LONG ĐỒ ÁN

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lên núi, đụng phải Hiên Viên Giác và Tuần Việt Bạch đang vội vã xuống núi.

Hai bên đối mặt nhìn nhau, Hiên Viên Giác cùng Tuần Việt Bạch đều ngẩn người, hiển nhiên là việc gặp lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lần nữa nằm ngoài dự định của họ.

Có điều Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng chẳng tỏ vẻ kinh ngạc gì, dù sao thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Tuần Việt Bạch cũng phản ứng rất nhanh, chắp tay cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Thái tử điện hạ, Ân huynh.”

Lúc này Hiên Viên Giác cũng kịp thời phản ứng lại, tâm bất cam tình bất nguyện mà chắp tay với Bạch Ngọc Đường: “Thái tử.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hai người này một cái, cũng không có nói nhiều mà cứ thể đi thẳng về phủ Thái tử của mình, Triển Chiêu cũng đi theo sát.

Hiên Viên Giác cùng Tuần Việt Bạch tiếp tục đi về hướng chân núi.

Triển Chiêu thấy hướng bọn họ đi hình như là phủ của Đại hoàng tử, lắc đầu một cái, sau đó lại cùng Bạch Ngọc Đường đi về.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không thèm nhìn người ta một cái, hỏi: “Sao vậy?”

Triển Chiêu liếc nhìn hai người dưới chân núi một cái: “Ngửi thấy mùi xảo quyệt!”

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ hắn: “Bỏ đi, mấy tên Hoàng tử này cũng chẳng tốt đẹp gì, cứ mặc kệ bọn họ đi, chúng ta cũng đâu phải Bồ tát, mà có là Bồ tát thì cũng không độ hoá nổi ác nhân đâu, chuyện này làm hay không làm đều sẽ không tốt.”

Triển Chiêu cười, đi nhanh lên hai bước, chọc chọc hắn: “Thái tử điện hạ cao kiến a!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mà nhìn hắn một cái.

Có điều dù sao bên ngoài cũng nhiều người, hai người cũng không dám nháo như hồi ở Khai Phong phủ, cho nên chỉ còn cách nhanh chóng hồi Thái tử phủ thôi.

Đừng nói chứ, Phù Đồ sơn này đúng là rất cao, càng đi lên tuyết đọng càng dầy, trời càng giá rét, chỉ thoáng qua cái đã thấy tuyết rơi đầy rồi.

Hai người vừa mới về đến Thái tử phủ đã thấy hai hàng người đứng trước cửa phủ rồi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, liền đi tới xem thử, phát hiện tất cả mọi người đều đứng đầy ngoài cửa, đại môn đang đóng chặt, Phúc Cáo còn dặn mọi người: “Không được phép nhìn lén a! Ngoan ngoãn đứng chờ.”

Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên mà hỏi Phúc Cáo: “Chuyện gì vậy?”

“Hồi bẩm điện hạ.” Phúc Cáo nói: “Bạch phu nhân nói nàng muốn thưởng tuyết, cho nên chúng nô tài ra ngoài này đợi.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người —— Ngắm tuyết sao?

Triển Chiêu cũng sờ cằm —- Thiên Tôn là đi ra ngắm tuyết hay là ra hóng mát một chút a?

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: “Các ngươi đều là người Hoàng thành Bắc Hải sao?”

“Đúng vậy Điện hạ.” Phúc Cáo gật đầu: “Người làm việc trong cung thì nhất định phải là người nhà ở Hoàng thành, như vậy nếu như có ai dám làm chuyện xấu hoặc là gian tế thì ngay cả người nhà cũng sẽ phải chịu tội.”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, Triển Chiêu lại âm thầm lắc đầu.

“Vậy hay là các ngươi về nhà một chuyến đi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Mọi người cùng sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nói: “Ta cho các ngươi nghỉ phép dài hạn, ân … nha hoàn và trù tử thì nhất định là cần rồi, hay là các ngươi thương lượng thay phiên nhau nghỉ phép đi, cũng không cần nhiều người như vậy, thế nào?”

Mọi người cùng há to miệng.

Phúc Cáo cũng há miệng: “Nhưng mà …. có được không Thái tử điện hạ?”

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu: “Sao lại không được?” Vừa nói lại vừa tiện tay móc ra một túi tiền đưa cho Phúc Cáo: “Ngươi phân phát cho bọn họ, để bọn họ mua chút quà về cho người thân. Không phải ngươi cũng có một muội muội sắp thành thân sao, giữ lại một ngàn lượng coi như là tiền mừng của ta đi …..”

Lời còn chưa dứt, đã thấy trước mắt cả một đoàn người quỳ sụp hết xuống, lau nước mắt mà tạ ơn trời đất, tạ Thái tử rồi.

Khoé miệng Bạch Ngọc Đường giật giật, Triển Chiêu cũng không hiểu, chỉ là nghỉ phép về nhà thôi có cần phải tạ đến tận trời thế không?

Phúc Cáo cảm động đến độ không biết nói sao, nói: “Có người lớn hơn cả chúng ta mà sau khi vào cung rồi cũng chưa có một lần được ra khỏi cung a!”

“Vậy thì nhanh chóng trở về đi.” Bạch Ngọc Đường hỏi Phúc Cáo xem có cần phải làm thủ tục gì không, Phúc Cáo nói chỉ cần báo cho quan quản sự trong cung là được rồi. Bạch Ngọc Đường liền bảo Trâu Dịch cầm lệnh bài đi nói một tiếng, vì vậy …. trong phủ lúc này chỉ còn lại Phúc Cáo cùng mấy nha hoàn, còn lại toàn bộ đều vui mừng hỉ hả mà cầm theo bạc về thăm nhà.

Phúc Cáo cầm túi tiền mà lắc lắc, Thái tử điện hạ có quá nhiều tiền a ……

Đám người vừa đi rồi, tuyết cũng lớn hơn.

Triển Chiêu khoanh tay nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi không phải là Thái tử đâu!”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt mà nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu thiêu mi một cái: “Ngươi là Tán tài đồng tử thì có!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nói: “Ít người cũng dễ hoạt động hơn.” Nói xong liền đẩy cửa vào tìm Thiên Tôn.

Chẳng qua là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chỉ vừa vào đến viện đã thấy trước mắt hiện lên cảnh tượng thật chẳng khác nào trong tranh vẽ…..

Trong sân viện Thái tử phủ, tùng mộc, hồng mai, giả sơn, băng thạch …. tất cả đều được phủ kín bởi một tầng tuyết trắng, trên bầu trời cũng là tuyết trắng phiêu lãng bay bay.

Thiên Tôn cứ vậy mà ngồi trên một cành Hồng mai, mũ trùm thật to được đặt trên đầu gối ….. lụa trắng thật dài chấm gần mặt đất phiêu lãng nhẹ nhàng theo gió tuyết, từng dải uốn lượn trông đẹp vô cùng.

Hình như Thiên Tôn đang ngẩn người mà nhìn bầu trời tuyết bay, mái tóc bạch kim nhẹ nhàng phiêu động theo làn gió khẽ, trên lớp lông mao mềm mại ở lưng và đầu của Tiểu Ngũ đang ngồi dưới tàng mai đã đọng đầy tuyết, thế nhưng trên người Thiên Tôn lúc này lại không có lấy một bông tuyết, mỗi khi tuyết rơi đến bên cạnh hắn, lại giống như có một sức mạnh diệu kỳ thổi nhẹ ra xung quanh, giống như đến tuyết cũng không muốn quấy rầy hắn vậy.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, lại cùng nhìn về phía căn phòng.

Chỉ thấy trong phòng lúc này Hắc Ảnh đã không còn mặc bộ đồ bà mai kia nữa mà là ăn mặc theo ngày thường, một bộ đồ màu đen, hai tay chống cằm mà nhìn chằm chằm ngoài cửa, ngẩn người mà ngắm Thiên Tôn. Nhìn ánh mắt kia của hắn ……. Hắn đang nhìn thấy thần tiên a, không phải là người phàm đâu nha ….

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái, đi vào trong phòng.

Triển Chiêu muốn đi gọi Thiên Tôn một tiếng, để hắn chớ ngồi ngoài tuyết lớn như vậy lâu, cẩn thận cảm lạnh.

Có điều, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng kéo hắn một cái, lắc đầu với hắn.

Triển Chiêu liền theo Bạch Ngọc Đường vào nhà.

Chờ cho đến khi hai người đi qua trước mặt Hắc Ảnh, Hắc Ảnh mới hoàn hồn lại, phát hiện hai người đã về rồi.

Gãi gãi đầu mấy cái, Hắc Ảnh cũng theo vào.

Bạch Ngọc Đường ngồi xuống châm trà, Triển Chiêu cũng đem chuyện của Đại hoàng tử nói qua cho Hắc Ảnh nghe, Hắc Ảnh khẽ cau mày: “Tuần Việt Bạch kia tâm tư hiểm ác, cần phải cẩn thận đề phòng hắn mới được, có điều, là ai muốn ám toán chúng ta a?”

“Cái này sao?” Triển Chiêu cười một tiếng: “Những người đó nếu đã chuẩn bị rồi hẳn là buổi tối sẽ đến phóng hoả giết người đi, đến lúc đó bắt cả lưới là được rồi.”

Hắc Ảnh gật đầu một cái, sau đó lại nhìn Thiên Tôn bên ngoài.

“Cái kia ….” Hắc Ảnh có chút ngạc nhiên, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có phải tâm tình Thiên Tôn không tốt không?”

“Chẳng qua là hắn đang ngẩn người mà thôi.” Bạch Ngọc Đường cười một tiếng.

“Ngẩn người.” Hắc Ảnh không hiểu.

“Trí nhớ của sư phụ ta không tốt.” Bạch Ngọc Đường nói: “Có một số chuyện từ rất lâu rồi bị hắn quên mất. Mỗi ngày hắn đều có một khoảng thời gian ngẩn người nhất định, khi còn nhỏ ta cũng từng hỏi qua hắn đang nghĩ cái gì vậy? Hắn nói, hắn không biết, đầu óc cứ trống rỗng.”

Triển Chiêu nhìn Thiên Tôn ở trong sân một chút, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Chuyện mà Thiên Tôn quên liệu có liên quan đến mái tóc của hắn không?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái, tỏ vẻ hắn cũng không biết.

“Thế nhưng ngày đó tóc hắn biến thành đen lại hắn cũng không có nhớ ra cái gì a.” Triển Chiêu sờ cằm.

“Ngược lại cũng đúng ….” Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, có điều tâm sự cũng rất nặng nề.

Đến lúc ăn cơm tối, Thiên Tôn liền ngáp một cái, ở trên cành mai mà duỗi người một cái mà nhảy xuống, mà ở dưới tàng cây mai, Tiểu Ngũ cũng đã bị tuyết phủ đến độ gần biến thành một pho tượng bằng tuyết luôn rồi, lúc này, nó cũng đứng dậy, rồi đột nhiên lắc mình vẩy rơi toàn bộ tuyết trên người, cũng không biết có phải nó cố ý hay không mà toàn bộ lại văng trúng Thiên Tôn.

Thiên Tôn giận nha, liền đưa tay kéo cái lỗ tai Tiểu Ngũ: “Ngươi giỏi nha!”

Tiểu Ngũ lại rất không có tiền đồ gì mà đi cọ cọ hắn, hình như là đang nịnh nọt hắn.

Thiên Tôn ngoẹo đầu mà vỗ vỗ đầu nó: “Ân, khẳng định là ta đã từng gặp ông nội hoặc là cụ nội ngươi đi.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang ngồi trong phòng uống trà, nghe được Thiên Tôn nói lời này, có chút ngạc nhiên hỏi: “Cụ nội sao?”

“Ừ … vẫn luôn cảm thấy con mèo đen này có chút quen mắt.” Thiên Tôn sờ sờ cằm mà nhìn Tiểu Ngũ một lát nữa, sau đó quay ngoắt một cái mà làm nũng với Bạch Ngọc Đường: “Thầy chết đói rồi!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, bảo Hắc Ảnh cùng Thiên Tôn trước tiên cứ tránh mặt vào bên trong một chút, hắn gọi Phúc Cáo vào chuẩn bị vãn thiện.

Phúc Cáo bưng đồ ăn lên, Bạch Ngọc Đường liền hỏi hắn: “Sao ngươi không về đi?”

“Nô tài đi rồi nhưng bên cạnh Thái tử không có ai chăm sóc thì phải làm sao bây giờ?” Phúc Cáo có chút băn khoăn.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Thế này đi, ngày ngươi nghỉ phép ngươi chỉ cần tìm một người đáng tin đến thay ngươi mấy ngày là được, nếu như bây giờ chưa tìm được, chúng ta có thể ra ngoài ăn cơm, đỡ phải suốt ngày buồn chán trong cung.”

“Nga, vậy thì được!” Phúc Cáo gật đầu: “Muội muội nô tài mấy ngày nữa là thành thân rồi, ngày mai nô tài sẽ xin nghỉ ba ngày, đi về thăm nàng một chút.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Bày thức ăn lên rồi, Phúc Cáo định đi, trước khi đi lại còn tiến tới nói nhỏ với Bạch Ngọc Đường một chút: “Thái tử, có phải quan hệ của ngài với Đại tướng quân Triệu Phổ của Đại Tống rất tốt không?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, gật đầu một cái, có chút khó hiểu tại sao Phúc Cáo lại hỏi chuyện Triệu Phổ.

“Vừa rồi nô tài có gặp mấy nha hoàn thái giám làm việc trong cung, nghe nói là Triệu Phổ của Đại Tống có phái sứ thần đến hội đàm với Hoàng thượng.” Phúc Cáo nhỏ giọng nói: “Còn thần thần bí bí nữa!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái —— Triệu Phổ đưa tin tới sao?

Chờ cho những người khác đi hết, mọi người liền ngồi xuống ăn.

Nói đến chuyện Triệu Phổ cho người đưa tin tới, Hắc Ảnh liền đem chuyện tối qua liên quan đến việc quân binh Bắc Hải bị đóng băng đến mấy vạn người nói qua cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghe.

Triển Chiêu há to miệng kinh ngạc: “Quân binh Bắc Hải ngày càng ít đi chẳng lẽ là đều bị chôn thân ở đó sao?”

Hắc Ảnh nhún vai một cái: “Không rõ lắm a.”

Bạch Ngọc Đường cũng cau mày: “Làm sao có thể khiến hơn vạn binh lính ngay lập tức bị chết đuối hoặc là chết rét trong băng hà chứ? Chẳng lẽ là gặp phải bão lớn hoặc là băng hà vỡ ra sao?”

“Cho dù có vỡ ra cũng không thể đồng loạt chết hết như vậy đi?” Triển Chiêu tâm địa nhân hậu, vừa mới nghe chết mất nhiều người như vậy, hắn không khỏi nhớ đến những lão đầu bưng cơm dọn bát trong tửu lâu kia, không biết những nhi tử đi tòng quân không thấy trở về của bọn họ có bị chết rét trong băng hà kia không.

“Cũng không phải là không làm được.” Thiên Tôn lầm bầm: “Có điều người có thể làm được cũng không nhiều lắm mà thôi.”

Ba người cùng nhìn Thiên Tôn: “Phải làm thế nào?”

Thiên Tôn gắp một miếng thịt cho Tiểu Ngũ ăn, nói: “Chờ cho mấy vạn binh sĩ kia cùng đứng trên băng hà, một chưởng đánh vỡ mặt băng, sau khi mặt băng bị nứt ra, các binh sĩ bị ngã xuống lại dùng một chưởng nữa đánh lên mặt băng hà …. khiến cho mặt sông đông lại, vì vậy ….. tất cả vừa chết rét vừa chết đuối.”

Nghe Thiên Tôn nói xong, cả Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Hắc Ảnh đều kinh ngạc không nói ra lời.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi: “Trong võ lâm hẳn là không có nhiều người làm được điều này lắm đâu?”

“Ta có thể, Lão Quỷ đó cùng Đại hoà thượng kia cũng có thể.” Thiên Tôn sờ cằm: “Còn những người khác sao, trong số những người ta biết đại khái cũng không quá năm người, ngươi cùng Triểu Tiểu Miêu liên thủ cũng có thể, nếu là sông thật lớn thì, sách …. phải thêm cả Triệu Phổ cùng Tiểu Lâm Tử nữa.”

“Cần tới bốn người sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừ.” Thiên Tôn gật đầu một cái: “Bốn người các ngươi cộng lại cũng không bằng tuổi của ta cùng Lão Quỷ đâu, nội công như vậy cũng coi như không tệ …. cộng lại thì nhất định có thể.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lé mắt liếc Thiên Tôn một cái.

Thiên Tôn cười xấu xa: “Ai nha, trẻ con vẫn là trẻ con a …. a … ha ha ha …..”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu có chút vô lực.

Chờ cho mọi người ăn cơm xong rồi, Trâu Dịch liền chạy đến: “Điện hạ, Hoàng thượng mời người đến nghị sự.”

Bạch Ngọc Đường có chút buồn bực: “Chuyện gì?”

“Là thế này, sáng sớm này có một vị sứ giả Đại Tống đến đây.” Trâu Dịch nói: “Hắn đến đưa thư cho Triệu Phổ, Hoàng thượng sau khi xem thư nói mời ngài vào cung thương nghị.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, đứng lên đi theo Trâu Dịch vào cung.

Bên trong cung, Hiên Viên Kiệt đang tiếp sứ thần ở thư phòng.

Sứ thần kia đang ngồi trên ghế, cũng đang uống trà, xem ra Hiên Viên Kiệt đối với hắn cũng khá khách khí.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn vị sứ giả kia một cái — Được chứ, là Giả Ảnh.

“Ngọc nhi, biết sao?” Hiên Viên Kiệt hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn Giả Ảnh một chút, Giả Ảnh cười mà gật gật đầu với hắn.

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Biết.”

Hiên Viên Kiệt gật đầu: “Xem ra Giả đại nhân thực sự là sứ giả chứ không phải là gian tế hoặc là tên lừa gạt nào.”

Giả Ảnh cười cười, tâm nói —— Cũng may Bạch Ngọc Đường đủ thông minh.

“Ngọc nhi a, ngươi xem thư đi.” Hiên Viên Kiệt đem thư Triệu Phổ viết đưa cho Hoè Mật.

Hoè Mật nhận thư cầm đến cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vừa mở ra xem, khẽ cau mày một cái, trong thư Triệu Phổ nói là binh mã của Lang Vương Tiêu Thống Hải phát hiện ở trong băng hà bên ngoài Bắc Hải có tìm được một số lượng thi thể vô danh lớn, phát hiện tất cả đều mặc quân phục của Bắc Hải. Tiêu Thống Hải nói chuyện này cho Triệu Phổ, hôm qua Triệu Phổ đã dẫn người đến tự mình điều tra một chút, phát hiện quả nhiên là thi thể của quân binh Bắc Hải, số lượng nhiều đến nỗi khiến người ta không cách nào tưởng tượng được. Cho nên Triệu Phổ mới viết thư hỏi Hiên Viên Kiệt có phải gặp phiền toái hay có biến cố gì không? Tại sao lại chết nhiều người trong băng hà biên cảnh như vậy.

Bạch Ngọc Đường xem thư xong rồi, cũng phải âm thầm tặng cho Triệu Phổ một chữ “Phục” …. nét chữ không những hữu lực mà tiêu sái, xứng với cái thân phận Đại soái của hắn, lời nói tuỳ ý những lại rất chân thành, đơn giản nhưng lại chẳng sơ hở chút nào.

“Thư của Cửu Vương gia đưa tới cũng khiến cho Trẫm phải thụ sủng nhược kinh!” Thật khó khăn lắm Hiên Viên Kiệt mới có được cái dáng vẻ tươi cười thế này, không biết có phải là do Bạch Ngọc Đường ở trước mặt hắn cho nên hắn mới tận lực không biểu hiện ra cái bộ mặt hôn quân mà cố làm từ phụ hay không mà vẻ mặt hoà khí của Hiên Viên Kiệt khiến cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút không quen nổi.

Ngay cả Giả Ảnh cũng cảm thấy liệu có phải tình báo sai rồi không a? Đây mà là bạo quân sao? Không cảm thấy a.

“Ngọc nhi nhà ta có giao tình với Tướng quân nhà ngươi.” Hiên Viên Kiệt nói: “Không bằng, cứ giao việc này cho Ngọc nhi đi, để cho hắn đi điều tra ……”

Đang lúc nói chuyện, bên ngoài lại có thị vệ chạy vào bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đến.”

Hiên Viên Kiệt gật đầu: “Cho bọn họ vào.”

Lát sau, Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử đi vào, hành lễ với Hiên Viên Kiệt.

Hiên Viên Kiệt liền nói: “Vụ án các binh lính vô cớ biến mất khốn hoặc đã lâu bây giờ có đầu mối rồi!”

“Thật sao?” Hai vị Hoàng tử cùng vui mừng, thế nhưng mà vừa hỏi xong lại nhìn nhau một cái, mà ánh mắt kia, rõ ràng là không hề ưa gì nhau.

“Nhờ có Cửu Vương gia tới báo tin, hai người các ngươi đi theo Ngọc nhi cùng điều tra về chuyện này, nhớ kỹ, tất cả đều phải nghe lời Ngọc nhi, không được trái lệnh!” Ánh mắt Hiên Viên Kiệt vô cùng lạnh lẽo, hoàn toàn khác hẳn lúc nói chuyện với Bạch Ngọc Đường ban nãy.

Giả Ảnh từ trước đến nay bản tính bát quái thích hóng chuyện, hắn vừa uống trà vừa nhìn trái một chút lại nhìn phải một chút ——– Chẳng lẽ hai người này không phải con ruột?

“Phụ hoàng.” Lúc này Tam hoàng tử liền chắp tay: “Đại hoàng huynh cùng ta còn bận chuẩn bị cho chuyện đi săn cùng tế thần, cho nên….”

“Ân, vậy thì nếu không, một người trong hai ngươi đi đi, tìm thêm hai Hoàng tử khác giúp các ngươi nữa.” Hiên Viên Kiệt nói.

Hắn vừa mới dứt lời thì Tam hoàng tử đã nói: “Bằng không để cho ta cùng Lão Tứ phụ trách việc tế thiên, Đại ca dẫn người theo Thái tử đi phá án.”

Đại hoàng tử liếc mắt nhìn Lão Tam một cái, ý là —– Ngươi cũng thật biết chọn a! Ai mà chẳng biết chuyện chuẩn bị tế thần dễ làm hơn thì ngươi lại tranh làm, để cho ta đi theo Bạch Ngọc Đường đến quân doanh của Triệu Phổ. Nghe nói Bạch Ngọc Đường có quan hệ rất tốt với Triệu Phổ, mà Triệu Phổ là ai a? Đừng để đến lúc đó hắn không vui một chút liền làm thịt ta luôn ….

Chẳng qua là lần trước Đại hoàng tử động phải Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa là bị phạt rồi, cho nên giờ hắn cũng không dám nói lại cái gì, hơn nữa cũng không dám cãi lời Hiên Viên Kiệt.

Vì vậy, Hiên Viên Kiệt gật đầu một cái, vung tay lên: “Cứ làm vậy đi …. ngươi cũng mang theo tuỳ tùng của mình đi cùng đi.”

“Vâng …” Đại hoàng tử suy nghĩ một chút: “Phụ hoàng, ta có thể mang theo Lão Thập đi không?”

Hiên Viên Kiệt gật đầu: “Ừ, cũng tốt, hai người các ngươi phải đến quân doanh của Triệu Phổ mà học hỏi cho thật tốt, đây là cơ hội khó cầu a, cần phải học tài dụng binh của Cửu vương gia.”

“Vâng, nhi thần tuân chỉ.” Đại hoàng tử đang vâng lời thì Bạch Ngọc Đường lại tới một câu: “Chỗ đó không thể đem nhiều người đến được.”

Đại hoàng tử nhìn hắn.

“Quân doanh của Triệu Phổ thủ vệ rất sâm nghiêm, để cẩn thận vẫn nên mang ít người đi thì hơn, ta có giao tình tốt với hắn cũng không muốn mang phiền toái đến cho hắn.” Bạch Ngọc Đường nói: “Mang theo Đại hoàng tử là đủ rồi, dẫn theo mấy thị vệ nữa, còn những người khác thì miễn đi.”

Hiên Viên Kiệt cau mày: “Ngọc nhi, nhiều người có thể chiếu cố lẫn nhau tốt hơn.”

Bạch Ngọc Đường cười cười: “Triệu Phổ sẽ không gây bất lợi cho ta … hơn nữa, nhiều người chưa chắc đã có thể chiếu ứng đi.”

Vừa nói Bạch Ngọc Đường vừa nhìn Đại hoàng tử một cái.

Gương mặt Đại hoàng tử lúc này cũng đỏ bừng, đến nói cũng nói không được, Bạch Ngọc Đường đây là âm thầm nói bọn họ gây bất lợi cho hắn đi.

Hiên Viên Kiệt cười cười, gật đầu một cái: “Được rồi, cứ làm như vậy đi.”

Sau đó, mọi người liền từ biệt Hiên Viên Kiệt mà rời đi, Giả Ảnh theo Bạch Ngọc Đường đến Thái tử phủ nghỉ một buổi chiều.

Mọi người vừa mới ra đến cửa thì cũng thật đúng lúc, đụng phải Hiên Viên Giác cùng Tuần Việt Bạch.

Hai người này hiển nhiên là nhận được phong thanh nào đó cho nên mới biết là Triệu Phổ phái sứ giả đến.

Đại hoàng tử vừa ra ngoài đã sai tuỳ tùng về chuẩn bị đồ để ngày mai khởi hành xuất môn.

Hiên Viên Giác đi lên hỏi: “Đại hoàng huynh, ngươi phải xuất cung a?”

“Đúng vậy!” Đại hoàng tử gật đầu, chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường: “Cùng hắn đến quân doanh của Triệu Phổ làm chút chuyện.”

“Ta cũng đi!” Hiên Viên Giác hình như cảm thấy rất hứng thú.

Đại hoàng tử có chút khó xử, có điều hắn cũng không nói đến chuyện Bạch Ngọc Đường không cho Hiên Viên Giác đi mà chỉ nói: “Ai, người ta cũng mời không nhiều người lắm, để lần sau đi a.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Hiên Viên Giác hẳn là đã cho vị Đại hoàng tử này ăn không ít mật thang đi, thái độ đối xử cũng rất tốt.

“Bằng không để cho thuộc hạ cùng đi?” Tuần Việt Bạch mở miệng.

Hiên Viên Giác cũng gật đầu: “Việt Bạch công phu rất tốt, lại khá quen thuộc phong thổ Trung Nguyên, hay là để hắn đi cùng ngươi?”

“Ách …” Đại hoàng tử vừa định nói thì Bạch Ngọc Đường đã cướp lời: “Không cần, bại tướng thì có thể cao đến đâu, dẫn hắn đi không bằng dẫn theo Thập Nhị đi.” Vừa nói lại vừa bảo với Triển Chiêu: “Thập Nhị, ngươi theo ta đi đi, Triệu Phổ thích nhất là kết giao bằng hữu, tính cách của ngươi như vậy chắc chắn sẽ rất hợp với hắn.”

Triển Chiêu gật đầu: “Vâng.”

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu trưng ra bộ dạng cung kính, giống hệt lúc hắn nói chuyện với Bao đại nhân, nhẫn cười mà dẫn người rời đi.

Đại hoàng tử đương nhiên sẽ không vì một thị vệ mà suy nghĩ quá nhiều, đúng vậy, nếu như Tuần Việt Bạch đã là bại tướng dưới tay Ân Thập Nhị, vậy cần dẫn hắn đi làm gì? Chỉ cần mang theo Ân Thập Nhị là được rồi. Hơn nữa, tất cả mọi chuyện đều là Bạch Ngọc Đường quyết định, đây chính là phân phó của Hoàng thượng, hắn cũng không dám có ý kiến gì. Còn nữa, nhìn dáng vẻ Bạch Ngọc Đường cùng Giả Ảnh vừa đi vừa cười nói cùng nhau xuống núi, có thể thấy hắn và Triệu Phổ rất thân thiết, lúc này không nên chống đối hắn, nếu không có lúc mình bị vạ lây. Hơn nữa, lúc trước Bạch Ngọc Đường còn cứu hắn một mạng ….. Đại hoàng tử cũng thay đổi cách nhìn với hắn một chút, tóm lại là cũng không ghét hắn như trước đây nữa.

Chờ cho đám người của Đại hoàng tử đi rồi.

Hiên Viên Giác cau mày: “Bạch Ngọc Đường này thật là ….”

Tuần Việt Bạch cười lạnh một tiếng: “Không sao, thời gian còn dài, lần này không được còn có lần sau nữa. Dù sao thì chúng ta cũng còn có chuyện cần làm, bọn họ không có ở đây cũng tiện.” Nói xong liền xoay người đi.

Hiên Viên Giác cũng xoay người đi theo Tuần Việt Bạch, nhìn dáng vẻ này … hình như Tuần Việt Bạch mới là chủ tử.

Một đường đi thẳng xuống núi.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Miêu nhi, ngươi có phát hiện ra sơ hở gì không?”

Triển Chiêu gật đầu một cái: “Ngươi cũng phát hiện sao?”

“Ừ!” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Hiên Viên Giác này so với trước đây đã thay đổi hoàn toàn.”

Triển Chiêu cười một tiếng: “Ta cũng cảm thấy vậy, hơn nữa, công phu còn tốt hơn nữa a.”

Hai người nhìn nhau một cái —— Hiên Viên Giác này, là giả!

Bình luận

Truyện đang đọc