LONG ĐỒ ÁN

“Hắt xì.”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đồng thời cùng ngẩng mặt lên hắt hơi một cái.

Tiêu Lương xoa xoa lỗ mũi, Tiểu Tứ Tử thì bịt lỗ mũi ——- Qúa thơm!

Lúc này, mọi người đang ở trong ngoạ phòng của Bàng thái sư.

Thái sư nhìn một chiếc lò hương to tướng trên bàn, không thể nói gì mà hỏi Bàng Phúc: “Cái này là sao?”

Bàng Phúc lúng túng, nói: “Cái này, Thất phu nhân nói mọi người mang cái này đến mỗi phòng đều đốt, để khử mùi.”

Tất cả mọi người đều nhìn Bàng thái sư —– Nhà ngươi có cái gì mà phải dùng đàn hương khử mùi.

Khoé miệng Thái sư cũng co rút, vừa nãy hắn bảo Bàng Dục về chuyển lời cho các Tiểu di nương của hắn, nói Bao Hắc tử không phải người thường, các nàng cần phải sắp xếp gọn gàng ngăn nắp một chút, đem những đồ quá đáng tiền cất bớt đi. Đáng tiếc, Tiểu di nương của Bàng Dục, cũng chính là vị Thất di thái của Bàng thái sư này lại là một người ruột ngựa, đừng xem nàng ta tính tình tếu táo nhưng lại là một người khá ngốc, thấy Thái sư bảo nàng dọn dẹp nàng lại nghĩ Thái sư kêu mình đi xông hương tẩy mùi.

Thái sư chỉ biết đỡ trán.

Bao Chửng lại vỗ vỗ hắn: “Ai, ngươi cũng đừng có ở đó mà vỗ nữa, đồ đâu rồi, mau chóng đem ra đi!”

Mọi người đều gật đầu.

“Nga.” Thái sư chỉ chỉ Bàng Phúc.

Vì vậy, Bàng Phúc lấy từ dưới đệm ra một hộp gấm đặc biệt.

Hộp gấm này quả nhiên quý giá.

Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường, ai cũng cảm thấy mình hình như rất quê mùa, cái gì cũng chưa từng thấy qua.

Thái sư mở hộp gấm ra, chỉ thấy bên trong còn một món đồ khác.

Đó là một đôi vòng tay long phụng bằng vàng.

“Đây chính là vòng đeo tay a?” Tiểu Tứ Tử tiến tới: “Thật lớn nha, con còn tưởng là tụ sáo(*) nha!”

(*) Vật bao tay áo.


“Phốc..” Triệu Phổ nhịn không được mà cười một tiếng.

Thái sư lúng túng cười: “Cái gì chứ, ta cứ lấy một bộ, đều là Long Phụng cả, nếu như sau này khuê nữ của ta lại mang thai một nhi tử thì … hắc hắc.”

Mọi người nhìn trời, quả nhiên Thái sư không cách nào quên Tôn tử thái tử mộng của hắn.

“Chỉ có hai thứ này?” Triệu Phổ buồn bực: “Cũng không có gì đặc biệt a.”

“Còn có, còn có, mở thêm một tầng dưới nữa.” Thái sư vừa nói, liền đem hộp gấm cầm lên, thì ra bên dưới còn có một tầng nữa.”

Xuống dưới một tầng lại là hai dây chuyền màu bạc, trên dây chuyền cũng có hình Long Phụng hết sức tinh xảo, lại còn là một đôi lắc chân màu bạc dùng cho tiểu hài nhi, được thiết kế hết sức tinh xảo, trên hai chiếc lắc cũng được trang trí khác nhau bằng đồ hoạ Long Phụng, đôi lắc lại trơn nên có thể trượt qua trượt lại trên cổ chân mũm mĩm của tiểu hài nhi.

Mọi người cảm thấy mấy thứ đồ này chơi rất khá cũng rất ưa nhìn, nhưng cho đến giờ vẫn chẳng có gì đặc biệt đến độ khiến cho người ta phải mạo hiểm đến trộm.

“Còn nữa không?” Triệu Phổ hỏi tiếp.

“Còn có.” Thái sư lại cầm một tầng lên, bên dưới vẫn còn có một tầng.

Tầng này là hai chiếc đai lưng bát bảo, trên đai lưng được trang trí bằng tám loại đá quý, một cái cũng được xếp thành hình long, một cái là phượng.

Mọi người lại được một phen thưởng thức nữa, đều sau khi khen ngợi thủ công tinh xảo xong là hỏi, còn gì nữa không?

“Ách, vẫn còn một món đồ đặc biệt cuối cùng nữa.” Thái sư lại cầm một tầng lên, nhìn xuống tầng cuối cùng, tầng này có hai khối ngọc bội, một khối là Long, một khối là Phượng.

Hai ngọc bội này tuyệt đối chính là phỉ thuý, hơn nữa còn là phỉ thuý thượng đẳng, ngọc màu xanh trong suốt, chế tác cũng không tồi, hình long phụng trông rất sống động. Hai khối ngọc đại khái chỉ to bằng nửa bàn tay mà thôi.

Thái sư rất đắc ý mà nói: “Hai cái này là đáng tiền nhất!”

Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, cũng gật đầu: “Ân, loại thượng hạng!”

“Uy, Ngũ gia biết được a.” Thái sư cầm lên, rất đắc ý mà hướng ngọc bội về phía ánh sáng, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngài ghé mắt nhìn một chút.”

Bạch Ngọc Đường hơi cúi đầu liếc mắt nhìn, phát hiện cả hai khối ngọc hình như đều trong suốt, bên trong không có đến nửa phần tì vết, liền thiêu mi: “Ân, thứ tốt, hẳn là cổ vật đi?”

Triển Chiêu cũng híp mắt nhìn, quả nhiên rất trong.

“Hắc hắc, theo hình dáng long phụng in trên đó, hẳn là bảo bối lưu lại từ thời Hán.” Thái sư cẩn thận đem hai khối ngọc bội đặt xuống.

Bao Chửng cũng không có rảnh để đi thưởng thức bảo bối cái gì, mấy thứ đồ này mặc dù giá trị liên thành, nhưng mà với sự hiểu biết của hắn với Bàng thái sư, trong bảo khố của nhà Mập Mạp này những thứ giá trị hơn mấy món đồ này đến mấy chục hoặc mấy trăm lần cũng đều có, mấy món đồ này thì có gì đặc biệt? Sao lại phải mạo hiểm đến trộm như thế? Hay là hướng điều tra của bọn hắn sai rồi? Thứ mà tên trộm kia muốn tìm cũng không phải là mấy thứ này mà là thứ khác?

“Trong Thái sư phủ, những vật còn đáng tiền hơn cái này hẳn là vẫn còn đi?” Công Tôn hiển nhiên cũng có ý nghĩ tương tự với Bao Chửng.

Bàng thái sư ngượng ngùng cười cười, nói: “Lão phu thích thu thập đồ cổ, đương nhiên là có rồi, thật ra thì mấy món bảo bối này cũng không phải là trân bảo quý hiếm gì, chẳng qua là có dáng vẻ cát tường cho nên mới muốn mang đến làm lễ vật tặng ngoại tôn nữ mà thôi, sau này vẫn có thể làm của hồi môn cho nó nữa.”

Mọi người nhìn chằm chằm tám món bảo bối khác nhau trong hộp gấm mà ngẩn người, nhìn cũng không khác nhau mấy với những bảo bối thông thường.

“Trước tiên cứ thu lại đi.” Bao Chửng nói một câu đủ khiến cho Thái sư nhảy dựng lên: “Oa, Lão Bao! Ngươi muốn niêm phong a? Ta còn phải tặng cho ngoại tôn nữ của ta nữa!”

Bao đại nhân nhìn hắn một cái: “Ngươi nhất định muốn đưa sao? Vậy nếu như xảy ra chuyện gì ngươi cứ tự mình phụ trách đi!”

“Ách …” Bàng Cát giậm chân: “Mấy thứ vàng bạc châu báu này đều là vật chết, có vấn đề gì chứ?”

“Có thể có liên quan đến lai lịch của chúng không?” Triển Chiêu nhắc nhở một câu.

“Lai lịch?” Bao đại nhân nhướng mi nhìn Bàng thái sư: “Đồ này từ đâu tới? Lai lịch chính đáng hay bất chính?”

“Ân.” Thái sư nghiêm túc gật đầu: “Đều là vật ta mua của bằng hữu cả, có những thứ là dùng bảo bối khác đến đổi.”

Vừa nói, Thái sư lại gọi Bàng Phúc mang danh sách tới, nói: “Lắc tay kia là mấy ngày trước ta mua từ một lão bản cửa hoàng kim hoàn lớn nhất Giang Nam, lắc chân kia là một người bạn cũ ở Huệ Châu tặng, bát bảo là mua của Đổng Hiểu.”

“Đổng Hiểu?” Công Tôn tò mò.

“Đổng Hiểu là lão bản hiệu kim hoàn lớn nhất Hoàng thành.” Triệu Phổ nói cho Công Tôn biết: “Chỗ hắn ta có rất nhiều đồ.”

“Hai cái ngọc bội phỉ thuý này thì sao?” Bạch Ngọc Đường ngược lại có hứng thú với ngọc phỉ thuý này, loại này đúng là không nhiều lắm, nếu như vẫn còn, hắn cũng muốn mua hai khối.

“Hai khối ngọc này có được là do trùng hợp!” Thái sư nói: “Là do Ngô Xán bán cho ta.”

“Ngô Xán?” Triệu Phổ gãi đầu: “Ngô Xán nào?”

“Vương gia, là Ngô Xán từng làm thủ hạ của ngươi a.” Bàng Cát cười nói: “Chính là Đô thống Tam ti Ngô Xán a.”

Khoé miệng Triệu Phổ lập tức giật giật, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng cũng há to miệng, hai miệng đồng thanh: “Ngô Xán đó?!”

“Hoắc, Ngô Xán đã làm Đô thống rồi?” Triệu Phổ lấy lại tinh thần, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng khinh bỉ mà nhìn hắn: “Trọng điểm sai chỗ rồi!”

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, gật đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Đúng vậy! Sao lại có thể là Ngô Xán chứ? Tiểu tử kia là một thô tử ngay cả chữ hắn cũng không quen a! Đến cả ngói lưu ly cùng đá xanh còn không biết phân biệt mà.”

Công Tôn liếc Triệu Phổ —— Hai thứ đó có thể so sánh với nhau sao?

“Vậy thì ta cũng không có biết, cái này phải hỏi Ngô Xán mới biết được.” Bàng Cát nói: “Ngày đó ta cùng mấy bằng hữu đang uống rượu, có nói muốn tìm hai khối ngọc phỉ thuý có hình dạng Long Phụng. Lúc đó có một bằng hữu nói giúp ta hỏi một chút, hôm sau, Ngô Xán lại đến nhà, nói có hai khối ngọc phỉ thuý thượng hạng, mời ta xem qua. Đầu tên ta cũng thấy hắn là người thô kệch, nghĩ có lẽ cũng chẳng có đồ tốt nào, nhưng mà hắn vừa mới lấy ra cho ta nhìn ….. Ta không nói hai lời liền mua ngay.”

“Hắn còn nữa không?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

Triển Chiêu bĩu môi nhìn hắn: “Ngươi muốn mua a?”

“Thứ tốt.” Bạch Ngọc Đường thiêu mi.

Triển Chiêu nhìn trời, lúc sáng Tiểu Tứ Tử có nói cái gì mà ——– Tiêu tiền như rác, có điều cũng may Bạch Ngọc Đường cũng có phẩm vị, hoàn toàn không có hứng thú với mấy món bảo thạch vàng bạc trước đó.

Bạch Ngọc Đường thì lại đang suy nghĩ, liệu có khối ngọc phỉ thuý hình mèo nào không?

“Có phải là bảo vật truyền gia hay không?” Bao Chửng hỏi.

Âu Dương lắc đầu một cái: “Nhất định không phải, Ngô Xán là người rất hiếu thuận, nếu như quả thật là đồ của phụ mẫu hắn truyền lại cho hắn, dù hắn có nghèo chết cũng nhất quyết không bán đâu.”

Long Kiều Quảng cũng gật đầu: “Đúng vậy, ta nghe nói hắn cũng không tệ, hơn nữa nhiều người của Triệu gia quân đều ở tại Khai Phong phủ đây, người nào nếu như cần bạc cấp cứu cứ trực tiếp đến Cửu vương phủ là được, đâu cần phải bán truyền gia chi bảo.”

Thái sư khoanh tay nói: “Không bằng gọi Ngô Xán đến hỏi một chút đi?”

Cửu vương gia gật đầu một cái, cho ảnh vệ đi gọi Ngô Xán đến, Ngô Xán vừa nghe nói Triệu Phổ muốn tìm, liền vui vẻ như điên mà chạy đến.

……………

Mà lúc này, trong Khai Phong phủ lại tràn ngập một luồng không khí lúng túng.

Trâu Lương tuỳ ý cầm một con cờ, đặt trước mắt Lâm Dạ Hỏa, ý là: “Ngươi rốt cuộc có chơi hay không?”

Lâm Dạ Hỏa cũng cầm một con cờ, trợn to hai mắt mà nhìn chằm chằm Trâu Lương, hồi lâu sau mới hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?”

“Cởi y phục.” Trâu Lương trả lời, ngữ điệu của hắn khi nói câu “cởi y phục” cùng khi nói câu “mời ta ăn cơm” thật giống hệt nhau.

Lâm Dạ Hỏa cũng thở ra một ngụm khí lạnh, ngay lập tức bảo vệ cổ áo mình thu về một bên, liếc Trâu Lương: “Tại sao phải cởi y phục?”

“Nhìn a.” Trâu Lương trả lời có vẻ thiếu kiên nhẫn, hình như bất mãn Lâm Dạ Hỏa sao lại dài dòng như thế.

“Nhìn cái gì?” Lâm Dạ Hỏa há to miệng.

“Nói nhảm, đương nhiên là nhìn ngươi.” Trâu Lương gõ bàn cờ, ý là, nhanh lên!

Lâm Dạ Hỏa cả người cũng căng ra, cảm thấy cái này cần phải làm rõ, liền không xác định mà nhìn chằm chằm Trâu Lương: “Ngươi muốn xem ta trần trụi?”

“Đúng vậy.” Trâu Lương gật đầu.

Lâm Dạ Hỏa lại hít vào một ngụm khí lạnh: “Ngươi… Ngươi…. Ngươi xem làm gì?”

Trâu Lương không hiểu: “Thì muốn nhìn thôi.”

“Ngươi nhanh chóng hạ cờ a.” Trâu Lương giục hắn.

“Ta không muốn đánh cuộc!” Lâm Dạ Hỏa ý thức được tình huống dường như có gì đó không đúng.

Chân mày Trâu Lương cũng nhướng lên: “Sợ thua?”

“Phi!” Lâm Dạ Hỏa chỉ vào mũi hắn: “Rõ ràng là lão tử đã chịu thua thiệt một chút! Làm gì đến độ thua thì phải cởi y phục cho ngươi xem!”

Trâu Lương không sao cả nói: “Sợ cái gì, ngươi cũng đâu phải nữ nhân.”

“Ta là nam nhân cũng không thể tuỳ tiện cho người ta nhìn a!” Lâm Dạ Hỏa bất mãn: “Ngươi có thể tuỳ tiện cho người ta nhìn?”

Trâu Lương quay đầu lại, tựa hồ cảm thấy Lâm Dạ Hỏa đột nhiên xổ mao rất là khó hiểu: “Ngươi muốn nhìn?”

Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nhảy dựng lên lui về phía sau một bước: “Ngươi muốn làm gì?”

Trâu Lương đứng lên, đưa tay tháo đai lưng: “Ngươi muốn nhìn sao lại không nói sớm, ta cho ngươi xem.” Nói xong liền bắt đầu cởi áo khoác, còn kéo cả lý y.

“Nha a!” Lâm Dạ Hỏa đè lại tay hắn: “Ngươi muốn làm cái gì? Đùa giỡn lưu manh a!”

Trâu Lương cau mày: “Ta cởi y phục mà cũng gọi là đùa giỡn lưu manh?”

“Không cho phép cởi!” Lâm Dạ Hỏa kéo lại y phục hắn: “Đồ lưu manh!”

Trâu Lương bất mãn: “Ta lưu manh chỗ nào?”

“Ngươi cởi hết y phục ra thì không gọi là lưu manh thì gọi là gì?” Lâm Dạ Hỏa vừa nói vừa nhìn xem bốn phía có ai thấy hay không.

Trâu Lương thiêu mi một cái: “Ngươi tắm thì không có cởi y phục sao? Lúc ngươi được sinh ra cũng là trần trục trụng á, vậy chẳng phải là ngươi vừa mới sinh ra đã biết đùa giỡn lưu manh sao?!”

Lâm Dạ Hỏa bị hắn chọc giận đến không thể phản bác: “Ngươi lưu manh muốn cởi hết đồ chạy ra đường cũng mặc kệ ngươi! Ngươi … Ngươi làm gì mà lại muốn ta xem ngươi cởi hết chứ?”

Trâu Lương không thèm để ý: “Ta với ngươi cược đánh cờ, cái này không thể gọi là đùa giỡn lưu manh!”

“Như thế mà không được coi là đùa giỡn lưu manh? Vậy thế nào mới được gọi là lưu manh chứ?” Lâm Dạ Hỏa hỏi ngược lại.

“Như thế này!” Vừa nói, Trâu Lương vừa dùng đôi tay mạnh mẽ nắm lấy cổ áo của Lâm Dạ Hỏa, xé sang hai bên … xoẹt một cái….

“Nha a a a a a…….”

Trong trù phòng Khai Phong phủ, đám nha hoàn đang chuẩn bị bánh bao cho bữa trưa chợt thấy thanh chắn song cửa sổ đột nhiên rung rung.

Tiểu Ngọc che lại lỗ tai: “Oa … ai kêu vậy chứ?”

“Nghe thanh âm thì giống với tiếng của Lâm công tử.” Tiểu Thuý nắm lấy thanh ngang nhìn ra bên ngoài: “Chuyện này là sao đây?”

Mà nhìn lại trong sân lúc này, Lâm Dạ Hỏa đang kéo lại y phục bị xé rách, ra sức đạp Trâu Lương: “Nha! Đồ lưu manh chết tiệt, lão tử đạp chết ngươi!”

Trâu Lương thì đang né mấy cước đạp loạn của hắn, chuyển chuyển ra phía sau lưng Lâm Dạ Hỏa………

Chẳng qua là, sau lưng Lâm Dạ Hỏa đều trắng mịn như tuyết một tầng a, cái gì cũng không có.

Trâu Lương sờ cằm, không có hình xăm …. hay là không có xăm nổi ở trên lưng?

Vừa nói hắn lại vừa hành động luôn, liền sờ một cái ….

Lúc này tóc gáy Lâm Dạ Hỏa cũng dựng đứng cả lên, nhảy vọt lên cao: “Không được sờ loạn!”

Trâu Lương cau mày ——— Đúng là không có xăm người.

Lâm Dạ Hỏa vội vàng đem y phục bị giải khai mặc vào, lại không ngờ Trâu Lương không có để yên, liền kéo lại áo sau cổ hắn, cứ thế kéo xuống: “Trên lưng không có … xem thử trên cái mông có hay không….”

“Ngươi đi chết đi a a a a a!”

Lại một tiếng hống vang lên, tất cả các nha hoàn và nha dịch của Khai Phong phủ đều hướng ra cửa mà nhìn ——– Ai nha, đây là chuyện gì nha!

Lâm Dạ Hỏa giận đến hoả nộ xung thiên, vừa cố gắng kéo lại y phục vừa đi đạp Trâu Lương.

Trâu Lương thì lại là kéo áo sau lưng hắn xuống, xem trên ngực hắn, kéo ống quần hắn để xem, xem rồi đều thấy hắn toàn thân trắng mịn như tuyết, hoàn toàn không có hình xăm nào a.

“Cởi quần!” Trâu Lương cảm thấy y phục của hắn quá vướng víu cho sự nghiệp “nhìn” của mình, tốt nhất cứ cởi hết là nhìn rõ nhất!

Lâm Dạ Hỏa hoảng sợ nhìn Trâu Lương “táy máy tay chân”, nhấc một chân mà đạp mặt hắn: “Đồ lưu manh nhà ngươi muốn chết a, lão tử làm thịt ngươi ngươi có tin không …”

Vì vậy, một người thì muốn xem, một người thì nhất quyết không cho xem, cả hai cứ như vậy mà đánh nhau.

Y phục Lâm Dạ Hỏa gồm cả lý y cũng bị xé tả tơi, vướng tay một chút, vướng chân một chút thật chẳng tiện chút nào, hơn nữa, lúc này hắn giận đến độ cái gì cũng không còn nhớ nữa, ngay cả mình có võ công cái thế cũng quên.

Trâu Lương thì lại muốn nhìn xem Lâm Dạ Hỏa có hình xăm trên người hay không, trên dưới hắn lại vẫn còn che đậy nên cảm thấy không có nhìn được hết, Lâm Dạ Hỏa này cũng thật là, làm y cứ phải giữ đám y phục vướng víu ấy, cứ thoải mái để cho hắn nhìn một lần thì chết a!

Vì vậy, hai người cứ thế dây dưa một chỗ, cuối cùng Trâu Lương lôi cánh tay Lâm Dạ Hỏa một cái, một cước giẫm lên băng ghế, định xé nốt để nhìn, Lâm Dạ Hỏa lập tức đá vào mặt hắn.

………………….

Lâm Dạ Hỏa cảnh cáo Trâu Lương: “Ngươi còn làm loạn nữa ta liền cắn ngươi a!”

Trâu Lương híp mắt: “Ngươi là cẩu a ….”

“Ngươi mới là cẩu!” Lâm Dạ Hỏa trừng hắn.

Một bên, chú cún con mới cai sữa cũng tránh xa xa, cùng ba chú mèo nhỏ đang nằm trên tường viện mà ngoẹo đầu nhìn hai người trước mắt.

Đang lúc hai người giằng co, lại nge thấy một thanh âm xa lạ từ phía trên truyền xuống: “Khai Phong phủ còn náo nhiệt hơn so với tưởng tượng của ta a.”

Đây là thanh âm của nam nhân, sau đó có một thanh âm nữ nhân khác cũng truyền đến: “Ai u, ta đây mới đi mấy ngày mà hai ngươi đã tốt đến vậy a … người trẻ tuổi, vào trong phòng đi nha, lúc này ban ngày ban mặt mà.”

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đều ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên tường viện có đứng hai người, một nam, một nữ.

Người nam liếc mắt khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc một TSm màu xám, tướng mạo vô cùng nho nhã tuấn mỹ, chỉ là có vẻ hơi ốm, người cũng hơi gầy, trong tay có cầm một chiếc chiết phiến, nhẹ nhàng phe phẩy.

Mà bên cạnh hắn là một nữ nhân áo đỏ, vóc dánh tuyệt mỹ, chính là Hồng Cửu Nương được Ân Hầu gọi đến.

Hồng Cửu Nương mới trở vẻ Ma Cung chưa bao lâu thì lại nhận được trùng tử của Ân Hầu, tâm nói lại có chuyện gì a?

Hồng Cửu Nương lười nhác không muốn động đậy, cho nên người tương hảo mập mờ mấy chục năm cùng nàng liền cõng nàng tới.

Tương hảo nhân mập mờ mấy chục năm của Hồng Cửu Nương là ai? Người này lai lịch cũng rất lớn, chính là một trong thập đại cao thủ của Ma Cung, Ngô Nhất Hoạ. Ngô Nhất Hoạ còn được người đời gọi là Bệnh thư sinh, cũng có người gọi là Hoạ thư sinh. Nếu như nói Tiểu Tứ Tử là cát tường chi nhân, thì người này ngược lại chỉ mang đến xui xẻo. Nghe nói bát tự Ngô Nhất Hoạ không tốt, hầu như khắc chết tất cả những người bên cạnh mình không nói, lại còn khắc cả chính bản thân mình, khiến cho mình lúc nào cũng bệnh nặng quấn thân, cái này cũng không biết là thật hay giả. Có điều, hắn ở Ma Cung lại chẳng khắc chết ai bao giờ, có lẽ mệnh của người trong Ma cung tương đối mạnh hơn những người ở ngoài. Mà Hồng Cửu Nương lại nổi tiếng là Mệnh bò cạp vô cùng mạnh, vì vậy hai người cũng coi như là tuyệt xứng.

Có điều đừng nói chứ, hai người này nay cả hình dáng bên ngoài cũng rất xứng. Hai người vừa mới đứng cạnh nhau đã thấy ngay, Ngô Nhất Hoạ phong lưu tài tử, Hồng Cửu Nương lại là giai nhân lả lướt yêu kiều.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương vừa nhìn một cái, đột nhiên cũng lấy lại tinh thần.

Lâm Dạ Hỏa liền đá văng Trâu Lương.

Trâu Lương tránh qua một bên, phủi phủi dấu giày trên ống quần.

Lâm Dạ Hỏa mặc y phục tử tế rồi hung hăng trừng Trâu Lương một cái, rít: “Tên Câm chết tiệt, ngươi nhớ kỹ cho ta! Thù này nếu như không trả, gia đây sẽ không mang họ Lâm!” Nói xong hừ hừ tức giận mà vọt vào trong phòng.

Hồng Cửu Nương và Ngô Nhất Hoạ nhìn nhau một cái ——- Uy, tức giận nha!

Trâu Lương khoanh tay nhìn Lâm Dạ Hỏa đóng cửa phòng, hắn thì lại đứng yên tại chỗ suy nghĩ.

Hồng Cửu Nương rơi xuống cạnh hắn: “Ai nha, ngươi cũng thật là, loại chuyện thế này cần phải để ý không khí a, sao lại bá vương ngạnh giương cung thế chứ.”

Trâu Lương vẻ mặt không hiểu: “Ta không có giương cung.”

Khoé miệng Hồng Cửu Nương giật giật, dở khóc dở cười mà vỗ Trâu Lương, không biết phải hình dung thế nào, tiểu tử này hình như có chút ngây ngô.

Ngô Nhất Hoạ cũng nhảy xuống, nhìn khắp nơi: “Uy, cảnh trí Khai Phong phủ cũng không tồi a, Chiêu Chiêu cùng cung chủ đâu rồi?”

“Cùng đến Thái sư phủ tra án rồi.” Trâu Lương nói.

“Chỉ lưu lại ngươi trông nhà sao?” Cửu Nương hỏi.

“Ta muốn ở lại điều tra về chuyện Hoả phụng.” Trâu Lương cũng không có giấu giếm, thành thật khai báo.

“Hoả phụng?” Hồng Cửu Nương cảm thấy kỳ quái.

Lúc này, cửa sổ phòng Lâm Dạ Hỏa hé ra chút xíu, Lâm Dạ Hỏa thò đầu ra nhìn.

“Cái gì Hoả phụng a?” Hồng Cửu Nương vừa hỏi, vừa nhẹ nhàng tháo xuống hồng sa để lộ ra lý y bên trong. Lý y bên trong nàng mặc có lộ ra một chút lưng, sau đó xoay người ra để cho Trâu Lương nhìn: “Là cái này?”

Quả nhiên Trâu Lương nhìn thấy một phần hình xăm Hoả phụng, liền gật đầu, lại còn quay đầu lại liếc Lâm Dạ Hỏa một cái: “Ngươi nhìn người ta, cô nương nhà người ta còn phóng khoáng hơn ngươi.”

Khoé miệng Lâm Dạ Hỏa giật giật, tâm nói ngươi có gan thử bảo Hồng Cửu Nương cởi hết ra cho ngươi nhìn thử xem! Cởi hết ra để nhìn cái mông cùng với việc nhìn hình xăm mà giống nhau sao! Ngươi cái đồ lưu manh.

Ngô Nhất Hoạ lại giúp Hồng Cửu Nương cẩn thận sửa sang lại hồng sa, vừa hỏi: “Hoả phụng này có cái gì cần phải tra?”Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa phía sau.

Lâm Dạ Hỏa cũng mở cửa sổ ra, nâng cằm khó hiểu: “Tra hoả phụng cái gì?”

Trâu Lương chỉ hình xăm sau lưng Hồng Cửu Nương: “Cái này tại sao lại có?”

“Nga, là lúc nhỏ người trong thôn ta nói cái gì mà trời phạt, có đạo sĩ nói có thể chuyển cho nơi khác, vì vậy liền xăm cho ta hình Hoả phụng trên lưng, đem ta đến thôn bên cạnh bỏ.” Hồng Cửu Nương thờ ơ nói: “Ta vốn là cô nhi, bị bán đến thôn đó cho người ta nuôi làm nô tỳ, cũng may là họ đưa ta đi, ta không chỉ tránh được một kiếp mà trùng hợp như vậy, lại còn có thể gặp được sư phụ học được một thân công phu, cuối cùng lại gặp được Ân Hầu.”

Trâu Lương sờ cằm: “Vậy sau đó tai hoạ có được hoá giải?”

“Không có a.” Hồng Cửu Nương lắc đầu: “Thôn đó hình như sau này bị hoả thiêu chết rất nhiều người, chẳng bao lâu liền biến mất.”

Trâu Lương há miệng, sau đó mở miệng, mà trùng hợp như thế, Lâm Dạ Hỏa ở phía sau cũng lên tiếng, hai người cùng đồng thanh hỏi: “Vậy ngài có thấy Hoả phụng cùng Hoả long không?”

………………..

Trong phủ Thái sư, mọi người vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, vừa chờ Ngô Xán.

Triển Chiêu ngồi chờ cạnh bạn, nhìn chằm chằm mấy món bảo bối kia.

Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn: “Phụ thân, tại sao Kim long, Ngọc long cùng Tú long hình dáng lại không giống nhau?”

Tú long: Hình rồng được thêu bằng tay.

“Bởi vì không cùng triều đại nga.” Công Tôn nói.

“Phượng hoàng cũng vậy nga, khác biệt rất lớn!” Tiểu Tứ Tử vừa nói, lại nghe Triển Chiêu “di” một tiếng.

Bạch Ngọc Đường đang ở bên cạnh Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”

Triển Chiêu cầm khối ngọc phỉ thuý có hình phượng hoàng kai lên nhìn, cau mày: “Có chút quen mắt …”

“Ngươi gặp qua?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ân … Không rõ ràng lắm.” Triển Chiêu vừa nghĩ mình đã nhìn thấy ở đâu, lại vừa thuận tay đặt khối ngọc kia lại hộp gấm trên bàn.

Có điều Triển Chiêu đang băn khoăn, liền tiện tay đặt xuống, ai biết, ngọc bội còn chưa có được cất xong đã trượt một cái .

………….

Mọi người vốn dĩ ai cũng không để ý, thế nhưng lúc này liền nghe đến “ba” một tiếng, một thanh âm thanh thuý vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc