LONG ĐỒ ÁN

Vốn dĩ Bạch Ngọc Đường định chạy ra ngoài nôn một cái. Ngũ gia cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, may mà ban nãy chỉ ăn có chút xíu, hơn nữa mùi vị cũng không quá tệ, nhưng mà cứ nghĩ đến mấy con sâu kia là dạ dày lại phiên giang đảo hải.

Vừa mới tới quán trà đối diện tửu lâu, gọi một bình trà súc miệng, suy nghĩ một chút Bạch Ngọc Đường liền hỏi lão bá bán trà: “Trong trà này hẳn là không có sâu với cứt mèo gì đấy chứ?”

Lão bá xua tay cười: “Không có không có …. ở đây chỉ có trà nhạt mà thôi, mỗi ngày ta đều gặp mấy người như ngươi, đều ăn xong Thiên Tinh Thất bảo rồi chạy đến súc miệng.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ uống một ngụm, đúng là mát họng hơn nhiều.

Lão đầu thấy Bạch Ngọc Đường uống trà, cười mà chắp tay với hắn: “Chúc mừng!”

Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, nhìn lão đầu: “Chúc mừng cái gì?”

Lão đầu không hiểu nhìn hắn: “Không phải phụ mẫu người yêu ngươi ép ngươi đến ăn Thiên Tinh Thất bảo sao? Ngươi ăn rồi thì chứng tỏ người nhà đã đồng ý.

Bạch Ngọc Đường vẫn sững sờ, nhìn lão đầu: “Có đồng ý hay không cái gì?”

“À.” Lão đầu sờ râu: “Người yêu ngươi không nói rõ với ngươi a?”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe đến chữ “người yêu” xong, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt của Triển Chiêu, tâm tình cũng trở lên vui vẻ, hỏi lão đầu: “Nói cặn kẽ chút đi?”

Lão đầu cầm bình trà, nói: “Thiên Tinh Thất bảo này tuy không quá đắt, mùi vị lại ngon, người địa phương đã ăn quen rồi, hơn nữa tiểu hài nhi còn rất thích. Nhưng mà, người nơi khác đến tuyệt đối không quen ăn, ngược lại còn cảm thấy đáng sợ với buồn nôn nữa.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu ——- Đồng cảnh ngộ đây.

“Ăn Thiên Tinh Thất bảo phải có dũng khí mới được.” Lão đầu nói: “Nếu như người bên ngoài muốn thành thân với người bản địa, đều có tập tục ăn Thiên Tinh Thất bảo để chứng tỏ có dũng khí cùng chung hoạn nạn. Đặc biệt là nam nhân, ăn Thiên Tinh Thất bảo để thể hiện là người có trách nhiệm. Thanh niên bây giờ không để ý chuyện này lắm, nhưng mà lão nhân cùng trưởng bối lại rất coi trọng. Hơn nữa, theo truyền thuyết, người ăn Thiên Tinh Thất bảo sẽ có ba thần Thiên Địa Nhân cùng ứng chiếu, nhân duyên này nhất định sẽ đơm hoa kết trái. Cho dù không ăn ở bên ngoài thì khi đến nhà cầu hôn, các trưởng bối trong nhà cũng sẽ nấu cho các ngươi ăn, nhất định bắt ngươi ăn hết con cóc kia. Mà ở nhà nấu cũng không có ngon như ở tửu lâu. Nhìn thấy một con cóc to đùng cùng mấy con sâu được bưng lên, nếu ngươi không ăn, trưởng bối trong nhà sẽ khó chịu. Nếu như ngươi đã ăn ở tửu lâu rồi, người trong nhà cũng không làm khó ngươi nữa…..”

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: “Thì ra có chuyện này a?”

“Nhìn ngươi tư văn nhã nhặn như vậy, có thể không dám ăn, trong nhà người yêu của ngươi nhất định có trưởng bối là người Thiên Tinh, sợ đến lúc đó ngươi lại bị bắt ăn một cái trứng sâu cho nên mới dẫn ngươi đến tửu lâu ăn đi.” Lão đầu cười ha hả mà sờ râu: “Là một ái nhân rất thương yêu ngươi a, rất có phúc khí đó.”

Bạch Ngọc Đường đã hiểu ra rồi, thì ra là vậy, Triển Chiêu còn dẫn theo cả đám người đến đây cùng nhau ăn, như vậy lúc đến Ma Cung, vạn nhất có trưởng bối hỏi, tất cả mọi người có thể làm chứng cho hắn đã ăn rồi. Thì ra không phải Mèo kia chỉ muốn trêu chọc mình thôi, vẫn còn nguyên nhân như vậy nữa.

Tâm tình Bạch Ngọc Đường rất tốt, thuận tay móc bạc trả tiền trà, bảo lão đầu không cần thối lại.

Ngũ gia thuận tay móc một thỏi tiền từ hà bao cho lão đầu, cũng không xem qua đó là bạc hay vàng, lão đầu vừa mới cầm trong tay đã há to miệng mà kinh ngạc: “Ai nha, nương a, khách quan ngươi muốn mua lại cả trà quán của ta sao a.”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, bảo lão đầu đừng ngại.

Nhưng mà lão đầu vẫn ngại ngùng mà nói với hắn: “Vị công tử này, ngài đổi thành bạc cho ta có được không? Những ngươi đứng tuổi ở thôn Thiên Tinh này không ai dám giữ vàng đâu.”

Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, không hiểu: “Là vì sao?”

“Ai….” Lão đầu bất đắc dĩ, nói: “Thiên Tinh thôn có tên trộm ẩn nấp a.”

Bạch Ngọc Đường nhìn lão, chờ lão nói tiếp.

“Trước đây lão nhân gia ở thôn Thiên Tinh chúng ta có thói quen cất giữ trang sức vàng cho khuê nữ, mà khắp nơi xung quanh thôn này đều là những hộ gia đình giàu có, nhà nào cũng có biết bao của cải quý giá a.” Lão đầu nói: “Nhưng mà lại chỉ có những nhà có giấu vàng là bị trộm ghé thăm mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Không báo quan sao?”

“Báo rồi!” Lão đầu bất lực: “Thế nhưng vẫn bị trộm! Hơn nữa, quan phủ cũng không có bắt được tên trộm nào, lại thấy không có án mạng, chẳng qua chỉ mất tiền mà thôi cho nên cũng không coi trọng lắm.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: “Nghe nói trước kia có một nông phụ bị cướp giết….”

“Ai nha! Nhất định là cùng một người làm!” Lão đầu rất khẳng định nói.

“Chắc chắn như vậy?” Bạch Ngọc Đường buồn bực.

Lão đầu gật đầu một cái, điểm đầu ngón tay mà kể cho Bạch Ngọc Đường nghe về những điểm giống nhau: “Đối tượng bị trộm đồ đều là người già cả! Không trộm bất cứ thứ gì khác trong nhà chỉ trộm vàng mà thôi! Hơn nữa đều là những món trang sức bằng vàng, ít nhất phải nặng từ một lượng trở lên! Hơn nữa, mấy lão nhân này lại rất kín đáo, ngay cả hàng xóm xung quanh cũng không biết bọn họ có những món trang sức vàng quý giá như vậy! Thêm nữa, tên trộm này mỗi lần trộm đều là thân ảnh vô tung, cho đến nay ngay cả cái bóng cũng chưa có ai nhìn thấy.”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng khá khả nghi: “Vậy ngươi có biết còn có những nhà nào bị trộm, không xảy ra án mạng mà vẫn chưa giải quyết được không?”

Lão đầu chỉ một tòa nhà cách đó không xa: “Ở đó, nhà của Lý viên ngoại thường đến chỗ ta uống trà kia, tháng trước hắn đã bị mất một món trang sức vàng rất quý, trong nhà hắn còn có rất nhiều thứ quý giá hơn nhưng mà tên trộm đó cũng không có lấy, chỉ lấy món trang sức vàng đó mà thôi. Nghe nói món trang sức đó được chuẩn bị để làm hồi môn cho khuê nữ hắn, không thể để người cướp đi như thế, rất xui xẻo. Hắn cũng đã báo quan rồi nhưng mà đáng tiếc cũng không giải quyết được gì.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, đổi bạc cho lão đầu rồi quay lại khách điếm.

Vậy cho nên…. Mới có cái cảnh Bạch Ngọc Đường nghiêm túc trở lại khách điếm nói cho mọi người đầu mối hắn vừa phát hiện được. Dĩ nhiên, chỉ nói chuyện có liên quan đến vàng, chuyện về Thiên Tinh Thất bảo đã được lược bớt.

Sau khi mọi người nghe rồi liền quyết định ăn cơm xong sẽ đến nhà viên ngoại đó một chút.

Đồng thời, Triển Chiêu cũng liếc Bạch Ngọc Đường một cái —— Ngươi uống chén trà cũng cho người ta một thỏi vàng a, ngươi ngại có nhiều tiền quá à?

Bạch Ngọc Đường cười cười, vừa đúng lúc trên bàn có một món ăn co quắp như con tôm, liền gắp một đũa đưa đến bên miệng Triển Chiêu.

Chờ mọi người ăn xong rồi chuẩn bị rời đi, toàn bộ thực khách ở đại đường đều chắp tay, nhao nhao nói gì đó mà “chúc mừng chúc mừng, trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử …..” với họ.

Ngoại trừ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, những người khác cảm thấy không cách nào giải thích được.

Triển Chiêu nhìn trời, giả bộ không nghe thấy.

Bạch Ngọc Đường chỉ mỉm cười, cũng giả bộ không nghe thấy.

………………

Rời khỏi tửu lâu, mọi người chạy đến phủ của Lý viên ngoại kia.

Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa nghĩ, mà càng nghĩ lại càng cảm thấy Mèo thật thâm tình a.

Triển Chiêu lại thấy Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa nhìn mình, ánh mắt ấy ….

Triển hộ vệ có chút khó hiểu —— Vừa rồi Ngọc Đường ra ngoài uống trà lạnh hay là canh mật a? Làm gì mà vui dữ vậy?

Thoắt cái cũng chỉ còn mấy bước nữa là đã đến Lý phủ rồi.

Âu Dương đập cửa mấy cái, chỉ lát sau có một tiểu tư ló đầu ra nhìn một chút, hỏi: “Các vị tìm ai?”

“Lý viên ngoại có ở nhà không?” Triển Chiêu hỏi.

Tiểu tư quan sát mọi người một lượt, hỏi: “Các ngươi …. Tìm lão gia làm gì?”

Triển Chiêu lấy lệnh bài ra: “Ta là quan sai….”

“Lão gia không có ở nhà!” Tiểu tư nhanh chóng trả lời.

Tất cả mọi người hơi sững sờ.

Triệu Phổ sờ cằm ——- Tiểu tư này vừa nghe thấy Triển Chiêu là quan sai thì hình như có chút rối loạn, rõ ràng là trong lòng có quỷ a.

Triển Chiêu đương nhiên cũng nhìn ra khác thường, liền nói: “Không sao, chúng ta nghe nói gần đây trong nhà các ngươi có mất đồ, cho nên ….”

“Không có!” Tiểu Tư vội vàng lắc đầu: “Không có mất gì hết!” Xong rồi nhanh chóng đóng cửa.

Mọi người cùng nhíu mày.

Tiểu Lương Tử bĩu môi một cái: “Hừ! Này chính là Thử địa vô ngân cửu bách lượng!”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái: “Tiểu Lương Tử, là Thử địa vô ngân tam bách lượng chứ!”

Tiêu Lương nghiêm túc nói: “Ý là còn nghiêm trọng gấp ba lần Thử địa vô ngân tam bách lượng ấy.”

Tiểu Tứ Tử há miệng: “Á …. Thì ra là vậy.”

Mọi người trao đổi ánh mắt một cái, đám người Triệu Phổ liền đến quán trà gần đó ngồi chờ. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lách người một cái, nhảy lên tường bay vào Lý phủ.

Sau khi tiểu tư kia đóng cửa rồi, liền chạy thẳng về đại trạch xa xa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường từ xa cũng đã nhìn thấy, nhảy lên một cái, đuổi theo.

Khinh công của hai người họ đều vô cùng tốt, chỉ nháy mắt cái đã đuổi kịp tiểu tư kia mà vẫn thần không biết, quỷ không hay.

Tiểu tư chạy vào một gian viện.

Trong viện, có một phụ nhân mập mạp đứng ngoài cửa, sau lưng còn có mấy nha hoàn, vẻ mặt bọn họ dường như rất gấp gáp.

Thấy tiểu tư chạy vào, một nha đầu vội hỏi: “Có phải lão gia về rồi không?”

Tiểu tư lắc đầu: “Không phải.”

…………………..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường núp sau giả sơn, nhìn nhau một cái ——- Thì ra Lý viên ngoại không có nhà ….. vậy thì tiểu tư này cũng không nói dối, nhưng vì sao lại hốt hoảng như vậy?

Hai người tiếp tục theo dõi, lại nghe thấy tiểu tư kia nói: “Là quan sai.”

Lão thái thái sửng sốt: “Quan sai? Tại sao quan sai lại tới? Lão gia gặp chuyện gì sao?”

“Phu nhân đừng nghĩ lung tung a, sẽ không đâu!” Mấy nha hoàn vội vàng khuyên.

“Ai nha ….” Hình như lão thái thái gấp đến chết mất, đứng cũng không vững nữa, lại còn vừa khóc vừa kêu trời: “Chuyện này là sao a, đã lớn tuổi rồi còn gặp chuyện thế này …. Lão gia đi đã hai canh giờ rồi, ngộ nhỡ hắn gặp phải chuyện gì …. Ai nha, ta cũng không muốn sống nữa!”

Mấy nha hoàn vội vã khuyên.

Tiểu tư cũng nói: “Phu nhân, ngài chớ xúc động a, lão gia đã dặn đi dặn lại không được báo quan, nếu như báo quan rồi, chẳng những không lấy lại được đồ mà lão gia còn có thể gặp nguy hiểm nữa.”

Già trẻ trong nhà đều gấp như ngồi trên chảo lửa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy khó hiểu —– Tình huống này là sao?

Còn đang nghi ngờ, lại thấy từ phía bên kia có một lão đầu đang đi tới.

Nhìn bộ thường phục màu đen lão đầu đó mặc cũng thấy được sự sang trọng, trong tay lão còn cầm một cái bọc nhỏ.

Hắn vừa mới vào viện liền cau mày: “Khóc cái gì mà khóc! Đã bảo các ngươi cẩn thận không khéo bại lộ rồi mà!”

“Lão gia!” Đám hạ nhân vừa mừng vừa sợ.

Lão thái thái kia cũng chắp tay tạ ơn trời đất, niệm “A di đà phật!”

Lý viên ngoại đuổi đám nha hoàn tiểu tư đi rồi liền cùng lão thái thái kia vào phòng, đóng cửa lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở trên nóc nhà, dỡ ngói tiếp tục nhìn trộm.

Chỉ thấy lão đầu kia mở bọc hành lý nhỏ kia, lấy một chiếc hộp, mở ra …. Bên trong hộp gấm có một món trang sức bằng vàng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.

“Ai!” Lão thái thái hỏi lão đầu: “Vậy là tên trộm kia nhầm lẫn cho nên mới đến trộm nhà chúng ta sao?”

Lão đầu gật đầu một cái, sau đó còn trừng lão phụ: “Tất cả đều tại bà, đang yên đang lành mua nó về làm gì?”

“Hừ!” Lão thái thái cũng khó chịu: “Không phải là vì ta muốn chuẩn bị hồi môn cho khuê nữ sao?”

“Đánh đôi vòng tay là được rồi, còn làm quá lố như vậy ….” Lão đầu bĩu môi: “Lần này nếu như không nhờ Phong lão gia tử thần thông quảng đại giúp một tay, vật này đã thực sự mất rồi còn đâu! Mất vàng là chuyện nhỏ, chỉ sợ chuyện truyền ra ngoài, ngộ nhỡ sau này gả khuê nữ đi rồi, chẳng may nhà chồng nó mất cái gì lại đổ cho con gái chúng ta hại cả nhà chồng nó.”

