THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN



“Các ngươi bớt giỡn đi được không?!!”
Âm thanh trầm vang vọng cắt ngang cuộc đấu khẩu như trẻ con cãi nhau của 3 tên Chí Tôn Cường giả.
“1 người trong số ‘chúng ta’ vừa bị cho mất tích khỏi thế gian này, và các ngươi nghĩ đó là chuyện đùa sao?!”, Đại Hùng nói chuyện với 1 ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lại đầy uy lực, đè nén cho 3 tên kia không dám ho he, “5 Đại Thư viện, thì cần có 5 Chí Tôn, đây là sự cân bằng 3000 năm của thế giới.

Dù các ngươi có không ưa Vương Vũ Hoành thế nào, thậm chí từng có hiềm khích gì với hắn ta đi nữa, thì cũng phải tìm cách mà đưa hắn trở về.”
“Haizz, Đại Hùng à”, Hà Chí Thương nhỏ nhẹ lên tiếng, “Ông xem, phía Đại Nam còn chẳng tỏ chút gì tiếc thương lưu luyến Đế vương của họ, chúng ta đây lại thay họ lo lắng cho tiểu đế vương hay sao? Ta thậm chí ngờ rằng, Vương Vũ Hoành mất tích lại là điều vui đối với vây cánh của Vương Thụy An.”
“Hợp lí, hợp lí”, Edward nhanh nhảu tiếp lời, “Vương Thụy An là 1 trong những kẻ đầu tiên biết về kế hoạch Dooms Day của Vương Bá Thế.

Ta từng nghe Elena kể, 16 năm trước, tại chính Sa Li Khan này, cô ta đã thấy Vương Bá Thế tới đây gặp gỡ Vương Thụy An, sau đó bọn họ tới gặp John Pann và Illya Krug.

1 kẻ đã biết về sự tồn tại của Man’Noerr từ lâu như vậy mà vẫn để Đế vương của mình rơi vào tay hắn, rõ ràng là có vấn đề.”
“Tại sao ta cứ có cảm giác, có quá nhiều sự mờ ám diễn ra sau lưng chúng ta nhỉ?”, Sasaki nói, “Có phải ông già rồi nên không còn sức kiểm soát mọi thứ như xưa nữa, Kuma-chan?”
“Hừ”, từ mảnh đất Rukth’Oarr xa xôi phương Bắc, giọng nói của Kwaruh truyền tới, vừa như 1 tiếng hậm hực bực tức, vừa như 1 tiếng thở dài mệt mỏi, “Sự cân bằng luôn là tương đối.

Ta cần kiểm soát đại cục trước khi xảy ra những sự kiện đem lại hậu quả không thể vãn hồi.

Đó không chỉ là trách nhiệm của ta, mà còn là trách nhiệm của các ngươi nữa.

Đừng có trốn tránh điều ấy.”
“Trách nhiệm của chúng ta sao?”, Sasaki đáp lời, giọng sặc mùi mỉa mai “Chúng tôi lại phải mang trên mình trách nhiệm chỉ vì lời thề mà ông kế thừa sao?”
“Lời thề ư? Thề cái gì? Ai thề?”, Edward hóng hớt.
“Các đời Bắc Hoàng cũng từng thắc mắc về điều này, dù sao thì Hà tộc chúng ta cũng có mối liên kết chặt chẽ với dòng Mẫu Hà.


Nhưng ta không nghĩ quá nhiều về nó, cho tới khi ngươi đề cập tới đâu, Sasaki”, Hà Chí Thương chậm rãi nói.
“Lời thề bên dòng Mẫu Hà.”, Sasaki nói, “Tôi đã thắc mắc rất nhiều.

Vì sao Kuma-chan của chúng ta, kẻ có sức mạnh vô song không thực thể nào trong vũ trụ có thể sánh bằng, lại bị ám ảnh với việc giữ gìn cân bằng cho thế giới tới vậy.

Tôi đã thắc mắc cả về căn nhà gỗ dưới 4 tầng Vô thức nữa.

Căn nhà của Vương Nhất Quan để lại, có liên hệ gì với Đại Hùng Kwaruh? Bảo vệ kẻ yếu, kiềm chế kẻ mạnh, trừng phạt kẻ ác, giữ gìn cân bằng cho thế giới? Đó là lời thề giữa Vương Nhất Quan, kẻ sáng lập nên Vương triều Đại Nam, với Ám Hành Sứ Giả bên bờ sông Mẫu Hà.

Ấy thế mà, ngạc nhiên thay, người kế thừa lời thề ấy và kiên trì thực hiện nó tới ngày nay, lại không phải là các thế hệ Ám Hành Sứ Giả của Đại Nam, mà lại là Chí Tôn Cường giả của Đất tổ Rukth’Oarr.”
“Thật vậy hả? Thật vậy hả? Lý nào lại vậy???”, Edward Kaiser vô cùng hồn nhiên mà hóng hớt.
“Ta vốn thấy lạ mà.

Man’Noerr có mối liên hệ rất mật thiết tới Rukth’Oarr.

Ta nghĩ rằng Đại Hùng của chúng ta ắt hẳn đã biết nhiều điều mà chúng ta không biết”, Hà Chí Thương nói.
Một thoáng im lặng.

Sự im lặng của Kwaruh khiến 3 tên kia cũng không dám nói thêm gì nữa.
“Kuma-chan, không có gì muốn nói sao?”, rốt cuộc, là người quen với Kwaruh lâu năm nhất, cũng là kẻ mạnh chỉ sau hắn ta, Sasaki lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Ta không có gì để nói với các ngươi.


Nếu thắc mắc về 1 vấn đề gì, hãy tự tìm hiểu nó.

Chúng ta, những người sở hữu Đại Thư viện, vẫn luôn làm như vậy mà”.
Sau khi Kwaruh nói lời ấy, không ai muốn bàn bạc gì về vấn đề này nữa.

Mỗi người bọn họ đều giữ trong mình những hiểu biết riêng, những thắc mắc riêng, và cả những toan tính riêng.

Hơn ai hết, họ hiểu rằng, họ vừa là đồng minh, vừa là địch thủ.

Trong cuộc chiến vô cùng vô tận để tìm kiếm tri thức, họ là bạn đồng hành.

Trong cuộc chiến với thế giới vô tri và cuồng loạn, họ cùng nhau giữ gìn trật tự cho nó.

Nhưng trong cuộc chiến giành lấy vị thế độc tôn, họ vốn không thể cùng tồn tại.
Trong khi các Chí Tôn Cường giả âm thầm thảo luận trong diễn đàn của riêng họ, ở mặt trận thực tại, các bên cũng đang trao đổi vô cùng gay gắt.
Phía Đại Nam, Vương Thụy An đại diện cho Vương tộc, nhất trí quan điểm rõ ràng, sẵn sàng phê chuẩn để Quận 2 của Sa Li Khan trở thành 1 đặc khu kinh tế, với những chính sách gần như mở cửa hoàn toàn cho đầu tư nước ngoài.

Đây là cách nói khác của việc đem Quận 2 ra hóa giá cho các thế lực khác được hưởng phần bánh ngọt.
Đối với 1 Đế quốc vốn luôn khắt khe về vấn đề lãnh thổ như Đại Nam, việc mở cửa 1 trung tâm kinh tế lớn như vậy đã là ngoại lệ có 1 không 2 trong lịch sử.

Đổi lại, họ muốn nhận được sự bảo trợ quốc tế cho tới khi tìm ra cách đưa người kế vị lên ngai vàng và kế thừa Đại Thư viện.
Bề mặt câu chuyện là vậy.


Chủ đích thực sự bên phía Đại Nam chắc chắn không đơn giản, nhưng đó chưa phải là vấn đề mọi người quan tâm lúc này.
Làm sao để hóa giá Quận 2, chia phần bánh ngọt cho các bên, kì thực lại là vấn đề khiến tất cả mọi người đau đầu qua bao phiên họp.
Các Chí Tôn Cường giả không trực tiếp tham gia vào câu chuyện ăn chia tầm thường này.

