THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

- Khai pháo!!!

Từ trên các tàu chỉ huy, lần lượt ra lệnh phản kích. Tất cả những loại đạn đạo, từ đại bác cho tới tên lửa, laser, súng cối đều xả ra như mưa, làm sáng bừng cả một vùng biển.

Tất cả đều bắn vào một màn nước khổng lồ như sóng thần.

Một thân hình rẽ đôi làn nước lao ra, gương mặt góc cạnh trầm tĩnh, cơ thể tráng kiện, một bên tay phải sáng loáng toàn Linh Thiết, đang không ngừng biến đổi.

Đại Lực Giả Kim Thuật!

Cánh tay tự tách ra thành vô số thành phần, rồi mỗi thành phần lại tự biến đổi theo một cách rất riêng, cuối cùng ráp lại trở thành một khẩu đại pháo.

Đại pháo giương lên, nhắm thẳng vào một đoàn thuyền.

Đoàng một tiếng vang dội, khí áp từ khẩu pháo bắn ra, như cuồng phong cuồn cuộn đánh tới, cuốn bay cả hơn chục chiến thuyền lên không trung tới hơn 3 mét, rồi mới cắm đầu lao thẳng xuống mặt biển.

Nước biển bắn lên tung tóe, khiến cho đoàn thuyền của Thôi Phương cũng chao đảo chòng chành.

- Pháo thủ, xạ thủ! Nhằm thẳng vào tên đó, bắn hạ ngay!

Ngay khi Thôi Phương vừa ra lệnh, thì phía xa, Vũ Minh Kiệt cũng đã hành động. Cánh tay hắn lại biến đổi, trở thành một loại máy sục. Hắn đấm thẳng một đấm xuống mặt biển, đồng thời, động cơ trên cánh tay cũng hoạt động hết công suất. Hơi nóng hừng hực theo dòng khí xoáy với tốc độ cao truyền thẳng xuống mặt biển, lan tỏa ra khắp một vùng. Theo đó, cả vùng biển bắt đầu sôi sục mà bốc hơi, tỏa khí mù mịt.

Cánh tay hắn thu lên, lại biến trở về một cánh tay máy. Vũ Minh Kiệt hít sâu một hơi. Khí lực trong thiên địa tràn vào buồng phổi của hắn, rồi theo các kinh mạch tiếp nối với các sợi dây thần kinh nhân tạo, truyền vào nạp đầy cánh tay Linh Thiết.

Hắn lại tung một quyền, nhắm vào vùng khí nóng xung quanh.

Long Hà Đại Áp Quyền!

Long Hà, tức là tôm hùm. Loài tôm hùm có đôi càng mạnh mẽ, mỗi lần “đấm” ra có thể tạo nên một dòng bọt khí nóng tới hàng chục ngàn độ.

Bí quyết của chiêu thức này, chính là tốc độ, và dòng khí xoắn.

Vũ Minh Kiệt liên tiếp đấm ra hàng chục, hàng trăm cú đấm, thổi bay vùng khí nóng rực xung quanh mình tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, đồng thời cũng thổi bay đám sương mù dày đặc xung quanh.

Khi sương đã tan, chỉ thấy mình hắn đứng đó, xung quanh là hơn trăm chiến thuyền nằm sấp mặt trên biển, và hàng ngàn người, sống có, chết có, máu tươi loang lổ đỏ rực một vùng.

Thôi Phương thoi thóp vớ được một tấm ván. Hắn vội kéo cái xác chết nằm trên ván xuống, leo lên, thở hồng hộc. Cuộc đời này, hắn chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp này. Một người, ngang nhiên hủy diệt cả một quân đoàn.

3 năm qua, nghe nói Vũ Minh Kiệt phải trị liệu phục hồi chức năng. Tuy ai cũng biết rồi hắn sẽ trở lại, nhưng chẳng ai ngờ, ngày trở lại ấy sớm thế này, lại còn thêm 2 bằng Tiến sĩ, trong đó 1 bằng Tiến sĩ cực kì khó đạt được, là Giả Kim Thuật.

- Triệu lão đại của binh đoàn Hải Vĩ! Hân hạnh được tiếp kiến!

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy xa xa, đứng đó trên mặt biển, chính là Ông Trùm.

Ông Trùm hiển nhiên không thể là đối thủ của Vũ Minh Kiệt, nhưng để bảo đảm cho thủ hạ của mình có thể chạy thoát, ông ta sẵn sàng ở lại.

Vũ Minh Kiệt không nói một lời. Kẻ xâm phạm lãnh hải, đương nhiên hắn có toàn quyền giết chóc. Nhưng trên hết, đây cũng chỉ là lần thử nghiệm cuối cùng xem cánh tay này hoạt động ra sao. Lũ cướp biển này, chính là lễ vật test mà Hà Khuyết Minh có thiện ý dâng cho hắn.

Vũ Minh Kiệt ngày trước cà chớn trẻ con là vậy, nhưng kết giao cũng là đủ rộng. Từ Vrahta cho tới Bắc Hà, đến cả Thánh Nữ, hắn đều có chút quan hệ.

Cánh tay hắn lại bắt đầu biến đổi. Mỗi lần biến đổi, đều không phải là phá đi lập lại hoàn toàn, mà đều giữ lại những cấu trúc cơ bản cố định. Cấu trúc này chỉ thoáng ẩn hiện sau mỗi lần biến hình, nhưng có thể nhìn ra, là hàng của Sa Li Khan.

Nắm tay hắn thu lại thành chưởng, từ vùng cẳng tay, bắp tay, lên tới bả vai, đều đã biến thành những guồng cánh quạt không ngừng nén lấy không khí xung quanh.

Ông Trùm cũng đã dạng chân đứng tấn. Hai bàn chân như bám chặt lấy mặt biển. Hai bàn tay xỉa ra, úp vào nhau, khí thế như một thanh kiếm đâm thẳng về phía trước. Kiếm khí sắc bén rẽ đôi sóng biển, đâm thẳng tới Vũ Minh Kiệt.

Vũ Minh Kiệt cũng đã xuất chưởng.

Hải Vương Thủy Áp Thặng Ba Chưởng, Đệ Nhất Thức, là Hải Long Ba, cũng chính là chưởng pháp cơ bản thường xuyên sử dụng nhất.

Đệ Nhị Thức, là Thiên Thủy Áp, hay còn gọi là Hải Vương Áp Đỉnh.

Đệ Tam Thức, là Hải Vương Quyền, hay còn gọi là Long Hà Đại Áp Quyền.

Đệ Tứ Thức, cũng là chiêu thức mà đến bây giờ Vũ Minh Kiệt mới có thể sử dụng.

Áp suất thực sự không tới từ nước, không tới từ khí, mà tới từ Tâm. Tâm, lại đè áp lên thiên địa. Từ thiên địa, lại đè áp lên hư vô.

Hải Nam Phật Thủ!

Banggggggggggggggggggg……………………………….hhh…………..hh……….h………………………….

Một âm thanh dữ dội nhất trong cuộc đời Thôi Phương vang lên, kéo dài thành những chuỗi ong ong khó chịu, rồi trở thành câm lặng. Tai hắn đã ù đi không còn nghe thấy gì nữa. Không còn tiếng sóng biển, không còn tiếng kêu than, không còn lại gì.

Quay lại, chỉ thấy cả một vùng biển tĩnh lặng trống trải. Ông Trùm đã tan biến. Cả trăm chiến thuyền đã tan biến. Cả ngàn đồng bọn đã không còn xác.

Chỉ còn đứng đó một người đàn ông, với cánh tay bằng Linh Thiết đang từ từ thu về trạng thái bình thường. Hắn cúi xuống, nhặt từ dưới mặt biển lên một bộ áo choàng đô đốc, khoác lên vai.

Cuộc chiến này kết thúc quá chóng vánh, và một chiều. Thôi Phương chợt nhận ra, hắn sống sót, vì hắn đã trôi dạt qua phía bên kia của đường hải giới.

Cả một vùng không gian từ phía hải giới đổ lại, đã trở lại yên bình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thôi Phương không còn đủ sức để ý thức được gì nữa. Hắn lịm đi trên tấm ván, mặc cho sóng biển trôi dạt.
- Trung Tướng, ngài thấy hài lòng chứ?

Một âm thanh khàn khàn vang lên phía sau.

Vũ Minh Kiệt không quay đầu lại, chỉ nhìn cánh tay mình, cử động vài ngón, rồi nói:

- Cũng được. Vẫn thấy hơi khớp vài chỗ. Có lẽ là do chưa quen sử dụng Giả Kim Thuật chăng? Ta sẽ luyện tập để thích nghi lại.

- Không. Ngài là khách hàng của Nhị Tháp. Nếu ngài không hài lòng chỗ nào, chúng tôi sẽ kiên quyết khắc phục cho bằng được, cốt sao để cho ngài cảm thấy thoải mái nhất có thể! Chúng tôi thật sự rất cảm kích vì ngài đã lựa chọn Nhị Tháp thay vì Tam Tháp của Vương Thụy An.

Phía sau Vũ Minh Kiệt, một lão già với vẻ mặt tinh ranh xuất hiện, đôi mắt hau háu nhìn xuống cánh tay Linh Thiết của hắn.

- Ta không thích thái độ của lão Thụy An, vậy thôi. Với lại, trong số 3 tháp của Sa Li Khan, Nhị Tháp luôn tỏ ra là biết cách kinh doanh nhất.

- Nếu đã vậy, ngài cứ dùng tạm bản mẫu này. Tôi sẽ về lại Sa Li Khan tiến hành nâng cấp nốt phiên bản hoàn thiện. Xin hỏi, giờ ngài phải trở về Long Thành đúng không?

- Đúng vậy. Mai là nghi lễ tế tổ của triều đình. Cũng là dịp để Vương tộc phô trương chiến lực. Không biết mai gặp lại Vương Thụy An, lão nhìn cánh tay này sẽ nghĩ sao, ha ha ha.

- Đã vậy, xin tạm biệt. Tôi cũng phải gấp rút trở về Sa Li Khan thôi. Còn rất nhiều việc đang chờ đợi tôi.

- Lại chuyện cái xe hàng mẫu bị đánh cắp à?

- Nhiều chuyện khác nữa. Mai sẽ có một người bạn cũ tới chơi.

- Ha ha, bạn cũ của ông sao? Hẳn phải là một nhân vật hiển hách lắm.

- Đúng vậy, là Grandino.

Bình luận

Truyện đang đọc