LONG ĐỒ ÁN

Lục Tuyết Nhi đột nhiên viếng thăm nói chuyện của Bạch Linh Nhi, đây cũng là chuyện khiến người ta bất ngờ.

Triệu Phổ liền mời nàng ngồi xuống nói chuyện.

Bạch Ngọc Đường tương đối hiếu kỳ mà hỏi: “Nương, Bạch Linh Nhi có họ hàng với phụ thân con sao?”

Lục Tuyết Nhi nhẹ nhàng phất tay áo một cái: “Cũng không phải.”

Mọi người cùng “nga …” một tiếng, thế nhưng lại có chút nghĩ không thông, nếu như không quen không biết thì tại sao lại giống Bạch Ngọc Đường đến vậy, chẳng lẽ lại là trùng hợp.

“Không phải là họ hàng, có điều lại là cùng tộc.” Lục Tuyết Nhi nói.

Bạch Ngọc Đường ngẩn người: “Cùng tộc?”

“Ừ, hai người bọn họ đều thuộc tộc của Ngân Hồ Tộc.” Lục Tuyết Nhi gật đầu.

Bạch Ngọc Đường há to miệng.

Công Tôn tò mò: “Nói như vậy, Bạch Ngọc Đường, Ân Hầu, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều là người cùng tộc sao?”

Mọi người đều nhìn nhau.

Lục Tuyết Nhi lắc đầu: “Không hẳn, Ngọc Đường cùng phụ thân nó, cả Bạch Linh Nhi năm đó đều thuộc tộc chi của Yêu Hồ Tộc, mà Ân Hầu cùng Triển Chiêu lại thuộc về chủ tộc.”

Mọi người mở to mắt mà nhìn, đều nâng cằm tỏ ý khó hiểu quá.

“Vậy Ngân Hồ Tộc là do chủ tộc cùng tộc chi tạo thành sao?” Triệu Phổ hỏi.

Lục Tuyết Nhi cười cười lắc đầu một cái: “Ngân Hồ Tộc đúng là do chủ tộc cung tộc chi kết hợp mà sinh ra, nhưng cũng không có đơn giản như vậy.”

Mọi người cùng sửng sốt.

Triệu Phổ chợt chống cằm nói: “Nga …..” Sau đó liền thiêu mi một cái, nhìn Lục Tuyết Nhi: “Nói như vậy, năm đó Hiên Viên Kiệt thành thân cùng Bạch Linh Nhi cũng là vì muốn sinh ra một Yêu Hồ sao?”

Lục Tuyết Nhi cười, vỗ vỗ Triệu Phổ một cái: “Vương gia quả nhiên suy nghĩ sâu xa.”

Triệu Phổ cười lạnh một tiếng: “Ta đã nói sao mà loại người như Hiên Viên Kiệt lại có thể si tình như vậy chứ, xem ra tất cả đều là do cái năng lực biết trước tương lai này đi.”

Mọi người đều cau mày.

“Đơn giản mà nói, muốn có được một Tiểu Ngân Hồ quả thật là vô cùng khó khăn.” Lục Tuyết Nhi nói: “Cần người của tộc chi Yêu Hồ Tộc kết hợp với một người không thuộc Yêu Hồ Tộc, sinh ra một hài nhi hỗn huyết, sau đó hài nhi hỗn huyết kia lại phải kết hợp với một chủ tộc, mà chủ tộc này phải đáp ứng được điều kiện, phải là hài nhi của một tộc chủ được sinh ra từ sự kết hợp giữ tộc chủ và tộc chi sau lại kết hợp với một người không thuộc Yêu Hồ Tộc khác. Nói một cách đơn giản chính là, nếu như Chiêu và Ngọc Đường mà khác phái, như vậy khi hai người họ thì vừa vặn ghép thành một đôi, bọn họ kết hợp lại có thể sinh ra một hậu nhân chính là một Tiểu Ngân Hồ giống như Tiểu Tứ Tử vậy.” (* giải thích bên dưới a~~)

Mọi người há to miệng ——- Như vậy a ……

“Khụ khụ.” Lục Tuyết Nhi ho khan một tiếng, mơ hồ nói: “Có điều loại chuyện này đều là số mệnh ràng buộc, do duyên kiếp trời sinh ra rồi, cái này cũng chính là điều mà người ta hay gọi, trời sinh một đôi đó.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn nhau một cái, có chút lúng túng mà ngẩng mặt nhìn trời —— Cái này sao….

“Nói như vậy phụ mẫu của Tiểu Tứ Tử ….” Triệu Phổ nhìn Lục Tuyết Nhi: “Cũng thuộc như vậy?”

“Đúng vậy, thế nhưng vấn đề ở chỗ, dù là chủ tộc hay tộc chi cũng đều không phải là hài tử do người của Hồ Tộc kết hợp với nhau mà tạo thành, mà cho dù có thành thì tỷ lệ sống sót cũng vô cùng thấp! Nói đơn giản thì cứ mười người được sinh ra thì chỉ có một người sống.”

Tất cả mọi người đều gật đầu, thì ra là như vậy, khó trách tại sao Yêu Hồ Tộc gần như đã bị tuyệt diệt rồi, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử và Ân Hầu có thể coi là những người cuối cùng còn sống sót a.

Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn một chút —— Trước đây sao người không nói rõ ràng a?

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, hắn cũng đâu phải là thành viên của Hồ Tộc, hơn nữa lấy cái trí nhớ của hắn thì cái gì mà Tộc chủ với chẳng Tộc chi, hắn có thể phân biệt mới là lạ đó.

“Vậy là năm đó cũng không phải là Hiên Viên Kiệt yêu thương gì Bạch Linh Nhi, mà chẳng qua là hắn muốn cùng Bạch Linh Nhi sinh ra một hài tử, sau đó lại để hài tử đó sinh nhi tử, biết đâu lại có được một Tiểu Yêu Hồ có năng lực biết trươc tương lại đi?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Thế nhưng vẫn còn phải tìm được một tộc chủ có hỗn huyết mới được, xem ra độ khó cũng quá cao đi?”

Lục Tuyết Nhi xua tay một cái: “Hắn có thể suy nghĩ sâu xa hay tính toán chuẩn xác vậy không ta cũng không rõ lắm, những hiểu biết của phụ thân ngươi với Hồ Tộc cũng không nhiều. Tộc hệ của Hồ Tộc vô cùng phức tạp, hơn nữa nhân số lại ít ỏi, đặc biệt là các thế hệ chủ tộc, gần như đã tuyệt tích rồi.”

Mọi người nhìn Triển Chiêu lại nhìn Ân Hầu.

“Có điều, phụ thân ngươi có nói, nếu như có xuất hiện hiện tượng đồng hoá, vậy thì có thể xuất hiện kỳ tích.” Lục Tuyết Nhi nói.

“Đồng hoá sao? Có ý gì a?” Triển Chiêu tò mò.

“Chính là con cái có người giống một trong hai người phụ mẫu như đúc, thế nhưng trường hợp như vậy trong ghi chép của lịch sử Hồ Tộc là vô cùng hiếm.” Lục Tuyết Nhi chống cằm chậm rãi nói: “Hiện tượng đồng hoá này phát sinh, chứng tỏ Ngân Hồ Tộc đã đến lúc luân hồi. Tương truyền trong tất cả Ngân Hồ Tộc, càng có huyết thống thuần chính, ngoại hình càng giống chủ nhân của Ngân Hồ Tộc, Ngân Hồ Vương. Huyết thống của Ngân Hồ Tộc cứ tuần tự mà luân hồi, cứ trăm năm liền có một chính chủ xuất hiện, mà người kia sẽ có ngoại hình giống hệt Ngân Yêu Vương, cũng chính là Ngân Hồ Vương của một trăm năm trước! Ngọc Đường cũng có chút giống Ngân Yêu Vương, thế nhưng lại không phải là cận huyết.”

Mọi người bị Lục Tuyết Nhi nói quay vòng vòng, đều cảm thấy ——– Mặc dù nghe qua có chút phức tạp, thế nhưng cũng không hẳn là không hiểu được, ý chính là Ngân Hồ Vương đầu tiên có dáng dấp tương tự như Ngân Yêu Vương đi.

“Cho nên Ngân Yêu Vương mới là người lợi hại nhất trong Hồ Tộc!” Lục Tuyết Nhi nói: “Cho dù Tiểu Tứ Tử có huyết thống Ngân Hồ thuần chính, thế nhưng nó cũng không thể lợi hại được như Ngân Yêu Vương, bởi vì Ngân Yêu Vương phải một trăm năm mới sinh ra một lần.”

Tất cả mọi người đều gật đầu, thật quá phức tạp a, Ngân Hồ này thần bí thế nào a.

“Phụ thân ngươi đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu về Ngân Hồ tộc kia để chứng minh, Yêu Vương giống hệt phụ thân và gia gia của hắn, nghe nói đây chính là hiện tượng cực hiếm trong luân hồi của Hồ Tộc.” Lục Tuyết Nhi nói: “Ma mẫu thân của Ngân Yêu Vương cũng chỉ là một cô nương bình dân, không có chút huyết thống Yêu Hồ nào hết.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Nói cách khác, chỉ cần trong Yêu Hồ tộc xuất hiện hiện tượng hai người cận thế giống hệt nhau, như vậy thì bất luận người đó kết hợp với ai đều có thể sinh ra một Yêu Hồ mạnh nhất.” Lục Tuyết Nhi nói rõ ràng: “Điều này có nghĩa là, nếu như Ngọc Đường thực sự là nhi tử của Bạch Linh Nhi, như vậy, chỉ cần nó cùng nữ nhân khác sinh ra một hài nhi, hài nhi đó chính là Ngân Yêu Vương kế tiếp!”

Mọi người cùng há to miệng.

Lục Tuyết Nhi lại bổ sung thêm một câu: “Thế nhưng vấn đề là Ngọc Đường không phải là nhi tử của nàng a, hai người bọn họ giống nhau chẳng qua là trùng hợp mà thôi!”

“Điều đó không thể xảy ra được.” Thiên Tôn cũng gật đầu: “Phải biết rằng, Ngân Yêu Vương mất cũng chưa đến một trăm năm, mà Hồ Yêu Tộc chủ còn chưa có qua ba đời, dù nói thế nào đi nữa thì Ngân Yêu Vương đời tiếp theo cũng phải ba trăm năm nữa mới có thể xuất hiện được.”

“Thế nhưng nếu như Hiên Viên Kiệt không biết về sự tồn tại của Ngân Yêu Vương năm đó thì sao đây?” Ân Hầu hỏi: “Nói cách khác, hắn bằng cách nào đó biết được tin tức về Hồ Yêu Tộc, cũng biết cách làm thế nào để có thể bồi dưỡng ra được một Hồ Yêu Tộc đồng hoá, việc hắn thành thân cùng Bạch Linh Nhi là có mục đích, vậy thì sự thật về mẫu tử Bạch Linh Nhi bị ly tán hoặc chết năm đó có thể sẽ không giống như những gì mà Hiên Viên Phách đã biết.”

Tất cả mọi người cùng cau mày.

Triệu Phổ sờ cằm: “Nếu như bản thân Hiên Viên Kiệt tâm thuật bất chính, hẳn là hắn muốn có một tôn nhi có khả năng biết trước tương lai, vì vậy có thể hắn sẽ lừa Bạch Linh Nhi …… mà chuyện này có thể giải thích được lý do tại sao hắn lại tìm khắp nơi cũng không tìm thấy nhi tử của Bạch Linh Nhi. Theo lý mà nói, nếu như Bạch Linh Nhi muốn che chở cho Hiên Viên Kiệt, chẳng có lý do nào nàng lại mang theo nhi tử bên người a, đưa nhi tử cho Hiên Viên Kiệt để cùng trốn đi có phải tốt hơn không?”

Tất cả mọi người cùng gật đầu một cái —— Có đạo lý a.

“Vì vậy chuyện năm đó còn nhiều bí ẩn, việc Hiên Viên Kiệt muốn nhận ngươi làm nhi tử, hơn nữa lại nhất định phải nhận đứa nhi tử là ngươi này.” Triển Chiêu vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường: “Hẳn cũng không phải là vị từ phụ vô cùng thương nhớ nhi tử, mà là vì dã tâm của hắn a.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Tất cả mọi người lại lo lắng hơn, Hiên Viên Kiệt này rốt cuộc là có âm mưu gì đây chứ?

