THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Học sinh cuối cùng của phía Hải Thành, không ngoài dự đoán của mọi người, đến từ Phong Ba. Phong Ba là trường chủ trương đào tạo toàn diện, học sinh nổi tiếng là lũ điên cuồng học tập, không lĩnh vực nào không biết.

Học sinh này mặt đeo một chiếc mặt nạ đặc công, cả người trang bị toàn đồ vũ trang, bao da túi vải dây thừng, không khác gì một đặc nhiệm thực thụ.

Cường lại quay ra hỏi Linh.

- Là ai thế?

Linh lắc đầu. Quay sang hỏi Cầm Dạ Nguyệt.

Chị ta cũng lắc đầu.

- Đeo mặt nạ kín mít như vậy, đố ai mà biết. Nhìn dáng người có vẻ đô con, nhưng mà Phong Ba nhiều đứa như vậy lắm, đứa nào cũng ưu tú như nhau cả. Chờ xem người ta giới thiệu đi.

Ai dè, phía Hải Thành không thèm giới thiệu học sinh, mà cứ để 6 con người này tiến tới bắt tay nhau. Mọi người lại càng xôn xao hơn về học sinh kì bí của Phong Ba. Nhiều người đã giở danh sách học sinh của Phong Ba ra, nhiều người lại dùng trí nhớ của mình phỏng đoán.

- Có phải Vũ Việt không?

- Cũng hao hao giống đấy. Nhưng giống Đặng Bôn hơn.

- Đặng Bôn có chút thành tích đấy, nhưng tuổi gì đòi đại diện cho Phong Ba, còn xếp chung hàng với cả Vũ Hải Phong với Vương Thế Kiệt!

- Thế mày nghĩ là ai?

- Tao nghĩ Phan Văn Linh...

- Xìiiii!! Chắc chắn không phải!



Cứ như vậy mà xôn xao, mọi người đều không còn tâm trí nghĩ tới những cái bắt tay đầy tính hảo hữu và thiêng liêng giữa những học sinh xuất sắc này.

Vũ Hải Phong bước tới bắt tay Triệu Thiên Trúc, hắn cố tình nắm tay thật mạnh, như muốn thể hiện cho thư sinh này biết rõ sức mạnh thể chất của mình.

Chẳng ngờ, bàn tay Triệu Thiên Trúc phủ đầy những tầng Văn Lực, lực nắm tay của Vũ Hải Phong tuy bóp nát từng lớp Văn Lực, vẫn không thể chạm được vào tay của đối phương.

Cả hai cùng nhìn nhau cười đầy ẩn ý. Giải đấu lần này, không vượt qua đối phương, đừng mơ xưng bá được.
- Giải đấu mở rộng, với giải đấu võ thuật, có gì khác nhau vậy?

Bất chợt Văn hỏi Linh.

- Võ thuật, chỉ được tính là một môn thể thao mà thôi. Người tham gia chỉ được dùng các chiêu thức võ thuật, hơn nữa còn bị rất nhiều luật lệ kiểm soát. Với lại giải võ thuật chỉ là một phần của Hội thao mà thôi, học sinh Bắc Hà không được tham gia, mà hình như họ cũng không muốn tham gia. Còn giải đấu mở rộng, thì không những không giới hạn người đăng kí, mà còn có rất ít luật lệ. Dùng võ thuật cũng được, dùng binh khí cũng được, hầu như mọi thủ đoạn đều có thể dùng. Từ Văn lực, Hoạ lực, Nhạc lực, Thôi miên..., thậm chí là Chú thuật, đều có thể dùng. Như vậy thì học sinh Giang Hạ mới đủ tự tin đấu lại với học sinh Đại Nam, thậm chí còn có lợi thế hơn khá nhiều nữa.

- Nguy hiểm như vậy, không sao chứ?

- Yên tâm, đây là sự kiện cấp quốc tế đó, không chỉ có giáo viên, mà còn có cả quân đội, cảnh sát bảo vệ. Sẽ không như vụ con Kiki hồi trước đâu.

- Ồ.

- Mà Văn, bạn cũng nên tham gia chứ?

- Thôi, mình sợ bị đánh. Đau lắm.

- Pfff!!

Linh khì mũi coi thường thằng này. Đàn ông con trai, cứ hở ra là sợ đau, sợ đánh đấm. Chẳng khí phách gì cả. Chẳng bằng anh Thiên Anh của cô bé.
“Nữ sinh Giang Hạ, thơm vậy sao?”

Cái bắt tay thoảng qua, nhưng hương thơm còn đọng lại đâu đây, khiến Vương Thế Kiệt bùi ngùi. Hoàng Bích Như, mới 17 tuổi, đã được Giáo phường Cẩm Giang công nhận là Ca Nương, quả là vô cùng hiếm có. Không biết với thân phận con trai Thứ sử một châu, Vương Thế Kiệt có thể tán được tuyệt thế mỹ nhân này hay không.

Hắn xoa xoa tay, như muốn lưu giữ lại mùi thơm này.

Cuối cùng là Hồ Việt Khoa bắt tay với học sinh bí ẩn trường Phong Ba. Cặp đôi này quái dị như nhau, khiến nhiều người tò mò theo dõi.

Hồ Việt Khoa đưa tay ra trước, đối phương cũng đưa tay ra bắt lấy. Bất chợt, Hồ Việt Khoa rụt tay lên trên, kèm theo nụ cười khành khạch.

- Hề hề hề.

Đối phương phản xạ nhanh không kém, đưa bàn tay lên cao như muốn bằng mọi giá bắt được lấy bàn tay hắn. Hồ Việt Khoa lại chạy bàn tay đi chỗ khác, đối phương lại lập tức đuổi theo. Cả hai cứ như vậy, lấy tốc độ mà mắt thường suýt không theo kịp, chơi cái trò chơi dị hợm này.

Toàn bộ mọi người xôn xao bàn tán.

- Ha!

Bất chợt, bàn tay của Hồ Việt Khoa không bỏ chạy nữa, mà đón đúng cái bắt tay đang vươn tới, tay hắn bất chợt thu 3 ngón tay lại, chỉ còn 2 ngón trỏ ra thành... cái kéo!

Ngay lập tức, bàn tay kia đang xoè ra, cũng thu lại, tạo thành... quả đấm!

“Vãi! Đang chơi đuổi bắt, bỗng đổi thành oẳn tù tì!”

Một số người nhanh trí đã nghĩ ra điều này, nhưng suy nghĩ của họ còn chưa xong, thì hai bàn tay đã lại biến đổi.

Bàn tay của Hồ Việt Khoa, từ hình cây kéo, lại đổi thành cái bao, như muốn bắt lấy quả đấm của đối thủ. Quả đấm kia, ngay lập tức, đã biến lại thành cái bắt tay.

Bằng một cách thức hài hoà quái dị nào đó, cả hai bàn tay bắt chặt lấy nhau, trở thành... một cái bắt tay thông thường.

Đám đông ồ lên kinh hãi.

- Vừa rồi, là... Độc Tâm Thuật?!

- Nhưng mà, ai... ai đọc tâm ai?

- Tao không biết nữa, nhìn ăn ý quá, cứ như là phối hợp biểu diễn vậy.

- Giải đấu lần này, tao nghĩ tao nên rút...

- Tao cũng vậy, toàn thứ quái vật không...

- Một thằng xuất xứ Vương tộc, hai thằng thiên tài tuyệt thế, hai thằng quái dị kì bí, một con nhỏ thì là Ca Nương hiếm có, có điên mới tham gia giải đấu này.

- Tao cũng thế!


Trên sân khấu, chỉ thấy Hoàng Bích Như núp sau lưng Triệu Thiên Trúc, âm thầm rút ra một cái khăn tay, miệt mài lau chùi bàn tay mình, vẻ mặt vô cùng ghê tởm.

Cô ả lầm bầm.

“Dòng máu Vương tộc, đến mồ hôi tay cũng bẩn thỉu không ngửi nổi!”.

(Hắc Long:) Trong số các nhân vật mới xuất hiện đây, bọn họ sẽ đóng vai trò gì, và mang những bí mật gì vậy? Mọi người hãy cùng đoán thử xem, hê hê.

Bình luận

Truyện đang đọc