chút ranh mãnh mà nhìn Triệu Trinh: “Đúng không?”

Triệu Trinh hơi lúng túng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, than thở: “Không dối gạt các hạ, Trẫm không có ý định gây bất lợi cho hậu nhân của Ưng Vương, ngược lại …. Trẫm sợ có người muốn hại người nhà bọn họ, cho nên mới muốn điều tra một chút chuyện.”

Lão đầu không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “Cho dù ngươi hỏi ta về chuyện này, ta cũng không cách nào trả lời ngươi.”

Triệu Trinh nhìn hắn.

“Bởi vì lúc ta ra đời, Ưng Vương đã chết rồi.” Lão đầu nhàn nhạt nói.

“Vậy hậu nhân của hắn thì sao?” Triệu Trinh vẫn không chết tâm, hỏi tới: “Hoặc là, Trẫm đổi cách hỏi khác, ngươi có biết người trên bức họa này không?”

Lão đầu cười, mắt nhìn lên, lại lần nữa nhìn về bức họa kia mà cảm khái: “Ngươi không có trải qua thời đại đó, ngươi sẽ không hiểu được …. Những người chưa từng thấy qua, sẽ vĩnh viễn không hiểu.”

Triệu Trinh nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, gật đầu: “Ngươi nói ngươi chưa từng thấy Ưng Vương, cho nên …. Người này không phải là Ưng Vương, đúng không?”

Ánh mắt lão đầu một lần nữa lại khôi phục yên tĩnh: “Chuyện này không quan trọng …. Hắn đã chết rồi, chết một trăm năm rồi. Hai người kia đều đã chết cả …. Cùng một ngôi sao cuối cùng rơi xuống mà chết với nhau, sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

Lão đầu chậm rãi nhắm mắt lại, cũng không nói thêm gì nữa.

Nam Cung Kỷ nhìn Triệu Trinh một cái.

Triệu Trinh khẽ gật đầu, Nam Cung liền sai ngươi đưa lão đầu về.

Đóng cửa thư phòng lại, Nam Cung Kỷ đi đến bên cạnh Triệu Trinh vẫn đang suy nghĩ về bức họa kia, nói: “Năm đó Tư Đồ Lang theo người kia đánh giặc …. Vì vậy, bức tranh này hẳn là Ân Hậu lúc trẻ, thân phận của Ân Hậu cũng có thể xác định được rồi.”

Triệu Trinh nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn chằm chằm bức họa kia, lầm bầm: “Điều duy nhất ta nhìn thấy chính là, người này còn giống chiến thần hơn cả Cửu thúc ….”

Nam Cung Kỷ hình như cũng có chút lo lắng: “Nếu theo cách nói này, như vậy thân phận của Thiên Tôn đại khái cũng có thể đoán ra …. Hai người họ lại chính là hai người kia trong truyền thuyết, đúng là không thể tin được.”

“Cùng một ngôi sao cuối cùng rơi xuống ….” Triệu Trinh vừa lầm bầm vừa đi đến kệ sách phía sau thư án, lấy ra một cái hộp.

Nam Cung nhìn cái hộp kia, có chút khó hiểu.

“Đây là vật tìm thấy trong mộ Lý Biện năm đó.” Triệu Trinh mở hộp ra, nói: “Thi thể Lý Biện vẫn không tìm thấy, chỉ thấy cái hộp này.” Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong hộp ra một viên quang nguyệt thạch, cũng không biết viên đá này là thiên tạo hay nhân tạo, chỉ thấy là một viên đá hình ngôi sao.”

“Ban đêm tảng đá này sẽ rất sáng.” Triệu Trinh nói: “Đây là món đồ Lý Biện chôn chung với hài cốt của mình trong Hoàng lăng, Trẫm vẫn không biết nó là thứ gì, bây giờ nghĩ lại, thì ra là hắn a….”

Nam Cung Kỷ trầm mặc trong chốc lát, căn cứ theo lai lịch của Ân Hậu cùng Thiên Tôn: “Ngân Yêu Vương sao? Hắn và Lý Biện có quan hệ?”

Triệu Trinh cười một tiếng, đem viên đá kia cất vào trong hộp, dọn dẹp cẩn thận.

Nam Cung chờ một bên.

Triệu Trinh hỏi hắn: “Ngươi ăn cơm chưa?”

Nam Cung sửng sốt: “A….”

Triệu Trinh nói: “Nhanh đi ăn cơm đi, ngươi bôn ba đã hơn một tháng, Trẫm cho ngươi nghỉ phép mấy ngày, nhanh chóng nghỉ ngơi một chút đi.”

Nam Cung thấy Triệu Trinh nhàn nhã đi ra ngoài, hình như là đi về phía cung của Bàng phi tiếp tục chơi đùa cùng Hương Hương, vì vậy hắn liền đuổi theo mấy bước: “Hoàng thượng?”

“Sao?”

Nam Cung do dự một chút: “Thân phận của Ân Hậu như vậy, Triển Chiêu ở lại Khai Phong phủ thật sự không có vấn đề gì sao?”

Triệu Trinh khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng dặn dò: “Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra.”

Dù sao thì Triệu Trinh nói gì Nam Cung sẽ nghe nấy, nếu như hắn đã nói như vậy, cũng chỉ có thể gật đầu: “Vâng.”

“Đừng có nghiêm túc như vậy.” Triệu Trinh vỗ vỗ hắn: “Đi ăn cơm đi.” Nói xong liền phất long bào rời đi.

…………….

Mà lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đang dùng cơm.

Bạch Ngọc Đường bưng bát canh nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu vừa ăn cơm vừa cứ như đang so tài với ai đó, lại như đang suy nghĩ cái gì, Bạch Ngọc Đường cảm thấy hôm nay hắn cứ thần bí sao ấy.

Uống canh xong rồi, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cũng đã ăn no, đặt bát đũa xuống.

Bạch Ngọc Đường đang định gọi tiểu nhị tính tiền, đột nhiên lại nghe thấy Triển Chiêu gọi hắn: “Ngọc Đường.”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Ngươi nghe qua Thiên Tôn từng nói đến chuyện năm người chưa đến ba mươi tuổi không?”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, nhìn thẳng vào mắt Triển Chiêu: “A… có một chút …. Mấy đoạn lẻ tẻ?”

“Chẳng hạn như?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Cùng bằng hữu uống rượu, tỷ võ gì đó ….”

“Cụ thể chút?” Triển Chiêu hỏi: “Nói mạch lạc rõ ràng ấy.”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Từ nhỏ đến lớn, ta cũng chưa từng nghe người nhắc qua.”

“Ta cũng vậy.” Triển Chiêu gật đầu một cái: “Từ trước đến giờ, cuộc đời ngoại công có thể chia làm ba giai đoạn, đầu tiên là lúc còn nhỏ, ta biết người có ở cùng với Thiên Tôn, được Ngân Yêu Vương nuôi lớn.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Giai đoạn thứ hai, lúc người bắt đầu hơn ba mươi tuổi, trước khi người gặp ngoại mẫu, lúc đó người là Cung chủ Ma Cung, hình như vẫn có ân oán với người giang hồ.”

Bạch Ngọc Đường tiếp tục gật đầu.

“Sau đó là lúc gặp ngoại mẫu ta rồi thoái ẩn giang hồ cho đến bây giờ …. Thiên Tôn cùng ngoại công có quỹ thời gian không khác nhau là mấy, người cũng thoái ẩn giang hồ không màng thế sự cùng lúc với ngoại công.” Triển Chiêu tiếp tục nói: “Nhưng có cảm giác thiếu đi gì đó không?”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nói: “Thiếu mất giai đoạn từ thời niên thiếu đến hơn hai mươi tuổi, chính là giai đoạn trước năm ba mươi tuổi sao?”

Triển Chiêu gật đầu, chỉ chỉ mũi mình: “Chính là cái tuổi của chúng ta lúc này! Ta mười mấy tuổi đã đặt chân giang hồ, cho đến bây giờ, trong khoảng thời gian như thế này …. Ngoại công ta cùng Thiên Tôn đã làm gì đây?”

Bạch Ngọc Đường cũng đưa tay, nhẹ nhàng sờ cằm, được Triển Chiêu nhắc nhở như vậy, không khỏi khiến hắn có chút để ý …. Đúng vậy, lúc đó bọn họ cụ thể làm cái gì đây? Tại sao từ trước đến giờ chưa từng thấy họ nhắc qua?

“Ngươi không nghe ngoại công ngươi nhắc qua sao?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Ngoại công ta nhỏ tuổi hơn hai người họ, hơn nữa từ nhỏ đều sống ở Cực Bắc, không rõ ràng, nhưng mà có lẽ Vô Sa đại sư biết đi.”

Triển Chiêu trầm mặc hồi lâu, nói: “Từ lúc nhỏ cho đến bây giờ đều không để ý …. Bây giờ nghĩ lại một chút, có những lúc ngoại công rất giống Ưng Vương, đặc biệt là cảm giác cùng thần thái. Dĩ nhiên, đó chỉ là lúc người thất thần, hoặc là ở một mình, chỉ trong nháy mắt như vậy mà thôi, còn có …. Lúc người ngắm sao nữa.”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người ra, hình như mấy chữ “ngắm sao” của Triển Chiêu cũng khiến hắn nhớ ra gì đó.

Bạch Ngọc Đường cau mày nói: “Biết tại sao sư phụ ta lại ở đỉnh Thiên Sơn không?”

Triển Chiêu nhìn hắn: “Tại sao?”

“Bời vì nơi đó gần với bầu trời nhất, mây lại ít nhất, ngắm sao rõ ràng nhất.” Bạch Ngọc Đường nói: “Buổi tối, sư phụ ta thường ngồi trên cây ngắm sao, loại cảm giác đó …. Giống như đang đợi người nào vậy, bây giờ nhớ lại một chút, hẳn là người nhớ ai đó đi ….”

Triển Chiêu đứng lên: “Đi.”

Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên: “Đi tìm Đan Nghĩa Nhân à?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường rời khỏi tửu lâu, đi về hướng Đan phủ.

“Có một số việc từ trước đến giờ không để ý, cứ cho nó là chuyện đương nhiên, nhưng cẩn thận suy nghĩa lại, cũng có lý do cả!” Triển Chiêu không khỏi cảm khái một chút.

“Chẳng hạn như?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.

“Ừm, còn nhớ ta từng nói, ngoại trừ tất cả tiểu hài tử đều thích ngoại công ta, mà ngay cả động vật cũng thích?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Ừ, rất rõ ràng, Bạch Vân Phàm cùng Hắc Kiêu đều rất ngoan thuận trước mặt Ân Hậu, Tiểu Ngũ lần đầu tiên nhìn thấy người cũng ngoan ngoãn bất động.”

Triển Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại, những động vật đó đều không hẳn là thích hay ghét người …. Động vật cũng không phải con người, không phải cảm thấy thích người nào để có thể ngoan ngoãn nghe lời ngay …. Phần lớn là bởi vì hơi thở tản mát ra từ trên người đó.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Khí tức?”

“Nói đơn giản chút.” Triển Chiêu nói: “Là vì chúng sợ.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Lúc này, hai người đã đến trước phủ của Đan Nghĩa Nhân.

Triển Chiêu tiến đến, giơ tay lên gõ cái vòng cửa mấy cái.

Chỉ lát sau, có tiếng bước chân truyền đến.

“Két” một tiếng, một người mở cửa nhô đầu ra nhì bên ngoài …. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhận ra, đây chính là lão quản gia hồi trước.

Lão quản gia khẽ cau mày, nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Các người, tìm ai?”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm lão quản gia một lúc, chợt cười.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn Triển Chiêu, quản gia kia cũng có chút không hiểu.

Triển Chiêu mở miệng nói: “Ngoại công sai ta tới.”

Quản gia hơi sững sờ, hình như có chút nghi ngờ mà nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nói: “Ta đến tìm người.”

Lão quản gia hỏi: “Tìm ai?”

Triển Chiêu nhìn hắn, nói: “Hậu nhân của Đan tướng quân.”

Lão quản gia ngây ngẩn.

Triển Chiêu nói: “Có một số thứ, ta muốn lấy đi.”

Lão quản gia nhìn chằm chằm Triển Chiêu hồi lâu, mở cửa ra.

Bình luận

Truyện đang đọc