Thuộc cấp của họ, ngược lại, vô cùng hăng say tranh cãi.

Thứ mà bọn họ quan tâm nhất, đương nhiên nằm ở số lượng Bit đen ở Quận 2.

Mà đơn vị sở hữu nhiều Bit đen nhất, là tập đoàn A.Com từng được sở hữu bởi John Pann.
John Pann lại là thành viên của Hiệp hội Khoa học.

Nói vậy chẳng lẽ Hiệp hội Khoa học sẽ đứng ra tiếp quản công ty này? Không có cái lý như thế.

Về mặt pháp lý, John Pann lại không có người thừa kế.
Mà Sa Li Khan lại vận hành theo 1 cơ chế vô cùng phức tạp.

Bản thân thành phố này tự vận hành với những quy tắc của 3 tòa Hắc Tháp.

Số Bit đen bắt nguồn từ những tòa tháp này phải đạt được thông qua tầng tầng lớp lớp các chuỗi lệnh lượng tử cực kì phức tạp.

Chúng sẽ nhận chủ nhân sở hữu thông qua dữ liệu trong tòa tháp.

1 người không phải chủ sở hữu, kể cả khi nắm được dữ liệu vật lý của Bit đó trong tay, nếu cố tình sử dụng Bit đó, cũng sẽ có cơ hội gần như tuyệt đối là sẽ biến Bit đen trở thành Bit trắng, Bit xanh gì đó.

Điều này tương tự như việc bạn mua 1 Bit trắng, và mở nó ra, xác suất để Bit trắng đó mở ra thành 1 Bit đen là cực kì cực kì cực kì hiếm.

Có nghĩa là, không cần quan tâm người thừa kế của John Pann về mặt pháp lý là ai, số lượng Bit đen của A.Com vốn đã đổi chủ rồi.

Chủ nhân của chúng là ai thì lại là 1 bí ẩn.
Không thu hồi được lượng Bit đen khổng lồ này, làm sao chia chác?
Phía Vương tộc thì từ đầu đến cuối nhún vai không tỏ ý kiến.

Số Bit đen đó ngay từ đầu đã không thuộc sở hữu của họ.

Quận 2 cũng đã bày ra đó để bán rồi.

Các vị thấy hàng trước mắt mà còn không mua được thì không phải lỗi của người bán.
Phu nhân Emma Kai’ser, người đại diện bên phía Thành Bang Zennia đưa ra ý tưởng, ai đang sở hữu số lượng Bit đen ấy hãy ra mặt, phía Thành Bang sẵn sàng sử dụng tiền, hiện vật, hoặc bất kì thứ gì giá trị để mua lại chúng.
Đề xuất này rất nhanh chóng trở thành Kim chỉ nam cho cả hội nghị.

Mọi người nhao nhao ra giá, chưa cần biết người sở hữu số Bit ấy là ai.

Ai cũng hét giá như thể chỉ cần họ đưa ra giá cao nhất, số Bit ấy coi như đã nằm sẵn trong túi họ.
Sau rất nhiều phiên họp, giá thì cũng đã hét tới mệt, thỏa thuận ngầm giữa các bên cũng đã xong xuôi, chia chác số Bit thế nào coi như cũng đã ra 1 cái cục diện, thì người sở hữu số Bit đen của A.Com vẫn bặt vô âm tín.
Ngờ rằng cá nhân này thực sự ý thức được mình đang cầm “hàng nóng”, không dám ra mặt, mọi người bắt đầu thám thính hành lang hòng thu về chút tin tức.

Cũng vì vậy mà Hội trưởng các Guild thám hiểm như Nezumi mới ra mặt.

Bọn họ phải tích cực kết hợp cùng Cục tình báo nước nhà, ráo riết thăm dò do thám xem ai đang sở hữu số Bit đen khổng lồ kia.

Việc Nezumi chủ động bắt chuyện với những doanh nhân tại Sa Li Khan như phu nhân Yuki cũng không phải chỉ là ngẫu nhiên.


Bình luận

Truyện đang đọc