LONG ĐỒ ÁN

“Ngân Yêu Vương, thật ra mà nói thì vận khí cũng không phải là đặc biệt tốt ……..”

Ân Hầu vừa mới mở miệng nói câu đầu tiên, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ lúc trước hai lão đầu đều gạt người?

“Đây chỉ là những gì cần nói cho những người không biết nội tình, cũng là cố gắng dựng chuyện để gạt thế nhân, giảm bớt phiền toái cho Ngân Yêu Vương.” Ân Hầu nói.

“Bịa ra để làm gì a?” Triển Chiêu cau mày.

“Việc hắn có thể thực sự làm được chính là việc đoán trước tương lai.” Ân Hầu nói.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe Ân Hầu nói xong, trầm mặc hồi lâu.

Triển Chiêu rốt cuộc mở miệng: “Nói cả nửa ngày, thì ra là một thầy tướng số…….”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.

Ân Hầu không nói gì mà cứ thế nhìn hai người: “Thầy tướng số thì có rất nhiều, nhưng ai lại có được năng lực của hắn chứ, ngay cả chuyện Hoàng Triều sụp đổ, không nói đến năm, ngay cả canh giờ nào bị tiêu diệt cũng có thể nói rất rõ ràng sao?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe đến đây, cũng sửng sốt.

“Ngay cả canh giờ cũng đoán được?” Triển Chiêu kinh ngạc.

“Không phải đoán.” Ân Hầu cười cười: “Hắn là biết được.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều cau mày lại —– Tà hồ như thế?

“Ta cùng Thiên Tôn khi nào được sinh ra, ngươi cùng Ngọc Đường khi nào được sinh ra, ngay cả việc sau này hai ngươi sẽ ………..”

Nói đến đây, Ân Hầu đột nhiên dừng lại, tằng hắng một cái: “Mặt khác hắn cũng nói ……….. Một trăm năm sau, sẽ xuất hiện một Tiểu Ngân Yêu vương, hắn chính là người cuối cùng có huyết thống hoàng tộc của Hồ Yêu tộc.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vốn rất muốn hỏi Ân Hầu nửa còn lại của cái câu “Sau này hai ngươi sẽ…” kia là thế nào? Nhưng mà Ân Hầu lại nói thêm câu cuối cùng kia, thành công dời đi lực chú ý của hai người.

“Người cuối cùng đó chẳng lẽ lại là Tiểu Tứ Tử?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Ân Hầu nhún vai một cái: “Năm đó hắn nói cái gì cũng đúng, bất quá riêng điều này dường như là không được phép nói ra. Hắn chỉ nói thời điểm mà chúng ta gặp được tiểu hoàng tộc đó, bây giờ nghĩ lại, là chính là lần đầu tiên chúng ta gặp được Tiểu Tứ Tử. Chỉ là ta cùng Thiên Tôn lúc ấy đều quên mất chuyện này, cho đến ngày đó, các ngươi đi Tuyết thành, lão quỷ Thiên Tôn đột nhiên vội vã đến tìm ta, nói Tiểu Tứ Tử có thể chính là cái con Tiểu hồ ly kia.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng đã lĩnh hội được, thì ra ngày đó Thiên Tôn không từ mà biệt là để đến tìm Ân Hầu nói chuyện này đi.

“Ngân Yêu Vương năm đó muốn chúng ta giấu đi bí mật này, không được cho bất luận kẻ nào biết.”

“Nhưng mà, nếu như nói là có năng lực tiên tri ………” Triển Chiêu vẫn không hiểu được: “Tiểu Tứ Tử lại trông rất ngơ ngác, không thấy có dấu hiệu gì a.”

“Thật ra thì năng lực này của nó sẽ vô thức mà xuất hiện, dĩ nhiên điều quan trọng nhất là phải đảm bảo cho ngoại giới không biết nó có năng lực này, như vậy nó mới có thể bình yên sống thọ, phúc lộc lâu dài. Nếu như để cho người ta biết, như vậy cả đời tất yếu là phong ba không ngừng, hơn nữa, có khi còn rước lấy hoạ sát thân.”

Ân Hầu nói xong, nhìn ra cánh cửa đang đóng chặt, nói: “Cho nên bất luận thế nào, nhớ phải bảo thủ bí mật này.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ra cửa.

Lúc này, đại môn nhẹ nhàng bị đẩy ra, Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ mà lôi kéo Công Tôn sắc mặt tái nhợt tiến vào, sau đó xoay người đóng cửa lại.

“Đã có người bắt đầu có chủ ý với Tiểu Tứ Tử, chứng minh là có người đã biết được bí mật này, có phải hay không?” Công Tôn sau khi bình tĩnh một chút, càng ngẫm lại càng cảm thấy đáng sợ, tâm nguyện lớn nhất của cả đời hắn lúc này, chính là mong muốn Tiểu Tứ Tử có thể tránh xa giang hồ tranh quyền đoạt lợi cùng quan trường hiểm ác, để bé cứ thế ngu ngu ngơ ngơ mà bình an lớn lên cũng tốt, lại không nghĩ đến thân thế của Tiểu Tứ Tử lại kinh thế hãi tục như vậy.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cau mày, điều mà bọn họ lo lắng cũng chính là điểm này.

Ân Hầu nhẹ nhàng “sách” một tiếng, hỏi Triển Chiêu: “Ngươi nhặt được lệnh bài cửu vĩ hồ phải không?”

Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường nói: “Một mặt là cửu vĩ hồ, một mặt lại là sơn trà hoa, nhưng mà lệnh bài lại bị sư phụ lấy đi mất rồi.”

“Nếu là như vậy, cũng không cần phải quá lo lắng.’ Ân Hầu lầu bầm lầu bàu thêm một câu: “Chắc cũng là hậu duệ đi.”

“Hậu duệ cái gì?” Bạch Ngọc Đường đến cuối cùng vẫn không nghĩ ra: “Tại sao sư phụ con lại nghi kị đối với chuyện này như vậy?”

“Sư phụ ngươi không phải là nghi kỵ.” Ân Hầu xua tay một cái: “Hắn không muốn nói, có lẽ là sợ phiền toái, hoặc là lo lắng lại càng mang nhiều phiền toái cho Tiểu Tứ Tử. Ta cùng hắn vốn tính sẽ tự mình xử lý, khối lệnh bài đó là do có người cố ý để lại để nhắc nhở ta cùng Thiên Tôn mà thôi.”

“Nhắc nhở cái gì a?” Triển Chiêu cau mày: “Hai người lại có dang vẻ vô cùng lo lắng nữa.”

“Là Hồng Hồ.” Ân Hầu nói: “Yêu Hồ tộc trừ có Bạch Hồ, còn có cả Hồng Hồ, Hồng Hồ chính là người có nhiệm vụ đặc biệt, chuyên bảo vệ Bạch Hồ.”

“Vậy đó là người phe mình a?” Triệu Phổ hỏi.

“Ân……” Ân Hầu tựa hồ có chút khó nói.

“Có vấn đề gì sao?”

“ Sự tồn tại của Hồng Hồ có chút vi diệu.” Ân Hầu cười khổ: “Một khi có Bạch Hồ tồn tại, nhất định sẽ có Hồng Hồ tồn tại, Hồng Hồ chính là tuỳ tùng giúp Ngân Yêu Vương nuôi hồ ly, bởi vì mỗi một đời đều không thể có hai người, cho nên ta có chút lo lắng không biết Hồng Hồ thế hệ này thực chất thế nào ……….”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, tâm nói Tiểu Tứ Tử thật quá khí phái a, lại còn có người giúp nó nuôi hồ ly nữa.

“Ngân Yêu Vương năm đó có nói qua, người che chở cho Bạch Hồ thế hệ này lại không phải là Hồng Hồ, là Lang …….. Ta cũng không biết là có ý gì nữa.”

“Lang sao?” Triển Chiêu cau mày, càng nói lại càng tà hoặc, chẳng lẽ là nói đến Triệu Phổ sao? Không đúng a, Triệu Phổ ngoại hiệu là Tu La, không có ai đem hắn liên tưởng đến Lang hết, hoặc là ……. Ách Lang Trâu Lương? Cảm giác không phải.

“Còn có cái gì nữa không a?” Bạch Ngọc Đường hỏi Ân Hầu: “Chẳng hạn như đầu mối liên quan đến hung thủ lần này.”

“Cái này ta thật không biết.” Ân Hầu nói xong, không quên nhắc nhở một câu: “Đừng nói cho sư phụ ngươi………”

“Ân lão quỷ, ngươi là cái đồ không có nghĩa khí!”

Ân Hầu còn chưa có nói hết lời , từ ngoài phòng đã truyền đến một tiếng rống.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cả kinh, Ân Hầu gãi đầu, thanh âm chính là của Thiên Tôn, bị phát hiện mất rồi!

Trong nháy mắt, cửa phòng liền bị một cước đá bay, Thiên Tôn đang kẹp Tiểu Tứ Tử vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ bay vào. Đám ảnh vệ bị Triệu Phổ an bài phụ trách việc “ngăn lại” ngoại nhân bên ngoài đang lúng túng đứng lố nhố, nháy mắt mấy cái với Triệu Phổ.

Triệu Phổ cảm thấy thật khó hiểu nha, dáng vẻ của Tử Ảnh thật kỳ lạ.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ đi ra cửa, phất tay áo đánh ra hai trưởng ……… huyệt đạo của mấy ảnh vệ liền được giải khai.

Tử Ảnh vuốt ngực đầy bất mãn, nói: “Chúng ta cũng không có ngăn hắn, việc gì phải điểm huyệt đạo của chúng ta chứ.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử phồng mặt, bé vốn là muốn kéo Thiên Tôn đi a, bất quá hình như làm quá lộ liễu, vì vậy liền bị Thiên Tôn phát hiện.

Tiêu Lương vội vàng theo vào, lại chợt nghe thấy từ xa truyền đến cái giọng oang oang của Lâm Dạ Hỏa: “Tiểu Lương tử! Tiểu Lang tử kia! Ngươi cái đồ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng kia ở đâu rồi? Nương ngươi gửi thư đến đây!”

Tiêu Lương gãi đầu, nói với Tiểu Tứ Tử một câu: “Lát nữa ta liền trở lại!” sau đó liền rất nhanh biến mất.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, nhìn Tiểu Tứ Tử đang ngồi cười híp mắt mà vẫy tay với Tiêu Lương đang chạy đến đối diện bên cạnh …………..

“Tiểu Lang tử sao…….” Triển Chiêu sờ sờ cằm ——— Cái này hình như có chút ý tứ nha.

Thiên Tôn sau khi đem Tiểu Tứ Tử bỏ lên mặt bàn, liền hung hăng mà trừng Ân Hầu.

Ân Hầu sờ cằm nhìn trời, làm bộ như cái gì ta cũng không biết.

Công Tôn lặng lẽ ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nhanh chóng cùng Triệu Phổ chạy ngay ra cửa tị nạn, tránh bị trúng phải mấy chiêu giận cá chém thớt.

“Ngươi muốn biết sao lại không trực tiếp hỏi ta?” Thiên Tôn trừng xong Ân Hầu rồi, quay đầu lại tìm Bạch Ngọc Đường tính sổ: “Ta thân hơn hay là hắn thân hơn? Ai là người đã nuôi lớn ngươi? Thằng nhãi ranh khuỷu tay đều trỏ hết ra ngoài!”

Bạch Ngọc Đường há miệng, lần này thật quá phù hợp với câu nói kia ———— Tai hoạ bất ngờ!

Thiên Tôn thấy Bạch Ngọc Đường cùng không có nói lại, lại nhất định không buông tha: “Ai thân hơn?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Người ……….”

“Ta là ai?”

“Sư phụ……….”

“Ghép lại với nhau nói!”

“Nói gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đứng một bên đều nháy mắt với hắn, cũng dùng khẩu hình nói cho hắn ——– Sư phụ thân nhất a! Ngốc!

Bạch Ngọc Đường há miệng, không thể nào nói được thành lời, cảm thấy da gà đã nổi toàn thân rồi.

Thiên Tôn cái này tức giận a, Triển Chiêu mắt thấy Bạch Ngọc Đường lại sắp bị mắng, liền tiến đến giúp một tay: “Thiên Tôn, Ngọc Đường là vì sợ người tức giận a.”

“Sợ ta tức giận?” Thiên Tôn híp mắt nhìn Triển Chiêu: “Sợ ta tức giận mà nó lại còn không nghe lời đây!”

“Một lát nữa con sẽ giúp người dạy dỗ hắn.” Triển Chiêu kéo Thiên Tôn đến một bên ngồi xuống: “Người đừng chấp cái người ngốc như hắn làm gì cho mệt!”

Cơn tức của Thiên Tôn có vẻ dịu hơn một chút, ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, bắt đầu kể khổ: “Ngươi không biết đâu, từ nhỏ nó đã không chịu nghe lời rồi!”

“Đúng nha……….” Triển Chiêu lắc đầu, lại châm trà cho Thiên Tôn.

“Nó cũng không có thèm nịnh nọt ta!” Thiên Tôn lại oán giận: “Khi còn nhỏ cũng không có làm nũng, trêu chọc nó một cái, nó liền trợn mắt trừng ta một cái, cũng không có khóc nhè nữa! Nếu ta chọc hắn nhiều một chút, nó liền nói ta ngây thơ! Ta một trăm tuổi a, nó mới có ba tuổi mà dám nói ta ngây thơ!”

Triển Chiêu khoé miệng rút rút, tất cả mọi người đều không nói gì mà nhìn Bạch Ngọc Đường đang ôm đao tựa vào khung cửa kia, tâm đồng loạt lên tiếng ———- Hình như ngươi có chút quá đáng đó.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ ——- hắn có nói qua những lời như thế sao?

Triển Chiêu cứ thuận theo Thiên Tôn mà dụ dỗ hắn, nói trắng ra là Bạch Ngọc Đường quá đáng, không có làm tròn bổn phận của một đồ đệ!

Thiên Tôn giống như là tìm được tri kỷ để tha hồ tố khổ, liền lôi kéo Triển Chiêu nói hết tất cả những sự tích “bất hiếu”của Bạch Ngọc Đường khi còn nhỏ.

“Tiểu hài nhi nhà người ta trước khi đi ngủ đều muốn nghe kể chuyện xưa, ta hảo tâm hảo ý kể chuyện xưa cho nó nghe, nó lại chỉ nghe có hai câu đã lăn ra ngủ!” Thiên Tôn giận dữ: “Tiểu bằng hữu nhà khác nếu như bị bệnh, cũng sẽ mè nheo giống như một con mèo nhỏ mà tìm người lớn làm nũng, nó lại cứ thế mà chui vào chăn, ta hỏi nó làm sao vậy, nó nói ‘Đại khái là ốm rồi’!”

Triển Chiêu lại tiếp tục rót trà cho Thiên Tôn.

“Đại khái ốm rồi! Đây mà là lời của tiểu bằng hữu bốn tuổi rưỡi sẽ nói sao?!” Thiên Tôn quay đầu lại mắt lé đầy ai oán mà liếc Bạch Ngọc Đường: “Ngươi trả cho ta cái tiểu hài nhi ngu ngơ ngây thơ khả ái đây! Ngươi làm lãng phí của vi sư hai mươi năm tuổi xuân không được hưởng thụ tuổi thơ!”

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử tay run a run a, nhẫn cười đến cực khổ, ngay cả lo lắng vừa rồi cũng quên mất tiêu.

Triệu Phổ thán phục —— Qủa nhiên là thế giới rộng lớn chuyện gì cũng có a, khi còn nhỏ Bạch Ngọc Đường nói Thiên Tôn ngây thơ thật không sai chút nào.

Ân Hầu hiển nhiên đã sớm quen, lắc đầu nhìn Bạch Ngọc Đường với vẻ mặt vô cùng đồng tình.

Mà nhìn lại Bạch Ngọc Đường, chỉ có thể hai tay đỡ trán mà hết ý kiến.

Triển Chiêu đang bưng bình trà cũng quên luôn việc rót trà cho Thiên Tôn, hắn lớn lên tại Ma cung, lão nhân gia đã thấy quá nhiều, nhưng mà người như Thiên Tôn thì đây chính là lần đầu tiên hắn thấy, quả nhiên, người bản lĩnh càng lớn thì tính tình càng cổ quái sao.

“Nó làm gì mà phải bảo ngươi đi hỏi Ân Hầu mà không tự mình đến hỏi ta, ngươi có thể làm nũng với Ân Hầu thì sao hắn không thể đến năn nỉ ta a? Tiểu tử thối…….”

Triển Chiêu vừa an ủi Thiên Tôn, lại vừa nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, ý tứ —— Mau nói xin lỗi a!

Cái này đối với Bạch Ngọc Đường cũng thật khó khăn, phải nói làm sao?

Đang suy nghĩ, Ân Hầu đột nhiên đi tới, lôi Bạch Ngọc Đường một cái, ý kia ——- Đi theo ta.

Bạch Ngọc Đường không hiểu, bất quá vẫn cứ bị Ân Hầu kéo đi.

Triệu Phổ và Công Tôn liếc nhìn nhau một cái, vốn cảm thấy làm chuyện như vậy thật không quang minh chính đại chút nào, bất quá lại không nén nổi tò mò, cũng đi theo ra ngoài.

Triển Chiêu cảm thấy Ân Hầu nhất định là có biện pháp gì đó, vì vậy mình cứ dụ dỗ Thiên Tôn trước đã.

Bất quá nghe xong Thiên Tôn oán giận, Triển Chiêu ngược lại cảm thấy tò mò, hỏi Thiên Tôn: “Thiên Tôn a, Ngọc Đường khi còn bé có từng khóc đến thò lò nước mũi chưa?”

“Khóc cái rắm a! Đoán chừng sau khi ra khỏi bụng mẹ thì nó cũng chưa từng khóc qua nữa!” Thiên Tôn nói đến đây, liền suy nghĩ một lát, nói: “Ngược lại có một lần ….. hình như là có khóc nhè a, đáng tiếc ta không có nhìn thấy.”

“Tại sao?” Triển Chiêu tò mò.

“Nga, khi đó nó khoảng độ năm tuổi, lúc ấy có mấy cao thủ cừu gia đến Thiên Sơn tìm ta, sau khi ta đuổi bọn họ đi, liền giả bộ bị thương nặng mà chết …… ta nhớ là có nghe thấy tiếng nó khóc nhè a.” Thiên Tôn sờ cằm, sau đó lại bất mãn: “Bất quá chờ đến khi ta mở mắt ra, nó liền đấm cho ta một đấm, một chút cũng không đáng yêu!”

Triển Chiêu đột nhiên cười, nâng cằm xích tới gần Thiên Tôn, hỏi: “Thiên Tôn a.”

“Sao?” Thiên Tôn cầm cái ly.

“Người một mực không nói cho chúng con biết, thật ra thì không phải vì sợ phiền toái hay lo lắng thị phi, mà là muốn để cho Ngọc Đường đi cầu xin người, đúng không a?” Triển Chiêu cười hỏi.

Thiên Tôn phụng phịu, không nói tiếng nào.

Triển Chiêu cũng rất bất đắc dĩ, sớm biết vậy cứ đi cầu xin Thiên Tôn là tốt rồi, cũng không cần mình phải ra chủ ý này, có lẽ Thiên Tôn đã sớm nói hết cho Bạch Ngọc Đường nghe rồi. Hắn thiên sống chết cũng không cho Ân Hầu nói, chỉ sợ chính là đánh mất cơ hội này đi. Cơ hội để cho Bạch Ngọc Đường phải đi cầu Thiên Tôn không nhiều lắm, lần này thật vất vả mới có được, Thiên Tôn hẳn là muốn dùng để trêu chọc Bạch Ngọc Đường một chút đi. Đáng tiếc, Bạch Ngọc Đường tính tịnh lại tương đối lãnh đảm cũng vô cùng nội liễm, để cho hắn cũng Thiên Tôn phối hợp đùa giỡn, chỉ e cả đời này hắn cũng làm không được, cũng khó trách Triển Chiêu lại cảm thấy hụt hẫng như vậy, dù sao cũng lớn tuổi thế rồi, Bạch Ngọc Đường cũng coi như là người thân duy nhất của hắn.

“Thiên Tôn a, thật ra thì Bạch Ngọc Đường lúc nào cũng quan tâm người a.” Triển Chiêu cười híp mắt nói.

Thiên Tôn mí mắt giật giật, bày tỏ ——– Không tin!

“Người không tin a?” Triển Chiêu lôi Thiên Tôn, nói: “Chúng ta đi xem một chút!”

“Xem cái gì?” Thiên Tôn không hiểu.

“Xem rồi người sẽ hiểu.’ Triển Chiêu kéo Thiên Tôn ra ngoài cửa.

Trên bãi cát tại bờ biển của Hãm Không Đảo, Công Tôn dắt Tiểu Tứ Tử vừa đi vừa chơi, Tiểu Tứ Tử tháo giày, đá đá hạt cát dưới chân, Triệu Phổ đi trước mặt hai người, vừa quét cát trên mặt đất, vừa đem những thứ có thể làm tổn thương bàn chân Tiểu Tứ Tử đá hết đi.

Phía sau ba người, Ân Hầu cùng Bạch Ngọc Đường cũng song song đi.

Ân Hầu vẫn cứ nhàn hạ, Bạch Ngọc Đường thì lại có chút buồn buồn, không vui.

Ân Hầu nhìn hắn một cái, cười nói: “Ngươi có biết vì sao lão quỷ kia lại đi tìm ngươi khi còn nhỏ không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, lắc đầu một cái.

“Là do Ngân Yêu Vương tại thời điểm hắn chỉ khoảng ba bốn tuổi nói với hắn một chuyện.” Ân Hầu thấp giọng nói.

“Ba, bốn tuổi sao?” Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu: “Lúc con ba, bốn tuổi, hay là sư phụ……”

“Lúc hắn ba, bốn tuổi.” Ân Hầu cười cười: “Mệnh của sư phụ người là cô đơn trăm năm ………”

Bạch Ngọc Đường rung động một cái: “Hắn không phải còn có người làm bạn sao?”

“Ta với hắn chính là tử địch.” Ân Hầu cười cười: “Ngươi tốt nhất nên hiếu thuận hơn với hắn, hắn một trăm năm, cũng chỉ muốn nhớ chuyện của ngươi đây.”

Bạch Ngọc Đường lầm bầm một câu: “Con có a.”

“Lúc ấy Ngân Yêu Vương đã nói với sư phụ ngươi: ‘Tiểu Du a, con sẽ phải cô đơn trăm năm, một trăm năm sau, con mới có thể hết cô đơn, chờ đến khi con được một trăm tuổi, con sẽ tìm được một đồ đệ vô cùng đáng yêu, hắn sẽ phụng bồi con, để cho con sống thật vui vẻ thoải mái, cũng là người sẽ an táng cho con’.”

“Tiểu Du?” Bạch Ngọc Đường nguyên bản lúc nghe được những lời này, ngực còn đang cảm thất co thắt lại, khó chịu, bất quá lực chú ý lại không tự giác mà bị tiếng “Tiểu Du” kia hấp dẫn, “Sư phụ con tên thật gọi là Tiểu Du sao?”

“Trong tên hắn có một chữ Du.” Ân Hầu cười cười, “Cả tên hắn ta sẽ không nói, hắn còn đang dây dưa chờ tên tiểu tử chết tiệt là ngươi đến hỏi thăm về chuyện uy phong của hắn năm đó đây, nếu như ta mà nói hết cho ngươi, hắn nhất định muốn liều mạng với ta.

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, đột nhiên hiểu được: “Nga…….”

“Hiểu rồi sao?” Ân Hầu nhìn hắn.

“Hắn không nói là muốn con đi cầu xin hắn a?” Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng đã hiểu được.

“Biện pháp của ngươi có chỗ không đúng a, nếu rảnh rỗi nhớ bảo Chiêu dạy cho ngươi một chút.” Ân Hầu ôm tay nói: “Ngươi cần phải giống như Chiêu, da mặt dày một chút, cứ dùng biện pháp đối với Tiểu Tứ Tử mà đối xử với sư phụ ngươi là được.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử đang beo ở cánh tay Triệu Phổ mà lắc lắc lư lư một chút, không nhịn được cười cười.

“Đúng rồi, ngươi nên thường cười với sư phụ ngươi một cái là được.” Ân Hầu gật đầu.

“Con có chuyện vẫn luôn muốn hỏi.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Ân Hầu.

“Liên quan đến sư phụ ngươi sao?”

“Tóc sư phụ con tại sao lại bạc?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Chuyện này cũng có thể hỏi hắn sao?”

Ân Hầu khẽ lắc đầu một cái: “Những chuyện khác thì có thể, chỉ duy nhất chuyện này, tốt nhất là đừng có nhắc đến thì hơn.”

“Tại sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ân Hầu nhìn mặt biển xa xa mà ngẩn người: “Hắn quên mất.”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Quên sao?”

Ân Hầu gật đầu một cái, trầm mặc hồi lâu, nói: “Nếu như hắn không quên, sẽ không thể sống tới ngày hôm nay.”

“Này có ý gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

Ân Hầu cười cười: “Cô độc suốt một trăm năm, tự nhiên là phải có một số chuyện cần quên.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Chuyện về Hồ Yêu con sẽ đi hỏi hắn cặn kẽ một chút.”

“Ân, hắn biết cụ thể nhiều hơn ta, hắn có giao tình với Hồ Yêu nhiều hơn.”

“Người mới là hậu duệ Hồ Yêu tộc đi, tại sao sư phụ con lại có giao tình với Hồ Yêu tộc nhiều hơn người a?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

“Nga, khi còn bé hắn là tiểu tử cố chấp, Ngân Yêu Vương tương đối thích trêu chọc hắn.” Ân Hầu bật cười: “Biện pháp trêu chọc hắn không khác lắm so với ngươi.”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười ——– Thì ra là vậy.

“Thật ra thì, con không có lãnh đạm với hắn đâu.”

Một lúc lâu sau, Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng.

Ân Hầu nhìn hắn.

“Con cũng đang trêu chọc hắn đây.” Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ: “Bình thường, hắn đều vân đạm phong kinh, chọc cho hắn tức đến giậm chân, đặc biệt có ý tứ.”

Ân Hầu gật đầu: “Đúng là rất có ý tứ, hơn một trăm tuổi mà chẳng khác gì đứa bé ba tuổi rưỡi.”

Nơi xa, trong một bụi cây, Triển Chiêu đang nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn bĩu môi: “Tiểu tử thối.”

“Ngọc Đường mỗi lần ở khách điếm, đều chọn một dạng phóng, phải là phòng có cửa sổ mở về hướng Bắc.” Triển Chiêu thấp giọng nói: “Buổi tối, lúc đi ngủ, hắn đều mở ra cửa sổ, để khi mở mắt ra là có thể thấy được phía Bắc ……… lúc ngủ ngoài trời, hắn cũng theo thói quen mà nhìn về hướng Bắc đó.”

Thiên Tôn sờ sờ cằm.

“Còn có a, con luôn cảm thấy hắn lúc nào cũng mặc một màu trắng, không phải chỉ là vì thích sạch sẽ đâu.” Triển Chiêu bổ sung thêm.

Thiên Tôn ngẩn người.

“Hắn cũng không phải là do người sinh ra, cũng không có quan hệ huyết thống gì, tại sao nhiều người khi thấy bóng lưng hắn lại cảm thấy như thấy ngài như vậy?” Triển Chiêu nhắc nhở Thiên Tôn.

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái.

“Con cứ cảm thấy ———- Ngọc Đường rất sùng bái người nga!” Triển Chiêu xuất ra một chiêu cuối cùng.

Nhìn lại Thiên Tôn lúc này, lão gia tử trông thật tiếu tiếu nhạc nhạc nha, gương mặt phong thần tuấn lãng vừa bí xị nay đã cười tươi như hoa.

Một lát sau, Thiên Tôn vỗ vỗ vai Triển Chiêu, đứng dậy nói: “Ai nha, muốn đi ngủ, trời đã tối rồi a.”

Triển Chiêu khoé miệng rút rút ——– Hình như là đã tối từ lâu rồi.

“A, A, A” Thiên Tôn chắp tay sau lưng, lắc lư tiếu lãng tiêu sái mà chuẩn bị trở về phòng, không quên ngoắc ngoắc tay với Triển Chiêu: “Nếu có gì muốn hỏi nhớ đến hỏi ta đó, nga a a a.”

Triển Chiêu nhìn Thiên Tôn tâm tình thật tốt lại đang dạt dào đắc ý trở về ngủ, thở dài —— Qủa nhiên, thiên hạ không có lão nhân gia nào mà mình không dụ được!

“Đúng rồi.”

Thiên Tôn đột nhiên trở lại, doạ cho Triển Chiêu giật cả mình.

“Quên nói cho ngươi biết.” Thiên Tôn nhỏ giọng nói: “Ngoại công ngươi, trong tên của hắn có một chữ “Hàng” đó.”

Triển Chiêu ngẩn người.

Thiên Tôn liền thiêu mi một cái, tỏ ý ——– Ăn miếng trả miếng, hắn dám làm lộ của ta một chữ, ta đây cũng làm lộ của hắn một chữ, nói xong, liền hài lòng mà đi.

Chờ đến khi Thiên Tôn trở về phòng, trên bãi biển, Ân Hầu đột nhiên lại hỏi Bạch Ngọc Đường một câu: “Tại sao ngươi lại nhất định chỉ mặc một màu trắng?”

Bạch Ngọc Đường rất sảng khoái trả lời: “Vì sạch sẽ a.”

Ân Hầu nhìn trời, quả nhiên……………..

Bình luận

Truyện đang đọc