LONG ĐỒ ÁN

Bởi vì ngày mai còn phải tham gia võ thí, bởi vậy tiệc tối được kết thúc sớm, Tiểu Tứ Tử nắm tay Công Tôn và Triệu Phổ nhanh chóng chạy về, cuối cùng Triệu Phổ đơn giản khiếng bé lên vai lao về Khai Phong.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều rất hiếu kỳ, Thái sư đã giúp Tiểu Tứ Tử ra chủ ý gì đây? Tục ngữ nói, không bột đố gột nên hồ, Thái sư có lợi hại nữa, cũng không thay đổi được sự thật là Thái Học viện chỉ có ba người biết công phu, dưới tình huống thực lực chênh lệch xa như vậy, phải thế nào mới có thể thắng?

Ngay cả Triệu Phổ giỏi về dụng binh, cũng rất hứng thú với chú ý mà Thái sư đề xuất với Tiểu Tứ Tử.

Bất quá so sánh với Thái Học viện và những người khác của Khai Phong đều hăng hái bừng bừng, Bao đại nhân vẫn lo bận chuyện của mình, có vẻ không quan tâm đến tỷ thí của Bao Duyên bọn nhỏ.

Vì thế, Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha nhi lúc đưa trà cho Bao đại nhân thì đều phồng má trề môi.

Bao đại nhân ngẩng đầu nhìn thấy hai nha đầu đang híp mắt liếc mình thì hoảng hồn, “Làm sao vậy?”

Hai nha đầu đang nghĩ trận tỷ thí này không công bằng, Thái Học viện vốn không có võ sinh, hơn nữa Bao đại nhân cũng không hỗ trợ ra chủ ý.

Bao đại nhân lắc đầu, “Tiểu Tứ Tử không phải đã hỏi Thái sư sao, có tên mập đó ra chủ ý còn sợ gì nữa?”

Lưỡng nha đầu đều kinh ngạc, “Thái sư có thể đối phó được võ sinh của những thư viện kia?”

Bao đại nhân bị hai nàng chọc cười, lắc đầu, chỉ chỉ vào hai người, “Các ngươi phải nhớ kỹ a, trên đời này phải đề phòng nhất, chính là người thoạt nhìn có vẻ vô dụng nhất, vô hại nhất!”

Mà lúc này, trong sân.

Tiểu Tứ Tử lôi Lâm Tiêu, Âu Dương Thuần Hoa, Lâm Nguyệt Y, Bao Duyên và Bàng Dục cùng nhau mở hội nghị bí mật, tiểu tử kia đóng chặt cửa lại, ai cũng không được vào.

Thiên Tôn và Ân Hầu bám bên ngoài cánh cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Triển Chiêu bưng một cái chén đứng ở trong sân, hỏi Bạch Ngọc Đường đang ngáp ở bên cạnh, “Thực sự không ai quản chuyện Lâm Miểu sao?”

Bạch Ngọc Đường lật xem sổ sách Bạch Phúc đưa cho hắn, chậm rãi nói, “Võ thí xong không bao lâu là đến năm mới a.”

Triển Chiêu nhướn mi, xáp lại hỏi, “Ngươi năm nay sẽ về Hãm Không Đảo để ăn mừng năm mới sao?”

“Ân...” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Nương ta có nói đã lâu không đến Hãm Không Đảo, muốn ta và sư phụ cùng đi.”

Triển Chiêu buồn bã “Nga” một tiếng, Chuột về nhà ăn mừng năm mới chứ không ở lại Khai Phong a...

“Bất quá nương ta hình như có ý muốn đưa ngươi cùng đi.” Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu chớp chớp mắt, “Thế nhưng ta phải cùng ngoại công quay về Ma Cung mừng năm mới a, tiểu Họa thúc và Cửu nương năm sau còn thành thân a!”

“Đó chính là vấn đề.” Bạch Ngọc Đường rốt cuộc rời mắt khỏi quyển sổ, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, nói, “Cửu nương thành thân, nương ta cũng không thể nào không đi, hơn nữa ta cũng đã lâu chưa tới Ma Cung.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Triển Chiêu hăng hái, “Qua năm các ngươi cùng nhau đến Ma Cung?”

“Ân, Triệu Phổ bọn họ có vẻ muốn đi Hắc Phong thành đón năm mới.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp, “Tiêu Lương phải về Lang Vương bảo, Lâm Dạ Hỏa bọn họ phải về Ma Quỷ thành... Ta ngày đó nghe Triệu Phổ nói chuyện với Công Tôn, sẽ cùng đi Hắc Phong thành mừng năm mới.”

Triển Chiêu xoa cằm, “Bọn họ cũng sẽ tới Ma Cung ăn cưới chứ hả?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đó là đương nhiên.”

“Vì vậy...” Triển Chiêu nhíu mày, “Đều sẽ về nhà đón năm mới, sau đó sẽ tới Ma Cung?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Có vẻ chỉ còn cách này.”

Triển Chiêu cau mũi, lúc này, chợt nghe phía sau có tiếng người chậm rãi nói, “Tiểu biệt thắng tân hôn mà, đừng lúc nào cũng dính nhau như keo thế, không thấy chán sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, không thấy được người... Cúi đầu, thì thấy Hắc Thủy bà bà đang đứng phía sau hai người bọn họ, trong tay ôm hai hộp gấm thật lớn, có vẻ vừa đi ra ngoài về.

“Thái di bà, các ngươi đi đâu thế?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Hôm nay văn thí mà cũng không thấy đâu.”

“Với nương của các ngươi đi ra phố đặt mua đồ cưới cho Tiểu Hồng, còn có đồ Tết.” Hắc Thủy bà bà nhìn hai người, “Ai cũng đang chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, chỉ có hai đứa đang làm gì đó hả? Cả ngày bận đến bận đi, tiểu hài tử thì không được mang tâm sự của đại nhân, nghe chưa.”

Nói xong, lão thái thái lưu lưu đạt đạt bỏ đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đúng là sắp đến lễ mừng năm mới, võ thí xong ai tự về nhà nấy, cũng tức là, phải xa nhau một đoạn thời gian.

Lúc này, Công Tôn từ cửa viện đi vào, phía sau là Giả Ảnh và Tử Ảnh giúp hắn nâng hai rương hồ sơ.

Công Tôn nhìn nhìn cửa phòng đang đóng chặt, buồn cười, “Vẫn còn đang thương lượng đối sách ư?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Triển Chiêu nhìn hai cái rương vừa được đặt xuống bàn đá, phát hiện đều là hồ sơ Long Đồ án, Vì vậy buồn bực, “Công Tôn, cái gì đây?”

“Năm sau Bao đại nhân cũng muốn đi Ma Cung tham gia hôn lễ của Cửu nương bọn họ.” Công Tôn nói, “Đại nhân bảo ta chỉnh lý a chỉnh lý, xem có án tử nào chưa tra ở phụ cận không, ăn tiệc mừng xong sẽ tiếp tục đi tuần.”

“Như vậy a...” Triển Chiêu lại gần, “Trước đã từng đi Ma Cung và Thường Châu phủ, vùng Giang Nam cũng từng đi vài vòng, vẫn còn án chưa giải quyết sao?”

“Đúng là đã hết rồi a, hai rương này là mới được đưa tới, là quái án mới phát sinh gần đây thôi.” Công Tôn giải thích.

Đang nói chuyện, cửa phòng đã mở ra.

Mọi người soạt một tiếng xoay mặt nhìn qua, thì thấy Lâm Tiêu bọn họ đều đi ra, vừa đi vừa thương lượng gì đó, còn có mấy học sinh Thái Học viện không biết tới từ lúc nào, cũng vừa cùng thảo luận, Tiểu Tứ Tử đi ra cuối cùng, cầm trong tay một trang giấy lớn viết viết vẽ vẽ những gì thỉnh giáo được từ Thái sư.

Triển Chiêu đếm đếm, ngoại trừ năm người Lâm Tiêu, Y Y, Âu Dương Thuần Hoa, Bao Duyên và Bàng Dục ra, còn có năm học sinh Thái Học viện nữa, đều là đại tài nữ a, một người là Triệu Lan, còn có bốn người khác nữa.

Triển Chiêu và mọi người hai mặt nhìn nhau — đều là cô nương?

Nhóm tài nữ sau khi ra khỏi cửa thì cáo biệt Tiểu Tứ Tử, sau đó các ảnh vệ hộ tống về nhà.

Bọn họ đi rồi, người của Thái Học viện cũng đều tán đi, Tiểu Tứ Tử cũng bị Công Tôn ôm đi ngủ sớm một chút.

Triển Chiêu và mọi người vây lấy Bao Duyên, hỏi hắn an bài thế nào.

Tiểu Bao Duyên cũng không chịu nói, chỉ lưu lại một câu, “Chờ mai rồi biết a.” Nói xong, vừa ngáp vừa bỏ đi ngủ.

Chúng học sinh Thái Học viện ngủ đến thoải mái, những người khác thế nhưng khó chịu, Triển Chiêu ngay cả Lâm Miểu cũng tạm quên béng, cứ túm lấy Bạch Ngọc Đường hỏi xem đến tột cùng là an bài như thế nào.

Nhóm ảnh vệ đi dò xét một vòng trở về, nói cho mọi người, người của Thái Học viện thực lực yếu nhất đều đã đi ngủ, mà Càn Khôn thư viện và Nhật Thành thư viện được đánh giá là thực lực cực mạnh đều còn thức luyện công, ngay cả Nguyên Khánh thư viện cũng còn thắp đèn luyện tập.

Thiên Tôn cảm thấy tình huống không ổn, “Lẽ nào đã cam chịu?”

Tiểu Lương Tử cũng sốt ruột, “Như vậy không sao chứ a? Thua thì mất mặt lắm!”

“Bất quá loại chuyện như luyện công cũng không phải đến lúc nước tới chân mới nhảy là được.” Ân Hầu khoát tay áo, “Chờ mai rồi biết a.”