“Có điều, hắn hình như có chút kỳ quái.” Bạch Ngọc Đường nói: “Nhiều lần Hiên Viên Kiệt cứ kéo tay một người nào đó từ hư không, hắn cũng cùng ta nói qua, nói là hồn phách của ‘Linh Nhi’ đang ở bên cạnh hắn.”

Mọi người cùng hai mặt nhìn nhau.

“Có lẽ đó chẳng qua là ảo giác mà thôi. Hắn luyện Tà ma nội lực, bị điên là chuyện bình thường, ngược lại, không điên mới là bất thường.” Thiên Tôn lắc đầu.

“Hắn trông vẫn rất bình thường, điên hay không điên đều thật giả bất phân, như vậy quả thực rất khó suy đoán được tâm tư mục đích của hắn.” Triệu Phổ nhíu mày với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mà nói: “Hai ngươi nhất định phải lấy cẩn thận làm đầu.”

Hai người cùng gật đầu.

Lục Tuyết Nhi đã nói xong những chuyện cần nói rồi, liền ngay lập tức ôm lấy Tiểu Tứ Tử không tha.

Bạch Ngọc Đường hỏi nàng: “Người ở lại bao lâu?”

“Một lát nữa nương sẽ trở về Ánh Tuyết Cung.” Lục Tuyết Nhi nhẹ nhàng véo cái má của Bạch Ngọc Đường một chút: “Phụ thân ngươi vẫn đang chờ nương ở nhà a, hai chúng ta còn đến chỗ ngoại công ngươi một chuyến nữa.”

“Nga….” Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

Lục tuyết Nhi vừa nói lại vừa nhìn xung quanh một chút.

Dù sao thì Bạch Ngọc Đường cũng là nhi tử của nàng, vừa nhìn thần sắc nàng cũng biết nhất định nàng còn có chuyện gì đó nữa. Vốn dĩ nếu chỉ có chút chuyện như thế thì Lục Tuyết Nhi chỉ cần viết phong thư cho người chuyển đến là được rồi, cần gì phải tự mình vất vả đến đây.

“Chuyện gì vậy?” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng chọc cánh tay nàng.

Lục Tuyết Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Ừ …. Vốn dĩ các ngươi đang bận rộn, nương cũng không nghĩ phiền các ngươi, thế nhưng ngươi nhớ a, mấy ngày nữa là đến sinh thần của phụ thân ngươi rồi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Con nhớ a.”

Triển Chiêu tính ngày một chút, khó trách tại sao Bạch Ngọc Đường lại nói xong vụ án này muốn dẫn hắn đến Ánh Tuyết Cung, xem ra là muốn về dự sinh thần của phụ thân hắn a, đây chính là đại sự đó.

Bạch Ngọc Đường cho là mẫu thân hắn sợ hắn bận rộn quá mà quên mất nên liền nói: “Con nhớ rõ, xong vụ án này liền trở về ngay.”

“Ngươi cũng đừng có đi một mình ….. Mọi người đều cùng nhau về a!” Lục Tuyết Nhi tỏ vẻ vô cùng hiếu khách.

Bao đại nhân cùng Bàng thái sư nhìn nhau một cái, Triệu Phổ lại chỉ cái mũi mình: “Chúng ta cũng đi?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Cùng nhau về!” Lục Tuyết Nhi gật đầu.

Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Nương, có phải người có chuyện gì hay không?”

Lục Tuyết Nhi đứng lên, vỗ vỗ bả vai hắn: “Tóm lại là, ngươi cẩn thận một chút, sau đó khi xong xuôi vụ án rồi thì dẫn theo mọi người về Ánh Tuyết Cung cho nương, ngoan a, thiếu một người là nương sẽ hỏi tội ngươi đó.” Nói xong Lục Tuyết Nhi lại cười híp mắt mà nói mọi người nhớ không được quên, sau đó liền chạy mất.

Mọi người lại đối mặt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, mà lúc này Bạch Ngọc Đường cũng đang rất mơ hồ.

Sau khi cùng Triển Chiêu tiền đoàn mã xa rời di rồi, hai người lại trở lại quân doanh.

Triển Chiêu hỏi hắn: “Có phải bá mẫu có chuyện gì không a?”

Bạch Ngọc Đường khoanh tay cau mày: “Nghĩ không ra, thường ngày hai người ấy cũng đâu có thích náo nhiệt.”

“Ai, Bạch Thiếu hiệp.” Bao Chửng xua tay một cái, cười nói: “Bạch phu nhân đã yêu quý mà mời như vậy, đương nhiên là Bản phủ vui vẻ đi rồi, vốn dĩ Bản phủ cũng đang đi tuần, tiện thể đến nơi đó cũng hay. Ngươi và Triển hộ vệ không cần quá quan tâm đến chuyện này, chuyện vào cung quan trọng hơn a! Đối phó với Hiên Viên Kiệt nhất định không được có một phút phân tâm nào hết!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu, nhớ kỹ không được phân tâm.

Chuyện Lục Tuyết Nhi đột nhiên chạy đến này cũng tiết kiệm cho Bạch Ngọc Đường một ngày trở lại Ánh Tuyết Cung, về phần tại sao Bạch phu nhân lại có thể biết rõ tình huống như vậy, có thể nói là sau khi được Triệu Trinh chào hỏi xong, nàng thường cập nhật tin tức của nhi tử mình.

Bạch Ngọc Đường dư dả thêm một đêm, có thể ở quân doanh nghỉ ngơi thật tốt.

Triển Chiêu chuẩn bị các loại ám khí, thật ra thì Triển Chiêu dùng ám khí rất giỏi, có điều hắn đều ngại phiền toái nên mới không mang theo, lần này chỉ là vì đề phòng vạn nhất cho nên mới mang theo mà thôi.

………………….

Suốt đêm mọi người đều im lặng nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại chia nhau làm việc.

Lúc Bạch phu nhân đến, Lâm Dạ Hỏa đi chuẩn bị lương thảo cùng Trâu Lương, vừa mới nghe nói đã bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy Đại mỹ nhân Lục Tuyết Nhi khiến hắn giận đến giơ chân, nói là cứ ở cùng chỗ với Trâu Lương là xui xẻo.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng lời quản chuyện mọi người hồ nháo hò hét, chuẩn bị chạy đến Bắc Hải. Lần này không phải là đến Tây Bắc Hải quận mà là Hoàng thành Bắc Hải, Phù Đồ Thành.

Phù Đồ Thành nằm tại trung bộ Bắc Hải, hướng về phía Bắc.

Hai người đi thẳng về phía Bắc, trời cứ thế lạnh dần, tuyết trắng phiêu động …. đường đến Bắc Hải xung quanh đều là những bụi cây thấp, được tuyết bao phủ toả ra ngân quang, cảnh sắc vô cùng đặc biệt.

“Sao những cây này lại thấp như vậy a?” Triển Chiêu cảm thấy kỳ quái.

“Có thể là do lạnh quá đi.” Bạch Ngọc Đường nghiên cứu một cái, trả lời: “Lạnh nên mới lùn.”

Triển Chiêu cảm thấy buồn cười, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Chẳng phải ngươi vẫn luôn ở trên đỉnh Thiên Sơn sao, cũng đâu có thấy ngươi lùn.”

Bạch Ngọc Đường liền thiêu mi một cái, đưa tay lên đầu cách ra một khoảng: “Cho nên mới nói, đáng lẽ là cao hơn chút mới đúng, đáng tiếc …..”

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái —— Chuột chết tiệt, hắn là muốn nói đáng lẽ còn cao hơn cả mình nữa thế nhưng vì khi còn nhỏ vì bị lạnh nên mới lùn đi sao?

Hai người vừa nói vừa cười đương nhiên là không hề buồn bực, đi đường cũng không cần gấp gáp cho nên vừa đến xế trưa hai ngày sau đã đến ngoài thành Phù Đồ Thành rồi.

Phù Đồ Thanh một mặt dựa vào núi còn bốn bên đều là nước, địa thể vô cùng xảo diệu, dễ thủ khó công. Kích thước cả toà thành vô cùng lớn, lúc này lại được tuyết trắng bao phủ trông vô cùng nguy nga tráng lệ.

Phù Đồ Thành có tổng cộng ba cổng thành, mỗi cổng thành được bắc tương ứng một cây cầu qua sông Phù Đồ, thông với bên ngoài.

Phù Đồ Thanh dù sao cũng là Hoàng thành Bắc Hải cho nên thủ vệ rất sâm nghiêm, hơn nữa cũng có nhiều quy củ, bình thường chỉ mở cửa ở hai bên. Cửa phía Đông để cho mã đoàn cùng chuyên chở vật liệu qua lại, cửa phía Tây cho người dân ra vào, Nam Bắc đại môn ở trung tâm bình thường đều được đóng, hình như chỉ dành cho Hiên Viên Kiệt hoặc những quan binh có quân vụ trọng yếu mới có thể đi cửa này, những người khác đều không thể đi qua.

Cho dù là bất cứ ai khi ra vào cửa thành đều phải được lục soát cẩn thận, bên trong Phù Đồ Thành, gần như không có ngoại tộc mà chỉ có người Bắc Hải. Có điều chuyện này đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng tốt, sẽ không có ai nhận ra họ.

Ngựa của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi đến cổng phía Tây, chờ bên ngoài đội ngũ thật dài chuẩn bị kiểm tra vào thành.

Mà lúc này trên thành lâu cũng đã có người nhìn thấy bọn họ.

Trên thành lâu chính là hai thủ hạ của Hiên Viên Kiệt lần trước đã cùng Hiên Viên Kiệt đi đến Tây quận, cho nên nhận ra Bạch Ngọc Đường. Thấy Bạch Ngọc Đường tới hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bẩm báo với vị Thống lĩnh Trâu Dịch đang phụng mệnh chờ Bạch Ngọc Đường kia.

Hiên Viên Kiệt vì muốn đón Bạch Ngọc Đường cho nên phái thị vệ thay phiên nhau chờ đợi, một khắc cũng không được phép lơ là, đến đi nhà cầu cũng phải thay phiên nhau, bọn họ đã đứng đây hai ngày rồi, Bạch Ngọc Đường nếu còn không tới đoán chừng bọn thị vệ sẽ mệt chết cho coi.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang chờ kiểm tra, tâm nói, đang tra cái gì chứ? Có vào thành một cái mà cũng phải tra ba đời tổ tông nhà người ta hay sao? Qúa chậm chạp đi!

Chính lúc này lại nghe thấy tiếng “kèn kẹt” thật lớn, sau đó là “ầm” lên một tiếng thật to.

Chỉ thấy cửa thành trung tâm kia đột nhiên ầm ầm rơi xuống, bụi đất tung bay mù mịt.

Bên trong cửa thành có một mã đội thiết kỵ hắc y chạy ra.

Mã đội nhanh chóng dừng trước mặt Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, đại khái có khoảng hai mươi hắc y kỵ binh đồng loạt xuống ngựa, người dẫn đầu chính là Trâu Dịch.

Mọi người đều quỳ một chân trên đất, hành lễ với Bạch Ngọc Đường: “Thuộc hạ cung nghênh Hoàng tử về cung.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn qua hai mươi người này cũng biết là những tinh nhuệ binh công phu rất tốt —— Thuộc hạ?

Triển Chiêu nhíu mày với Bạch Ngọc Đường, ý là —— Ai nha, Hoàng tử đó a! Nhìn cũng thật khí phách đi.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất đắc dĩ, hỏi: “Các ngươi là ai?”

“Hồi bẩm Hoàng tử.” Trâu Dịch trả lời: “Chúng ta vốn là thị vệ trong cung của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng mệnh cho chúng ta bảo vệ Hoàng tử, hơn nữa từ giờ sẽ nghe theo phân phó của Hoàng tử.”

Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái, tựa hồ có chút không vui: “Nói cách khác hắn sai các ngươi đến giám thị ta?”

“Không phải như vậy.” Trâu Dịch vội lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút kỳ quái: “Ngươi nói chuyện với ta sao lại đi nhìn đất?”

Trâu Dịch nói: “Không được Hoàng tử ra lệnh, thuộc hạ không dám ngẩng đầu.”

Khoé miệng Bạch Ngọc Đường giật kịch liệt, Triển Chiêu ở bên cạnh cũng bất đắc dĩ ——- Thật lắm quy củ.

“Vậy ngươi ngẩng đầu lên nói chuyện đi.” Bạch Ngọc Đường vừa nói, vừa phất tay với mấy người phía sau: “Các ngươi cũng ngẩng đầu lên, sau này nói chuyện với ta cần phải nhìn ta, nếu không thật mất tự nhiên.”

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó đồng loạt hành lễ: “Tạ Hoàng tử ẩn điển.”

Bạch Ngọc Đường có chút không nói nổi.

Trâu Dịch nói tiếp: “Hoàng Thượng có lệnh, từ nay về sau chúng ta chính là thủ hạ của Hoàng tử, Hoàng tử bảo chúng ta làm gì chúng ta sẽ làm đó, trừ mệnh lệnh của Hoàng tử ra, chúng ta không nghe lệnh của bất cứ kẻ nào khác.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người: “Chỉ nghe lệnh ta?”

Trâu Dịch gật đầu: “Đúng vậy, Hoàng thượng còn bảo chúng ta nói với ngài, nếu như hắn bảo chúng ta đi hướng Đông, ngài nói chúng ta đi hướng Tây, vậy thì chúng ta phải đi hướng Tây, ngài bảo chúng ta đi hành thích hắn, điều chúng ta cần hỏi là dùng đao hay dùng nỏ chứ không được trái lệnh, nếu không theo luật trảm thủ.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng nhíu mày ——- Ách!

Triển Chiêu cũng âm thầm lấy làm kỳ quái, chiêu này của Hiên Viên Kiệt lại đang làm chuyện kỳ quái gì đây? Là muốn chiếm lấy tin tưởng của Bạch Ngọc Đường, cho Bạch Ngọc Đường biết mình tín nhiệm hắn, hay là đang diễn trò chuẩn bị cho mưu đồ khác, hoặc là ….. chẳng qua là do hắn luyện Tà Ma nội lực cho nên thần trí bất minh cũng không biết được có chuyện gì xảy ra với mình?

Bạch Ngọc Đường thấy người ta đã nói như vậy cho nên cũng không cần hỏi nhiều nữa, liền nói: “Ta giờ cần đi đâu?”

“Hồi bẩm Hoàng tử.” Trâu Dịch nói: “Hoàng Thượng đã chuẩn bị xong phủ cho ngài, hiện đang ở bên trong Hoàng cung, Hoàng tử có thể tuỳ ý làm gì mình thích, Hoàng Thượng có chuyện đã xuất cung, phải tối mới về Hoàng cung được.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, phất tay nói: “Vậy thì đi thôi.”

“Vâng!”

Trâu Dịch dẫn theo thị vệ mà tung mình lên ngựa, cùng mở đường cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dẫn theo Tiểu Ngũ, thẳng tư cửa chính mà thuận lợi tiến vào Phù Đồ Thành, còn rất khí phái nữa.

Mà lúc này ở trên thành lâu, bên trong một toà tiểu lâu ở cánh cửa phía Đông có mấy người nhìn rõ tràng diện Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào thành.

“Chính là hắn sao?”

“Cũng không tệ đi.”

“Chúng ta có Hoàng đệ mới, nhìn cũng không tệ a.”

“Lại còn phái cả Trâu Dịch làm tuỳ tùng cho hắn, đây chính là thủ hạ mà Phụ hoàng tín nhiệm nhất đi.”

“Lại còn mở cả cửa chính đón hắn vào thành, các ngươi ai có khả năng để Phụ hoàng mở ra cửa chính để rước vào thành?”

“Có điều, hình phải đến tối Phụ hoàng mới trở về thì phải.”

“Vì vậy ….. chúng ta nhân dịp trước khi mặt trời lặn mà tạo chút vui mừng để đón Hoàng đệ của chúng ta đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc