THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Vương Vũ Hoành lớn lên ở Long Thành, cũng chỉ tới Sa Li Khan có 1 lần, lại đã từ rất rất lâu, trong 1 lần hiếm hoi được theo Phụ Vương ra ngoài. Dù sao thì Sa Li Khan cũng ở phía cực Nam của Đế quốc, và 1 Hoàng tử như hắn thì không có nhiều cơ hội để ra khỏi Kinh thành.

Lần này là lần thứ 2, nhưng lại là lần đầu tiên hắn thực sự cảm nhận được sự ấn tượng mà Sa Li Khan mang tới.

Long Thành nguy nga, hùng vĩ, cổ xưa, tráng lệ. Còn Sa Li Khan toát ra một thứ cảm giác hoàn toàn khác. Hiện đại, tân tiến, hào nhoáng.

Vương Bá Thế đáp máy bay xuống một bãi đất trống trên đồi. Trước khi máy bay kịp chạm đất, hắn đã lao khỏi buồng lái, tiếp đất, rồi dùng hai tay đón lấy cả cái máy bay đang đâm xuống, cả thân người bị lùi đi 10 mét. Chiếc máy bay sau đó hạ cái rầm xuống đất, được một phen khiến Vương Vũ Hoành sợ tím tái mặt mày.

Cất cánh thì tự tay ném máy bay lên trời, hạ cánh thì chính mình đứng ra đón lấy máy bay. Ngạo nghễ bá đạo tới vậy, cũng chỉ có Vương Bá Thế.

Sau một hồi bủn rủn chân tay, Vương Vũ Hoành lập cập chui ra khỏi máy bay. Anh trai hắn đỡ lấy hắn. Sau đó, Vương Bá Thế nhắm mắt lại, như đang lắng nghe điều gì. Sau đó, hắn mở bừng đôi mắt, khí thế vô hình đột ngột tỏa ra, càn quét khắp xung quanh. Ngay lập tức, hàng loạt những tiếng Hự hự vang lên. Rừng cây xào xạc. Chim chóc bay tán loạn.

Còn tất cả những Runner đang rình rập nơi này, đều lăn quay ra ngất xỉu.

- Một chút mánh thôi miên diện rộng mà thôi. Đám đó sau khi thức dậy sẽ tự quên đi việc chúng ta tới đây, quên luôn cả chỗ mình đỗ máy bay nữa. Mánh này khá là hữu dụng, là Chí Thương dạy cho anh đó. Nếu thích thì lúc nào rảnh anh sẽ dạy em. Giờ đi thôi.

Hai anh em cứ thế cuốc bộ đi theo đường lớn, tới Quận 3, khí lực thu liễm, cước bộ bình thản, không khác gì hai khách bộ hành bình dân.

Trước cổng vào Quận 3 là cả một Tiểu đội binh lính canh gác. Hai người bị chặn lại, nhưng sau khi Vương Bá Thế ghé tai nói nhỏ với tên Tiểu đội trưởng, thì cả 2 cứ như vậy được cho qua cửa, trong ánh mắt ngờ hoặc của đám lính canh.

- Anh cần đi gặp ông trẻ Vương Thụy An. Em có thể thoải mái khám phá nơi này nhé. Chỉ cần không bước sang Quận 1, anh nghĩ là sẽ không vấn đề gì đâu. Nếu thật sự gặp nguy hiểm, dùng Long Khí hét thật to một tiếng, anh chắc chắn sẽ nghe thấy.

Vương Bá Thế nói với hắn như vậy, rồi đưa cho hắn một chiếc thẻ tín dụng, tùy hắn tiêu xài.

- Nếu muốn gặp Illya Krug, có lẽ ông ta đang ở mấy sòng casino ở Quận 2. Chắc đang thua bạc ngập mặt đó. Dúi cho ông ta ít tiền gỡ nợ, hẳn lão sẽ phun cho em khá nhiều kiến thức em cần.

Vương Thụy An, đối với Vũ Hoành khi đó, quả thực là một đại nhân vật khủng khiếp như trời. So trong Đế quốc, cũng chỉ kém mỗi Phụ Vương mà thôi. Dù là ông trẻ của hắn thật, nhưng hắn cũng chẳng dám được gặp gỡ. Vả lại, hắn tự biết, mình chưa là cái gì để có thể bàn công chuyện với Vương Thụy An.

Lang thang khắp phố phường Quận 3, Vương Vũ Hoành cũng muốn để ý xem có thứ gì có thể mua làm quà cho Bích Thanh và đứa con trong bụng nàng hay không. Dạo một vòng, những thứ hay ho hắn cũng đã xem tới nhàm con mắt. Nghĩ bụng muốn sang Quận 2 để thăm thú. Dù sao thì Quận 2 nổi tiếng là điểm du lịch và mua sắm lọt top xếp hạng thế giới, hắn cũng muốn một lần trải nghiệm thử xem. Tiếc là không có Tiểu Ly ở đây.

Nói tới Tiểu Ly, lại nghĩ tới Thục Phương. Cô nàng gia nhân này vì sao mới có một năm không gặp, đã xinh đẹp tới mức khuynh quốc khuynh thành như vậy. Vũ Hoành nhớ rõ ràng, Thục Phương ngày đó cũng chỉ là một mỹ nhân thuộc hàng xuất sắc mà thôi, chứ chưa có cái khí chất khiến vạn vạn nam nhân phải quỳ gối đắm say như vậy.

Vũ Hoành mới 26 tuổi. Hắn đã có vợ con. Hắn lại luôn bị Bích Thanh chê là khờ khạo thiếu nhạy cảm, nhưng suy cho cùng thì đã là đàn ông, vẫn phải biết ngắm gái. Nữ nhân tuyệt sắc như vậy, không thể nào không lưu lại ấn tượng trong lòng.

Người ta thường nói, phụ nữ khi yêu sẽ thay đổi nhiều lắm, sẽ nở bung nhan sắc của mình như đóa hoa vào xuân. Nhưng nói vậy thì, Thục Phương hẳn đã tìm được người đàn ông trong mộng của mình?

Nếu mà vậy, hẳn chắc không phải Tiểu Ly rồi? Vũ Hoành lắc đầu nghĩ ngợi. Có hơi tội nghiệp anh bạn của mình, nhưng chắc chắn là cỡ Tiểu Ly không đủ tuổi để mơ con thiên nga này. Có khi nào…

Vương Bá Thế?

Nghĩ tới đây, Vũ Hoành bất giác lắc đầu mạnh hơn nữa. Chắc là không chứ? Đã lâu rồi không gặp gỡ anh trai mình, nhưng cũng chưa đến nỗi xa cách tới độ hắn không hiểu nổi người anh đã gắn bó suốt thời thơ bé. Anh ta chỉ đơn giản là không phải kiểu người như vậy. Không phải kiểu thấy sắc đẹp là quýnh quáng quên đi lý trí. Không phải kẻ thích đặt sở thích cá nhân lên trên tham vọng bá quyền.

Chẳng biết từ lúc nào, Vũ Hoành đã rất tự nhiên mà tâm niệm rằng Bá Thế sinh ra để trở thành một Đế vương thống trị, anh ta sinh ra để ngồi ngạo nghễ trên đỉnh cao thế giới. Một người vừa có thực tài vừa có tham vọng như vậy, đương nhiên sẽ không “léng phéng” với một gia nô. Điều này ảnh hưởng cực lớn tới sự nghiệp của anh ta, hẳn anh ta phải biết chứ?

Nói đơn cử, vì sao Vương Lập Đế sẵn sàng bay xuyên Viễn Đông Lục Địa, tới thẳng Thủy Hành Kinh đất Bắc Hà để hỏi vợ cho Vương Vũ Hoành. Vì ông thật sự yêu thương con trai mình ư? Cũng có thể, điều đó nào ai kiểm chứng được. Nhưng mục đích chính trị thì lại quá rõ ràng. Hoàng tử Đại Nam kết đôi cùng Quý tộc đất Bắc Hà, ấy mới gọi là Môn đăng hộ đối, mới chính là ngoại giao. Vương Vũ Hoành dù phế vật tới đâu, hắn vẫn là con trai Vương Lập Đế, vẫn cuồn cuộn Long Khí trong huyết mạch, điều đó chẳng ai có thể phủ nhận.

Còn Vương Bá Thế ư? Đương nhiên là số đơn xin làm hôn ước của anh ta xếp chồng chất khắp một kho đầy. Đều là danh gia vọng tộc trên khắp 5 lục địa.

Truyền thống Đại Nam, một vợ một chồng, chứ không năm thê bảy thiếp như Bắc Hà, cả Đế Vương cũng không ngoại lệ. Vậy nên việc lựa chọn hôn ước cho Vương Bá Thế cũng là một sự đau đầu không nhỏ cho Phụ Vương. Những “kèo” hôn ước còn lại, dù có tạch đi nữa, vẫn có thể hi sinh đưa vào làm gia nô trong Cung, cũng coi như là kết thân với Vương tộc. Những gia nô này hoàn toàn có thể coi là vợ bé, miễn là vị Đế Vương ấy nguyện ý. Những chi Vương tộc từ những bà vợ bé này mà ra, sẽ giống như Vương Kiệt, là nhánh thứ cao không cao thấp không thấp. Cũng không hiếm những đời Đế Vương chỉ chung thủy với vợ, không ham mê hoa thơm bướm lạ bên ngoài.

Vương Vũ Hoành nhanh chóng xua những suy nghĩ lan man của mình ra khỏi đầu. Dù rằng với tư cách là một Hoàng tử, hắn hoàn toàn có quyền cạnh tranh ngôi Vương với anh trai mình. Và nếu cái điều suy nghĩ vừa rồi của hắn là chính xác, nó hoàn toàn có thể trở thành con bài tẩy trong việc hạ bệ Vương Bá Thế.

Nhưng hắn không muốn nghĩ tới điều đó. Hắn không có tham vọng đế vương. Hắn cũng tự biết lượng sức mình. Một chưởng hồi sáng của Vương Bá Thế vẫn còn đang đau nhói ngay ngực hắn.

Sống bình yên cùng vợ con, kiên định ủng hộ anh trai, góp sức mình vào cái Vương triều mà ai cũng đánh giá là sẽ huy hoàng nhất trong lịch sử, như vậy với hắn đã là quá đủ.

- Cướppppp!!!!!!!!!!! Cướp!!!! Cứu với!!! Cướp!!!!!!!!!!!

Ngay khi định bước lên taxi, Vũ Hoành giật mình vì tiếng hét thất thanh vang lên. Hắn quay phắt lại. Phía xa, 3 tên đội mũ bảo hiểm che kín mặt mũi, đang phóng xe máy chạy thục mạng, một tên cầm trên tay chiếc túi xách. Phía sau, một phụ nữ tầm 30 tuổi đang hớt hải đuổi theo, vừa chạy vừa kêu khóc.

Giống hệt như motif thường thấy trên phim, Vũ Hoành đương nhiên sẽ đuổi theo 3 tên cướp đó. Thứ nhất là vì hắn có Bộ Pháp, theo tính toán hoàn toàn có thể bắt kịp mấy tên kia. Nữa là vì, hắn cảm thấy Khí lực toát ra từ người những tên đó không hề mạnh. Nếu thực sự là cao thủ bậc Tiến sĩ, đương nhiên sẽ không cần dùng tới xe máy, và cũng chẳng đi cướp giật.

Từ nơi hắn đứng, tới hướng mà mấy tên cướp đang chạy, tạo nhau thành một góc vuông. Vũ Hoành không chút chần chờ, theo lộ tuyến ngắn nhất lao tới, lách người qua phố xá đông đúc. 3 tên kia nhìn thấy hắn với dáng vẻ hùng hổ, đã ngay lập tức bẻ lái lách vào một ngõ hẻm.

Vương Vũ Hoành chạy tới gần ngõ hẻm ấy, giậm chân thật mạnh, nhảy lên không trung, đạp một chân vào vách tường, xoay người, tung ra một cú Phá Không Quyền chuẩn mực tới từng chi tiết, Quyền áp rít gào xuyên phá không gian, phá banh lốp xe, khiến 3 tên kia ngã sõng soài xuống mặt đất.

Vương Vũ Hoành tiếp đất, từng bước từng bước tiến tới. 3 tên kia cũng nhảy bật dậy, động tác vô cùng nhẹ nhàng thanh thoát, cứ như thể trọng lượng của bọn chúng rất nhẹ.

2 tên tách ra, bằng một lối di chuyển cực kì nhẹ nhàng như đang khiêu vũ trong không khí, vây quanh hắn. Tên trước mặt nhẹ nhàng phất bàn tay lên, theo đó một luồng bụi phấn nhàn nhạt như có như không bay lên bao trùm lấy không gian xung quanh.

Vương Vũ Hoành theo bản năng đưa tay lên che mũi. Ngay sau đó, hắn nhận ra đây vốn là thứ hắn đã đọc trong Thư viện Hoàng gia.

Phấn Ma Thuật.

Đây là loại phấn tự nhiên được sinh ra từ cánh của Người Bướm. Loại phấn này cực kì nhẹ, tự bản thân không gây ra bất kì tác dụng nào, nhưng lại có tác dụng cực kì thần kì khi được dùng để cường hóa Pháp thuật. Cũng chính vì loại phấn này, mà Pháp thuật của Người Bướm mạnh hơn các giống loài khác rất nhiều lần.

3 tên này, đều là Người Bướm. Bảo sao chúng lại có thể di chuyện nhẹ nhàng linh hoạt tới vậy.

Đồng thời, khi bị loại phấn này bao phủ, cũng tức là sẽ có Pháp thuật công kích tới.

Phừngggg!!!!! Phừngggg!!!!

2 ngọn lửa từ 2 tên Người Bướm phía bên phát ra, thổi qua lớp Phấn Ma Thuật, bùng lên thành một ngọn lửa dữ dội.

Khí Chuyển Phong Thân!

Ngay lập tức Khí Công cuồn cuộn bao quanh người Vũ Hoành, thổi bay lớp phấn xung quanh người hắn, ngăn ngừa ngọn lửa lan tới gần. Đồng thời, hắn cũng nhanh chân lao thẳng tới kẻ trước mặt.

Điểm mạnh của Người Bướm đương nhiên là khả năng Pháp thuật thiên bẩm, nhưng đánh lộn tay chân thì lại yếu kém bậc nhất trong số các chủng tộc. Nhưng, đó cũng chỉ là lý thuyết. 3 tên Người Bướm cùng nhau tác chiến, cũng không khác gì cách loài người hợp tác với nhau, đó là dùng ưu thế số đông để che đi khuyết điểm của từng cá nhân. Cả 3 liên tục đổi vị trí, xoay vòng, dẫn dắt Vũ Hoành như đang lùa vịt, lúc nào cũng khiến hắn bị kẹt trong lớp Bụi Ma Thuật không biết đường ra.

Phá Không Quyền!!!

Phá Không Quyền vừa tung ra, đối phương lại như đã chuẩn bị từ trước, tên Người Bướm nương mình theo gió, nhẹ nhàng lách qua một quyền kia, từ hai tay hắn, một loại Ma Thuật khác đã lại được tung ra.

Ma Thuật dạng Ảo Giác. Bão cát sa mạc.

Vương Vũ Hoành ngay lập tức thấy mắt mình cay xè. Cát chẳng biết từ đâu tới theo gió mạnh quất rát mặt hắn, chui vào mắt, vào tai, vào miệng hắn.

Hết cát, lại tới lửa nóng rực thổi tới. Hết lửa, lại thấy gió lạnh buốt thổi qua. Cứ như vậy, 3 loại Ma Thuật tuy không phải cấp cao, nhưng liên tiếp không ngừng giày vò hắn, khiến hắn gần như mất hoàn toàn phương hướng, Khí lực dần cạn kiệt.

Nhưng, gần như mất phương hướng, vẫn chưa phải hoàn toàn mất phương hướng. Hắn chờ đợi khoảnh khắc khi bão cát vừa tan, lửa còn chưa kịp thổi tới, thì bước chân của hắn đã bước về phía trước. Từ hai lòng bàn tay, Khí lực tụ tập lại, theo đà xoay vòng của cánh tay và hướng di chuyển của bước chân, để lại hai vệt Khí dài, đan vào nhau.

Âm Dương Quyền. Bát Bộ Giao Long!

Một chiêu thức kết hợp giữa Võ thuật, Bộ pháp, và Khí công. 8 bước chân, kết hợp cùng sự di chuyển của 2 cánh tay, khí thế cộng dồn lại qua mỗi bước, dồn dập như thuồng luồng qua sông, Khí áp có lúc đánh xuống rung chuyển mặt đất như 4 bàn chân khổng lồ đang giẫm đạp, có khi lại xé toang không khí như tiếng gầm thét. 8 bước di chuyển của Bát Bộ Giao Long không theo một đường thẳng, cũng không theo một lộ tuyến cố định, mà là sự kết hợp của nhiều loại Tấn Pháp với nhau, như con thuồng luồng vặn mình theo khúc sông, tùy theo tình hình mà linh hoạt thay đổi.

8 bước chân, vạch ra một con đường, đánh tan đi làn phấn, phá luôn cả sự phối hợp như mê trận của 3 tên Người Bướm. Sau 8 bước chân, Vương Vũ Hoành, trong sự lúng túng kinh ngạc thấy rõ của đối thủ, đã tung một quyền đánh bay hắn. Thân người tên này thực sự nhẹ hều, chắc chỉ 50kg là cùng, trúng một quyền nhẹ nhàng của Vũ Hoành, cũng đã bay như diều đứt dây.

Mất đi một tên, 2 tên còn lại cũng chẳng có gì đáng sợ. Vương Vũ Hoành dễ dàng đánh gục nốt bọn chúng, sau đó lột chiếc mũ bảo hiểm của một tên ra.

Quả nhiên, nước da tái trắng, xanh xao, đôi mắt to, cánh mũi nhỏ, tai nhọn, rõ ràng là Người Bướm.

- Đại Nam xưa nay có định kiến không tốt về dị tộc, các ngươi lại còn giữa ban ngày ban mặt đi cướp của người khác hay sao?

Vương Vũ Hoành vừa thở hổn hển, vừa nói, vừa cầm lấy chiếc túi xách to bự rơi bên đường. Hắn ngạc nhiên khi thấy cái túi này sao mà nhẹ quá. Mở bên trong xem, thì chỉ thấy toàn giấy vụn nhét đầy.

- Ta nghĩ ngươi xuất Long Khí ra để gọi anh trai tới cứu được rồi đấy.

Một giọng nữ khàn khàn, lành lạnh vang lên ngay sau lưng hắn. Vương Vũ Hoành hoảng hốt quay người, giật lùi lại 3 bước để giữ khoảng cách. Trước mắt hắn, người phụ nữ 30 tuổi lúc nãy hô mất ví, nay đang từ từ biến hình thành một cô gái Người Bướm với mái tóc bạch kim, nước da trắng bóc, đôi mắt xếch không to như những Người Bướm thông thường, mà chỉ cỡ mắt người, gương mặt không chút cảm xúc, lại càng làm nổi bật hơn chiếc khăn quàng đỏ trên cổ. Trên đôi tai nhọn xỏ 3 chiếc nhẫn bạc với những hình thù kì lạ. Khi cô ta giơ tay lên, hai ngón tay cũng xỏ 2 chiếc nhẫn khác ở ngón trỏ và áp út.

Từ bàn tay ấy, Khí lực chuyển hóa trực tiếp thành Ma pháp, cuồn cuộn như dòng thác đổ, mênh mông như biển lớn, lại phức tạp và hoa mĩ như một bức tranh nhiều sắc màu. Luồng Ma pháp khủng khiếp ấy chỉ trong một tích tắc, dồn vào trong lòng bàn tay kia theo những cách thức phức tạp, định hình nên một loại Ma thuật tang tóc, cổ xưa mà lại cực kì hùng mạnh.

- Blood Binding!

Không như 3 tên kia, cô gái này khi xuất Ma thuật còn đọc to tên của loại Ma thuật ấy lên.

Vương Vũ Hoành chẳng cần phải quá nhạy bén để có thể cảm nhận sự nguy hiểm tột cùng đến từ người phụ nữ này. Từ con người cô ta không tỏa ra bất cứ thứ gì đe dọa, nhưng chỉ trong một tích tắc, cảm giác nguy hiểm đột ngột ùa tới từ khi lượng Ma pháp kia được tích tụ.

Huyết quản hắn sôi sùng sục. Mọi bản năng trong cơ thể hắn gào thét hắn phải tìm cách giữ lấy mạng sống của mình. Đâu đó sâu thẳm bên trong hắn, một tiếng rồng gầm văng vẳng phát ra, dội lại, vang vọng lên, rồi chẳng biết từ lúc nào, đã biến thành tiếng hét của chính hắn. Một tiếng gầm vang dội vang lên từ trong căn ngõ hẻm, cũng là lúc Pháp thuật của người phụ nữ kia cuồn cuộn tuôn trào, đánh thẳng vào Vương Vũ Hoành, khiến hắn đau đớn tột cùng.

Trước khi Vương Vũ Hoành nằm vật xuống đất, ý chí dần chìm vào hôn mê, đôi mắt hắn lờ mờ nhìn thấy nền trời xanh, cùng bóng người đứng đó nhìn hắn, đôi mắt xanh phảng phất chút u buồn. Cô gái đó đưa đôi tay mảnh mai kéo chiếc khăn đỏ trùm lên mái tóc bạch kim rồi quay người đi mất. Và trước khi Vương Vũ Hoành hoàn toàn chìm vào hôn mê, một tiếng nói văng vẳng vọng vào tai hắn.

- Ngay khi ngươi hiểu được tất cả những gì sẽ xảy tới với mình, hãy tới Black Tower ở Quận 2 để gặp ta. Cứ nói với Man’Noerr, ngươi có cái hẹn với Pháp sư hùng mạnh nhất thế giới, Elena.

Bình luận

Truyện đang đọc