Mọi người ôm nghi hoặc đi vào giấc ngủ, học sinh Thái Học viện ngủ ngon không thì không biết, nhưng Triển Chiêu thì lăn qua lăn lại một đêm cũng không ngủ được, vừa mơ hồ thiếp đi thì lập tức nằm mơ, hết tỷ thí đến Lâm Miểu.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu như con sâu Tiểu Tứ Tử nuôi lăn qua lăn lại trên giường, nghĩ bụng Mèo này có phải quá đa tâm hay không? Lớn cũng quản nhỏ cũng quản, lễ mừng năm mới lần này phải bắt hắn hảo hảo nghỉ ngơi một chút.

...

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, mọi người vừa rời giường, thì thấy Bàng Dục và Bao Duyên từ ngoài cửa tiến đến.

“Sớm như vậy?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

“Uống một ngụm trà sáng nào!” Hai người cười hì hì trả lời.

Lúc này, cửa gian phòng sát vách cũng mở, Tiểu Tứ Tử duỗi thắt lưng đi tới, vừa thấy hai người bọn họ liền hỏi, “Làm tốt chưa?”

Bàng Dục và Bao Duyên nhướn mi, “Ân! Tất cả thuận lợi!”

Tiểu Tứ Tử gật đầu a gật đầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — làm cái gì?

Nói xong nói, Bàng Dục và Bao Duyên tựa hồ còn có việc, lại xuất môn.

Tiểu Tứ Tử và Thiên Tôn Ân Hầu sáng sớm chạy đi bãi săn Tây Sơn, từng phu tử phụ trách trông nom học sinh đều có thể vào bãi săn để xem xét tình hình, Lâm phu tử sáng nay phải đi, Tiểu Tứ Tử và Thiên Tôn Ân Hầu đương nhiên cũng đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy đã thượng tảo, liền đi ra ngoài kiếm điểm tâm... Quả nhiên, tửu lâu trà quán đều đang nghị luận về chuyện võ thí ngày hôm nay.

Hơn nữa lúc này đề tài mọi người trò chuyện còn rất thống nhất — võ thí lần này, Thái Học viện và Nguyên Khánh thư viện cơ bản không cần thi, chi có Càn Khôn thư viện và Nhật Thành thư viện tranh hạng nhất.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe, cảm thấy cũng có lý, võ sinh Càn Khôn thư viện có sư phụ tốt, trong Văn Thành thư viện lại có người giang hồ, Vì vậy hai nhà này tranh đệ nhất cũng không có gì đáng trách. Chỉ là trò chuyện một hồi thì chiều hướng có chút thay đổi.

Không biết là ai nói, Triệu Trinh có ý định mượn võ thí lần này để chọn ra một nhóm nhân tài xuất chúng, có vẻ trước giờ quá trọn văn khinh võ, nên Hoàng thượng muốn cân đối một chút... Vì vậy võ thí lần này trọng yếu không thua gì thi Đình. Thái Học viện thắng văn thí, cơ bản đã hoàn thành nhiệm vụ, trận này thắng hay thua cũng không ảnh hưởng đến bọn họ nhiều lắn.

Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có nói qua võ thí lần này trọng yếu như vậy sao?”

Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu, chưa từng nghe qua Triệu Trinh muốn đề bạt quan viên a, vô luận xem xét từ góc độ nào, vị hoàng đế rảnh rỗi đó cũng chỉ đơn thuần muốn xem náo nhiệt thôi a...

Hai người ăn điểm tâm xong đi ra, dọc đường đi nghe được không ít người đều đang nghị luận chuyện này, hơn nữa càng nói càng quá... Cảm giác như Triệu Trinh trong hôm nay sẽ tuyển ra một nhóm quan viên, thời gian tới toàn bộ sẽ vào cả Binh Bộ.

Hai người về tới Khai Phong phủ, thì thấy trong viện có thật nhiều người.

Vừa nhìn thì đều chói mắt... Thì thấy đều là nhóm cô nương ngày hôm qua, lấy Triệu Lan dẫn đầu, năm đại tài nữ đều mặc một thân y phục trắng, trong tay ôm thất huyền cầm.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tò mò — không phải đi đánh nhau sao? Mấy cô nương này nhìn sao cũng giống đi du hồ a.

Lúc này, Y Y cũng chạy đến.

Vừa ra tới đã dọa sợ Lâm Dạ Hỏa, chỉ thấy Y Y không hề mặc những cái váy đẹp mà hắn mua cho, mà mặc một thân hắc y, tóc cũng búi lên, còn cầm trong tay chiếc mặt nạ siêu dọa người, cảm giác... y hệt trang phục để giết Sa quỷ ở Mê Thành hồi trước.

“Ai nha!” Hỏa Phụng giậm chân, Y Y trốn phía sau Triệu Lan trừng Lâm Dạ Hỏa, ý là — ngươi không được quấy rối! Ngày hôm nay chết cũng không mặc váy.

Lâm Dạ Hỏa ở một bên vô cùng đau đớn, cuối cùng bị Trâu Lương tha đi, để tránh hắn thêm phiền, một đám tài nữ Thái Học viện lại vây lấy Y Y bảo nàng mặc như vậy thật suất khí!

Cửu nương từ trong phòng đi ra, trong tay cầm một cái túi giao cho Y Y.

Tất cả mọi người hiếu kỳ — trong túi là cái gì a?

Y Y đưa tay lấy từ bên trong ra một viên gì đó màu ngân sắc, cảm giác như đạn dược.

Y Y cầm lấy, ném một viên lên bức tường phía xa, chợt nghe “Thình thịch” một tiếng, sau đó khói đặc cuồn cuộn nổi lên, còn có vài tia lửa, kiểu này là động tĩnh lớn lực sát thương nhỏ rồi, tia lửa không tạo ra cháy lớn, ngược lại khói bụi rất dữ dội.

Mọi người ngẫm lại cũng thấy đúng, Cửu nương đưa cho mà, đương nhiên phải độc đáo, mà nói chứ, loại lôi hỏa đạn này dùng để làm gì vậy?

Nhóm học sinh Thái Học viện đều đến Khai Phong phủ tập hợp, Lâm Tiêu và Âu Dương Thuần Hoa cũng tới, hai người bọn họ cũng một thân hắc, kiểu dáng giống hệt của Y Y.

Bao Duyên cũng đi ra, mặc đồng phục học sinh, không giống kiểu phải tham gia võ thí.

Triển Chiêu hỏi hắn, “Ngươi không đi a?”

Bao Duyên lắc đầu, “Ta là hỗ trợ ngoại vi a!”

“Ngoại vi?” Mọi người càng nghe càng không rõ.

Thời gian cũng sắp tới, mọi người liền chạy tới bãi săn.

Các cô nương ngồi trong xe ngựa nói cười, một chút cũng không khẩn trương.

Triển Chiêu chung quanh đếm đếm, hỏi Bao Duyên, “Chỉ tám người tham gia a?”

“Không a, chín!” Bao Duyên trả lời.

“Còn ai nữa?” Triệu Phổ hiếu kỳ.

Bao Duyên nói, “Tiểu Bàng giải cũng đi.”

“Bàng Dục?” Mọi người kinh ngạc, Bàng Dục cũng không biết võ công... Hơn nữa sáng sớm đã không thấy người đâu.

“Hắn đâu rồi?” Âu Dương Thiếu Chinh hiếu kỳ.

“Đi làm chút chuyện rồi a.” Bao Duyên vẻ mặt thần bí.

Đợi đến bãi săn, thì thấy Bàng Dục đã ở đàng kia, tiểu Hầu gia đang ngồi uống trà, cùng Tiểu Tứ Tử còn có Ân Hầu Thiên Tôn cười cười nói nói.

Mọi người phóng nhãn nhìn lại, bên trong bãi săn có đắp lên vài ngọn đồi, có vẻ tạo dựng thành một chiến trường nho nhỏ, Triệu Trinh cũng không biết đã bố trí trận pháp gì, thoạt nhìn khá phức tạp.

Nhìn sang mấy nhà khác, đều đang thao luyện ai, hai đội Càn Khôn thư viện và Nhật thành thư viện đều ra hai mươi người, là hạn mức cao nhất được cho phép, xem ra mục tiêu chỉ có một, là đoạt được đệ nhất. Nguyên Khánh thư viện cũng ra hai mươi người, cầm gậy gộc đang thao luyện, bất quá khí thế so với hai nhà kia kém hơn một chút.

Mà thú vị nhất chính là bên Thái Học viện, chỉ có Bàng Dục bọn họ đang ở cửa uống trà. Triệu Lan các nàng được mã xa trực tiếp kéo vào trong “Quân doanh”, không hề lộ diện, Vì vậy nhìn qua thì ... Thái Học viện có vẻ chỉ xuất ra ba bốn người.

Trên tường thành bên ngoài bãi săn, còn có trên núi phía xa, có thật nhiều bách tính đến vây xem, mọi người thấy tư thế này, đều nghĩ lời đồn hẳn đều có thể tin, Thái Học viện cơ bản đã buông tha trận tỷ thí này.

Triển Chiêu nhìn chu vi một chút, trong số người tới quan chiến, không có Ngô Nhất Hoạ.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thấy tiểu Họa thúc không?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, sáng sớm hôm nay đã không thấy Ngô Nhất Hoạ đâu, Cửu nương và các vị nương cùng Hắc Thủy bà bà không hứng thú với võ thí lắm, từ sáng đã ra phố mua đồ.

Triển Chiêu đang muốn đi tìm, chợt nghe có vài tiếng đồng la vang lên, bên ngoài cũng truyền đến tiếng động lớn xôn xao... Triệu Trinh tới rồi.

Triệu Trinh ngày hôm nay tinh thần dịch dịch, nhưng lại không đi một mình mà ôm cả tiểu Hương Hương tới.

Hương Hương công chúa lần đầu tiên chính thức xuất cung, mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn xung quanh.

Triệu Phổ vừa nhìn thấy tiểu nha đầu này cũng có chút dở khóc dở cười, biểu tình thoạt nhìn ngơ ngác này, thực sự quá giống Triệu Trinh khi còn bé. Ở đây có không ít cựu thần cũng nhìn Triệu Trinh lớn lên, liếc mắt nhìn thấy Hương Hương, thiếu chút nữa đều cười ra tiếng.

Triệu Trinh vào cửa liền xem xung quanh, liếc mắt nhìn thấy trận doanh bên Thái Học viện, thật ra cũng có chút ngoài ý muốn — chỉ xuất ra vài người thế sao?

Tiểu Hương Hương thấy được Bàng Dục phía xa, liền ngoắc ngoắc, “Cữu cữu”.

Bàng Dục vui vẻ ngoắc ngoắc cháu gái bảo bối.

Hương Hương từng bước từng bước đi qua, phát hiện ra Tiểu Tứ Tử bọn họ, “Tiểu Tứ Tử! Tôn Tôn... Ân Ân...”

Triệu Trinh thật ra cũng ngoài ý muốn, Hương Hương dĩ nhiên nhận ra từng người một.

Cuối cùng tiểu Hương Hương thấy được Triển Chiêu, liền cười tủm tỉm chỉ vào hắn, “Miêu Miêu...”

Triệu Trinh dở khóc dở cười, Hương Hương lại thấy Bạch Ngọc Đường, đột nhiên thu tay lại, trốn vào lòng Triệu Trinh, như thể rất xấu hổ.

Triệu Trinh khóe miệng giật giật — không nên a khuê nữ! Từ nhỏ ánh mắt đã cao như vậy lớn lên làm sao bây giờ a?

Triển Chiêu bưng chén trà, liếc Bạch Ngọc Đường bên cạnh, Lâm Dạ Hỏa ở một bên suy luận, “Mặt than hình như được hoan nghênh hơn một chút a, có thấy vậy không?”

Triển Chiêu gật đầu, biểu thị đồng ý.

Mọi người ầm ầm chuẩn bị một hồi, ba tiếng đồng la vang lên, tỷ thí chính thức bắt đầu.

Tuy rằng ít người, nhưng dù sao cũng là dàn trận đánh nhau, trong bãi săn chướng ngại vật lớn lại nhiều, ở gần căn bản nhìn không rõ. Triệu Trinh trước đó đã có chuẩn bị, hắn và quần thần đều ở giữa sườn núi, từ trên cao nhìn xuống, thấy rất rõ.

Lúc này, tình huống bốn doanh trại như sau...

Tình huống Càn Khôn thư viện và Nhật thành thư viện không khác nhau lắm, năm người thủ doanh, năm người xuất phát về hướng Tây Bắc, mười người còn lại, chạy tới lệnh kỳ ở trung tâm. Ý định của rất rõ ràng — bảo vệ doanh trại mình, đánh lén doanh trại người khác, đương nhiên trọng điểm chính là đoạt lệnh kỳ.

Mà hướng Tây Bắc, chính là doanh trại của Thái Học viện.

Cùng lúc đó, Nguyên Khánh thư viện cũng có hai mươi học sinh, kỳ quái chính là, bọn họ cũng không xuất môn đoạt lệnh kỳ, hai mươi nhân toàn bộ trú đóng trong doanh trại nhà mình, nhìn ra được là áp dụng chiến lược bảo thủ nhất.

Trên núi, quần thần quan chiến sờ sờ cằm, đều có chút hiếu kỳ — khác hẳn động tĩnh mấy nhà còn lại, vì sao doanh trại Thái Học viện một điểm động tĩnh cũng không có a?

Càn Khôn thư viện gần Thái Học viện nhất, dẫn đầu chạy đến cửa quân doanh Thái Học viện... Mà lúc này, trong quân doanh, truyền đến tiếng nhạc du dương.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Triều thần cũng đều tò mò.

Lúc này, tiểu Hương Hương đang ngồi cùng Tiểu Tứ Tử vỗ tay nói, “Tiểu cô cô!”

Đích xác, người đang đánh đàn hẳn chính là Triệu Lan...

Mà lúc này, chúng học sinh đứng ngoài quân doanh Thái Học viện càng thêm nghi hoặc — đại môn quân doanh Thái Học viện để mở rộng, cách đó không xa là một tiểu trướng bồng, công chúa Triệu Lan đang ngồi ở đó, trước cửa ngăn bằng một khối sa liêm, phía sau là công chúa đang đánh đàn... Đây là tình huống gì a? Không Thành kế trong truyền thuyết?

Cái thư viện khác trước khi tỷ thí đều có điều tra qua Thái Học viện, đa số người của Thái Học viện không có võ công, điểm ấy trong lòng mọi người đều biết, nhưng mà... Mọi người vẫn có hai người phải kiêng kỵ, một là Lâm Tiêu, một chính là Lâm Nguyệt Y.

Lâm Tiêu công phu không tồi, nhưng khó đối phó nhất, hẳn là Lâm Nguyệt Y... Cô nương đó thế nhưng là muội tử của Hỏa Phụng đường chủ! Cấp bậc võ lâm cao thủ!

Tình huống Thái Học viện lúc này khiến người ta sờ không được suy nghĩ — quân doanh cứ để mở cửa thế? Để lại một cô nương tay trói gà không chặt ngồi đánh đàn, thật sự học theo Không Thành kế của Khổng Minh tiên sinh soa? Hay là sử trá? Hay cố tình tung hỏa mù? Trong Thái Học viện cái gì không có chứ người thông minh thì chắc chắn có không ít, không chừng thật sự có mai phục?

Trong lúc nhất thời, năm học sinh Càn Khôn thư viện do dự ngay tại cửa.

Trên đỉnh núi xa xa, Triệu Trinh cầm chén trà, hỏi Bao Chửng, “Đây là Không Thành kế thật hay giả nhỉ?”

Bao đại nhân cười cười, nói, “Ân, nửa thật nửa giả đi.”

Một bên, Thái sư híp mắt liếc Bao Chửng, nghĩ bụng, ai cũng dễ lừa, chỉ trừ tên Hắc Tử này a.

...

Trong lúc người của Càn Khôn thư viện do dự, người của Văn Thành thư viện cũng đã tới phụ cận, bất quá bọn họ không nhúc nhích, bởi vì không đoán ra cách làm của Thái Học viện, bởi vậy trấn giữ phía xa, xem hành động của Càn Khôn thư viện. Nếu thật sự có mai phục, không cần ở chỗ này phí thời gian, không bằng đi tấn công Nguyên Khánh thư viện, bên đó hẳn là thực lực còn kém hơn Thái Học viện, văn sinh chiếm đa số.

Người của Càn Khôn thư viện do dự một trận, vẫn quyết định mạnh mẽ lao vào doanh trại...

Mọi người vừa đi vài bước, chợt nghe “Thình thịch thình thịch” vài tiếng nổ, sau đó xung quanh khói đặc tràn ngập hỏa quang tận trời.

“Không xong!” Người của Càn Khôn thư viện biết đã trúng mai phục, xoay người bỏ chạy, ai ngờ chưa kịp bước ra thì một cái trường bồng bên cạnh “Rầm” một tiếng sụp xuống, bên trong một thân ảnh hắc sắc lao ra, mang theo một cỗ nội lực mạnh mẽ ập tới.

Trong Tứ đại thư viện dù sao đều là tiểu hài nhi mười sáu mười bảy tuổi, thường ngày luyện công cho chăm chỉ tới đâu, nội lực cũng chỉ có hạn, chưa từng lên chiến trường chưa từng hỗn giang hồ, chỗ nào gặp qua tình cảnh này.

Chờ bọn hắn thối lui ra bên ngoài quân doanh, thì thấy một hắc y nhân giết tới trước mắt bọn họ, mang một mặt nạ quỷ, hai tay từ phía sau “roẹt” một tiếng, rút ra hai thanh bảo kiếm sáng loáng, hai kiếm chém ra, hai khối đá hai bên bị bổ đôi.

Sợ đến mức chúng học sinh Càn Khôn thư viện “Nương nha!” một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.

Mọi người trong lòng đều nói thầm, đây là võ thí cũng không phải chiến tranh thật, sao lại động thủ với tư thế đó a? Không cần hỏi, khẳng định chính là Lâm Nguyệt Y! Có thể thấy được cao thủ của Thái Học viện đều ở trong quân doanh, đây là vô luận như thế nào cũng không cho người bí mật đánh úp doanh trại a!

Càn Khôn thư viện vừa chạy, Văn Thành thư viện cũng thấy không thích hợp... Bọn họ vốn quyết định bỏ đi đánh lén Nguyên Khánh thư viện, nhưng thấy khói đặc tán đi, trước cửa doanh trại Thái Học viện, hắc y nhân kia đưa kiếm giao cho một cô nương mới chạy ra.

Cô nương nọ một thân bạch y, cầm một kiện áo choàng hắc sắc và một mặt nạ giống hệt, nhận kiếm, chạy vào bên trong quân doanh. Mà hắc y nhân võ công rất cao kia thì lặng lẽ trốn đi.

Người của Văn Thành thư viện đây đó trao đổi ánh mắt, nghĩ bụng — hảo nha! Thái Học viện ngươi thật ra rất thông minh, trước tiên để Lâm Nguyệt Y ra hù người, sau đó lại đổi trắng thay đen, tìm người giả trang Lâm Nguyệt Y bảo vệ cho quân doanh, Lâm Nguyệt Y chắc chắn đã đi cướp lệnh kỳ rồi, Vì vậy, mọi người nghĩ... Vừa lúc!

Người của Văn Thành thư viện giết tới trước cửa quân doanh Thái Học viện, quả nhiên, thấy một hắc y nhân mang mặt nạ, đang đứng ở cửa quân doanh, hai tay nắm kiếm.

Tất cả mọi người nhận ra đó là cô nương vừa chạy ra tiếp kiếm, đó là đại tài nữ của Thái Học viện, tên là Liêu Thái Lâm. Vị đại tài nữ này yếu đuối vô cùng, thấy người lao vào phòng chừng sẽ bị dọa sợ. Các thiếu gia của Văn Thành thư viện cũng không giống kiểu sẽ dọa sợ nữ nhân mảnh mai này a, Vì vậy không cùng nhau chạy ào tới, chỉ vào từng người một, ai ngờ vừa tới trước mắt, đã thấy vị “Liêu Thái Lâm” kia bay lên một cước...

“Huỵch” một tiếng.

Nhóm thư sinh của Văn Thành thư viện nhìn nam sinh kia từ bầu trời xẹt qua, “Ầm” một tiếng, ngã vào mã bằng ở trước cửa quân doanh, cũng may trong mã bằng không có mã mà là một lớp cỏ kho rất dày, vị tiểu ca kia mới không ngã chết, nhưng trúng một uất ức cước này có lẽ hắn nhất thời sẽ không nhớ rõ chính mình mang họ gì.

Các nam sinh còn lại của Văn Thành thư viện đều há hốc miệng quay đầu lại.

Thì thấy hắc y nhân nọ bước tới vài bước, hai tay nâng kiếm đảo qua mặt đất... Kiếm vừa đi qua, khối đá lập tức một phân thành hai.

“Má ơi!”

Đám nam sinh nọ kêu thảm một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.

Giữa sườn núi, quần thần kỳ thực đều thấy rõ mánh khóe trong cảnh tượng vừa rồi... Cười đến mức không thẳng nổi thắt lưng.

Vừa rồi lần đầu tiên giết là, kỳ thực cũng không phải là Lâm Nguyệt Y, nên nói là, Lâm Nguyệt Y và Lâm Tiêu phối hợp!

Chém lên cục đá kỳ thật là Lâm Nguyệt Y nấp ở phía sau, mà giết ra là Lâm Tiêu, bởi vì hai người đều mặc y phục hắc sắc, mang đồng dạng mặt nạ, xung quanh thì toàn là bụi, rất khó phân rõ thực hư. Sau đó chạy đi mất là Lâm Tiêu, cầm y phục tới đón kiếm đúng là Liêu Thái Lâm. Nhưng Liêu tài nữ không thay hắc sắc y phục, mà xoay người vào trong một trướng bồng khác, đưa kiếm cho Lâm Nguyệt Y... Y Y đạp bay một thư sinh, lại một lần nữa chém nát cục đá, dọa sợ mọi người.

Trong màn khói, lại có một hắc y nhân chạy ra, xoay người lại cầm lấy hai thanh kiếm, giao cho một tài nữ mặc một thân bạch sắc, đeo mặt nạ y hệt. Tài nữ này lại chạy vào trong.

Xung quanh, hai người của Văn Thành thư viện và Càn Khôn thư viện được lưu lại phụ trách theo dõi đều trợn tròn mắt... Lúc này chạy vào có phải là Lâm Nguyệt Y a? Cũng không rõ lắm a!

Cùng lúc đó, ở cửa Nguyên Khánh thư viện đại loạn.

Người của Càn Khôn thư viện giết tới, vừa vào cửa thì thấy bên trong lao ra hai mươi học sinh cầm trường côn, dọa người nhất là đều mặc hắc y, đeo mặt nạ quỷ, trang phục y hệt Lâm Nguyệt Y vừa phục kích bọn họ.

Phản ứng đầu tiên của năm học sinh Càn Khôn thư viện là xoay người bỏ chạy, vừa chạy ra thì gặp Văn Thành thư viện cũng chạy tới, Vì vậy hai nhà đánh nhau loạn thành một đoàn.

Học sinh Nguyên Khánh thư viện cũng không đuổi theo, mà lui về, tử thủ doanh trại nhà mình.

Trên sườn núi, chúng thần đều nghị luận.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Nguyên Khánh thư viện và Thái Học viện hợp tác rồi sao?”

“Nhìn có chút giống.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Triệu Phổ hỏi Bao Duyên chuyện gì xảy ra.

Bao Duyên nói, sáng sớm nay, Bàng Dục chạy một chuyến đến Nguyên Khánh thư viện “đàm phán”, xem ra đàm đắc rất tốt.

Triệu Trinh cười cười, gật đầu, nói, “Thực lực của Nguyên Khánh và Thái Học viện đều yếu, đối kháng với cường địch, liên thủ so với đối đầu sẽ tối hơn!”

Bao đại nhân lắc đầu, đâu chỉ đơn giản như thế! Học sinh Nguyên Khánh thư viện đều là người địa phương, ngày sau cơ bản đều muốn nhập sĩ làm quan. Bàng Dục đi “đàm phán”, đây là cơ hội thật tốt a! Những học sinh này đương nhiên mừng rỡ hợp tác với hắn, dù sao cũng chỉ là gạch lót đường, kết giao nhiều bằng hữu một chút mới có lợi. Hơn nữa có quan hệ tốt với Thái Học viện, thời gian tới đi thi Đình cũng có lợi, Bàng Dục nhất định cho bọn họ một “Thù lao” hợp lý.

“Rất có tác phong của Thái sư a.” Công Tôn gật đầu.

Triển Chiêu cũng cười, “Như vậy địch nhân đã giảm còn hai rồi.”

“Hai địch nhân kia lại là quan hệ thủy hỏa bất dung, lời đồn đãi sáng nay hẳn là kế sách làm nền đi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tất cả mọi người gật đầu.

Triệu Phổ cười, “Như vậy kế tiếp, là gây xích mích quan hệ hai nhà kia, để cho bọn họ tự giết nhau làm suy yếu lực lượng trước!”

...

Một hồi hỗn chiến ở cửa Nguyên Khánh thư viện, chờ hai bên đánh đến lưỡng bại câu thương, quyết định ngừng đánh nhau để nghỉ ngơi một chút.

Chính lúc này, song phương đều có thám tử đến bẩm báo, có người bí mật đánh úp doanh trại nhà mình.

Càn Khôn thư viện cả kinh, hỏi là ai đánh lén?

Thám tử nói, che mặt, nhưng nhìn màu tay áo thì có vẻ là Văn Thành thư viện.

Cùng lúc đó, Văn Thành thư viện bên kia cũng có thám tử bẩm báo, nói là đại bản doanh bị đánh lén, nhìn màu ống tay áo thì có vẻ là Càn Khôn thư viện.

Song phương trong lòng đều bồn chồn — cũng đúng a! Thái Học viện và Nguyên Khánh thư viện đều quyết định thủ quân doanh, chứng tỏ không muốn cướp lệnh kỳ. Vì vậy còn lại hai nhà, đoạt lệnh kỳ và coi giữ quân doanh đều trọng yếu như nhau, mất cái nào cũng không được! Vì vậy, mọi người nhanh chóng về cứu quân doanh nhà mình.

Giữa sườn núi, tất cả người vây xem đều minh bạch mọi chuyện... Hóa ra đánh lén quân doanh hai bên kia là Âu Dương Thuần Hoa, Lâm Tiêu và Bàng Dục... Bọn họ đều che mặt, mang theo ống tay áo cùng màu với Càn Khôn thư viện đến Văn Thành thư viện quấy rối, lại đeo ống tay áo giống với Văn Thành thư viện để sang Càn Khôn thư viện quấy rối, nháo xong thì bỏ chạy mất tích.

Thấy nhân mã đi đánh úp doanh trại đội khác của Càn Khôn thư viện và Nhật thành thư viện đều chạy về cứu doanh, Triệu Phổ híp mắt, “Cơ hội tới!”

Quả nhiên, thì thấy khu vực cướp lệnh kỳ, cũng chính là dải đất trung tâm của bãi săn đột nhiên yên vụ tứ kỳ, một mảnh đại loạn.

Lâm Nguyệt Y đơn thương độc mã áp sát khu trung tâm, khởi động toàn bộ bẫy rập Triệu Trinh thiết hạ, trong lúc nhất thời, trung bộ đại loạn.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, nói, “Y Y hình như không phải đi cướp lệnh kỳ, mà là đi quấy rối!”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Dương đông kích tây!”

Lúc này, Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay, nghiêng đầu, gọi cha bé, “Cha.”

Công Tôn đang xem chuyên chú, thì nghe được Tiểu Tứ Tử gọi hắn, liền cúi đầu hỏi, “Làm sao vậy?”

“Vì sao phản ứng của những người đó đều y hệt lời Tiểu Bàn Tử nói nha?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, hỏi Công Tôn, “Tiểu Bàn Tử biết tiên tri sao? Hắn nói chỉ cần tới cửa quân doanh của đối phương nháo, nhóm người đi đánh úp doanh trại khác sẽ chạy về, bọn họ đều thực sự chạy về kìa!”

Công Tôn sờ sờ cằm, tựa hồ cũng suy nghĩ, “Đúng vậy, vì sao a?”

Mọi người lúc này trong lòng hiểu rõ — năng lực biết trước tương lai của Tiểu Tứ Tử, mới gọi là tiên tri, còn lời nói của Thái sư, hẳn là tính toán mà ra mới đúng, nói trắng ra là biết cách nhín người, nhân tâm loại này, là đồ chơi trong tay vị đại gian thần này, hắn đoán ngươi đi đông, thì ngươi tuyệt đối sẽ không đi tây!

Lúc này chiếc cuộc trên chiến trường bắt đầu phát sinh biến hóa, quần thần đang xem náo nhiệt thì Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhẹ nhàng huých Triển Chiêu.

Triển Chiêu vừa bóc đậu phộng vừa hỏi hắn, “Sao thế?”

Bạch Ngọc Đường hạ giọng nói, “Lâm Miểu!”

Triển Chiêu hết hồn, xém chút nữa nuốt chửng cả hạt đậu phộng, vội vàng hỏi, “Ở đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc