LONG ĐỒ ÁN

Tam đầu kim đà án tử đã kết thúc, vừa lúc lại chuẩn bị chuyển sang năm mới. Gần cuối năm, Bao đại nhân cùng Triệu Phổ có rất nhiều công vụ phải xử lý.

Mà lúc này trường Thái học chuẩn bị chuyển sang học kì mới, trước khi tết còn có một lần thi học kì, Bao Duyên cùng Bàng Dục và các Thái Học sinh đều vội vã bước vào kì ôn cuối khóa.

Ngũ gia bạc nhiều tiêu không hết, thậm chí còn chả ghi sổ sách đầy đủ, đã chuẩn bị một đống lớn cho không việc gì khác ngoài uy miêu.

Mọi người trong Ma Cung đã vội vàng thúc giục Ngô Nhất Họa cùng Hồng Cửu Nương mua sắm lễ vật thành thân, trong khi Thiên Tôn cùng Ân Hậu vội vàng mua “Hàng tết.”

Công Tôn thì khẩn trương mang theo Tiểu Tứ Tử đi chẩn bệnh.

Lâm Dạ Hỏa hai ngày trước bởi vì tiết trời hanh khô, ăn uống sao mà sau ót nổi lên một cái mụn lớn… bởi vậy hỏa phượng cấp tốc lên kế hoạch dưỡng da cẩn thận.

Hoàng đế Triệu Trinh nhìn công văn từ các nơi đưa tới, năm nay mùa đông lạnh, so ra cái lạnh năm trước cũng không bằng, cho nên giờ cần phải chuẩn bị cho bách tính thật tốt.

Âu Dương Thiếu Chinh vội vàng thao luyện quân nhân mã hoàng thành, Long Kiều Quảng luyện xạ tiễn cùng với làm đồ đệ nhị thập tứ hiếu chu đáo với sư phụ sư nương. Trâu Lương tất bật chăm chó, chuẩn bị lễ mừng năm mới, lại cùng chờ hạ tể thời tiết.

Tiểu Lương tử chăm chỉ luyện công, tứ đại hộ vệ mang theo bọn nha dịch vội vàng kiểm tra khắp phố Khai Phong coi các cửa hàng cùng hộ dân đã chuẩn bị trần nhà vững chắc hay chưa, phòng tránh nguy cơ bị tuyết dày nặng đè sập.

Bọn nha hoàn vội vàng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho lễ mừng năm mới, bọn sai vặt vội vàng lau dọn nhà cửa… Tóm lại tất cả mọi người đều là vội vàng lo liệu, sự tất bật trong không khí này khiến lễ mừng năm mới càng ngày càng sôi nổi.

Trên đường lớn ở Khai Phong Thành giăng đèn kết hoa, các cửa hàng bắt đầu bán hàng Tết, dân chúng ở các thị trấn xung quanh cũng đổ về kinh, trên đường ngựa xe như nước, nhìn từ trên cao chi chít chấm đen của đầu người… Khai Phong Thành so với quá khứ thì càng thêm náo nhiệt.

Mà trong khi tất cả mọi người đều có vẻ tất bật, lại có một người rất nhàn… Không cần đoán, là Khai Phong Thành trấn trạch miêu yêu, Triển Chiêu – Triển hộ vệ.

Trong Khai Phong phủ một khi án tử đã kết thúc liền mang vẻ thái bình đến nhàm chán cực độ, Triển Chiêu đi khắp một vòng cũng không tìm thấy một việc làm. Bao đại nhân vội vàng phê công văn, đuổi Triển Chiêu đến thư phòng để hắn có thể thoải mái nghỉ ngơi một chút. Triển hộ vệ chạy tới thiện đường, lại cảm thấy chính mình vướng tay vướng chân gây trở ngại cho Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử xem bệnh. Tưởng có thể bồi Ân Hậu xuất môn đi dạo phố đi… ai ngờ Ân Hậu, Thiên Tôn, Vô Sa đại sư cùng Vi Trần đại sư nếu không phải tụ tập tại Nam An Tự đánh cờ thì cũng chạy đi uống rượu, cũng không dẫn hắn theo. Nương hắn cùng Lục Tuyết Nhi lại cùng nhau đi mua y phục, để mặc hắn một mình ngoạn phố đi…

Triển Chiêu đi tuần trên phố, đường lớn không có lộn xộn cũng không có đạo tặc, càng không có móc túi buôn người… Thậm chí cả du côn cũng không thèm có, hay có thể nói là nhóm du côn đều vội vàng cho lễ mừng năm mới nên không rảnh để làm chuyện xấu, vì thế Triển hộ vệ cả ngày không có việc gì.

Bất quá, mấu chốt nguyên nhân dẫn đến việc Triển Chiêu rảnh rỗi như vậy vẫn là,… người uy miêu mấy ngày nay bận quá, cũng không dư thời gian mà bồi hắn. Triển hộ vệ cô đơn lẻ bóng, cảm thấy hư không hảo lạnh lẽo tịch mịch a.

Hôm nay, trong chuồng ngựa Khai Phong Phủ, Triển Chiêu ngồi trên một thùng gỗ lớn, phía sau là Tảo Đa Đa cùng Bạch Vân Phàm và một con ngựa nhỏ đang ăn táo.

Triển Chiêu thẫn người sờ lông tiểu mã, hai bên Yêu Yêu cùng Tiểu Ngũ cũng đang ngồi ăn táo.

Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn Tiểu Ngũ, “Ta nói ngươi xem náo nhiệt gì? Chúng nó ăn quả táo ngươi cũng ăn?”

Tiểu Ngũ gặm một quả táo đến nham nhở dấu răng, ngắm Triển Chiêu bằng khóe mắt, ý tứ —— Bởi vì gia với ngươi giống nhau, đều là nhàn rỗi!

Triển Chiêu thở dài, xoa xoa tiểu mã lầm bầm lầu bầu, “Lễ mừng năm mới cũng mang ngươi đi Ma Cung!”

Nói đến đây thì tiểu mã rốt cuộc cũng đã có cái tên.

Trước Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vì việc đặt tên cho tiểu mã thực rối rắm một chút, hai người lại bất đồng ý kiến, bất quá sau lại xảy ra liên tiếp thực nhiều chuyện, đặc biệt việc Ngô Nhất Họa cùng Hồng Cửu Nương đính hôn. Triển Chiêu cảm thấy tiểu mã kì thực rất tốt, là điềm có tiền! Hơn nữa lông của tiểu mã dần dần mọc thật dài, sắc thuần trắng mà bên ngoài lại có một phần viền mang sắc đỏ, cảm giác nhìn giống như là những cánh hoa sen vậy. Vì thế Triển Chiêu đơn giản gọi nó là Hồng Liên, chính toàn thân trong sạch lại còn là một mẫu mã, tất cả mọi người cảm thấy tên này rất thích hợp.

Triển Chiêu đang trong lúc đích thực cảm thấy vô cùng nhàm chán, liền thấy từ bên ngoài, Tiểu Tứ Tử xách theo một cái thùng gỗ nhỏ chạy vào.

Triển Chiêu hai mắt sáng ngời, “Tiểu Tứ Tử, ngươi vội vã gì thế?”

“Ân.” Trong thùng gỗ của Tiểu Tứ Tứ có nhiều bột thuốc, hắn cầm đến vách chuồng, hướng Triển Chiêu nói, “Sáng nay thiện đường không nhiều bệnh nhân lắm, phụ thân thiện đường bận bịu một hồi xong việc rồi, liền đi qua Long Đồ Các giúp Tiểu Bao Tử để ý hồ sơ.”

“A…” Triển Chiêu đi qua nhìn Tiểu Tứ Tử hướng rất nhiều nơi trong chuồng rải bột thuốc, không hiểu mới hỏi, “Cái này là phấn gì a?”

“Bột sát trùng a!” Tiểu Tứ Tử nói, “Trời lạnh mà trong chuồng ngựa ấm áp, sâu dễ dàng trốn vào tránh mùa đông, chúng mà cắn Liên Liên là không được rồi.”

Triển Chiêu gật đầu, tiến tới xoa đầu Tiểu Tứ Tử, “Ngươi trong chốc lát nữa có rảnh rỗi không? Hai ta đi ăn cơm thôi?”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Triển Chiêu, hí mắt, “Bạch Bạch vẫn chưa đếm bạc xong sao?”

Triển Chiêu thở dài, hắn sáng nay cùng mấy hôm trước cũng đã từng đi Bạch phủ nhìn, không những bạc chưa kiểm xong, còn thực nhiều các loại vải vóc, toàn hàng thượng phẩm cả. Bạch Ngọc Đường cũng không ở Bạch phủ mà chạy tới bến tàu. Vốn việc này hẳn là đã sớm xong xuôi, chỉ tại Bạch Ngọc Đường trước đó luôn luôn ở tại Khai Phong Phủ giúp đỡ tra án, vì thế chồng chất mãi cho đến cuối năm mới thành một đống việc khổng lồ. Triển Chiêu ngay cả lông chuột cũng sờ không tới, cũng chả giúp được gì, chỉ lo hắn thêm phiền. Lại nói tiếp, chuột kia vì sao “không làm việc đàng hoàng?” Còn không phải là vì lo dưỡng miêu?

Tiểu Tứ Tử rắc xong thuốc bột, bỏ đến một bên rửa tay, cùng Triển Chiêu thảo luận xem trong chốc lát nữa đi chỗ nào ăn cơm, cùng buổi chiều sẽ như thế nào.

Hai người đang trò chuyện, bên ngoài Nguyệt Nha Nhi chạy vào, cầm trong tay một đại điệp đan tử, còn có bao lớn bao nhỏ đồ vật.

“Triển đại nhân.” Nguyệt Nha Nhi tiến vào buông đồ vật thở, xem ra là đã chạy tới nơi mệt rồi.

Tiểu Tứ Tử rót cho nàng chén trà, Triển Chiêu nhìn Nguyệt Nha Nhi ừng ực uống trà, có chút buồn bực. Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi hôm nay phải giúp Bạch Ngọc Đường đi thu sổ sách, nha đầu kia hẳn là rất bận mới đúng, như thế nào lại chạy đến đây?

“Tỷ tỷ cũng cùng đi ăn cơm sao?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi.

Nguyệt Nha Nhi buông chén xua tay, “Không a, ta còn vội lắm, sẽ thay thiếu gia truyền lời thôi.”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, “Truyền lời?”

“Vừa rồi có một tiểu ca đi tìm Bạch Phúc, ra vẻ là tiểu đồ đệ của Trần sư phụ, có giao tình tốt mời người ăn cơm.” Nguyệt Nha Nhi nói, “Thiếu gia nói buổi trưa cùng hắn tại Thái Bạch Cư chạm mặt, hỏi người có đi hay không?”

“Đi!” Triển Chiêu ngược lại nghĩ tới, tiểu đồ đệ này chính là trước giúp Bệnh thư sinh kia đánh đôi kim xuyến, đích thực là nói có án tử muốn hỏi hai người bọn họ, hai người bọn họ lúc ấy đáp ứng sẽ cùng hắn chạm mặt, Bạch Ngọc Đường quan trọng nhất là hứa hẹn, nếu đồng ý rồi, hẳn là cũng vội giúp sức giải quyết. Triển Chiêu tự nhiên vui lòng đi, cùng lúc hắn rất tò mò là cái án tử gì; về phương diện khác, rốt cục đãi chuột cùng ăn bữa cơm, đã vài ngày không ăn cùng hắn rồi.

Nguyệt Nha Nhi nói xong từ biệt đi mất, Triển Chiêu vui tươi hớn hở ôm lấy Tiểu Tứ Tử, chạy tới Thái Bạch Cư.

Thời điểm Triển Chiêu đến Thái Bạch Cư là còn sớm.

Tiểu Lục tử nói Ngũ gia còn chưa tới đâu, bất quá mới vừa nãy Bạch phủ cử người đến xác định vị trí.

Triển Chiêu lên nhã gian trên lầu ngồi xuống, Tiểu Lục tử liền dẫn một thiếu niên tiến vào.

Thiếu niên kia nhìn khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, so với bọn họ cũng không quá sai biệt, mi thanh mục tú, hơn nữa có cảm giác công phu không tồi, một thân mặc trường bào sắc xám trắng.

Thiếu niên kia vào cửa hướng Triển Chiêu hành lễ, “Triển đại nhân.”

Triển Chiêu gật đầu.

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt tò mò —— là ai nha?

Thiếu niên cử chỉ rất nhã nhặn, sau khi hành lễ cùng Triển Chiêu liền tự giới thiệu một chút. Hắn chính là đồ đệ Trần sư phụ, kêu Đàm Thiểu Nham.

Hai người ngồi xuống hàn huyên, thế nhưng ai ngờ còn có chút quan hệ.

Đàm Thiểu Nham tay nghề đúc kim khí vô cùng tốt, cùng lúc thừa hưởng khả năng của tổ tông, phương diện khác cũng có chút trời cho, tổ tiên hắn đều là sư phụ đúc kim khí, ngoại công kêu Lương Châu Đạo, nhân xưng Kim Thủ Lương, từng mệnh danh là chú kim nhân đệ nhất thiên hạ, cũng là sư phụ của Trần sư phụ, lại còn là một nhân vật trong Ma Cung. Bất quá Lương Châu Đạo tại thời điểm Triển Chiêu mới được năm tuổi đã qua đời, Đàm Thiểu Nham chưa từng thấy qua ngoại công hắn, bởi vì người đem chính tay nghề dạy cho Trần sư phụ, nên lão Trần mới trăm phương nghìn kế mà tìm Đàm Thiểu Nham, thu hắn làm đồ đệ.

Hai người bắt chuyện vui vẻ, một người là hậu nhân Ma Cung, một lại là Ma Cung thiếu cung chủ, người một nhà!

Triển Chiêu đối với Lương Châu Đạo cũng là có chút kí ức, Đàm Thiểu Nham thập phần giống ngoại công hắn, tính cách cùng diện mạo đều chín mười phần đồng dạng. Triển Chiêu đặc biệt kể một ít chuyện của ngoại công Đàm Thiểu Nham cho hắn nghe, hai người tán gẫu đến vô cùng hợp.

Chính lúc họ đang trò chuyện, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng đến, phía sau còn theo tới hai người, một là Công Tôn, hai là Triệu Phổ.

Công Tôn từ Long Đồ Các đi ra, đụng phải Triệu Phổ đang từ hoàng cung về, hai người đến Khai Phong Phủ muốn mang Tiểu Tứ Tử cùng đi ăn cơm, lại không tìm thấy tiểu hài tử, nha dịch nói, bị Triển Chiêu ôm đi Thái Bạch Cư rồi.

Hai người đến Thái Bạch Cư trên đường gặp Bạch Ngọc Đường, vì thế Ngũ gia đem sự tình nói qua, hai người liền theo vào góp vui.

Triển Chiêu trước cẩn thận tỉ mỉ quan sát Ngọc Đường một chút, cảm thấy chuột nhà hắn có phải mới gầy đi một vòng? Nhìn ít nhất cũng mất một hai phần cảm giác da thịt!

Bạch Ngọc Đường mấy ngày nay không ở gần Triển Chiêu cũng cảm thấy tinh thần không yên, hôm nay nhìn thấy dưỡng miêu nhà mình hai ngày không được uy tựa hồ cũng không ốm đi, mới nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người ngồi vào bàn, Triệu Phổ để Tiểu Lục tử mang thức ăn lên, vừa ăn vừa nói chuyện.

Triển Chiêu liền hỏi Đàm Thiểu Nham, “Án tử là về cái gì?”

Đàm Thiểu Nham từ trong tay áo lấy ra một bức họa đưa đến cho mọi người thấy.

Triển Chiêu tiếp nhận, chỉ thấy là một trang phác họa, vẽ mười vòng tròn, nhìn tựa hồ như những chiếc nhẫn, bên trên còn một đồ án phức tạp, mỗi một cái nhẫn phía trên còn có một móc nhỏ, bên cạnh lại viết kĩ càng độ dài thước đo. Căn cứ theo thước lớn nhỏ suy đoán, tựa hồ đây là vài cái vòng kim hoàn.

“Này là cái gì?” Triệu Phổ tò mò, “Nhẫn sao?”

Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Triệu Phổ cũng hiếu kì mà nhìn bản vẽ kia, hỏi “Nhẫn lớn còn có móc dài nữa sao?”

“Thời gian đại khái khoảng nửa năm trước, có người đến đề nghị sư phụ của ta giúp chế tác đồ vật, kêu là thập chỉ kim nhẫn.” Đàm Thiểu Nham nói.

Tất cả mọi người có chút không hiểu mà nhìn Đàm Thiểu Nham —— Mười chiếc nhẫn này có vấn đề gì sao?

“Sư phụ ta đã không muốn tiếp sinh ý lâu rồi, cơ bản cửa hàng hiện tại đều là ta xử lý.” Đàm Thiểu Nham tiếp tục, “Người nọ tới ngày đó là vào lúc chạng vạng, sét đánh, chớp lóe khá nhiều, trời mưa rất to. Hắn một thân lam y, đội nón có vây sa đấu lạp, cũng không nói tên họ, chỉ đích danh sư phụ ta yêu cầu chế tác đồ vật, tùy tiện ra giá bao nhiêu tiền cũng đều được.”

Tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe.

“Ta cảm thấy hắn bộ dáng lén lút tựa hồ không muốn lộ chân diện, vì thế đã nói sư phụ không có ở đây, lão nhân gia mấy năm nay thân thể không tốt, mắt mũi có chút mờ, có chút việc không có cách nào tiếp khách, ta thay hắn hỏi một chút.” Đàm Thiểu Nham nói tiếp, “Hắn liền để lại một bản vẽ cho ta, nói muốn tạo thập chỉ kim nhẫn, nhưng không cần vàng ròng, muốn trộn lẫn với chất kim loại khác.”

“Không cần vàng ròng?” Triệu Phổ tò mò, “Còn có thể như vậy mà đánh kim khí sao?”

“Cũng có!” Đàm Thiểu Nham gật đầu, “Tạo ra trang sức cho người cơ bản đều phải dùng vàng ròng, nhưng tạo ra dụng cụ liền không nhất định phải thế, bởi vì chất vàng khá mềm, nói thí dụ như đánh cái chén vàng, nếu như là một khối toàn vàng ròng thì liền dễ bị biến hình, còn khả năng sẽ bị vỡ thành đoạn, vạn nhất chén vàng tổn hại liền không tốt rồi, cho nên khi nấu chảy vàng liền trộn thêm ít vật chất khác, loại này trong ngành tạo tác kêu pha kim, vì chính là để tạo kim khí tốt, trở nên vững chắc. Bất quá đồ vật càng nhỏ càng không cần thiết dùng kĩ xảo trộn lẫn, hơn nữa thứ này của hắn phía dưới có móc quá nhỏ, ai biết hắn muốn câu cái gì? Nếu như là vật nặng, câu được một đoạn thôi là móc hóa thẳng ngay. Mặt khác, vàng trộn lẫn kim loại khác sau khi chạm rỗng thì khắc hoa văn liền khó, mài cũng lao lực, hắn lại vẽ chiếc nhẫn hoa văn nổi phiền phức, cho dù có là dùng vàng ròng tạo ra ta dám nói trên đời này có thể làm thật tốt cũng không vượt quá mười người, huống chi còn muốn phải pha kim, phỏng chừng chỉ có ngoại công ta có khả năng chuẩn bị tốt.”

Triển Chiêu cầm bản vẽ nhìn, Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, đích xác yêu cầu của kẻ kia rất kì quái.

Công Tôn nghiêng đầu nhìn những chiếc nhẫn, buồn bực, “Bộ nhẫn này đến tột cùng là dùng để làm gì? Ta nhìn nó không có giống trang sức đơn thuần a…”

“Trang sức cũng không ai một lúc mang tới mười cái nhẫn vàng xuất môn đi?” Triệu Phổ cũng hiểu được liền nghi hoặc.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, nhìn chằm chằm bản vẽ mười cái nhẫn kia, nâng cằm nói, “Có phải ta đã từng gặp nó ở nơi nào hay không a?”

Cả bọn Triển Chiêu quay lại nhìn tiểu hài tử.

Triệu Phổ hướng Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Thần thánh như vậy? Cái này còn có thể gặp qua?”

Đàm Thiểu Nham lại là mỉm cười. “Thật ra cũng chỉ có hắn có thể đoán được vật này dùng để làm gì, nói thực, ta lúc ấy cũng sống chết không nghĩ ra được đây là cái gì, sau lại có hàng xóm có tiểu hài nhi nhắc nhở mới nhớ tới!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Triển Chiêu hỏi, “Này đến tột cùng là để làm gì…?”

Triển Chiêu nói còn chưa dứt lời, Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái, “Cháu biết!”

Tất cả mọi người lại xoay qua nhìn.

Tiểu Tứ Tử nói, “Cái này là nhẫn mà người điều khiển mộc ngẫu mang!”

Đàm Thiểu Nham gật đầu. “Thực vậy.”

Được Tiểu Tứ Tử khai sáng, mọi người đích thực là cũng ngộ ra.

Múa rối là một loại tiết mục xiếc ảo thuật giang hồ, bình thường một người là đã có thể diễn, nghệ giả hai tay mang mười chiếc nhẫn, nối theo sợi tơ mảnh ở một đầu, là dây để điều khiển mộc ngẫu… Theo động tác ngón tay mà con rối cũng làm ra các loại động tác khác nhau.

Mấy nghệ nhân múa rối, xiếc, ảo thuật thường cũng làm đồ chơi bằng đường hoặc là mặt nạ mặt người đem trình bày, chu vi xung quanh họ thường có thể tụ tập rất nhiều tiểu hài nhi. Tiểu hài nhi trong Khai Phong Thành cơ hồ đều từng xem qua múa rối, người lớn căn bản lại không chú ý, bọn họ chính là đang xem mười cái nhẫn đó.

“Bất quá…” Triển Chiêu nghi hoặc, “Những chiếc nhẫn đó đều không phải da thú hoặc sắt sao, thậm chí giờ lại có người muốn dùng vàng mà tạo?”

“Còn như vậy?” Triệu Phổ kì quái hỏi lại, “Sẽ không phải mấy sợi tơ điều khiển mộc ngẫu kia cũng là sợi vàng gì đó đấy chứ?”

Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, có chút không hiểu hỏi Đàm Thiểu Nham. “Mua bán quả là có chút quái, nhưng cùng án tử thì có quan hệ gì?”

Đàm Thiểu Nham nói, “Là như vậy, ta lúc ấy nói với hắn, không có biện pháp cam đoan chắc chắn, đề nghị hắn không bằng đồng ý cho tạo đồ vật bằng sắt, sau đó mạ vàng.”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Nhưng hắn lại khăng khăng phải là vàng pha kim.” Đàm Thiểu Nham buông một tay, “Ta nói tài nghệ pha kim đã thất truyền khá nhiều, ta không biết phương pháp cùng tỉ lệ, trộn lẫn không rõ, so ra làm từ sắt sẽ còn chắc chắn thành công hơn! Kết quả hắn để lại cho ta một bao bột thuốc, nói là chỉ cần đem cái này trộn với vàng có thể tạo ra kim khí kiên cố nhất.”

“Thuốc bột?” Công Tôn tò mò, “Là loại thế nào?”

“Ta ban đầu tưởng đó là thiết phấn hoặc là dược thạch phấn trộn lẫn với nhau hay đại khái thế.” Đàm Thiểu Nham nói, “Kia là một bao bột phấn sắc đỏ hồng, đại khái nặng hai ba trọng, ta lúc đó cũng chưa có đáp ứng hắn, chỉ nói hắn đem đồ vật lưu lại, để ta hỏi sư phụ nhìn qua một chút coi có thể tạo ra không, sau đó hắn liền bước đi.”

Tất cả mọi người nâng cằm nhìn Đàm Thiểu Nham —— Nói nửa ngày, án tử là ở đâu? Đâu là án tử?

Đàm Thiểu Nham nói, “Kì thực ta cũng đã nghe được về một số tài nghệ pha kim cổ, đích thực là có thể làm cho kim khí tạo ra chắc chắn vô cùng, thậm chí có thể dùng làm vũ khí, cho nên ta đối với bao bột thuốc kia có chút tò mò, vì thế liền tiếp nhận chuẩn bị hôm sau thử xem. Chính là giữa trưa ngày thứ hai thì có bạn rượu tới cửa.”

“Bạn rượu?”

“Hàng xóm của ta.” Đàm Thiểu Nham giải thích, “Gọi Trần Thông.”

“Trần Thông…” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, “Trần tam quẻ?”

Đàm Thiểu Nham gật đầu.

Mọi người đối với vị Trần tam quẻ này cũng có chút ấn tượng, trước Triệu Trinh đi vi hành, chính là lão nhân này nhắc nhở mọi người cẩn thận để ý, sau đó Triệu Trinh còn trọng thưởng hắn, cũng coi như là bán tiên, lão nhân này thế nhưng lại cùng Đàm Thiểu Nham là bạn rượu, bạn vong niên a…

“Lão Trần đầu tiên định qua rủ ta uống rượu, tình cờ thấy được trang bản vẽ, hắn đối với bao bột thuốc kia rất tò mò.” Đàm Thiểu Nham nói, “Ta đem bao thuốc lấy cho hắn nhìn… Hắn chỉ nhìn thoáng qua đã nói, vụ mua bán này là không thể tiếp được!”

Tất cả mọi người nhíu mày hỏi, “Vì sao?”

“Hắn nói không cát tường!” Đàm Thiểu Nham lắc đầu, “Lão Trần chỉ vào bao thuốc bột kia nói một từ, đại hung! Lại nhắc ta nếu tiếp sinh ý này, tính mạng liền khó giữ! Một bao thuốc bột trong mang vô số oan hồn a!”

Tất cả mọi người kinh ngạc, “Một bao thuốc bột, như thế nào sẽ mang vô số oan hồn?”

Bình luận

Truyện đang đọc