LONG ĐỒ ÁN

Bồn hoa đã bị thiêu trụi, tất cả mọi người cảm thấy trong lòng nặng nề vô cùng.

Qua Thanh dẫn tiểu tư và nha hoàn trong phủ yên lặng thu thập sân, Triệu Phổ bảo Âu Dương mang người kiểm tra xung quanh một chút, bất quá kẻ phóng hỏa thập phần giảo hoạt, hiển nhiên đã chạy mất.

Long Kiều Quảng từ trên nóc nhà nhảy xuống, cùng Triệu Phổ thấp giọng nói nói mấy câu.

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

Long Kiều Quảng liền xuất môn.

Sau đó, Triệu Phổ nói với Triển Chiêu, “Địch trong tối ta ngoài sáng, không chủ động xuất kích không được.”

Triển Chiêu cũng gật đầu, “Ngươi có đề nghị gì?”

“Đề nghị là Thoại Lao đưa ra, không phải ta.” Triệu Phổ nói.

Triển Chiêu gật đầu, “Ngươi thấy được là được.”

Triệu Phổ hơi nhướn mi, biểu tình này của Triển Chiêu khá hiếm thấy, sau khi sinh khí thì biến thành vậy sao...

Bạch Ngọc Đường thấy mọi người đều bận rộn thì khẽ túm Triển Chiêu, nói, “Ta tới là do nghĩ ra chút chuyện, lại bị mấy lần đánh lén mà trì hoãn chưa nói.”

Triển Chiêu nhìn hắn, “Chuyện gì?”

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ phía hậu sơn Kim gia lão trạch cách đó không xa, “Bức tượng kia, số lượng vàng hẳn là sai!”

Triển Chiêu tò mò.

Bạch Ngọc Đường nói, “Hai đầu rắn của bức tượng đó không liền khung với phần thân, nên chúng không thể nào là vàng ròng!”

Triển Chiêu hơi tò mò, “Không phải vàng ròng?”

“Vàng rất mềm, hơn nữa rất nặng.” Bạch Ngọc Đường nói, “Dựa theo tỷ lệ đầu rắn và thân thể, thì không thể đều là vàng ròng, ba đầu rắn phải có gì đó để làm trụ nối liền, nếu không sẽ bị nứt ở hai bên, nói cách khác, căn bản không đúc được hai đầu rắn hai bên bằng vàng ròng! Thế nhưng bức tượng đó vẫn hoàn hảo không bị tổn hao gì lại nằm sừng sừng ở đó, chứng tỏ hai đầu rắn hai bên khẳng định có vấn đề! Ta muốn mở ra xem, sau đó đem cân!”

Triển Chiêu nhíu mày suy nghĩ một chút, “Ngươi là nghĩ, số lượng vàng có chuyện?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ân.”

Triển Chiêu tìm công tượng tới, lại từ Khai Phong phủ điều đến mấy trăm nha dịch, suốt đêm đào Tam Đầu Kim Đà lên, rồi mở nó ra.

Quả nhiên, sau khi mở ra mọi người phát hiện hai đầu Tam Đầu Kim Đà đều rỗng, hơn nữa vàng ở bên trong so với bên ngoài càng không tinh khiết, bên trong bị trộn rất nhiều thứ linh tinh khác, thế nhưng lúc chế tác vô cùng cẩn thận, nếu không phải Bạch Ngọc Đường nhìn ra tiểu tiết thì người bình thường thật tình phát hiện không được.

Cân toàn bộ bức tượng lên, tổng trọng lượng là hai mươi vạn lượng. Mà đống tượng Phật bằng vàng giả tìm được dưới nền Kim gia thì căn bản không đáng bao nhiêu cân. Lại bỏ hết toàn bộ tạp chất bên trong pho tượng ra, cân lại vàng ròng thì tổng cộng chỉ có khoảng bảy vạn lượng, thiếu hơn phân nửa.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Thiếu hơn mười vạn lượng.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Kỳ quái.” Triển Chiêu ôm cánh tay tại viện trọng bước đi thong thả bộ, tựa hồ là đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc lâu, Triển Chiêu đột nhiên nói với Âu Dương Thiếu Chinh, “Ngươi giúp ta phá một gian phòng được không?”

Âu Dương hơi sửng sốt, “Phá sập phòng? Cái này nên tìm Thiên Tôn chứ nhỉ.”

Triển Chiêu khoát tay áo, “Đưa Giả Ảnh và quật tử quân cùng đến nhà Tạ Ý Đình, đào ba thước đất lên xem có vàng hay không!”

Âu Dương gật đầu, ý bảo cứ để hắn lo, rồi đưa Giả Ảnh đi.

Triển Chiêu túm Bạch Ngọc Đường, hỏi hắn, “Ngọc Đường, trước ngươi có phải từng đọc mấy bản danh lục Thái Học viện đã bị thiêu đúng không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Năm đó cùng Tạ Ý Đình trộm bài thi rồi bị khai trừ có những ai?”

Bạch Ngọc Đường đọc mấy cái tên cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Đều chưa từng nghe qua... Còn đang ở Khai Phong phủ không nhỉ?”

Bạch Ngọc Đường nói, “Trước Bao Duyên tìm người điều tra rồi, nhưng không có đầu mối gì, dù sao cũng không phải kẻ có danh tiếng gì, đại khái đã cải danh hoán họ a.”

“Lâm phu tử hẳn là biết nhỉ?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Phỏng chừng biết.”

“Quay về Khai Phong phủ hỏi một chút.” Triển Chiêu nói, rồi cùng Bạch Ngọc Đường quay về Khai Phong.

Vì sự an toàn của Lâm phu tử, mấy ngày nay phu tử và Lâm Tiêu đều ở tại Khai Phong phủ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến gõ cửa ngay trong đêm.

Kỳ thực không cần gõ, Lâm Tiêu cũng tỉnh, lão đầu một mình ngồi trong sân uống rượu, Lâm Tiêu thì đã vào phòng ngủ say.

Lâm phu tử thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới, vội vàng hỏi, “Bồn hoa thực sự bị thiêu rụi rồi?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ gật đầu.

Lâm phu tử thở dài một tiếng, “Năm đó một biển lửa thiêu rụi cả tòa thành mà vẫn giữ được nó, không giờ bây giờ thái bình thịnh thế lại gặp phải kiếp nạn này.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi xuống bàn.

Lâm phu tử có chút lo lắng, “Qua Nguyên hắn không sao chứ?”

Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, ý bảo — sao thì không sao, nhưng rất thương tâm a, Qua nãi nãi không biết đã ngừng khóc chưa.

Lâm Tiêu nghĩ đến thì tức giận, “Nhất định là cừu địch năm đó! Nếu không sẽ không chọn nơi ấy để hạ thủ, thực sự là đáng hận, ta cũng không dám nghĩ tới tâm tình của thiếu gia lúc này nữa.”

“Phu tử có nghi ngờ ai không?” Triển Chiêu hỏi.

Lâm phu tử lắc đầu, “Ta không ngủ được, ở chỗ này nghĩ tới bây giờ cũng không nghĩ ra kẻ nào hận thiếu gia như thế... Tất cả mọi người đều rất thích hắn.”

Triển Chiêu gật đầu, tiểu Họa thúc đúng là rất được yêu mến, thế là chuyển chủ đề, hỏi sang mấy người bị khai trừ cùng Tạ Ý Đình năm đó.

Lâm phu tử suy nghĩ một chút, vào nhà cầm giấy bút ra, viết cho Triển Chiêu Vài cái tên, nói, “Đây là bản danh, ngoại trừ Tạ Ý Đình, còn có bốn người khác, đều đã cải danh, ba người khác thì lão phu không biết thế nào, nhưng một cái tên này.” Nói đến đây, Lâm phu tử dùng bút vòng nó lại, “Hắn hiện tại tên là Lưu Chính.”

“Lưu Chính...” Triển Chiêu ngây người, “Quen tai a...”

“Giám ngục quan.” Lâm phu tử chầm chập nói, “Thiên lao Đại lao đầu, Lưu Chính.”

“A!” Triển Chiêu nghĩ tới, “Lưu Chính cũng là hoàng thân đúng không?”

Lâm phu tử gật đầu, “Hắn là di phu của Mai quý phi đã bệnh chết, nhi tử Lưu tướng quân. Lưu gia cũng là nhà giàu có uy tín, khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra một người có thể vào Thái Học viện, không ngờ lại đi trộm bài thi rồi bị khai trừ... Năm đó Lưu tướng quân còn nói qua với ta, muốn dàn xếp để Lưu Chính ở lại Thái Học viện, bị ta một mực từ chối, cũng không được thoải mái cho lắm.”

Triển Chiêu nhíu mày, Bạch Ngọc Đường cũng liên tưởng đến một chuyện, Khâu Kiện lúc trước đào ngục, vốn là phải bị giam ở Thiên lao, nhưng nửa đường bị Triển Chiêu cướp mất.

“Chút chuyện nhỏ trong quá khứ này của Lưu Chính cơ bản là không ai biết.” Lâm phu tử nói, “Còn mấy người còn lại sau khi cải danh hoán họ thì đi nơi nào, lão phu thật sự không biết. Nói thật thì, lão phu từng phái người hỏi thăm, thế nhưng ba người đó như thể đã biến mất, không hề quay về nguyên quán, cũng cắt đứt liên lạc với bằng hữu cũ, thật là kỳ quái ”

Triển Chiêu gật đầu.

Từ biệt Lâm phu tử, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Thiên lao Đại lao đầu? Hắn không thuộc Đại Lý tự cũng không thuộc Hình bộ sao?”

Triển Chiêu lắc đầu, nói, “Lao ngục ở tiền triều chia làm Thiên lao và Địa lao, Thiên lao chuyên giam giữ Hoàng thân quốc thích, Địa lao giam giữ bình dân bách tính. Bởi vậy giám ngục và lao đầu của Thiên lao toàn bộ đều là quan viên do Hoàng gia bổ nhiệm, cơ bản cũng đều là Hoàng thân. Chế độ quan lại này vẫn kéo dài đến nay không có sửa đổi, chỉ là ở triều này thì Thiên lao và Địa lao gọi là Thượng lao và Hạ lao, cũng không phải chia theo thân phận của phạm nhân, mà căn cứ vào vị trí của nhà tù. Ngầm dưới đất thì là Địa lao, ở trên mặt đất thì gọi là Thiên lao. Thông thường mà nói, thủ vệ và canh gác ở Địa lao không quá sâm nghiêm, cũng chỉ giam giữ những phạm nhân không quá hung ác. Mà Thiên lao thì thủ vệ sâm nghiêm vô cùng, có thể nói là trọng binh đóng quân, phạm nhân bên trong đều là trọng phạm từ các nơi áp giải vào kinh thành, võ công cũng không tồi, hầu như quanh năm đều mang xiềng xích hình cụ.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi, “Vị trí cụ thể của Thiên lao là ở phía Bắc thành đúng không?”

“Ân!” Triển Chiêu gật đầu, “Thiên lao phân là ba khu, khu ngoài, khu giữa và khu trong,đều có trọng binh canh gác, cũng cách quân doanh của Hoàng thành quân không xa, xung quanh có tường vây, có chút giống pháo đài độc lập, ta đã từng đi vào vài lần, tên Lưu Chính ta có nghe qua, nhưng chưa từng tiếp xúc.”

“Chức quan của hắn lớn không?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ, “Có khác gì với lao đầu bình thường?”

Đang nói chuyện, hai người đi tới tiền viện, lúc này Triệu Phổ cũng đã trở về, nghe được hai người nói chuyện, thì hỏi, “Lao đầu gì?”

Triển Chiêu kể lại chuyện Lưu Chính là một trong số học sinh bị khai trừ khỏi Thái Học viện cùng Tạ Ý Đình cho Triệu Phổ.

“Lưu Chính a...” Triệu Phổ sờ sờ cằm.

“Thiên lao đại lao đầu và phổ thông ngục tốt khác nhau rất lớn.” Âu Dương cũng đi đến, “Binh mã đóng quân ở Thiên lao ít nhất là ba nghìn người, còn có một nghìn giám ngục quan và các loại tạp dịch, hơn nữa có hơn một nghìn tù phạm, đều phải nghe lệnh Đại lao đầu. Lưu chính được gọi là Đại Tống đệ nhất lao đầu, hắn tiếp nhận sự vụ Thiên lao đại khái đã mười lăm năm, một phạm nhân cũng chưa từng trốn được, người này tương đối không đơn giản... Không ngờ lúc còn trẻ lại đi theo con đường kiếm sống kia? Nhìn không ra lai a...”

“Ngươi có quen hắn sao?” Triển Chiêu hỏi Âu Dương, nghĩ rằng Hoàng thành quân quanh năm phụ trách áp giải phạm nhân, Âu Dương hẳn là có qua lại nhiều với hắn.

Âu Dương cười, lắc đầu, “Trên đời này căn bản không có ai quen thân với Lưu Chính.”

Bạch Ngọc Đường tò mò, “Sao thế?”

“Lưu Chính người này thường ru rú trong nhà không giao tế với ai, sự tình đều là mấy ngục quan thủ hạ làm, hắn chỉ lộ diện khi có chuyện xảy ra thôi.” Âu Dương cười gượng một tiếng, “Theo kinh nghiệm vài lần tiếp xúc ta thấy, người này rất thích hợp làm giám ngục quan! Cẩn thận tỉ mỉ lại âm hiểm, bình thường đứng cũng thích đứng ở nơi có bóng râm che khuất nửa khuôn mặt, lại hơi còng nhìn có chút âm trầm, nhưng công phu quả thật rất tốt.”

“Sao nghe không giống một người từng học ở Thái Học viện a.” Triển Chiêu cảm thấy thần kỳ.

“Ân... Ta cũng không ngờ hắn là người đọc sách.” Âu Dương nói, vuốt cằm, “Bất quá ta có đi qua thư phòng của hắn, bên trong có không ít tranh chữ, vốn còn tưởng rằng hắn thích sưu tầm, thế nhưng có một lần đến thấy hắn đang viết, thư pháp không tệ, hiện tại ngẫm lại, thật ra cũng có thể hiểu được.”

Mọi người đây đó nhìn nhau, nếu nói hắn không có gì đáng nghi, thì đúng là không có liên quan gì tới vụ án cả, nhưng nếu nói hắn đáng nghi thì vẫn có cảm thấy chút chút.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Giả Ảnh một thân bùn đất chạy về, vừa vào cửa thì nói với Triển Chiêu, “Triển Đại nhân, quả thật tìm được thứ khó lường!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đồng thanh hỏi, “Vàng?”

Giả Ảnh gật đầu, “Rất nhiều!”

...

Mọi người tới nhà Tạ Ý Đình, thì thấy Giả Ảnh thực sự lật cả tòa nhà lên, mà ở dưới nền đất, đào ra một cái hố, Giả Ảnh bọn họ từ bên trong nâng lên ba cái rương lớn, mở ra nhìn thì cả ba đều đựng đầy vàng. Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, nói, “Ba vạn lượng hoàng kim.”

Tất cả mọi người nhìn quản gia và thê thiếp của Tạ Ý Đình.

Bất ngờ là, thân nhân của Tạ Ý Đình không một ai biết số tiền này từ đâu tới, ai cũng lắc đầu nói không biết lão gia có cất nhiều vàng như vậy.

Triển Chiêu lấy ra một khối, nhìn nhìn một chút rồi đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường tiếp nhận vừa nhìn, thì thấy trên thỏi vàng có một ấn ký — là ấn ký của tiệm vàng Kim gia, một tiêu ký hình tam giác.

“Đây là vàng trong nhà Kim Thiện?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Vì sao lại ở nhà Tạ Ý Đình...”

“Tạ Ý Đình năm đó bị khai trừ khỏi Thái Học viện, trong chớp mắt đã có được việc làm ăn riêng của mình, không chừng đây chính là tiền vốn.” Triển Chiêu nói, “Ban đầu chỉ là suy đoán, hiện tại xem chừng chính là sự thật, xem ra chỉ cần tìm Lưu Chính nói chuyện nữa là xong.”

“Ngươi hoài nghi mấy người tham dự trộm bài thi năm đó, có liên quan đến án mạng Kim gia và vụ mất trộm vàng?” Triệu Phổ hỏi.

Triển Chiêu nói, “Không cảm thấy kỳ quái sao? Thái Học viện vô cùng không dễ vào a! Vào Thái Học viện rồi cho dù hàng năm kết quả thi không cao, thì sau khi học xong đi ra cũng tiền đồ quang minh, vì sao phải mạo hiểm đi trộm đề thi, làm chuyện ngu ngốc như thế?”

Tất cả mọi người nhíu mày — cũng đúng.

“Công phu thì không thể ngày một ngày hai mà đã luyện ra.” Triển Chiêu nói, “Công phu của Lưu Chính nhất định luyện từ nhỏ, hắn nếu có loại công phu này, trộm bài thi sao bị mấy phu tử phát hiện được? Ở đây tuyệt đối có chuyện!”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Ta cũng muốn đến Thiên lao nhìn xem... Mà nhắc mới nhớ, ở đó ta có một bằng hữu.”

“Oa...” Mọi người bị Bạch Ngọc Đường dọa sợ, “Bằng hữu của ngươi là làm việc ở Thiên lao hay là ngồi tù a?”

Bạch Ngọc Đường bật cười, “Ngồi tù a.”

Triển Chiêu há to miệng, “Thật sao?”

Bạch Ngọc Đường khẽ khoát tay, “Quen biết vài năm trước, tuy là giết người nhưng nhân phẩm không tệ.”

“Sao hắn lại giết người?” Triển Chiêu buồn bực.

“Báo thù a.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hắn vốn là một người áp tiêu, sống với một muội tử, một hôm về đến nhà thì phát hiện muội tử bị một tên quan viên đoạt đi, chạy đi cứu thì không ngờ muội tử đã tự sát, vì thế giận dữ đi giết tên quan viên kia. Ai ngờ trong quá trình đó ngộ sát một nha hoàn, Vì vậy chạy đi tự thú rồi ngồi tù.”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Nga... Như vậy a.”

“Ban đầu vốn bị phán chém đầu, bất quá năm ấy vừa đúng đợt đại xá thiên hạ, nên sửa án thành nhốt vào Thiên lao, gần như chắc chắn phải ngồi tù cả đời.” Bạch Ngọc Đường nói, “Bất quá sau đó lại điều tra ra tên quan viên kia ăn hối lộ trái pháp luật, vì vậy thời hạn thi hành án giảm xuống, hình như cũng sắp được phóng xuất rồi.”

“Nga...” Triển Chiêu gật đầu, sau đó nghi hoặc, “Ngươi làm sao mà quen được?”

“Lần trước có nghe một người bằng hữu khác nhắc qua.” Bạch Ngọc Đường thuận miệng nói một câu, “Ngươi cũng có quen, Tây Môn Dược ấy.”

Triển Chiêu đương nhiên biết, hơn phân nữa kỹ viện ở Khai Phong phủ là do hắn mở mà, chính là Tây Môn Dược mệnh danh “bằng hữu của phái nữ” trong truyền thuyết, đích thật là một trong số những bằng hữu bất kháo phổ của Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu nghiêng đầu suy nghĩ, rồi chọt chọt Bạch Ngọc Đường, “Ngươi nhờ Tây Môn Dược vào thăm tù, rồi giúp hỏi thăm xem trong Thiên lao có ai văn chương đặc biệt tốt không?”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhìn Triển Chiêu, “Văn chương tốt? Ngươi hoài nghi ba thư sinh mất tích kia đang ở trong Thiên lao?”

“Cũng không chừng! Thuận tiện nhờ hắn hỏi bằng hữu ngươi xem Lưu Chính là người như thế nào, bằng hữu ngươi tốt xấu gì cũng ở trong đó lâu như vậy, vô luận là nghe nói hay tự quan sát, nhất định sẽ hiểu rõ nhân phẩm của Lưu Chính hơn Âu Dương.” Triển Chiêu nói, “Chúng ta trước hết đừng nên đi, miễn cho đả thảo kinh xà.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cũng là một biện pháp, lúc trước Khâu Kiện tựa hồ cố ý trà trộn vào Thiên lao, nếu như chỉ là vì Lưu Chính, cũng không cần cố chui vào Đại lao Thiên lao như thế, hẳn là còn đầu mối khác.”

...

Bạch Ngọc Đường hẹn Tây Môn Dược nói rõ nội tình, Tây Môn Dược đương nhiên một ngụm đáp ứng, hắn cũng không ít lần đi thăm tù, Vì vậy cũng quen đường quen lối đi vào Thiên lao, tìm lão bằng hữu hỏi thăm tin tức.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở một tửu lưu phía Bắc thành chờ Tây Môn dược, đang uống trà, chợt nghe các khách nhân đang nói chuyện gì đó.

Hai người ban đầu cũng không để ý, nhưng có vài từ cũng rất tự nhiên mà tiến vào trong tai bọn họ — Hữu Tướng quân, U Liên Tướng quân...

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thấy hoang mang, Vì vậy chăm chú nghe.

Thứ mọi người đang thảo luận dĩ nhiên là — biết vì sao Hữu Tướng quân Long Kiều Quảng bắn tên tốt như vậy không? Hóa ra hắn chính là truyền thụ duy nhất của U Liên Tướng quân, hơn nữa hắn còn có thể học đương tuyệt thế chân truyền của U Liên Tướng quân năm đó, Lưu Tinh tiễn.

Triển Chiêu xoa cằm, nhìn Bạch Ngọc Đường — tình huống gì đây?

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, mỉm cười, “Phản kích của Thoại Lao đó.”

Lại nghe thêm một hồi, câu truyện trong lời đồn chính là, cuộc sống của U Liên Tướng quân lúc này rất khá, hồng nhan tri kỷ làm bạn, đồ đệ lại hiếu thuận, còn trường mệnh bách tuế a.

“Thổi phồng thành như vậy, là muốn kích thích đối phương?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bưng chén trà, nói, “Vô luận đối phương là ai, hắn làm nhiều như vậy đơn giản là muốn tiểu Họa thúc phiền lòng, hiện tại khắp thiên hạ đều biết U Liên Tướng quân không những không phiền lòng mà còn sống rất khá, hắn đương nhiên không thể chịu nổi.”

“Vậy hắn có thể nào đem tức giận chuyển lên trên đầu Long Kiều Quảng không?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường cười, “Đó còn không phải thứ Thoại Lao muốn sao.”

Triển Chiêu lo lắng, “Có nguy hiểm quá không?”

Bạch Ngọc Đường nói, “Nguy hiểm cũng có sao đâu, vì thần tượng mà bất chấp khói lửa a.”

Triển Chiêu có chút dở khóc dở cười, bất quá có ngoại công và Thiên Tôn hỗ trợ, phỏng chừng cũng không xảy ra chuyện gì, hơn nữa chiêu này tuy rằng hơi vô lại, nhưng người ta cũng nói, với quái nhân phải dùng quái chiêu mà, không chừng thực sự dùng được!

Bình luận

Truyện đang đọc