LONG ĐỒ ÁN

Đừng nói vài vị tiểu tặc này tiến vào bẫy rập công phu đều giống nhau, cho dù công phu thực tốt, cũng không chịu nổi bị bốn vị lão thần tiên trực tiếp ra tay muốn bắt.

Thiên Tôn vọt đến trước mắt cung nữ kia, nàng liền sợ tới mức kêu lên, phỏng chừng là bởi vì cảnh tối lửa tắt đèn lại có tật giật mình, trước mắt một bóng trắng thoảng qua cho rằng là quỷ.

Trước cửa khố phòng vị hắc y nhân kia bị Yêu Trường Thiên xách cổ ném tới trước mặt Triệu Phổ.

Thị vệ kia thảm hại hơn, vừa mới húc đầu vào cái bụng tròn vo của Vô Sa đại sư liền bị dội ngược trở về lăn đến bên chân Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương.

Ba phạm nhân thành công bị bắt được, chia ra thẩm vấn riêng biệt từng người một.

Đầu tiên là cung nữ lặng lẽ tiến vào tẩm cung Bàng phi kia.

Triển Chiêu gọi tới vài nha hoàn bên người Bàng phi hỏi, các nàng đều nói cung nữ này kêu Hà Nhi, là trong cung Bàng phi, nhưng không phải tỳ nữ bên người.

Triển Chiêu hỏi Hà Nhi vì sao lặng lẽ tiến tẩm cung Bàng phi, ai sai sử nàng, nhưng nàng ngậm miệng không nói.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày.

Vài nha hoàn bên người Bàng phi đều là được phủ Thái Sư mang tới, còn rất hung hãn, hỏi nàng vì sao ám hại nương nương.

Hà Nhi nói nàng không hại Bàng phi, nhưng hỏi nàng buổi tối lặng lẽ tiến cung là muốn để làm chi, nàng lại sống chết không nói.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không nhịn được mà nghĩ tới điều Bàng phi nói trước đây, muốn một nữ nhân khăng khăng một mực giúp ngươi làm việc, trả thù lao là vô dụng, biện pháp tốt nhất là trói buộc bằng tình cảm.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hai nha hoàn bên cạnh Bàng phi kia, hai nha đầu buông tay, ý tứ —— phỏng chừng bị ma quỷ ám ảnh, hiện tại cho dù đánh chết thì nàng ta cũng sẽ không nói.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn.

Ân Hậu hiển nhiên hoàn toàn không có hứng thú, Thiên Tôn lại lắc đầu, nói, “Ta nói này tiểu nha đầu, ngươi không cần ngu như vậy a, người nọ nếu thực thương ngươi, chỗ nào lại để cho ngươi đến mạo hiểm như vậy.”

Hà Nhi vẫn như cũ không nói lời nào, bất quá ánh mắt thực kiên định, xem ra là thực tín nhiệm người kia.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn nhún vai —— ta đây cũng không có biện pháp, ta là Thiên Tôn, cũng không phải tình thánh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vô lực.

Lúc này, chỉ thấy Ân Hậu buông cái chén, cầm lấy một cái thìa bạc nhỏ, nhẹ nhàng mà gõ chén trà.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lưu tâm nghe, đúng là đoạn khúc trước kia.

Hà Nhi nhìn chằm chằm động tác Ân Hậu gõ chén trà ngẩn người, tựa hồ thực nghi hoặc, nhịn không được hỏi, “Ngươi như thế nào sẽ…”

“Ba mươi năm trước liền có cung nữ giống với ngươi cũng nghe qua khúc này.” Ân Hậu buông thìa chậm rì rì mà nói, “Số cung nữ từng nghe qua khúc nhạc này rồi tử vong ở trong hồ Khổng Tước liền có ba người.”

Sắc mặt Hà Nhi khẽ biến.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Ân Hậu —— ra vẻ lời nói ra từ miệng ngoại công đều thực có sức thuyết phục.

Ân Hậu lắc lắc đầu, nói, “Hắn là thực thích ngươi, nhưng vẫn là lợi dụng ngươi, kỳ thực ngươi trong lòng so với ai khác đều rõ ràng.”

Thiên Tôn nâng cằm tò mò hỏi Ân Hậu, “Sẽ biết sao? Bị lừa vòng vòng như vậy vẫn cam tâm tình nguyện?”

