LONG ĐỒ ÁN

Sau khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giúp Triệu Phổ bắt Sa Tặc miễn phí, lại thuận tiện cứu cả một đoàn thương buôn xong rồi thì tiếp tục đi đến thành Ma Qủy.

Lúc này trời cũng đã muộn, giữa đại mạc trăng sáng sao thưa, Bạch Vân Phàm và Tảo Đa Đa thỏa thê rong ruổi, rất nhanh sau đó, hai người đã đến trước cửa thành Ma Qủy rồi.

Trước khi vào thành, Triển Chiêu còn trêu chọc: “Ngươi nghĩ, chúng ta có nên đi mua nồi trước không?”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đi đến gõ cửa thành.

Từ trên tường thành đã có thủ vệ của Hỏa Phụng Đường chạy xuống mở cửa rồi: “Ngũ gia, Triển gia đến muộn vậy?”

Triển Chiêu gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường vào thành…. Vào đến nơi rồi liền sửng sốt, thì ra ban đêm ở thành Ma Qủy này còn náo nhiệt hơn cả ban ngày nữa.

Lúc này nếu là ở Khai Phong, phần lớn dân chúng đã yên giấc rồi, vậy mà ở thành Ma Qủy này lại đèn đuốc sáng trưng, chợ đêm cực kỳ náo nhiệt. Không biết có phải là do hôm nay là Tết Nghênh Phong, hay là do dân cư thành Ma Qủy này quá nhàn rỗi cho nên đêm đêm mới tụ tập như thế nữa.

Hoạt động ban đêm còn phong phú hơn cả ban ngày, nhưng chủ yếu là những hoạt động giải trí, ven đường có rất nhiều người chơi ném thẻ vào bình rượu, ném vòng tre, bên kia còn có hội đố đèn, trên lầu cách đó không xa hình như còn có cả đám tài tử đang ngâm thơ, đối diện đó có vũ đoàn vừa đánh đàn vừa nhảy múa, nhìn kỹ thì thấy cả nam lẫn nữ luôn. Bên cạnh đó còn có hát kịch, chẳng biết bọn họ mời gánh hát ở đâu về mà giọng hát trọ trẹ kinh người, ven đường trẻ con đeo mặt nạ chạy nhảy tung tăng nữa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa mới dắt ngựa đi mấy bước đã bị một bé con chơi bịt mắt bắt dê ôm lấy luôn.

Triển Chiêu và Tảo Đa Đa, một người một ngựa rất yêu náo nhiệt, cứ thấy ở đâu có trò hay là lại xáp vô, Bạch Ngọc Đường thì bất lực canh thật chặt, thỉnh thoảng lại phải xách về, khó khăn lắm cuối cùng mới có thể thoát khỏi phố phường ồn ã, đến cửa Hỏa Phụng Đường.

Cửa chính Hỏa Phụng Đường không đóng, chẳng biết Tang Bôn đang ầm ĩ gì đó với một đám trẻ con, vừa nhìn thấy hai người đã chạy đến hỏi: “Thế nào rồi?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói qua mọi chuyện một lần.

Tang Bôn thở phào nhẹ nhõm: “Không có thù là được rồi, tâm tình Tiểu Lâm Tử có tốt không? Em gái đâu rồi? Đẹp không?”

“Đang ở Hắc Phong Thành, cực đẹp luôn.” Triển Chiêu gật đầu.

“Tính cách sao?” Tang Bôn hiếu kỳ: “Giống Lâm Dạ Hỏa hay là dịu dàng hơn chút vậy?”

“Không khác Lâm Dạ Hỏa là mấy.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

Tang Bôn le lưỡi: “Vậy là xong….”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường buồn cười.

Hai người vào đại viện, thấy trong viện càng náo nhiệt hơn nữa, Thiên Tôn, Ân Hậu lại thêm cả Vô Sa đại sư và Liễu Hàn Tinh, bốn lão đầu đang chơi mạt chược.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn trời, hai người họ cứ tưởng mấy lão đầu này sẽ rất lo lắng cho Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương chứ, lo đến độ không ngủ được nữa, nhưng đúng là tốt thật, không những không ngủ được còn vui vẻ thế kia nữa mà.

“A, ăn cơm chưa?” Ân Hậu thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới tới, cầm bánh điểm tâm trên bàn cho hai người.

Triển Chiêu nhận lấy, ngồi bên cạnh nhìn nhóm lão đầu chơi mạt chược.

Vô Sa đại sư hỏi mấy câu, Bạch Ngọc Đường cũng tìm cái ghế ngồi xuống kể qua một lượt.

Bọn Thiên Tôn gật đầu, cũng không bình luận gì thêm. Cha nương Lâm Dạ Hỏa và nương của Trâu Lương đều đã qua đời, chuyện này vô cùng đáng thương, nhưng may mà Trâu Nguyệt và Y Y vẫn còn sống…. ít nhất thì hai người vẫn còn có được thân nhân. Gia Cát Âm vừa mới nghe nói Lâm Dạ Hỏa vẫn còn một em gái xinh đẹp, vô cùng vui mừng, nói muốn theo bọn Triển Chiêu đến Hắc Phong Thành để chăm sóc cho cô bé.

La Tử Mục và Tang Bôn cũng xáp lại, nói muốn đi gặp em gái, thế là nháy mắt cái đã truyền khắp Hỏa Phụng Đường, chỉ lát sau, cả thành Ma Qủy đều sôi trào – Cái gì? Tiểu Lâm Tử còn có một em gái cực kỳ xinh đẹp thất tán nhiều năm sao?! Ngoao!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cảm nhận được bách tính ngoài kia nhiệt tình thế nào, tự dưng lại có dự cảm nếu như Y Y mà quay về thành Ma Qủy, nhất định sẽ bị vàng bạc chôn sống cho xem, có cần chuẩn bị một cái nồi thật to thật chắc cho nha đầu kia không nhỉ?

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nói xong, làm như không có gì mà ngồi ăn điểm tâm và chuyện phiếm bên cạnh.

Nhưng mà Ân Hậu, Thiên Tôn lại thêm cả đại sư Vô Sa chỉ cần liếc qua một cái đã biết – Hai đứa nhỏ này chắc chắn có việc gì rồi…

Ân Hậu vẫy Tang Bôn, bảo hắn đến thay cho mình rồi đi đến bên cạnh Triển Chiêu, lấy cho hắn một quả màu đỏ gì đó, Triển Chiêu cũng chẳng biết là quả gì nhưng vừa cho vào miệng ăn đã thấy ngon ngọt vô cùng, lập tức lấy thêm ăn nữa.

Triển Chiêu xán xán vào người Ân Hậu, nói cho hắn nghe chuyện Bạch Ngọc Đường phát hiện Mê Thành trước tiên, hơn nữa là chính bản thân hắn cũng chẳng hiểu tại sa mình lại biết nữa. Bạch Ngọc Đường không quên bổ sung một chút, hắn còn cảm thấy như có người gọi mình.

Ân Hậu nghe xong thì ngẩn người.

Triển Chiêu có chút lo lắng, hỏi Ân Hậu: “Ông ngoại, không sao chứ?”

Ân Hậu không những không lo lắng, cũng chẳng nhíu mày, còn cười nữa: “Chuyện này có gì mà kỳ quái?”

Triển Chiêu mờ mịt, Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu.

“Cha nương Ngọc Đường đều có huyết thống đặc biệt.” Ân Hậu hỏi: “Tiểu Tứ Tử cũng có cảm giác này phải không?”

Triển Chiêu gật đầu: “Nó nói là cảm thấy có người gọi nó.”

“Thực ra Mê Thành là nơi các tộc tụ tập.” Ân Hậu vừa uống trà vừa nói: “Cả mấy chỗ Vạn Chú Cung kia nữa, tất cả đều là nhà của các tộc. Tuy rằng đã cách mấy đời nhưng dù sao cũng có cùng huyết mạch, nếu đến gần nhà mình, đương nhiên là có thể nghe tiếng gọi về. Ngân Hồ Tộc là tộc nhạy cảm nhất trong các tộc, cho nên thường phát hiện ra một số ít chuyện mà người khác không thể phát hiện, hơn nữa Tiểu Tứ Tử lại có huyết thống của Ngân Yêu Vương cho nên nó có thể cảm giác được nhiều thứ. Chính bởi vậy mà Tiểu Tứ Tử có thể nghe được một số tiếng động mà người khác không nghe thấy, nhưng mà Chiêu cũng có khả năng này, đổi thành khả năng khác, Ngọc Đường có thể phát hiện vài điều mà người khác cũng không phát hiện ra, chuyện này cũng rất bình thường.”

Nghe xong lời Ân Hậu nói, cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà nhìn Thiên Tôn, lúc này Thiên Tôn đang cầm bài, bàn này cực kỳ náo nhiệt, Thiên Tôn lại chăm chú đánh bài nên không để ý chuyện bên này.

Thực ra Bạch Ngọc Đường không thể biết được lời Ân Hậu nói có thật hay không. Ân Hậu khác với Thiên Tôn, Thiên Tôn không biết lừa người, nếu nói dối thì nhất định sẽ lúng túng, nhưng Ân Hậu lại không thế. Đầu tiên, Bạch Ngọc Đường rất tin tưởng Ân Hậu sẽ không bao giờ hại mình, vì vậy cho dù hắn có nói dối để qua chuyện thì mục đích đều vì muốn tốt cho mình và Triển Chiêu. Điểm này Ân Hậu và Triển Chiêu cực kỳ giống nhau, chỉ cần họ cho rằng đó chính xác là chuyện cần làm, đặc biệt là chuyện có thể bảo vệ được người họ quan tâm, họ đều làm vô cùng cẩn thận, cho dù là những việc vi phạm nguyên tắc của bản thân, hai người này đều có được năng lực thích ứng kinh người.

Bạch Ngọc Đường đành phải nhìn Triển Chiêu – Dù sao cũng là người một nhà, chỉ Triển Chiêu mới nhận ra Ân Hậu nói thật hay là chỉ vì muốn làm bọn họ yên lòng mà qua loa tắc trách thôi.

Nhưng vấn đề là ngay cả Triển Chiêu cũng không nhìn ra, mặc dù Ân Hậu đã làm Ma đầu hơn một trăm năm, làm kinh hãi hơn ba trăm lão Ma đầu của Ma Cung, nhưng với Triển Chiêu, hắn chỉ là một ông ngoại khá đáng yêu mà thôi.

Màn đêm buông xuống, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở lại khách phòng nghỉ ngơi, sáng mai còn phải dậy sớm cùng về Hắc Phong Thành nữa, mọi người còn phải bàn bạc chuyện cùng vào Mê Thành.

“Nói đến Mê Thành.” Triển Chiêu nằm lỳ trên giường, chống cằm hỏi Bạch Ngọc Đường ở giường đối diện: “Không biết đám người được Tây Hạ và Liêu Quốc phái đi kia thế nào rồi nhỉ?”

“Có lẽ lành ít dữ nhiều.” Bạch Ngọc Đường tựa vào gối, khẽ cau mày như có tâm sự gì đó.

“Ngươi vẫn đang lăn tăn chuyện ông ngoại ta nói à?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu: “Ta lại không lo chuyện này, ta lo lắng chuyện khác cơ.”

“Chuyện gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên ngồi dậy, hỏi Triển Chiêu: “Ngươi còn nhớ không, A Hạ Nhĩ nói là bọn họ nhìn thấy Hiên Viên Phách lúc mới vào Qủy Hải?”

Triển Chiêu gật đầu: “Ừ, bị Hiên Viên Phách kích động mà.”

“Theo kế hoạch ban đầu.” Bạch Ngọc Đường nói: “Rất có thể Hồi Cốt Vương sẽ mang theo hơn mười vạn đại quân vào Qủy Hải.”

Triển Chiêu ngẩn người, sờ cằm: “Cái này…”

“Đến lúc đó, chẳng phải sẽ giống trường hợp của bọn Trâu Nguyệt hai mươi năm về trước sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Lại lần nữa làm tăng nhân số cho Sa Qủy!”

Triển Chiêu tiếp tục gật đầu.

“Đây là trùng hợp hay là Hiên Viên Khách bố trí tặng người cho Sa Qủy?” Rõ ràng Bạch Ngọc Đường cực kỳ không tin tưởng Hiên Viên Phách.

“Trâu Nguyệt có nói tới đám Sa Qủy này hoàn toàn không có trí khôn, cũng không có nhân tính, nhưng mà qua nhiều năm như vậy lại không bị diệt sạch.” Triển Chiêu vuốt cằm phân tích: “Hai mươi năm trước cũng là lúc Mê Thành xuất hiện, cho nên mười vạn quân của Trâu Nguyệt tiến vào. Hai mươi năm sau Mê Thành lại xuất hiện lần nữa, chẳng lẽ trùng hợp như vậy?”

“Nếu đám Sa Qủy này không có trí tuệ, không bị ai khống chế, vậy mục đích của hắn là gì?” Bạch Ngọc Đường nghĩ mãi không ra: “Hay là, bọn chúng vẫn còn có bí mật gì đó?”

“Lúc này hẳn là Hiên Viên Phách vẫn ở sạn đạo tránh gió đi?” Triển Chiêu hỏi.

“Triệu Phổ đã phong kín toàn bộ quan ải và cửa khẩu rồi, có lẽ hắn có muốn chạy cũng không được đâu.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Hay là đi hỏi hắn chút xem?” Triển Chiêu đề nghị.

Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười: “Đâu phải lần đầu ngươi biết hắn, hắn mà sẽ nói thật sao?”

“Đâu nhất thiết là chúng ta đi hỏi hắn chứ, có một người hỏi, hắn có thể sẽ nói.” Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường mấy cái.

Bạch Ngọc Đường nhướng mày: “Ngươi nói là Triệu Phổ à?”

Triển Chiêu trở mình một cái, đắp chăn lên: “Có lẽ đôi ta lo lắng thừa rồi, Triệu Phổ chắc là đã ra tay từ sớm rồi cũng nên.”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Ngoại trừ Triệu Phổ thì vẫn còn có một tên thần côn Hạ Nhất Hàng nữa, có khi lúc này cả sạn đạo đó cũng bị Triệu gia quân vây rồi.”

***

Mà lúc này, ở trước cửa Sạn đạo tránh gió.

Bà chủ và bọn tiểu nhị vừa mở cửa ra, nhìn thấy quân Tống bao vây kín mít bốn phía xung quanh thì khó hiểu: “Các ngươi muốn làm gì?”

Từ trong đội ngũ Tống quân, Âu Dương Thiếu Chinh cười tủm tỉm cưỡi Phong Nha Đầu đi ra, nói: “Ài, lão bản nương à, vào tìm bằng hữu cái nhé?”

“Thì ra là Tiên Phong quan a.” Lão bản nương vừa nhìn thấy tình huống này đã đoán ra họ tới bắt người. Ở Tây Vực có một quy củ, nói nôm na chính là, tất cả đều do Triệu Phổ định đoạt! Vì vậy… lão bản nương và đám tiểu nhị mở rộng cửa, ý là – Các ngươi cứ tùy ý lục soát đi, muốn bắt ai giữ ai cũng không cần khách khí.

Âu Dương cho quân đi vào lục soát một vòng, chỉ lát sau đã thấy Hiên Viên Phách dẫn theo mấy tùy tùng đi ra.

Âu Dương Thiếu Chinh cười tươi rói: “Nguyên soái nhà ta muốn gặp ngươi.”

Hiên Viên Phách bất lực, đành dẫn theo tùy tùng đi theo Âu Dương Thiếu Chinh đến Hắc Phong Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc