THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

30 giây! Vũ Hải Phong hạ gục đối thủ của mình chỉ trong 30 giây, không đổ một giọt mồ hôi đã kết thúc trận đấu.

Nhưng chờ đợi hắn lại là một tin không vui vẻ gì.

Toàn bộ các sạp hàng buôn bán của Hải Dương vừa bị quét tan tác bởi học sinh Kình Ngư.

Nhưng còn hơn thế, tất cả các sạp hàng của Hải Dương đã bị buộc phải kí cam kết trở thành chi nhánh cho nhà hàng bình ổn giá của Kình Ngư.

Giá cả, thực đơn, chính sách quản lý đều sẽ do phía nhà hàng mẹ quyết định.

Lãi suất thu được, phải nộp lại cho đại diện quản lý Vương Thành Văn 20%.

Vũ Hải Phong vừa đi vừa nghe, tới đoạn này thì suýt nữa đập đầu vào cạnh cửa.

- Cái gì cơ?
Chỉ sau một buổi chiều, một chuỗi nhà hàng bình ổn giá bắt đầu mọc lên như nấm sau mưa, phủ kín không chỉ khuôn viên trường Hải Dương, mà còn lan ra 3 quận trung tâm khác.

Tất cả con buôn giật mình, hốt hoảng, sợ hãi, kinh ngạc, đau đớn, căm hận, buồn bã, tức tối, lo lắng, đủ mọi loại cảm xúc hỗn độn. Ai ai cũng phải thốt lên:

- Má nó! Chuyện gì đang diễn ra vậy nè?!

Câu trả lời rất nhanh đáp lại.

- Vương Thành Văn, thú cưng của Bà chúa Trần Phương Linh đã bắt đầu hành động!

Nhiều người từ phương xa tới buôn bán, ngây thơ hỏi lại một câu “Trần Phương Linh là ai”, rốt cuộc được miễn phí cả một buổi chiều để nghe kể về giai thoại này.

Cháu ngoại của Phạm Viết Phương.

Con gái Trần Minh Thịnh.

Rồi tiếp đó là một loạt những câu chuyện cũ có mới có.

Rồi đến nhà hàng bình ổn giá lần này, nghe đâu quảng cáo lúc ban đầu là để giúp bình ổn giá cả thị trường, giúp mọi người có nơi ăn uống giá rẻ, mục đích cao cả tốt đẹp gì đó, rốt cuộc giờ đã lộ mặt thật.

Một lần ra tay, làm rúng động cả thị trường.

Ai nấy nghe tới đây, cũng đều khiếp sợ cô tiểu thư này.

Kế hoạch tốt đẹp của Linh, đã chính thức phá sản.

Nhưng cô bé cũng không thể biết được chuyện này nữa.
- Tỉnh lại rồi chứ?

Một giọng nói cất lên xoá tan những cơn mơ hồ, Linh dần mở mắt. Nơi đây thật tối tăm, và có những tiếng ồn ào vang vọng. Nhưng người đàn ông trước mặt cô bé, càng khiến cô giật mình.

- Bác Itou?!

- Ồ? Ngươi quen tên đó?

- Ông... ông không phải là bác Itou! Ông là thứ mà tôi đã từng thấy! Ngày mà nhà hàng của anh Quang khai trương, lần đầu tiên gặp bác Itou, tôi đã nhận ra thứ gì đó. Ông mang lại cho tôi đúng cảm giác ấy!

- Ha ha ha! Cô bé có thể nhận ra được ta sao? Thật sự không tệ chút nào! Vậy mà lũ ngu kia lại không chịu “mua” cô bé.

- Ai cơ? Mua bán cái gì ở đây?

- Ta được trả thật nhiều tiền để có thể đem người bọn chúng cần về đây. Ta đã phải tốn rất nhiều công sức, và cháu gái biết không, ta đã bắt cháu đem về. Ấy thế mà lũ ngu kia đã bảo là ta sai lầm, và chúng nhất quyết không chịu trả tiền! Nhưng không sao cả, khà khà khà. Có thể ta bắt cóc cháu là một sự nhầm lẫn, nhưng cũng không tệ như ta nghĩ.

- Vậy thì ông nhầm to rồi! Ông ngoại tôi là Phạm Viết Phương. Ông ấy rất quý tôi. Dù tôi sống hay chết thì ông ngoại cũng sẽ lột da ông ra!

-... Phạm Viết Phương sao?

- Đúng vậy!

- Chả quan tâm! Giờ cô bé cứ ở yên đây, ta ra ngoài một chút.

- Cứu tôi với! Bắt cóc!! Bắt cóc!!

- Cô bé cứ la cho khản cổ đi, ở đây ồn ào lắm, cũng chả có ma nào đi qua đâu.

- Ông muốn đi đâu?! Muốn làm gì?! Ở đây là đâu?!

- Ta ra ngoài mua cho cháu ít đồ chơi. Bị bắt một chỗ cũng buồn lắm phải không?

- Đồ thần kinh! Bạn tôi có khả năng suy luận rất giỏi. Rồi cậu ấy sẽ tìm đến đây! Rồi anh họ tôi cũng sẽ tới! Anh ấy rất mạnh! Ông sẽ bị anh ấy đánh cho một trận mà thôi!

- Chậc chậc! Ta không quan tâm tới mấy tên hữu dũng vô mưu. Nhưng thằng bạn mà cô bé nói, liệu có phải Vương Thành Văn chứ?

- Tại sao ông biết cậu ấy?!

- Bạn của Itou Takezawa, ta đều biết cả. Với lại, giờ hắn ta cũng đâu có nhiều bạn? Ha ha ha.
- Thành công mỹ mãn nhỉ?

- Cũng nhờ chị giúp cả.

Sau cuộc “đàm phán” với phía Hải Dương, Cầm Dạ Nguyệt trở về đã thấy Kình Ngư hò hét mừng chiến thắng.

Cô không để ý tới đám này, mà lên thẳng phòng mình ở trên tầng 4. Đi qua phòng của Văn, đã thấy thằng bé ngồi đó đọc sách, hoàn toàn chẳng quan tâm gì tới chiến tích vừa rồi.

- Ồ, nhóc đọc sách gì vậy?

- Sách em vừa mượn ở thư viện. Em đang muốn tìm hiểu về Kính Hoa Thuỷ Nguyệt.

- Ồ, muốn biết ý nghĩa của câu đó sao?

- Vâng. Nhưng em tò mò cả về xuất xứ của nó nữa. Nhưng em tìm hết cả buổi mà không thấy.

- À. Sách tiếng Đại Nam thì chuyện đó không phổ biến lắm, mà nói thẳng ra là bị cấm kể. Nhưng ở Bắc Hà thì câu chuyện này rất phổ biến.

- Chị biết tiếng Bắc Hà sao? Mà vì sao ở Đại Nam chuyện này lại không được kể lại?

- Không hẳn là chị biết tiếng Bắc Hà. Mà trong giới chơi đàn, đây cũng không phải chuyện gì xa lạ. Chính là giai thoại về bà tổ của nghề ca kĩ. Hoàng Bích Liên. Con nhỏ Bích Như bố láo hôm bữa, chính là hậu duệ của bà ấy. Chuyện về Hoàng Bích Liên ở Đại Nam bị cấm kị, vì có liên quan tới ông tổ của Vương tộc.

- Ông tổ của Vương tộc, cái họ Vương đang thống trị Đế quốc ấy ạ?

- Nhóc có phải người trên trời không vậy? Đến Vương Thái Tổ mà còn không biết à?

Văn lắc đầu.

- Lần đầu nghe tên.

- Haizz, cứ coi như chị mày chưa nghe thấy gì đi. Chuyện kể là, 3 ngàn năm trước, tại một đô thị trù phú đặt tại ngã ba sông Mẫu, chính là tiền thân của Thuỷ Hành Kinh ngày nay, có một nàng kĩ nữ đẹp tuyệt trần...
- Khoan đã khoan đã!

- Sao vậy?

Vừa mới vào đầu câu chuyện, Quang đã ngắt lời Bích Như.

- Em vừa nói cụ tổ của em là bà tổ của ngành ca kĩ. Nhưng giờ lại kể bà ấy là một kĩ nữ. Rõ ràng là nghề ca kĩ phải có trước, rồi kĩ nữ mới có sau. Hay là cụ tổ họ Hoàng của em vừa sáng tạo ra nghề ca kĩ, vừa tự sáng tạo ra nghề kĩ nữ? Hay là...

- Sao anh hỏi nhiều quá vậy? Gọi cụ tổ là bà tổ nghề, chỉ là cách tôn vinh tài năng của cụ. Ngày đó, tiếng đàn của cụ có thể điều khiển cảm xúc của con người, có thể khiến đá phải rơi lệ, khiến nước phải đổi dòng, khiến bầu trời phải sa xuống mặt đất!

- Một người mạnh mẽ tới vậy, vì sao phải chịu kiếp kĩ nữ? Là vì cụ ấy làm kĩ nữ rồi mới có được chiến lực mạnh mẽ tới vậy, hay là có tài năng như vậy nên mới “đam mê” làm kĩ nữ?

- Anh bớt hỏi vài phút có được hay không?! - Hoàng Bích Như gắt - Mấy câu hỏi của anh xúc phạm cụ tổ của tôi lắm đấy biết không?! Tất nhiên là cụ không hề muốn làm kĩ nữ! Nhưng ngày đó chiến tranh loạn lạc, phận người phụ nữ thân bất do kỉ, dù có chiến lực mạnh mẽ tới đâu, cũng không thể tránh khỏi cơn loạn lạc điên cuồng ngày đó.

- Ừm, nghe vậy còn có lý. Thôi kể tiếp đi.

Hoàng Bích Như bất mãn lườm Quang một cái. Đã hạ cố kể chuyện cho hắn nghe, hắn còn như đang chất vấn mình vậy.

- Cuối cùng, phận bèo dạt của cụ gặp được một đấng quân vương hùng mạnh, lại có lòng trắc ẩn, cụ đành nương tựa vào. Nhưng người đó đối với cụ, chỉ là một ân nhân, mà không hề mang tình cảm.

- Cốt truyện này nghe sao quen thuộc thế nhỉ? Mà cứ gọi là “cụ” nghe mất hứng quá vậy. “Cụ” lúc ấy vẫn trẻ vẫn đẹp phải không? - Quang không nhịn được lại cho một lời bình.

- Anh có tin anh lèm bèm một câu nữa, tôi cho tim anh ngừng đập luôn không? - Hoàng Bích Như không còn giữ nổi kiên nhẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc