- Cám ơn cậu vì những thông tin vừa rồi nhé. - Văn quay lại nói với Lan - Tôi nghĩ mình sẽ phải làm khách ở đây một thời gian rồi. Nếu có gì cần giúp cứ để tôi giúp đỡ nhé.
Lan lại nghiên đầu lườm hắn một lượt.
- Thôi, tôi nghĩ là cậu không làm được gì nhiều đâu. Nghe nói ở ngoài kia, tầm tuổi như cậu và tôi vẫn còn vô lo vô nghĩ lắm? Còn được, ừm, đi học? Và sẽ được bố mẹ nuôi tới tận 30 tuổi?
Văn phì cười.
- Không tới mức 30 tuổi đâu, nhưng quả thực, ở tuổi này, chúng tôi chưa phải lo nghĩ tới nhiều chuyện như các cậu. Và thường thì chúng tôi cũng không có con ở tuổi này.
- Các cậu sướng thật đấy. Chúng tôi thì không được may mắn như vậy. Ở nơi này thực sự có quá nhiều sự nguy hiểm. Tôi đã khá may mắn khi có Đức che chở. Anh ấy đã che chở tôi, cũng như rất nhiều người khác, dù anh ấy không lớn hơn tôi là bao. Đặc biệt là, từ khi biết mình sẽ làm bố, anh ấy đã nói với tôi rằng anh ấy muốn thay đổi số phận này, anh ấy muốn đứa con này sinh ra phải được sống bình đẳng và sung sướng như bất kì ai.
- Nhưng đánh bom khủng bố không phải là điều đúng đắn. - Văn nói.
- Cậu thì biết gì chứ?! Vùng trung tâm xung quanh Ngã Ba Lớn vốn đã đầy rẫy khủng bố và tệ nạn rồi. Anh ấy chỉ muốn tạo sự chú ý tới Triệu Khuyết…
Nói tới đây, Lan bỗng ngừng lại.
- Tôi cũng đang muốn hỏi cậu về điều đó đây. Triệu Khuyết là ai, và vì sao Đức lại chú ý tới con người đó nhiều tới vậy? Tôi đã thấy cậu ta mạo hiểm cả tính mạng của mình chỉ để giăng bẫy Triệu Khuyết…
- Tôi không biết! Được chưa? Tôi chỉ là một người phụ nữ, lại ít học, đàn ông các người đâu có cho tôi biết nhiều tới vậy? Anh ấy chỉ nói, Triệu Khuyết là chìa khóa cho mọi vấn đề ở Sa Li Khan. Anh ấy chỉ nói vậy, nếu cậu muốn, hãy tự đi mà hỏi anh ấy!
Lan tức giận tới đỏ cả hai má, cô nói gần như quát.
Văn nhìn cô, khẽ mỉm cười.
- Cậu đang nói dối, Lan ạ. Cậu biết nhiều hơn những gì cậu nói. Nhưng tôi sẽ không hỏi thêm những điều mà cậu không muốn nói. Cậu thực sự rất thông minh, và tốt bụng. Tôi nghĩ Đức thực sự may mắn vì có một người vợ như cậu.
Đang tức giận, bỗng nhiên lại nhận một lời khen như vậy, Lan thực sự lúng túng. Chẳng lẽ người “ngoài kia” đều cư xử khó hiểu như vậy, hay vì thằng đứng trước mặt mình nó khác người nhỉ? Hai má cô càng đỏ hơn nữa. Cô nhìn hắn đang cười, cô bất giác cũng cười theo, dần dần tiếng cười trở nên không kiểm soát được, cứ thế phá lên.
Lan chẳng hiểu có gì đáng cười để cô phải cười như vậy, nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy mọi áp lực, mọi nỗi lo lắng, mọi sự u sầu trong cuộc đời mình dường như không còn nữa. Cô muốn cười, chỉ vì cô thấy vui vẻ, và yêu đời.
Văn nhìn cô gái, lòng không nghĩ ra nổi chút lý giải. Hắn không sống trong hoàn cảnh của cô, hắn không cho mình cái quyền được lý giải cô. Hắn chưa từng phải lo kiếm từng bữa ăn, vì mẹ hắn chưa bao giờ khiến hắn bị đói. Hắn được đi học. Hắn được hưởng sự bảo vệ, hắn được thừa nhận quyền tồn tại. Hắn chỉ cần tuân thủ những quy tắc nhất định, làm những điều đúng đắn, và cả thế giới này dường như sẽ ủng hộ hắn. Hắn biết, mình không nằm trong hoàn cảnh của cô gái đối diện để mà phán xét. Lúc này, hắn chỉ ngắm nhìn nụ cười của cô. Chỉ là một loại biểu cảm để giao tiếp của nhân loại, một loại tín hiệu để não tiết dopamine xoa dịu thần kinh và gây hưng phấn, chỉ là cử động cơ mặt và phát ra tiếng kêu, mà vì sao lại thú vị tới vậy?
- Nhất Tiếu…
Văn buột miệng.
- Sao cơ? - Cố nén tiếng cười, Lan gặng hỏi hắn.
- À không có gì. Nhất Tiếu, nghĩa là một tiếng cười. Một tiếng cười chẳng phải là rất đẹp, rất thú vị hay sao? Ví dụ như, Hà Nhất Tiếu? À không có gì, chỉ là tôi nói luyên thuyên thôi.
- Hà Nhất Tiếu? Nghe cũng không đến nỗi nào nhỉ? Tôi cũng mong con mình sau này có thể thoải mái tươi cười. Sẽ không ai được cấm nó cười, không một ai! Vậy đi, tôi sẽ đặt tên đứa bé này là Hà Nhất Tiếu!
- Ơ kìa… - Văn tá hỏa. Hắn không nghĩ người mẹ này nhanh chóng quyết định tên con mình tới vậy. Hắn vừa rồi cũng chỉ là buột miệng thôi, lỡ cái tên ấy ảnh hưởng tới cả cuộc đời thằng bé thì sao?
- Khà khà. Bé yêu, sau này bé lớn lên, mẹ sẽ kể cho bé rằng, có một người tên là Vương Thành Văn đã đặt cho con cái tên này. Nhất Tiếu… Nhất Tiếu của mẹ…
Cô gái ấy cứ thế tủm tỉm tâm đắc với cái tên này, vừa xoa xoa bụng vừa quay lưng đi mất.
- À quên! - Cô chợt quay lại - Ở quanh nơi này không thiếu thứ để cậu khám phá. Miễn là đừng đi quá ranh giới của chúng tôi, ra khỏi nơi này là không ai đảm bảo cho cậu an toàn đâu.
Thế rồi, cô đi mất, để lại Văn đứng đó áy náy không thôi.
- Họ Hà, xuất thân ở Bắc Hà, hơn nữa nguồn gốc cũng không hề tầm thường. Có thể lưu lạc tới vùng đất cực nam của Đại Nam thế này, hẳn cũng là một câu chuyện ly kì đấy.
Một giọng nói lại vang lên từ phía dưới, khiến Văn giật nảy mình.
- Ơ kìa bác?! Nãy giờ bác ở đâu vậy?
Lại là bác già hôm qua. Từ lúc mặc kệ ông bác ngồi đó ngắm sao, hắn suýt đã quên khuấy.
- Sao? Thấy thế nào?
Vừa nhảy xuống dưới đất, ông bác đã hỏi nó.
- Thấy thế nào là thấy thế nào? Ý bác là thế nào cơ?
- Câu chuyện 3 năm trước tao hỏi mày. Mày có muốn thay đổi thế giới này chứ? Khi mọi thứ mày nhìn thấy chỉ là chướng tai gai mắt, là đi ngược với tâm niệm tốt đẹp của mày, là khi mày thấy quá nhiều người phải chịu bất công?
3 năm trước, đó là thời điểm khi hắn đối mặt Trần Thiên Anh. Khi đó, toàn bộ những gì hắn mong muốn, chỉ là ngay lập tức ngăn cản anh ta gây thêm tội ác mà thôi. Câu chuyện thay đổi thế giới vẫn là thứ gì đó quá xa vời với 1 đứa trẻ 12 tuổi.
Nhưng giờ thì sao? Tính cả tuổi mụ, hắn đã 16 rồi, và cũng chỉ vài ngày nữa là bước sang năm mới. Câu chuyện này, có còn xa vời không?
Hắn lắc đầu.
- Thay đổi thế giới? Chắc không đâu. Cháu đã nhận ra rằng, muốn thay đổi thế giới xung quanh, thì trước tiên cần thay đổi bản thân mình đã.
Người đàn ông kia phì cười.
- Bác cười cái gì?
- Cười? Tao ngửi thấy mùi đồ ăn thì tao cười thôi. Mày đang cầm bịch đồ ăn trong tay phải không? Chia sẻ cho tao chút nào.
- Được thôi!
Tưởng gì, chứ điều đó Văn rất vui lòng. Hắn ngồi xuống cạnh người đàn ông ấy, lấy ra 2 cái đồ hộp, rồi ngồi mở. Hắn mở chẳng cần dụng cụ gì, chỉ cần dồn chút Khí lực vào đầu ngón tay, khiến những ngón tay như hút chặt lấy cái nắp, rồi dùng sức kéo bung ra.
Chẳng ngờ, nước trong đồ hộp do để quá lâu hay sao, đã hình thành khí ga, được giải phóng khỏi hộp, lập tức bắn hết lên người ông bác đang ngồi cạnh.
- Ui da! Cháu xin lỗi. Để cháu kiếm cái gì lau cho bác…
- Khà khà! Không sao không sao! Vạn vật trên đời đều là một…
Vừa nói, lão cũng làm tương tự như Văn, kéo cái nắp một cái, nước từ trong hộp cũng bắn lên người hắn.
- Vạn vật chi nhất, mày làm bẩn tao cũng chả khác gì mày tự làm bẩn mày, khà khà khà.
Ông bác này, thật là! Văn thầm nghĩ. Chẳng rõ là thông thái hay là trẻ con nữa. Nhưng thấy ông ta không giận gì mình, vậy là được rồi. Cả người mình cũng đã bẩn lắm rồi, dính thêm chút bẩn nữa cũng chẳng xi nhê gì hơn.
2 người ngồi ăn xong mấy món đồ hộp, cũng gọi là tàm tạm chấp nhận được. Đồ hộp có hết hạn vài ngày, nhưng chắc cũng chẳng quá ảnh hưởng tới sức khỏe.
Ăn xong, Văn nghĩ rằng mình nên tìm nước. Thứ nhất là để uống, thứ hai cũng là để tắm rửa. Sống trong bãi rác, không nhất thiết phải trở thành người rác.
Đường ra bờ sông có lẽ không đi được rồi. Nhưng hắn chắc mẩm ở đây thể nào cũng có người b*n n**c. Vì cả một bãi rác khổng lồ như vậy, có đồ hộp để ăn, đương nhiên cũng sẽ có chai nước, nhiều là đằng khác.
Quả nhiên, đi một vòng, là tìm thấy “chợ”. Chợ cũng chẳng có gì to tát, chỉ là vài lán hàng do bọn trẻ con nhặt rác bán chác trao đổi. Có từ vũ khí, thức ăn, cho tới nước uống. Trong đó, xa xỉ nhất đương nhiên là nước đóng chai. Những chai nước này có thể là do người ta vứt nguyên cả chai, cũng có thể là chắp lặt từ những bình nước còn thừa, nói chung là vẫn khá dư đủ.
- Mua nước à? - Một thằng loắt choắt có cái hàm ếch hếch cằm hỏi hắn - 10 bit trắng 1 lít!
10 bit trắng, tức là 10 hào? Nếu về Hải Thành b*n n**c bằng cái giá này, hoặc là trở thành tỉ phú, hoặc là bị đánh cho rụng hết răng trước khi kịp thành tỉ phú.
Nhưng biết sao được? Văn sờ túi. Hắn móc ra 2 cái túi trắng trơn. Hắn vốn không quen cầm tiền trong người, tiền của Sa Li Khan lại càng chưa kịp đổi.
- Không có tiền? Đi kiếm vật phẩm để quy đổi! - Thằng oắt kia lại hất cằm.
- Vật phẩm? Làm thế nào để kiếm vật phẩm?
- Nhìn quanh một chút coi! Đây là bãi rác. Đương nhiên là đi bới rác! Cảm biến là được giá đó! Linh kiện điện tử giá cũng ổn. Phụ tùng là giá bèo nhất, nhưng dễ kiếm nhất. Đồ ăn thức uống bới được thì tự dùng, chẳng ai muốn đổi đâu! Vì chúng nó hết hạn rất nhanh. Đó! Có làm có ăn!
Văn nhún vai. Có làm có ăn. Vậy là hắn xông xáo bước về phía một đống rác gần đó.
- Ế ế! Làm cái gì đấy? - Thằng oắt kia vội hô lên.
- Bới rác. - Hắn đáp.
- Đó là đống rác nhà tui! Bới linh tinh tui kiện cho bỏ mạ đấy! Rác ở đây hầu hết đều có chủ rồi. Kiếm bãi nào chưa ai sở hữu ấy! Nhưng mấy bãi đó “bèo” lắm. Muốn mấy bãi ngon, tốt nhất vẫn cứ là dùng thực lực mà tranh giành!
- Ra vậy! Sao không nói sớm?
Văn làu bàu. Thực lực vi tôn? Chiếm đóng lãnh thổ? Việc này thì ta có chút kinh nghiệm!
Vậy là cuộc càn quét của Vương Thành Văn trong bãi rác Quận 1 bắt đầu.