“Cho nên mới nói là tạ ơn trời phật.” Lão thái thái lại cảm tạ Bồ Tát! Xong rồi hình như lại có chút không yên lòng, hỏi: “Bọn họ lại cứ thế trả cho chúng ta sao? Không nói gì khác à?”

“Có….” Lão đầu gật đầu một cái: “Ngay cả Phong lão gia tử cũng không rõ, người đó hỏi ta bà mua bộ kim sức này ở đâu?”

“Chẳng phải đã nói là mua ở cửa hàng vàng tại Thành Kiều sao, còn hỏi gì nữa?” Lão thái thái buồn bực.

“Thành Kiều có đến hai mươi mấy cửa hàng vàng, người ta muốn hỏi rõ là cửa hàng nào.” Lão đầu bất đắc dĩ, phất tay chặn lại: “Tóm lại chuyện này đã giải quyết xong, đàn bà đừng hỏi nhiều nữa.”

Nói xong hai người liền thu thập đồ đạc chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bạch Ngọc Đường cau mày, đang định tìm hiểu rõ xem đó là cửa tiệm kim hoàn nào thì lại thấy Triển Chiêu kéo tay áo mình một cái, hất mặt về một phía, ý là —— Rút lui thôi!

Bạch Ngọc Đường liền đi theo Triển Chiêu.

Ra khỏi Lý phủ, đến trà quán rồi mà Triển Chiêu cũng không ngồi xuống, chỉ thấy hắn cầm ống trúc, thả Kim Xác Tử ra.

Chẳng bao lâu, bên ngoài nổi lên một trận cuồng phong, cát bụi tít mù.

Mọi người nhìn ra bên ngoài, liền thấy được một lão đầu râu bạc mặc một thân hôi sắc choàng bào, ào vào theo gió: “Chiêu Chiêu!”

Triển Chiêu cũng rất vui vẻ chào hỏi: “Lão gia tử!”

Lão đầu kia vừa đến cạnh bàn, vừa gọi Triển Chiêu lại vừa vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường: “Ai nha, Tiểu Bạch Tử cũng ở đây a, hắc hắc hắc.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn, lại ngắm một chút, lão đầu này khoảng độ sáu bảy mươi tuổi, râu trắng toát dài đến ngực, vẻ mặt tươi cười, nhìn rất vui vẻ.

Lần trước đúng là Bạch Ngọc Đường có đến Ma Cung một chuyến, có điều chuyến đi đó cũng vô cùng vội vã, đa số các Ma đầu hắn đều chưa phân rõ ai với ai, người này a….

Triển Chiêu giới thiệu: “Đây là Phong Truyền Phong Hãn.”

Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đều nhướng mi.

Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc: “Lão gia tử chính là Phong Truyền Phong Hãn không chuyện gì không biết, không đâu là không thể đến trong truyền thuyết kia sao?”

Lão đầu nhếch môi một cái, đắc ý cười: “Đúng nha Lâm Đường chủ.”

Triệu Phổ không hiểu: “Phong Truyền Phong Hãn sao? Là ai a?”

Bạch Ngọc Đường nói: “Phong Truyền Phong Hãn là Bao Tá Thính giang hồ, chuyện gì trên giang hồ người cũng đều biết cả, nếu ai đó muốn mua tin tức hoặc làm giao dịch thì chỉ cần chia nhau đi tìm người là được, người sẽ giúp điều tra đến tận căn tơ kẽ tóc.”

Phong Truyền Phong Hãn cười hì hì vỗ Bạch Ngọc Đường: “Ai nha, quả nhiên là có kiến thức a.”

Mọi người dở khóc dở cười, lúc trước toàn bộ Ma Cung đều căm hận Bạch Ngọc Đường cướp mất Tiểu Cung Chủ của bọn họ, lúc này xem chừng chúng lão Ma Cung dù nhìn thế nào cũng thấy Bạch Ngọc Đường thuận mắt đi.

Bạch Ngọc Đường hình như cũng hiểu được: “À …. Vừa rồi Lý viên ngoại nói tìm Phong lão gia tử giúp một tay là chỉ người a?”

Phong Truyền Phong Hãn sửng sốt: “Các ngươi nói Lý Bích sao?”

Triển Chiêu kéo Phong Lão đầu ngồi xuống bên cạnh mình, nói qua mọi chuyện cho hắn.

“À!” Phong Truyền gật đầu: “Lý viên ngoại kia tên gọi Lý Bích, là tửu thương, có quen biết với Cửu Đầu thẩm thẩm của ngươi, lúc trước hắn nói là trong nhà có mất môt bộ trang sức bằng vàng, là hồi môn của nữ nhi hắn, muốn tìm về.”

“Nếu đã tìm được về rồi!” Triển Chiêu kích động: “Vậy người biết trộm là ai phải không?”

“Cái này.” Phong Truyền bất lực: “Dù sao ngươi cũng biết Phong gia gia của ngươi chuyên là ở trong tối thu tiền làm việc cho người ta nhưng không bao giờ hỏi lai lịch mà …. Ta chỉ biết đám trộm đó không chỉ có một người mà là một nhóm. Món trang sức nhà Lý viên ngoại bị trộm nhầm, hình như chỉ là mô phỏng chứ không phải hàng thật cho nên bọn họ mới muốn biết là do tiệm kim hoàn nào làm ra.”

“Thành Kiều ở đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Thành Kiều ở phía Tây thôn Thiên Tinh, một khu phố thuộc Lâm quận, ở đó đều là người làm thủ công mỹ nghệ.” Triển Chiêu giới thiệu cho mọi người: “Các tiệm vàng, tiễn trang, cửa hàng ngọc khí hoặc điêu khắc rất nhiều, có đến mấy trăm cái.”

“Còn có nơi như vậy sao? Vậy phải đi xem một chút mới được.” Bàng Dục gật đầu, tinh thần vô cùng tỉnh táo, Bao Duyên cũng gật đầu.

“Trong Thành Kiều có rất nhiều người làm thủ công mỹ nghệ ít khi lộ diện, khu phố đó chỉ mở vào ban ngày, tối sẽ đóng cửa, không có ai mở hàng ban đêm hết. Hơn nữa, các cửa tiệm ở đó cũng không có biển hiệu, lại thường xuyên thay đổi, cách tốt nhất đều là tìm người quen thuộc đưa đến tận nhà, cũng không cần đi lấy hàng.” Triển Chiêu nói: “Nếu như muốn dò hỏi cũng phải chờ đến sáng mai, người lạ tìm kiếm căn bản là khó hơn lên trời nữa.”

“Hỗn loạn như vậy, lại là vàng bạc cùng ngọc khí, không sợ người ta lừa gạt sao?” Bao Duyên hỏi.

Phong Truyền Phong Hãn cũng lắc đầu: “Không ai dám!”

Mọi người tò mò.

Triển Chiêu híp mắt một cái: “Thành Kiều là địa bàn của Minh Đà Tử, người buôn bán ở đó hắn đều biết rõ, tên nào dám lừa đảo thì chỉ có nước chết.”

Mọi người giật mình.

Tiểu Tứ Tử tò mò: “Minh Đà Tử?”

“Tên này ta từng nghe qua.” Triệu Phổ hỏi: “Hắn cũng là người Ma Cung sao?”

“Đúng vậy!” Phong Truyền gật đầu.

Người giang hồ ai cũng biết, Minh Đà Tử chỉ là ngoại hiệu, tên thật của hắn là gì không ai biết, chỉ biết hắn họ Minh, lưng lại bì gù cho nên mới gọi là Minh Đà Tử. Người này còn có ngoại hiệu là Diêm Vương Quy, chính là một đại ác nhân danh chấn thiên hạ năm đó, một trong Thập đại cao thủ của Ma Cung. Mặt khác, bởi vì người này rất giỏi về truy tung cho nên một khi đã bị hắn để mắt tới thì chẳng khác nào chọc phải một oán linh, cho dù là ở chân trời góc biển hắn cũng có thể tìm ra, cho nên hắn là người đứng đầu trong danh sách những người “không thể chọc” trên giang hồ.

Bạch Ngọc Đường rất tò mò mà hỏi Triển Chiêu: “Công phu hắn lợi hại lắm à?”

“Tương đương cỡ Ngô thúc.” Triển Chiêu nói.

Mọi người kinh hãi —— Rốt cuộc thì Ma Cung có bao nhiêu cao thủ tuyệt thế như vậy đây?

“Lý viên ngoại đó chỉ biết thê tử nhà hắn nhờ một chưởng quỹ họ Trần làm bộ kim sức này.” Phong Lão đầu nói.

“Nói cách khác ….” Triển Chiêu vỗ tay một cái: “Minh đại bá biết là cửa hàng nào đi?”

“Chắc là vậy a.” Phong Lão đầu gật đầu: “Mai đúng dịp lại là ngày tính sổ sách, có thể hắn sẽ cùng Bệnh Thư Sinh đến Thành Kiều.”

Mọi người vừa nghe xong liền cảm thấy vậy tốt rồi! Nếu như tìm được chưởng quỹ họ Trần kia trước đám trộm đó có lẽ sẽ điều tra được những đầu mối khác. Hơn nữa, nếu như bọn họ ở gần cửa hàng đó ôm cây đợi thỏ còn có thể bắt luôn đám tặc kia lại nữa cũng nên.

Tất cả đều cảm thấy đây đúng là cơ hội trời ban, cho nên cùng nhau về An trạch nghỉ ngơi trước đã.

Vừa đi, Phong Lão đầu vừa hỏi Triển Chiêu: “Các ngươi ăn tối chưa a?”

“Ăn rồi ạ.” Triển Chiêu còn cười híp mắt mà nhấn mạnh: “Ăn Thiên Tinh Thất bảo.”

Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu: “Đúng vậy! Thiên Tinh Thất bảo tuy nhìn đáng sợ chút nhưng ăn rất ngon.”

“Ha ha ha.” Lão đầu cười vui vẻ, gật đầu: “Đã ăn rồi sao, vậy thì tốt, ta về bảo mấy người Cửu Nương không cần chuẩn bị nữa, đỡ mất công.”

Triển Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, bọn con ăn rồi, ăn đủ cả một bàn bảy món nữa.”

Lão đầu hài lòng mà gật đầu một cái, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, lại còn dắt cả Tiểu Lương Tử vừa đi vừa cười đùa.

Bạch Ngọc Đường âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như thật sự đến Ma Cung bị ép ăn một bàn Thiên Tinh Thất bảo kiểu như vậy thì hỏng bét, lão đầu bán trà ban nãy nói chẳng sai chút nào, Mèo này, đúng là rất thương yêu người ta a….

Sau khi trở lại An trạch rồi, lúc Bạch Ngọc Đường tắm xong đi ra lại không thấy Triển Chiêu đâu.

Hắn vừa mới ngồi xuống lau tóc một cái, thấy cửa phòng mở ra, Triển Chiêu ôm eo chạy vào, đóng cửa lại.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Triển Chiêu mặc một chiếc áo choàng tắm thật lớn, bên trong áo choàng hình như có giấu gì đó.

Triển Chiêu chạy đến trước mặt hắn, nhét vào trong tay hắn một hộp canh.

Vừa mới mở nắp ra xem, chỉ thấy đó là một hộp cháo nhỏ, vị cháo thanh đạm, bên trong còn có thịt gà xé sợi cùng rau thơm.

Triển Chiêu cười híp mắt mà bò lên giường, nằm trên giường đệm mà vuốt đầu Tiểu Ngũ.

Bạch Ngọc Đường bưng hộp cháo, vừa đúng lúc hắn cũng cảm thấy đói bụng, cho nên vừa ăn vừa cảm khái —— Bên trong cháo ngoài thịt gà còn có sò điệp cùng trứng gà a, mùi vị rất vừa miệng, có điều hình như ai đó đã cho vào cháo mặn đến nửa cân đường mật a? Ngọt chết nha!

Bình luận

Truyện đang đọc