Ân Hậu dù sao chính mình cũng từng sinh khuê nữ, cảm thấy nha đầu kia có chút đáng tiếc, chính là hắn cũng không thích dông dài, thấy đối phương không nghe khuyên bảo, liền không nói thêm cái gì.

Nhưng Hà Nhi hiển nhiên bị Ân Hậu cùng Thiên Tôn đối thoại chọt trúng chỗ đau, bất mãn mà nói, “Các ngươi biết cái gì? Nam nhân sao có thể vi tư tình nhi nữ mà chậm trễ đại sự, huống chi còn tính mạng con người…”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn nhau liếc mắt một cái —— thời gian này theo nàng giảng đạo lý giống như không có tác dụng gì.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cộng lại cũng gần ba trăm tuổi, chỗ nào có thể theo nha đầu ngốc mười mấy tuổi múa mép khua môi, vì thế nhị lão bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp tục uống trà.

Hà Nhi thấy mặt hai người tựa hồ không hề động tâm tình, càng kích động, đôi mắt đỏ bừng.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn vội vàng hướng một bên rút lui —— ai nha, tiểu cô nương sắp khóc rồi…

Triển Chiêu đỡ trán, thiếu nữ này chẳng lẽ muốn nghiêm hình bức cung không thành? Ai có biện pháp làm cho nàng mở miệng…

Chưa kịp nghĩ khó thêm, chợt nghe đến tiếng bước chân truyền đến, mọi người xoay mặt, chỉ thấy Bàng phi nhẹ nhàng bước tới, bế Hương Hương đi đến, phía sau là Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử tay cầm tay. Vào cửa nhìn đến trận này, Bàng phi ngược lại cũng ngẩn người, đem Hương Hương giao cho một nha hoàn. Nha hoàn ôm Hương Hương trở về phòng, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng theo vào.

Bàng phi đi đến bên cạnh bàn hành lễ với Ân Hậu cùng Thiên Tôn, cùng bọn họ ngồi một bàn.

Thiên Tôn nhỏ giọng theo Bàng phi nói, “Ai, nha đầu, ngươi khuyên nhủ nha hoàn nhà ngươi.”

Bàng phi bưng trà lài nha hoàn dâng tới, hỏi Hà Nhi, “Hương Hương nói muốn thay phụ hoàng nàng bắt kẻ trộm, không nghĩ tới thực sự tóm được ngươi.”

Hà Nhi kinh ngạc mà nhìn Bàng phi, nàng cũng không nghĩ ra tính kế chính mình dĩ nhiên lại là Hương Hương.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Vừa rồi Hương Hương liền nói cho ngươi chuyện này?”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, nói, “Hương Hương nói cha nàng cho nàng giấu đồ vật đặc biệt để ngăn kẻ trộm trộm đi, nàng đã nghĩ thay cha nàng bắt lấy cái kẻ trộm kia, vì thế liền hỏi rất nhiều người có biết nàng đem đồ vật giấu chỗ nào rồi hay không, kỳ thực nàng chỗ nào cũng không giấu.”

Triển Chiêu há to miệng —— lúc này mới vài tuổi, nha đầu kia thiệt tình thành tinh a…

Bàng phi gật gật đầu, nhìn Hà Nhi, “Ngươi chính là cái người trộm đồ vật kia a?”

Hà Nhi cúi đầu không nói.

Bàng phi thở dài, “Người nam kia gọi ngươi đến mạo hiểm trộm đồ vật?”

Hà Nhi ỷ vào lá gan tương đối lớn, hỏi Bàng phi, “Nương nương chẳng phải  sẽ cam tâm tình nguyện vì Hoàng Thượng mạo hiểm, Hoàng Thượng có từng vì nương nương mà chịu bỏ qua giang sơn?”

Bàng phi nhìn nhìn nàng.

Trong hậu cung, các cung nữ đều là sợ Bàng phi, nàng đối người bên cạnh mình quản cũng đặc biệt nghiêm, các cung nữ ngày thường chỗ nào dám theo nàng chống đối như vậy.

Vài nha hoàn bên người Bàng phi cũng kinh ngạc.

Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, ý tứ —— những lời này Bàng phi nàng muốn phản bác như thế nào?

Bạch Ngọc Đường cảm thấy vừa nãy theo Triệu Phổ bọn họ đổi chỗ thì tốt rồi… Còn không bằng đi bắt cái người có thể đánh.

Bàng phi nhìn Hà Nhi liếc mắt một cái, không giận mà lại nở nụ cười, “Hoàng Thượng cũng không để ta đi trộm đồ vật.”

Hà Nhi mặt đỏ lên, nhỏ giọng than thở một câu, “Không phải ai cũng giống như nương nương mệnh tốt như vậy.”

Bàng phi cười nói, “Ngươi cảm thấy chính mình sinh ra không tốt không xứng với hắn, cho nên muốn vì hắn làm nhiều chút chuyện, như vậy hắn về sau có thể nhớ kỹ lúc ngươi tốt, đối với ngươi đặc biệt hơn được chứ?”

Hà Nhi mặt lại một trận trắng xanh.

“Hoặc là nói thân phận của hắn tôn quý, muốn cưới ngươi một nữ tử bình dân, cha mẹ khẳng định không đồng ý.” Bàng phi nâng cằm nói tiếp, “Ngươi giúp hắn trộm bảo bối, về sau vào cửa cha nương của hắn cũng sẽ không ngăn đón, có phải hay không?”

Hà Nhi nhìn Bàng phi.

Bàng phi gật gật đầu, “Nam nhân lừa nữ nhân không phải đều là nói mấy câu như vậy sao, cùng là một đạo lý, vốn là có thể cho ngươi danh phận, nhưng là bởi vì chính bản thân ta không có biện pháp, cho nên ngươi phải có điều hy sinh đến đổi, vậy nên mới có thể cho ngươi danh phận… Thật không?”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, tuy rằng khó hiểu, bất quá sao…

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu —— nói có đạo lý.

“Ta liền như vậy nói cho ngươi đi.” Bàng phi chậm rì rì nói, “Trên đời này người sở hữu loại hứa hẹn này, đều không có một điều thực hiện được, ngươi mù quáng rồi sẽ chết tâm. Cho dù ngươi giúp hắn trộm ngọc tỷ để hắn làm hoàng đế, hắn cũng sẽ không cùng một chỗ với ngươi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn —— nha, ngữ khí thật độc nhưng lại là cảm giác vô pháp phản bác…

Hà Nhi hốc mắt đỏ bừng, trên mặt cũng có tức giận, “Nương nương dựa vào cái gì nói như vậy?”

“Chỉ bằng việc hắn cảm thấy ngươi căn bản không xứng với hắn.” Bàng phi trên mặt thu liễm tươi cười, “Mà chính ngươi cũng nghĩ như vậy.”

Hà Nhi mặt trắng xanh.

Bàng phi buông cái chén, lúc hưng trí nói giỡn hiển nhiên cũng đã qua, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, “Bọn họ hỏi ngươi cái gì, ngươi liền thành thật trả lời.”

“Ta nếu là không nói…” Hà Nhi thanh âm có chút cố chấp.

“Không nói liền giết cả nhà ngươi.” Bàng phi sắc mặt lạnh lùng.

Triển Chiêu cả kinh.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu hướng một bên dịch ra một chút, quả nhiên khuê nữ này không chỉ là bộ dạng coi được.

Hà Nhi mở to hai mắt nhìn Bàng phi.

“Ngươi ý đồ mưu phản, chính là tội giết cửu tộc.” Bàng phi vẫn chậm rì rì mà nói, “Bất quá ta ngược lại sẽ lưu ngươi một mạng.”

Tất cả mọi người nhìn Bàng phi —— lưu lại để làm chi?

“Đem ngươi tiến nhà tù, đã nói ngươi có biết manh mối trọng yếu, phải đợi thẩm vấn mới mở miệng.” Bàng phi vốn là mỹ nhân, lúc này cười đến rất có điểm như một xà nữ hiểm ác, “Ngươi cảm thấy người trong lòng ngươi là sẽ luyến tiếc ngươi chết vội vã tới cứu ngươi, hay vẫn là sợ ngươi đem hắn phản bội nên sẽ vội vã đến giết ngươi diệt khẩu?”

Triển Chiêu âm thầm gật gật đầu —— thực sự là bi đát a.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn lại yên lặng hướng một bên xê dịch thêm lần nữa, quả nhiên hoàng phi thiên hạ đều là nhất dạng đáng sợ.

“Cả nhà ngươi rốt cuộc có bao nhiêu mạng người, còn cả bằng hữu?” Bàng phi thanh âm lạnh lùng nói, “Chính ngươi tự chọn đi, tính mạng người cả nhà ngươi, cùng với một nam nhân lợi dụng ngươi.”

Hà Nhi mặt xám như tro nhìn Bàng phi.

“Cứ cẩn thận mà nghĩ a…” Bàng phi mỉm cười, “Chọn sai, trư cẩu cũng là không bằng a.”

Bàng phi nói xong, vừa lúc Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử trong phòng chạy ra.

Bàng phi trên mặt khôi phục tươi cười hiền lành, vỗ vỗ đầu Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, nói, “Nay trời chiều rồi, ở lại chỗ di di ngủ.”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ngoan ngoãn gật đầu, Bàng phi để nha hoàn mang hai tiểu hài nhi đi nghỉ ngơi.

Triển Chiêu ngắm Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái.

Bạch Ngọc Đường cũng không kinh ngạc —— cho nên nói nữ nhân làm chủ hậu cung là gần như vô địch thiên hạ.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng không biết có phải trước kia thấy qua vị hoàng phi đáng sợ nào rồi không, đều ngẩng mặt nhìn trời tận lực không theo Bàng phi đối diện.

Cuối cùng, Hà Nhi thở dài một tiếng, “Ta nói, cầu nương nương buông tha người nhà của ta.”

Bàng phi đối Triển Chiêu bọn họ gật gật đầu, ý bảo sau liền giao cho bọn hắn, nàng lại đứng lên, trở về phòng bồi Hương Hương đi.

Triển Chiêu đi qua đến hỏi Hà Nhi, “Ngươi là thay ai làm việc?”

Hà Nhi cúi đầu thật lâu, nói ra tên Quỳ Tâm Ưu.

“Hắn nói ngươi trộm cái gì?” Triển Chiêu hỏi.

Hà Nhi nói, “Có đồ án ngọc khí Ngư Vĩ Độ.”

“Cho nên trước khố phòng mất trộm ngọc khí là ngươi trộm? Còn đuôi cá chẩm trong hồ Khổng Tước đâu?”

Hà Nhi lắc lắc đầu, nói, “Miếng Ngư Vĩ Giới trong khố phòng kia đích thực là ta lấy đi, nhưng sự tình hồ Khổng Tước ta không biết.”

“Quỳ Tâm Ưu là như thế nào liên hệ với ngươi? Nói kỹ càng tỉ mỉ.”

Hà Nhi nói cho mọi người, nàng theo Quỳ Tâm Ưu nhận thức là một lần thời điểm yến hội, nàng thay Quỳ Tâm Ưu dọn dẹp biệt viện, kết quả hai người càng đi lại càng gần. Quỳ Tâm Ưu thời gian tại Khai Phong không nhiều lắm, nàng chủ yếu là trong cung giúp hắn tìm ngọc khí. Mà ngày thường trừ bỏ lời ngon tiếng ngọt cùng ngọc khí, Hà Nhi đối Quỳ Tâm Ưu hiểu biết cũng không nhiều, chỉ có cẩn thận ngẫm lại, liền biết vĩnh viễn vô pháp thực hiện hứa hẹn.

Triển Chiêu bọn họ bên này hỏi ra manh mối, Triệu Phổ cùng Trâu Lương bên kia cũng có manh mối.

Triệu Phổ bọn họ bắt lấy hắc y nhân kia là một ngoại tộc, không phải là là Phế Ngư Tộc, mà là theo đám hắc y nhân trước kia đuổi giết Triển Chiêu bọn họ là một. Mà cuối cùng Lạc Đan thị vệ bị Lâm Dạ Hỏa bọn họ bắt được, cũng là người Quỳ vương phủ an bài… Vì thế, Quỳ vương phủ cùng những hắc y nhân ngoại tộc thần bí, trở thành người hiềm nghi lớn nhất án kiện lần này, hai phe có phải cùng về một phía hay không?

“Quỳ Tâm Ưu không chỉ muốn trộm ngọc khí, còn muốn trộm Cửu Long luân bàn, liên lạc với Quỳ Sơn Thanh cùng Thôi Hải giao tình… Hẳn là chính là muốn đi Vạn Chú Cung đi.” Triển Chiêu lại nhìn nhìn hắc y ngoại tộc kia, “Những người này lại là chỗ nào chui ra đây?”

“Có thể hay không theo Thôi Thành có quan hệ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, mỉm cười, “Có cái biện pháp có thể xác định.”

Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu —— lại có biện pháp?

Ân Hậu bưng cái chén uống trà ——ngoại tôn hắn chính là linh a!



Lúc này, Bàng phi hiện đang ở trong một phòng nhỏ ở tiểu viện lịch sự tao nhã.

Bọn nha hoàn chỉnh lý giường xong xuôi đi ra, thuận tay đóng cửa nhỏ, trên nóc nhà, vài ảnh vệ vẫn đang thủ vệ.

Trong phòng, Tiểu Tứ Tử rửa chân xong rồi, ngồi ở mép giường, hai chân đặt sát cạnh nhau gác lên lớp lông xù trên lưng Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ ghé vào bên giường Tiểu Tứ Tử, nhẹ nhàng quơ cái đuôi ngủ gật.

Tiểu Lương Tử ngay tại trong nhà, cầm một tấm khăn sạch sẽ, giúp Yêu Yêu chà vảy.

Yêu Yêu quơ cái đuôi xinh đẹp to lớn, ngáp một cái.

Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên giường, cầm trong tay một cái gì đó, nhìn chằm chằm ngẩn người.

Tiểu Lương Tử hỏi, “Cận nhi? Ngươi đang nhìn cái gì nha?”

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu lên, cầm trong tay một cái dây chuyền nhỏ, đối với Tiêu Lương quơ quơ.

Tiểu Lương Tử đi qua nhìn, sờ cằm, “A, ngọc trụy thực tinh xảo! Bên trong là cái gì? Một bến đò sao?”

Tiểu Tứ Tử quơ ngọc trụy kia, hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi nói trên đời, cái gì là vĩnh viễn tìm không thấy?”

Tiểu Lương Tử trừng mắt nhìn, sờ cằm, “Ân… Vấn đề này yêu cầu cao độ a, Cận nhi ngươi hỏi đến để làm chi?”

“Hương Hương vừa rồi lặng lẽ đưa cho ta cái đồ vật này, nói rất trọng yếu a, phải hảo hảo mà giấu đi.” Tiểu Tứ Tử chậm rì rì nói.

“Muốn giấu ở nơi nào?” Tiểu Lương Tử chắp tay sau lưng bắt đầu tại chỗ hoảng hốt, “Tìm một chỗ chôn đi?”

“Chính là chôn rồi, một ngày nào đó cũng sẽ bị người tìm được.” Tiểu Tứ Tử lại quơ quơ miếng ngọc trụy nhỏ kia, “Muốn vĩnh viễn, vĩnh viễn đều tìm không thấy, thế mới tốt a…”

Tiểu Lương Tử nhìn Tiểu Tứ Tử, cười nói, “Vĩnh viễn vĩnh viễn tìm không thấy, chẳng phải là muốn hủy diệt sao?”

Tiểu Tứ Tử nhìn Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử nghiêng đầu, theo Tiểu Tứ Tử đối diện.

Cuối cùng, Tiểu Tứ Tử đem ngọc bội đưa cho Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử tiếp nhận.

Tiểu Tứ Tử làm động tác chà xát tay.

Tiểu Lương Tử kinh ngạc, “Thật sự sao? Xác định?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ân!”

Tiểu Lương Tử gật đầu, hai tay nhấn một cái vào ngọc trụy, chà xát, sau đó để Tiểu Tứ Tử vươn tay.

Tiểu Tứ Tử vươn tay, Tiêu Lương đem tay mở ra… Miếng ngọc bội mới vừa rồi nguyên vẹn giờ đã bị nghiền thành bột phấn.

Tiểu Tứ Tử nắm bột phấn, đi đến bên giường, mở cửa sổ vươn tay nhỏ bé ra… Theo gió đêm thổi qua… Bột phấn màu trắng từ trong tay Tiểu Tứ Tử cuốn lên, tiêu tán trong gió.

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn trăng tròn trên bầu trời, trên mặt vương lại ý cười tủm tỉm.

Tiêu Lương ghé vào bên cửa sổ hỏi, “Cận nhi.”

“Ân?”

“Ngươi nghĩ đến biện pháp đi Vạn Chú Cung giấu chỗ nào rồi không?” Tiểu Lương Tử hỏi, “Yêu Vương không nói, ngươi biết không?”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Ân! Đã biết.”

“Thật sự?!” Tiểu Lương Tử mở to hai mắt, “Ở nơi nào vậy?”

Tiểu Tứ Tử vươn tay chỉ chỉ bên ngoài, nói, “Ở trong gió a…”

Bình luận

Truyện đang đọc