LONG ĐỒ ÁN

Bạch Ngọc Đường cầm theo một chiếc dây thừng lớn, đi tới Bách Tiên cư.

Tiểu nhị vừa nhìn hắn cũng biết đây là người rất có thân phận, nhanh chóng chạy ra nghênh đón, hỏi hắn muốn dùng ở lầu trên hay dưới sảnh đường.

Bạch Ngọc Đường chọn lầu trên, chọn một cái bàn giữa lầu hai mà ngồi.

“Công tử gia, ngài có muốn uống chút gì không?” Tiểu nhị cười tít mắt hỏi.

“Một bình Tiểu Khí trà.” Bạch Ngọc Đường nói.

Tiểu nhị ngẩn người: “Sao?”

“Tiểu Khí trà.” Bạch Ngọc Đường nói lại lần nữa.

“Cái này … vị công tử này, thông cảm cho tiểu nhân tài hèn, cái gì gọi là Tiểu Khí trà a?” Tiểu Nhị gãi đầu khó hiểu.

Bạch Ngọc Đường cười cười nói: “Chính là dùng một nồi nhỏ nấu những lá trà thật nhỏ, lửa đun cũng thật nhỏ, loại trà đó được gọi là Tiểu Khí trà.”

Tiểu nhị khoé miệng có chút giật giật, nói: “Vậy a ….”

“Đúng rồi, tốt là tìm một cài hồ lô thật già, già đến độ hồ đồ, thế nhưng phần bụng lại thật là nhỏ, lượng chứa được cũng thật nhỏ để làm bình đựng trà.” Bạch Ngọc Đường nói xong liền thả lên bàn một thỏi bạc.

Tiểu nhị nhận bạc, tâm nói …. Này được a, đừng nhìn vị công tử này nói chuyện rất kỳ lạ, thế nhưng lại rất lắm tiền a, số bạc này đủ cho toàn gia hắn ăn cả tháng rồi, chẳng phải chỉ cần một bình trà thôi sao.

Vì vậy, tiểu nhị liền hô lớn: “Dâng Tiểu Khí trà, một hồ lô già đặc biệt nhỏ Tiểu Khí trà.”

(*) Tiểu Khí trà: Trà hẹp hòi, nhỏ nhen. Ở đây bạn Bạch chửi khéo chúng Ma đầu là những lão già hồ đồ bụng dạ hẹp hòi a ~~~

……………………….

Một tiếng hô này vang dội bốn bề Bách Tiên cư khiến cả toà tiểu lâu yên lặng như tờ.

Thật ra thì lúc này cũng không phải giờ cơm, đám tiểu nhị cũng chẳng hiểu tại sao hôm nay người lại đặc biệt nhiều đến vậy, lại còn có đủ loại hình dạng sắc thái người, bọn họ vừa ăn điểm tâm vừa uống trà lại thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài, một đám người thần thần bí bí.

Có điều lúc bưng bình trà chạy tới tiểu nhị cũng phát hiện đám người này vẻ mặt vô cùng quái dị, nhìn thật chẳng khác nào vừa nuốt phải con ruồi, này là làm sao a? Trà không ngon sao?

Thật ra thì, mấy chục người trong trà lâu này đều là những lão quỷ hoặc lão bà của Ma cung, bọn họ vừa mới nghe thấy Bạch Ngọc Đường gọi loại trà này, trên mặt liền cảm thấy lúng túng —— Ai nha, Tiểu Bạch Kiểm nói bọn họ là lão hồ đồ không có khí độ đại lượng a.

Mà ở dưới lầu lúc này có mấy người giận đến nở mũi.

“Hừ! Tiểu Bạch Kiểm không biết lớn nhỏ!”

“Tướng mạo cũng rất tuấn tú nga?”

“Không tệ … thế nhưng có đẹp cũng không thể ăn được a!”

“Nhìn cũng rất có tiền nga!”

“Có tiền cũng không ăn cơm được!”

“Có tiền sao lại không ăn cơm được?”

“Ai nha, ngươi đừng có mà chọc phá, ngươi về phe kia sao?”

“Ách … về phe Chiêu Chiêu.”

“Vậy cần phải thử!”

Mà lúc này ở trên lầu hai, tiểu nhị lại vừa châm trà vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Công tử, ngài có muốn ăn cái gì không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, nói: “Muốn món Dĩ Đại Khi Tiểu, Ỷ Lão Mại Lão, Lạm Thương Vô Tội, Vô Sự Sinh Phi.”

(*) Cậy lớn hiếp đáp nhỏ; Cậy già lên mặt, Lạm thương người vô tôi, Cố tình gây sự a~~~

Tiểu nhị há to miệng, tâm nói đây là cái loại món ăn gì a, đến nghe cũng chưa từng nghe qua nữa.

Mà nhìn lại những lão Ma đầu kia một chút, sắc mặt đã chẳng khác nào cái bánh bao thiu rồi….

“Tiểu tử thối, rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hoè mà”

“Là chỉ Tang mạ Hoè.”

“Đừng có cắt chỉnh lời ta, ngươi về phe kia sao?!”

“Về… Về phe Chiêu Chiêu!”

“Hừ!”

………………

Tiểu nhị nhẫn cười mà hỏi Bạch Ngọc Đường: “Cái đó, công tử gia, đây là những món gì a?”

“Dĩ Đại Khi Tiểu chính là món rùa hầm gà con.” Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Rùa cũng đã một bó tuổi rồi, vậy mà còn bắt nạt gà con, quan trọng nhất là, rùa kia cũng đã sắp thành tinh rồi, vô cùng hung hãn, gà con thì ngây thơ cái gì cũng không biết, lại không hề có năng lực phản kháng, rùa có đến hơn một trăm con lại đi bao vây, bắt nạt có hai con gà con.”

Khoé miệng tiểu nhị giật giật: “Hoắc, đây là loại rùa gì a? Lại không biết xấu hổ như vậy sao?”

Chũng lão dưới lầu khoé miệng càng méo … mặt đỏ bừng, Bạch Ngọc Đường đây là đang nói chuyện bọn họ bắt nạt thân thích của hắn sao?

“Vậy, Ỷ Lão Mại Lão là gì?” Tiểu nhị ngoẹo đầu, dáng vẻ rất ham học hỏi.

“Món đậu hũ già xào dưa chua mặn.” Bạch Ngọc Đường nói, cuối cùng còn không quên thêm một tiếng ‘Rảnh’ nữa.

(*) Thực ra thì ở đây Bạch Ngọc Đường dùng chữ ‘rảnh’ để nói ‘mặn’ vì hai chữ này đồng âm với nhau.

Tiểu nhị suy nghĩ một chút, món dưa chua mặn quả thực là đủ mặn mà, cho nên gật đầu một cái, hỏi tiếp: “Vậy còn Lạm Thương Vô Tội thì sao?”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút nói: “Thịt lợn thối hầm, không cho nấm.”

Tiểu nhị nháy mắt mấy cái: “Thịt lợn thối hầm …”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Chỉ dám tìm trái hồng mềm để bóp, chẳng hạn như nói có một đám cao thủ võ nghệ cao cường lại đi bắt nạt những thanh niên không biết công phu, đã thế lại không lấy làm nhục nhã còn cảm thấy quang vinh. Người nào mà chẳng có cha sinh mẹ dưỡng, con cái nhà mình thì là bảo bối châu ngọc, con nhà người khác lại đi khi dễ đánh đập a, vậy không phải là thối thì là gì”

“Oa …” Tiểu nhị chau mày: “Sao lại có loại chân giò thất đức vậy a?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Nói không chừng, để truyền ra bên ngoài sẽ huỷ hết cả danh dự của con heo mọc ra mấy cái chân đó nữa.”

Tiểu nhị gật đầu một cái: “Đúng vậy.”

Chúng Ma đầu lúc này cùng ngẩng mặt nghĩ —— Con Heo mọc ra chân giò đó là chỉ Ma cung hay Ân Hầu chứ?

“Hắt xì ….”

Trong Ma cung, Ân Hầu đang cùng Thiên Tôn đánh cờ đột nhiên lại hắt hơi một cái, Vô Sa ngồi một bên xem chơi cờ liên niệm một tiếng “A di đà phật”, sau đó lại nói: “Trường mệnh bách tuế.”

Ân Hầu xoa mũi, nhìn Ma cung vắng hoe một chút, lắc dầu, đều chạy hết đến Thường Châu phủ rồi a, một tên cũng không còn sót lại.

“Không biết Ngọc Đường có đối phó nổi không đây.” Ân Hầu lầm bầm một câu.

Thiên Tôn cầm quân cờ đặt xuống bàn cờ, nói: “Yên tâm, yên tâm, Ngọc Đường nhất định có thể hoà thuận vui vẻ với những lão nhân gia đó.”

Ân Hầu nhìn Thiên Tôn một chút, lắc đầu.

Thiên Tôn cũng lắc đầu theo, mặc niệm cho đám lão đầu kia, xem ra mấy người này nhất định sẽ gặp xui xẻo a, Ngọc Đường nhà hắn đâu có thành thật như vậy a …

………………

Tiểu nhị nghe đến nhập thần, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vậy món Vô Sự Sinh Phi cuối cùng là gì a?”

“Đây chính là cái quan trọng nhất.” Bạch Ngọc Đường nói: “Chính là món khổ qua xào rau muống

Tiểu nhị nháy mắt mấy cái: “Món này … giải thích thế nào?”

“Lấy ví dụ ngươi có con cháu nhậm chức tại nha môn.” Bạch Ngọc Đường nói: “Ngươi đang ở tại ngay nơi hắn quản lý mà không những làm càn lại còn đánh hai nhi tử của thượng cấp hắn, ngươi thử nói xem, đó không phải là cố tình sinh sự thì là cái gì?”

“Vậy cũng đúng a.” Tiểu nhị gật đầu: “Thế nhưng khổ qua lại xào cùng rau muống ….”

Bạch Ngọc Đường lấy hai chiếc đũa ra, dùng nước trà mà rửa qua một chút, nói: “Con cháu bọn họ chính là khổ qua, nếu như thực sự gặp phải chuyện như vậy hẳn là khổ từ ngoài da cho đến trong lòng rồi, mà bọn họ chính là rau muống …. già mà vẫn rỗng.”

(*) Rau muống dù già vẫn rỗng ruột, ý tương tự như có lớn mà chẳng có khôn vậy.

Tiểu nhị gật đầu, tỏ vẻ mình đã lĩnh giáo được rất nhiều, liền chạy đi gọi món, vừa chạy lại vừa hô to với Trù phòng: “Mang thức ăn lên! Dĩ Đại Khi Tiểu, Ỷ Lão Mại Lão, Lạm Thương Vô Tội, Vô Sự Sinh Phi!”

Lúc này, chúng Ma đầu cả trên lầu cùng dưới lầu khuôn mặt đều vô cùng đặc sắc, lúc đỏ lúc trắng.

“Ai nói hắn mồm mép không lanh lợi?”

“Cửu Nương nói.”

“Ai nói hắn ngây ngô thành thật?”

“Hoạ Thư Sinh nói.”

“Người nào nói hắn nhìn rất đàng hoàng?”

………….

Mọi người cung hai mặt nhìn nhau, gãi gãi đầu.

Bạch Ngọc Đường vẫn còn ngồi ở lầu hai, nói xong những điều muốn nói rồi liền nhìn sợi dây trên bàn, tâm nói ——– Không phải chứ? Trăm lão ma đầu chỉ có vậy mà đã kinh sợ rồi sao? Xem ra bọn họ thực sự rất thương yêu Triển Chiêu.

Mấy Ma đầu kia cứ ta đẩy ngươi, ngươi đẩy ta, ta lại đẩy đẩy ngươi, ý là —– Làm sao giờ?

“Còn thử nữa không?”

“Hắn nói không sai a, chúng ta nháo loạn nơi này liệu có gây phiền toái cho Chiêu Chiêu không?”

“Vậy là không thử nữa sao?”

“Như vậy không phải là quá dễ dàng cho hắn sao?”

Trên lầu đối diện, đám người Triệu Phổ đã sớm tới rồi, đang chống cằm đợi từ lâu, Triệu Phổ còn cảm thấy buồn bực: “Sao vẫn chưa đánh? Đang tính làm cái gì đây?”

Tiểu Tứ Tử cũng chống cằm ngồi trong ngực Triệu Phổ: “Muốn đánh nhau sao?”

Công Tôn vì muốn giữ thăng bằng nên phải dựa vào Triệu Phổ, hỏi: “Vừa nãy Bạch Ngọc Đường nói mấy câu đó cũng thật lợi hại, có thể sẽ không cần đánh không?”

Triệu Phổ bĩu môi: “Không phải chứ? Chạy xa như vậy đến tìm Bạch Ngọc Đường chỉ để đùa bỡn miệng lưỡi thôi sao?”

Mấy ảnh vệ cũng gật đầu, tỏ ý cũng rất bất mãn.

Lúc này, lại nghe thấy Lâm Dạ Hỏa đang đứng trên nóc nhà xem náo nhiệt hét một câu: “Cứ vậy mà được sao? Mấy Lão quỷ đừng sợ! Cứ đánh trước rồi tính!”

Mấy lão ma đầu mí mắt cũng nhướng cả lên rồi.

Bạch Ngọc Đường cũng cười, đưa tay cầm lên sợi dây thừng kia, cất cao giọng nói: “Đúng vậy, đừng sợ.”

Mấy lão đầu giận đến lệch mũi, tâm nói Tiểu Bạch Kiểm ngươi cũng giỏi quá a …. Tuy rằng ngươi là đồ đệ của Thiên Tôn, thế nhưng ở trong đây có đến mấy chục người, bên ngoài cũng có mấy chục người, tổng cộng cũng có một trăm cao thủ Ma cung đây! Tiểu tử ngươi cũng chỉ có một mình, ngươi được Thiên Tôn dạy dỗ cũng không có nghĩa là ngươi cũng lợi hại như Thiên Tôn vậy!

Mấy lão nhân gia không chịu được khiêu khích, lập tức xông lên … vốn dĩ mấy người này lúc trẻ đều là những Hỗn thế ma vương, lúc nào cũng chỉ lo thiên hạ bất loạn, giờ đã già rồi nhưng cũng không có thay đổi là bao, hơn nữa cứ ở mãi Ma cung cũng thật sự rất nhàm chán, vì vậy, lúc này tự dưng lại có một tiểu bằng hữu sẵn sàng chơi với họ thì đương nhiên là họ càng hăng hái rồi.

Bạch Ngọc Đường cầm dây thừng, liếc mắt nhìn một đoàn Ma đầu từ dưới cầu thang xông lên, có mấy người vừa định nhắc chân đạp bay bàn ghế cản đường, Bạch Ngọc Đường liền tới một câu: “Đạp hỏng là Triển Chiêu phải đền đó.”

Mấy lão đầu vội vàng thu chân lại, còn có mấy người nhào qua mà đỡ lấy mấy cái ly rơi xuống đất, lau mồ hôi một cái, tâm nói —— Nguy hiểm thật!

Bạch Ngọc Đường âm thầm gật đầu một cái, sau đó tung người nhảy ra khỏi ban công.

Sau lưng liền có một chuỗi ma đầu đuổi theo.

Mọi người ở đối diện lần này hăng hái rồi, Triệu Phổ cắn hạt dưa ngẩng đầu: “Cuối cùng cũng bắt đầu!”

Tiểu Tứ Tử nâng cằm ngoẹo đầu nhìn —– Sao tất cả mọi người đều biết bay a?

Công Tôn còn có chút lo lắng, Bạch Ngọc Đường một mình có thể chống lại nhiều người như vậy a?

Tiêu Lương thì chỉ đơn thuần là xem chuyện vui —- Có trò hay để xem rồi!

Mà lúc này, ở Tiên Khách cư bên kia Thường Châu phủ, Triển Chiêu một mình khoanh tay mà chạy vòng vòng, đám người này đâu cả rồi?!

Triển Chiêu vừa mới nghe Bàng Dục cùng Bao Duyên mô tả đã đoán được là mấy Lão đầu kia của Ma cung rồi.

Triển Chiêu cũng đã chuẩn bị tâm lý, bọn họ không thể nào không tìm Bạch Ngọc Đường gây chuyện đâu, hơn nữa lại có thêm Mạnh Thanh đổ dầu vào lửa nữa, thế nhưng hắn cũng không có ngờ bọn họ ngay cả Bàng Dục cùng Bao Duyên cũng đánh luôn. Tuy nói đây là bọn họ chỉ muốn nhắm đến Bạch Ngọc Đường, thế nhưng người ta dù sao cũng là người vô tội, bọn họ lại dám vô pháp vô thiên mà làm càn như thế a! Không dạy dỗ bọn họ một trận không được!

Thế nhưng đợi nửa ngày rồi mà vẫn không thấy Lão ma đầu nào tới.

Triển Chiêu đột nhiên sờ cằm, sau đó vỗ tay một cái: “Được a! Trúng kế giương đông kích tây rồi!”

Nói xong liền vội vàng chạy ngược trở về.

…………

Bay ra khỏi Bách Tiên cư, lúc Bạch Ngọc Đường sắp chạm đất lại đột nhiên từ trên mặt đất lướt ra ngoài … sau đó lượn theo ven tường, giống như một cái bóng mà vòng ra sau lưng đám Ma đầu kia.

Mấy Lão ma đầu cùng sửng sốt ——- Như Ảnh Tuỳ Hình!

“Oa!”

Đám ma đầu chính là bị cái loại khinh công giống như quỷ mị này của Thiên Tôn năm đó làm cho hôn mê, xem ra Bạch Ngọc Đường cũng biết a!

Mấy lão đầu còn đang ngẩn người, lại chợt cảm thấy Bạch Ngọc Đường xuyên qua người bọn họ một lượt, chờ cho đến khi hiểu được thì … cổ chân đã bị hắn buộc rồi ……

“Ai nha!” Bạch Ngọc Đường cũng chẳng cẩn phải kéo dây thừng, mấy lão đầu chỉ cần vừa mới động chân, bốn bên cùng dùng sức một chút là đều ngã hết vào giữa, ngã thành một đống rồi.

Mấy Lão đầu người nọ đè lên người kia, cùng đem đầu dây kéo lại, mà càng kéo lại càng chặt hơn.

Mấy lão đầu đều cố gắng tìm nút thắt nhưng không được, có một người tức giận nói: “Cắt đứt nó đi!”

Thế nhưng hắn cố gắng cắt nửa ngày sợi dây này cũng không sứt mẻ, mấy lão đầu cũng đều cảm thấy kỳ quái, tâm nói sợi dây này rốt cuộc được làm từ gì chứ?

Có điều mấy người này cũng không biết được rằng sợi dây này tuy là bọn Tử Ảnh dùng để buộc hành lý trên mã xa, thế nhưng thực chất đây chính là sợi dây thừng mà Hãm Không Đảo dùng để buộc những hàng hoá trân quý trên thuyền. Đây cũng không phải sợi dây thừng thông thường mà là dây da được quấn xung quanh bằng sợi đồng tuyến, chắc chắn vô cùng. Mặt khác, bởi vì loại dây này thường xuyên được ngâm nước cho nên Hàn Chương đã dùng dược cùng sáp kết hợp với nhau, làm mấy trăm lần như vậy để khiến sợi dây trở nên mềm mại nhưng lại vô cùng bền chắc, cho nên sợi dây này còn có tên là Khốn Tiên Thằng, hàng hoá một khi đã được buộc bởi sợi dây này, trừ khi tìm được nút thắt nếu không cho dù là có đao sắc cũng không thể cắt đứt được.

Bạch Ngọc Đường thấy mấy Lão ma đầu đã bị vây khốn, biết bọn họ nhất thời sẽ đành bó tay thúc thủ không còn cách nào gây rối được nữa … cũng chính lúc đó, bên cạnh lại có mười mấy người nhào lên.

Bạch Ngọc Đường chợt lách người, lủi lên giữa không trung, một tay vẫn còn cầm đầu dây.

“Ai nha!” Tiêu Lương sờ cằm: “Đây có phải là Yến Tử Phi không?”

“Bắt chước mà thôi.” Triệu Phổ sờ cằm: “Thay vì nói Bạch Ngọc Đường thiên phú rất cao, chi bằng nói hắn rất tinh quái …”

Công Tôn không hiểu mà nhìn Triệu Phổ: “Tại sao?”

Triệu Phổ chỉ một đám Ma đầu há to miệng mà sửng sốt ngu ngơ bên dưới.

Công Tôn liếc mắt nhìn, Tiêu Lương khoanh tay lắc đầu: “Mất đi cơ hội chống cự cùng năng lực tư duy trong nháy mắt …. Cơ hội tốt a!”

Quả nhiên, Bạch Ngọc Đường thừa dịp đám Lão ma đến giúp tháo dây thừng đồng loạt ngu ngơ nhìn hắn mô phỏng Yến Tử Phi cùng thuận tiện than thở hắn thiên phú cao, lại cùng nhớ lại cái phong thái của Tiểu cung chủ bảo bối nhà bọn họ khi sử dụng chiêu này thế nào mà ….. Bạch Ngọc Đường ngay cả thở cũng không dừng lại để thở, loé thân một cái biên mất vô tung.

Mấy lão đầu vừa mới sửng sốt, đồng thời đã cảm thấy bên hông bị kéo căng, chờ cho đến khi bọn họ hiểu được chuyện đã thấy Bạch Ngọc Đường đang cầm đầu dây chạy vòng qua bên người họ, sau đó vừa kéo dây buộc vừa đạp một cước……

Mấy lão đầu “ai u” một tiếng, sau đó đã bị cột lại cùng nhau.

Điều quan trọng nhất chính là thủ thuật thắt dây của Hãm Không Đảo rất đặc biệt, nhất định phải có kỹ xảo mới có thể tháo ra, nếu không nút thắt này càng tháo càng chặt.

Bạch Ngọc Đường vừa mới đắc thủ thành công, sau đó liền ném đầu dây thừng trong tay ….

Từ bên trên lại có thêm mười mấy Ma đầu đến cướp.

Bạch Ngọc Đường cần chính là điều này … sau khi chúng ma đầu cướp được dây thừng, Bạch Ngọc Đường lại lượn quanh theo đường dây thừng mà lướt lên, tay lại cầm khoảng giữa sợi dây thắt một cái liền tung lên, xuyên qua đầu dây.

Mấy ma đầu sửng sốt, ngay sau đó lại cảm thấy bả vai mình bị đạp một cước … Bạch Ngọc Đường đạp lên bả vai mọi người, nhảy lên vai của ma đầu đứng trên cao nhất, thuận tay kéo đầu dây kia một cái …. sau đó dùng nội lực truyền xuyên theo đường dây.

Mấy oa đầu giật mình đột nhiên thả tay … Oa! Tay bị đóng băng!

Thì ra Bạch Ngọc Đường dùng nội lực Hàn băng của mình mà truyền xuyến đầu dây, khiến cả sợi dây bị đóng một tầng băng lạnh lẽo.

Mấy lão ma đầu vừa mới buông tay xong, Bạch Ngọc Đường đã nhanh chóng kéo lại đầu dây …

Vì vậy, cổ tay của mấy lão ma đầu ban nãy đã bị Bạch Ngọc Đường thắt nút, lúc này liền bị trượt, ngã xuống đám ma đầu bên dưới, cả đám lại cùng bị vây bên dưới.

“Ai nha!” Tiêu Lương ở trên nóc nhà vỗ tay hưng phấn: “Thật là lợi hại a! Đây là loại đả pháp gì a?”

Tiểu Tứ Tử đếm từng người một: “Đã có bao nhiêu người bị trói rồi?”

“Khoảng năm sáu chục người ở đây rồi sao?” Công Tôn nhìn nhìn, tính một chút, đầu tiên có khoảng hai mươi người bị trói, sau đó lại trói thêm hai mươi người nữa, bây giờ trói tiếp khoảng hai mươi người cướp dây, còn lại là ….

Nhìn lại lúc này … có khoảng hai mươi ma đầu từ tầng dưới khách điếm đi ra, lúc này bọn họ cũng không có đi cứu mấy lão ma đầu kia, cũng không đi cướp dây thừng mà trực tiếp đánh về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đạp xuống một cước, sau đó lại đột nhiên nhảy lên.

Mấy lão ma đầu cũng nhảy theo.

Lên đến không trung, sợi dây trong tay Bạch Ngọc Đường vừa mới được kéo căng, nay đột nhiên lại co lại ….

Sợi dây này vốn được làm từ da cho nên rất đàn hồi, kéo đến căng kịch điểm rồi lại co lại, mấy lão ma đầu liền sửng sốt …. Bạch Ngọc Đường đang ở trước mắt “vèo” một cái liền biến mất!

Mấy người còn đang buồn bực không hiểu đây là loại công phu gì thế, thì lại nghe được đám người bị cột lại thành một đống bên dưới hô: “Cẩn thận!”

Mọi người vừa mới quay đầu trở lại thì đã …. oành một tiếng, khoảng hai mươi lão ma đầu đều bị đụng phải nhau.

Khoé miệng Bạch Ngọc Đường giật giật, lại kéo sợi dây nhảy lên một cái, động tác giống như bước trên bậc thang mà đạp mấy lão đầu kia xuống, sau đó phi ra ngoài, tránh thoát khoảng hai mươi lão đầu đang đánh lén đến, kéo dây thừng vòng quanh mọi người hai vòng, thắt nút rút thật chặt.

…………….

Mọi người trên lầu đối diện cũng nhìn không ra tình huống bên dưới là gì, chỉ thấy một bạch ảnh cầm một sợi dây vòng quanh đám Lão ma đầu mấy vòng, sau đó đám ma đầu kia liền bị cột chặt lại.

“Oa ….” Tiểu Tứ Tử xoa xoa mắt: “Thật hoa mắt!”

Trâu Lương khoanh tay: “Bạch Ngọc Đường không xuất đao, cũng chưa dùng công phu, chỉ dùng sợi dây trói a.”

Lâm Dạ Hỏa hiển nhiên gật đầu: “Đó là đương nhiên a, những người đó bối phận đều là gia gia nãi nãi của Triển Chiêu, hắn làm sao có thể đánh thân thích của Triển Tiểu Miêu chứ. Có điều cũng cần phải cho đám lão Ma đầu kia đòn phủ đầu, nếu không cho bọn họ biết lợi hại thì bọn họ sao có thể bỏ qua được.”

Mọi người đang nói chuyện, Bạch Ngọc Đường bên dưới cũng chỉ cần phải thu thập khoảng mười lão ma đầu nữa thôi.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng không đùa giỡn nữa, một tay cầm đầu dây, một tay còn lại lợi dụng Như Ảnh Tuỳ Hình để đấu với mấy lão ma đầu vài chiêu, cứ mấy chiêu lại trói một người. Thực ra thì đối với đám lão ma đầu này mà nói, hậu sinh này không phải là nội lực hay công phu quá cao, mà là vô cùng giảo hoạt … cái gọi là xuất kỳ bất ý chính là như vậy.

Tiểu Tứ Tử ở trên cao nhìn náo nhiệt bên dưới cũng bình phẩm: “Bạch Bạch đánh nhau rất suất, nhưng cũng rất hư nha! Những lão gia gia thái thái kia rất ngoan nha!”

Triệu Phổ dở khóc dở cười, cả một đoàn Lão đầu của Ma cung bị Bạch Ngọc Đường lừa quay vòng vòng, cho nên mới nói, nhìn người không thể chỉ nhìn bên ngoài a, Bạch Ngọc Đường bình thường vẻ mặt băng sơn, nhìn lại vô cùng ngơ ngác, thế nhưng từ trong xương tuỷ lại là quỷ quái tinh ranh a.

Cuối cùng, lão đầu cuối cùng cũng bị trói vào cùng một chỗ với những lão đầu còn lại, Bạch Ngọc Đường lại cầm sợi dây kéo căng một cái, hơn trăm lão ma đầu cùng nhau kêu lên: “Ai u… nhẹ tay một chút!”

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng thả lỏng tay.

Đám lão đầu cũng nhau miểu hắn.

Bạch Ngọc Đường thiêu mi, tặng cho bọn họ một nụ cười.

Đám lão đầu cũng hít một hơi.

“Ai nha! Nhìn gần thật đẹp a!”

“Yêu nghiệt a!”

“Nha, thật đẹp trai a, đứng cùng một chỗ với Chiêu Chiêu không biết có xứng không a?”

“Công phu không tệ a! Cũng không thua kém Chiêu Chiêu đi.”

“Đúng nga, đánh nhau còn rất tiêu sái nữa.”

“Lại rất có tâm a.”

“Nếu ở chung một chỗ với Chiêu Chiêu liệu có phải là ngoạn rất vui không?”

Mọi người còn đang nghị luận, lại thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhìn về phía bên kia đường lớn.

Chúng ma đầu cũng xoay mặt nhìn, sau đó cả kinh —— Chỉ thấy ở nơi xa, có một thân ảnh màu lam đang phóng nhanh tới.

“Nha a! Chiêu Chiêu về rồi.”

Mấy lão đầu cảm thấy quýnh quáng.

Chính lúc này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên thả lỏng sợi dây, sau đó lại thấy hắn vòng hai cái, không biết làm thế nào mà kéo một cái …..

Nhìn lại lần nữa ……. Sợi dây đã nằm gọn trên tay Bạch Ngọc Đường, lại còn giống y như lúc ban đầu, là một cuộn lớn.

Bạch Ngọc Đường ném lên nóc nhà một cái.

Tử Ảnh đưa tay nhận giúp hắn, giấu đi.

Bạch Ngọc Đường thiêu mi với hơn trăm lão ma đầu một cái, ý là —— Chạy đi a!

Lúc này Triển Chiêu đã thấy Bạch Ngọc Đường đứng cùng một đám người phía trước, quen mắt a!

Mấy lão đầu đều phốc một tiếng …. chạy trốn tứ tán.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đứng ra ngoài đường: “Miêu Nhi?”

Triển Chiêu chạy đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm xung quanh: “Những người kia đâu?”

Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Người nào?”

Triển Chiêu trên dưới quan sát hắn một lượt, nói: “Vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy có rất nhiều người mà.”

“Hẳn là người đi đường đi.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu, hỏi: “Việc của ngươi xong chưa? Chúng ta có đi Kim Đỉnh sơn bây giờ không?”

“Ách …” Triển Chiêu vẫn còn nhìn về phía sau lưng hắn, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy hình như là người của Ma cung mà, sao lại có thể biến mất ngay được?

Bạch Ngọc Đường thì lôi Triển Chiêu trở về Triển phủ.

Đám người Triệu Phổ được xem một trận náo nhiệt thật lớn a. Có điều hôm nay mới chỉ đến có một trăm người, hơn nữa nhìn vào võ công thì cũng không tính là cao thủ bậc nhất Ma cung đi, hai trăm người khác cũng không biết lúc nào tới, mà đặc sắc nhất hẳn là trận Bạch Ngọc Đường đối chiến với thập đại cao thủ Ma cung.

Trong ngõ hẻm, mấy lão ma đầu rúc vào một góc vẫn cố nghển cổ ra ngoài mà nhìn trộm.

“Ngươi cứ ngoái ra ngoài như vậy cẩn thận bị nhìn thấy đó!”

“Ai nha, dáng người hắn không khác mấy với Chiêu Chiêu a, chiều cao cũng tương tự nữa.”

“Nha! Nhìn bóng lưng rất xứng a!”

“Bạch Ngọc Đường cũng rất tốt a, cũng không để Chiêu Chiêu phát hiện chúng ta.”

“Đúng a, còn … rất hiểu chuyện nữa.”

“Không dùng đao cũng không dùng nội lực ….”

“Vậy tại sao chúng ta lại bị trói vậy?”

“Cái này sao.”

Mấy Ma đầu thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi rồi mới dám thò đầu đi ra ngoài.

Lúc này, mọi người trên lầu cũng chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi, trò hay chỉ mới bắt đầu mà thôi, sau này nhất định còn rất náo nhiệt nữa.

Đang lúc mọi mọi người chuẩn bị rời đi lại nhìn thấy một chiếc mã xa tiến đến, Bạch Phúc đứng ở cuối xe, Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đứng ở đầu xe.

Thần Tinh Nhi nhảy xuống khỏi mã xa, nói: “Các vị Lão tiên bối, xin hãy khoan đi đã.”

Mấy lão ma đầu cùng nhau nhìn lại.

Thần Tinh Nhi ôm theo mấy cái hộp xuống, nói: “Thiếu gia nhà ta bảo chúng ta đến dâng lễ vật ra mắt nha!”

Chúng Lão ma đầu hai mặt nhìn nhau, không hiểu: “Lễ vật ra mắt gì?”

“Xích Mi lão tiền bối có ở đây không ạ?” Nguyệt Nha Nhi cầm một tờ danh sách đọc to.

Một Lão đầu có lông mày đỏ đi ra, nói: “Là ta đây, làm sao?”

Bạch Phúc cầm một cái hộp đi tới đưa cho Thần Tinh Nhi, Thần Tinh Nhi nhanh chóng chạy đến trước mặt lão đầu kia, đưa cho hắn nói: “Ngài xem cái vỏ đao này có phải không xứng với Xích Mi đao chút nào đúng không a? Thiếu gia nhà ta chọn cho ngài một cái rất xứng, ngài xem có ưng ý không a.”

Lão đầu nghi ngờ mà nhận cái hộp, vừa mới mở ra cũng phải hít một ngụm khí lạnh: “Ai nha …” Lão đầu ôm ngực —– Rất ưng ý a! Làm sao bây giờ?

“Hiên Viên lão tiền bối có ở đây không ạ?” Nguyệt Nha Nhi lại tiếp tục gọi tên, sau đó lại chọn ra một cái hộp khác.

Thần Tinh Nhi tiếp tục bưng qua cho hắn, nói: “Đây chính là dế bạch mi râu dài bắt được dưới chân núi Trường Bạch, nó chính là tướng quân tất thắng, đảm bảo sau này ngài chơi chọi dế sẽ không bao giờ thua!”

Lão đầu há to miệng, nhận cái hộp ——– Thật mê người a! Mà sao thiếu gia nhà chúng lại biết mình thích chơi chọi dế chứ?

……………

Cứ như vậy, Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi vừa đưa lễ vật vừa rót đầy mật ngọt vào tai mấy Lão ma đầu, mỗi lần đưa đều là mỗi món rất da dạng, vừa trúng ý người nhận lại vừa trân quý khó tìm ….

Trên nóc nhà, tất cả mọi người đều theo bản năng mà chống cằm —- Bạch Ngọc Đường lần này ….. đầu tư hẳn rất lớn a?

Mất khoảng một canh giờ phân phát, toàn bộ Lão ma đầu đều nhận được quà, mọi người đều bưng hộp mà nhìn nhau.

“Cái này, nha đầu béo.” Một Lão ma đầu hỏi Thần Tinh Nhi: “Thiếu gia nhà ngươi là ….”

“Thiếu gia nhà chúng ta là Bạch Ngọc Đường nha.” Thần Tinh Nhi nói: “Thiếu gia nhà chúng ta thường nói, khi còn bé cậu ấy học võ trên Thiên sơn, thường được nghe Thiên Tôn kể về chuyện của các vị tiền bối Ma cung, cho nên hắn rất muốn đến Ma sơn thăm hỏi. Thế nhưng ngặt nỗi hắn luôn luôn bận rộn không có chút thời gian rảnh nào, cho nên đến không được, đợt trước hắn lại được Ân Hầu quan tâm chiếu cố như vậy, lần này khó khăn lắm mới có cơ hội ra mắt mọi người, cho nên đây chỉ là chút quà nho nhỏ để tỏ lòng thành kính mà thôi.”

Trên nóc nhà, mọi người đều há to miệng mà không cách nào ngậm lại được.

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu: “Mấy lời này thực sự là của Bạch Ngọc Đường sao?”

Công Tôn cũng cảm thấy không thể nào đâu, cái này phải ăn bao nhiêu đường mới nói ngọt được đến vậy chứ: “Hẳn là Thần Tinh Nhi bịa ra đi?”

Triệu Phổ thì lại sờ cằm cảm khái: “Ai nha, Bạch Ngọc Đường tiềm lực quả nhiên vô hạn a.”

Mà nhìn lại hơn trăm Lão ma đầu lúc này cũng đã cảm động đến sắp khóc rồi, bọn họ cũng không phải cảm động vì những món quà này đáng giá bao tiền, mà quan trọng nhất chính là tâm tư của Bạch Ngọc Đường khi chọn chúng …. Thật có lòng nha!

Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi chia xong lễ vật rồi, lại giao cho mọi người một chiếc chìa khoá, nói: “Bên thành Tây có một toà Hàn phủ, là biệt viện của Nhị gia nhà chúng ta, bình thường cũng không có người ở đó, các vị tiền bối Ma cung có thể tạm thời đến đó ở, nếu như có cần cái gì, cứ cho người trực tiếp đến Triển phủ thông báo cho thiếu gia nhà ta là được rồi.”

Mấy lão đầu gật đầu lia lịa.

“Còn nữa, thiếu gia nói người mà các vị đánh ban nãy thật ra thì không phải là thân thích của hắn, là nhi tử của Bao đại nhân cùng Bàng thái sư …..”

“A….” Mấy lão đầu cùng hít vào một ngụm lãnh khí —- Không phải chứ?! Này không phải mang phiền phức đến cho Triển Chiêu rồi sao.

Nói xong, hai nha đầu liền từ biết các lão tiền bối, đánh xe về.

Mấy lão đầu cầm chìa khoá cùng lễ vật mà rời đi.

“Bạch Ngọc Đường này … không tệ đi.”

“Đúng vậy …. Còn rất tốt nữa.”

“Ai nha, không hổ là đồ đệ của Thiên Tôn.”

“Đúng nga, cả trong ngoài đều tốt a.”

“Hắn rất có lòng với Chiêu Chiêu nữa.”

“Đúng, đúng, đây chính là điểm quan trọng nhất.”

“Chúng ta tìm cơ hội bồi lễ cho hai tiểu hài nhi kia đi a?”

“Đúng đúng.”

………….

Trên nóc nhà, đám người Triệu Phổ tận mắt chứng kiến quá trình hơn một trăm Lão ma đầu bị thu phục mà không khỏi thán phục, Bạch Ngọc Đường quả nhiên là nhân vật bất phàm a —— Đây chính là cảnh giới tối cao của vừa đấm vừa xoa a.

Bình luận

Truyện đang đọc