THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Lần PR của Vân có thể coi là thành công vang dội, vì các thế lực ở Hải Thành về cơ bản là đều có mặt, bây giờ tin tức về Hồng Vân Hội lan đi nhanh như gió, nhanh không kém gì câu chuyện về Bạch Thế Thắng trở thành Thất Đại Môn Đồ.

Bạch Thế Thắng bỗng nhiên trở thành cái nền để giúp kẻ khác nổi tiếng. Nhưng có vẻ như hắn cũng chẳng để tâm lắm.

Nhiều người nói Vân làm vậy là quá chơi trội, là tự rước tai họa vào người.

Lại còn bọn Chân Nhỏ và Hải Long, không biết thời thế, dám đi ngược lại dòng nước.

Ở Hải Thành này, dám có dũng khí đấu với Bạch Thế Thắng, có lẽ cũng chỉ có Tiếu Diện, đám còn lại chỉ là thùng rỗng kêu to. Mà bây giờ Tiếu Diện cũng “toi” rồi. Dám ngang nhiên bỡn cợt với cảnh sát, dám cá là kết cục chẳng tốt đẹp gì.

Hiện nay nếu thật sự khôn ngoan, sẽ không ai dám làm điều gì phật lòng Bạch Thế Thắng, chứ đừng nói là ngay trước mặt hắn gây to chuyện như vậy.
- Chúc mừng, cậu đã rất thành công trong việc chọc giận hắn.

Phòng 3E, sau buổi họp mặt, Vương Thành Văn nói với Vân một câu như vậy.

- Cậu đang chúc mừng tôi hay nói đểu tôi vậy? Nhưng cũng hết cách rồi, hắn đang giữ thứ mà tôi cần. Tôi biết hắn nắm được thứ đó ở đâu, nhưng hắn lại chưa đủ sức để lấy được nó. Hắn cần nhân lực.

- Thứ đó? Thứ đó là thứ gì? - Văn hỏi.

- Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tôi chỉ biết là nó có tồn tại mà thôi. Cậu sẽ giúp tôi đoạt được nó chứ?

Câu hỏi này, mấy hôm trước Nguyễn Bạch cũng từng hỏi Văn.

- Đoạt đồ của người khác, có vẻ không được hay cho lắm…

- Đồ của ai chứ? Chưa ai sở hữu nó cả! Đồ tranh đoạt thì làm gì thuộc về ai? Dù là Bạch Thế Thắng cũng không có quyền sở hữu thứ mà hắn không có được.

- Tôi giúp gì được cho cậu? Chẳng phải cậu có Hồng Vân Hội rồi đấy thôi?

- Tưởng tượng. Dùng trí tưởng tượng của cậu, suy nghĩ về hắn. Chẳng phải cậu nói, sau buổi gặp hôm nay, cậu sẽ hiểu rõ về hắn hơn còn gì?

- Cậu cũng vậy đó thôi? Cơ bản là những gì cậu vừa nói để chọc tức anh ta, cũng là những gì tôi nghĩ. Anh ta hứng thú với việc bóp nát hi vọng của người khác. Cảm giác thỏa mãn ấy khiến anh ta phát thèm. Và càng thèm khát, anh ta càng sẽ cố gắng để thực hiện lại. Nó giống như là… về mặt tâm lý học, một “minh chứng”.

- Minh chứng?

- Minh chứng cho sự tồn tại. Anh ta muốn cảm giác rõ rệt hơn sự tồn tại của mình, vì nếu không có thứ minh chứng ấy, anh ta sẽ tự phủ nhận đi rằng mình đang được sống. Anh ta cảm thấy cuộc sống của mình thiếu trọn vẹn, hay đúng hơn, là một hình thức thấp kém của “tồn tại”. Anh ta muốn tồn tại ở một dạng thức cao hơn, vì vậy anh ta cần một thứ để lấp đầy sự thiếu thốn ấy.

- Và thứ đó chính là… - Vân lẩm bẩm.

- Cái ác.

Lần này, là tiếng nói vang tới từ ngoài cửa.

Vân giật mình quay lại.

Là Bạch Thế Thắng. Hắn đã bước vào.
Không khí ở trong phòng bỗng nhiên rất kì lạ. Cứ tưởng tượng bạn đang nói xấu về một người, và thình lình người đó xuất hiện tham gia câu chuyện. Rất là ngại ngùng, rất là khó xử, và cũng rất là quái dị.

- Mày là Vương Thành Văn? - Bạch Thế Thắng chễm chệ trên chiếc ghế gỗ, dáng vẻ vô cùng thoải mái, từ tốn hỏi một câu.

- Đúng vậy. - Vương Thành Văn vẫn ngồi sau chiếc bàn làm việc, tay vừa gấp lại quyển sách, vẫn như mọi khi, như đang tiếp một vị khách như bao vị khách khác.

- Tao muốn tới gặp mày. - Bạch Thế Thắng lại nói.

- Và giờ anh đã gặp được rồi. - Vương Thành Văn cũng từ tốn đáp lại.

- Mày là đứa đã đánh bại Trần Thiên Anh.

- Là anh ta tự đánh bại chính mình. Không sớm thì muộn thứ tham vọng vô lý ấy cũng sẽ giết chết anh ta. Việc duy nhất tôi cố gắng làm, là cố để sống sót.

- Và mày đã sống sót.

- Đúng vậy.

- Kẻ sống sót là người chiến thắng. Còn kẻ chết, là kẻ thất bại. - Bạch Thế Thắng đáp lại.

Văn ngẫm nghĩ đôi chút.

- Điều này, xét theo nhiều khía cạnh thì cũng chính xác.

- Nhưng đồng thời, mày cũng đã thất bại.

Văn lại lặng im. Lần lặng im này, lâu hơn.

- Đúng vậy. - Hắn chậm rãi gật đầu.

- Ai cũng có vai diễn của mình. Trần Thiên Anh đã làm tròn vai diễn của hắn, dù rằng Thầy Phương đã mong đợi ở hắn nhiều hơn. Ít ra thì, hắn đã giúp Thầy Phương giết đi đứa con rể phản nghịch, và góp phần đem đứa cháu gái của Thầy về với Thầy. Cuộc đời của hắn, là do một tay Thầy Phương tạo nên, mày biết chứ? Thầy gả con gái mình cho Trần Thịnh, chèn ép khiến cho Trần Thái thất bại, từ đó tạo ra một đứa trẻ bị nhồi nhét đầy thù hận mang tên Trần Thiên Anh. Thầy khiến cho mẹ hắn đầu tư tiền vào đa cấp, và ép cho bà ta phải tự tử, từ đó tạo nên một con quái vật hung tàn. Mày có biết, Thầy cố gắng tới vậy để làm gì chứ?

- Anh nói thử xem? - Ánh mắt Văn cũng không còn bình tĩnh như trước. Dù hắn vẫn ôn hòa đấy, nhưng Vân như nhận thấy một chút gì khang khác.

- Thầy muốn thử thách hắn. Thầy muốn ném hắn xuống vực sâu, để rồi nếu hắn có thể vượt lên, và trải qua được 7 kiếp nạn của Thầy, hắn sẽ xứng đáng để trở thành một Siêu Nhân Loại. Và có lẽ, tao sẽ là Thử thách đầu tiên dành cho hắn. Nhưng thật đáng tiếc, mày đã xuất hiện, và đánh bại hắn. Mày đã cướp hết mọi thứ của hắn, nghiền nát mọi hi vọng của hắn, mày đã dập tắt mọi lý do để hắn có thể tồn tại, và cũng bằng cách đó, mày cướp đi một Học trò ưu tú của Thầy Phương.

Văn liếc mắt nhìn Bạch Thế Thắng, một ánh mắt không nói rõ xúc cảm.

- Anh có vẻ biết khá rõ chuyện xảy ra nhỉ?

- Thất Đại Môn Đồ kể về mày khá nhiều, mày biết chứ? Đến cả Lão Đại cũng phải thừa nhận rằng mày rất ưu tú. Xóa bỏ lý do để tồn tại của một con người, là cần tới bực nào sự nhẫn tâm và lạnh lùng? Và có lẽ, mày còn độc ác hơn cả tao nữa. Lão Đại nói rằng, mày độc ác hơn cả tao, sân si hơn cả Lục tỉ, giả dối hơn cả Ngũ ca, dâm đãng hơn Lão Tam, đố kị hơn Lão Nhị, thù hận hơn Lão Đại, và tham lam hơn cả Lão Tứ. Chỉ là mày chưa nhận ra mà thôi. Và tao ở đây, để kiểm chứng điều đó.

- Vậy sự kiểm chứng của anh có kết luận thế nào? - Văn hỏi lại. Hắn giương đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt Bạch Thế Thắng, mơ hồ trong ánh mắt ấy lại có một sự tò mò.

- Tao kết luận rằng, mày chỉ là một đứa nhàm chán, không có cá tính, và vô dụng.

- Đồng ý. - Ngồi ở ghế sofa cạnh bên, Vân cười khúc khích.

Bạch Thế Thắng kéo ghế đứng dậy. Hắn quay sang nhìn về phía Vân.

- Còn cô em, nếu cô em thật sự cố chấp muốn phá tôi tới vậy, cô sẽ phải đối mặt với tôi đấy. Và đừng nghĩ, tôi sẽ nương tay với phụ nữ.

- Thích thì chiều. Đến lúc đó tôi cũng sẽ không giữ sức nữa đâu. Thậm chí, cả cái Thất Đại Môn Đồ gì đó, chỉ cần kẻ nào cản đường tôi, tôi sẽ dẹp gọn kẻ đó!

Vân còn chẳng thèm nhìn Bạch Thế Thắng, vừa nằm dài nghịch điện thoại vừa trả lời.

Bạch Thế Thắng chỉ cười. Hắn cúi người chào tạm biệt, sau đó bước ra.

- Lần này cậu không mời khách dùng cơm nữa à? - Vân vẫn nằm trên ghế sofa, lười nhác hỏi một câu.

- Tủ lạnh vừa hết thức ăn rồi. - Văn đáp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc