THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

- Thế là thế nào?

Đến cả Tiểu Xí, người đồng hành từ lúc đầu với nhóm của Văn cũng phải ngoác mồm khó hiểu.

1 đường leo tới nơi đây, đều nhờ công kẻ đứng bên cạnh mình bây giờ, Vương Văn A này mở đường. Việc mà hắn làm được mới thực sự là bất khả tư nghị, là vượt quá tầm hiểu biết của Tiểu Xí. Nếu dựa trên biểu hiện lúc leo núi mà nhận đệ tử, đáng lẽ 1 người như Đường Thái Nguyên phải cực kì ấn tượng với tên Vương Văn A này mới đúng. Dù gì Định Chế cũng là do ông ta tạo nên. Định Chế bị ngang nhiên phá vỡ như vậy, không lí nào ông ấy không phát giác?

Nếu nói biểu hiện kinh thiên động địa tới vậy vẫn chưa đáng để Đường Trưởng lão để vào mắt, thì 2 con người kia đã làm gì để được ông ta chú ý tới vậy? 1 người thì được đưa vào Dược phường, cao quý hơn so với Tạp Vụ Đường không biết bao nhiêu lần. Kẻ kia còn khủng bố hơn, trực tiếp được tiến cử Đệ Nhị Vị, trở thành Đệ tử của Đường Thái Nguyên, còn được ban cho không biết bao nhiêu là quà cáp?!

Cái gì mà 7 vạn điểm cống hiến, 6 triệu Linh Thạch, quá xa vời để Tiểu Xí có thể cảm thụ, nhưng riêng khoản 30 triệu tệ kia, cả thôn hắn làm việc như trâu như ngựa suốt 100 năm không ăn không uống cũng không thể nào kiếm nổi!

Vậy rốt cuộc là thế nào? Hắn quay sang nhìn Vương Văn A, tò mò không biết thằng này có biểu hiện ra sao. Kết cục chỉ thấy 1 vẻ mặt bình thản lặng lẽ của hắn.

Chẳng lẽ thực sự là cao nhân bất khả lộ? Tiểu Xí tự nhủ. Có lẽ hắn không nhìn ra điểm gì đặc biệt ở 2 người kia, nhưng Đường Trưởng lão thì lại có thể? Hắn cảm thấy như vậy là thuyết pháp hợp lí nhất. Hắn muốn hỏi tên Vương Văn A này cho rõ lẽ ngọn ngành, thì chợt nhớ ra thằng này bị câm.

Thật là… Haizz. Tiểu Xí thở dài 1 hơi. Cứ tưởng có dịp tạo quan hệ với tầng lớp thượng lưu, cuối cùng vẫn là nồi nào úp vung nấy. 1 tên nhà quê như hắn cũng chỉ có thể cùng tên hầu cận này đồng hành.

Cũng không tới nỗi tệ, giá mà hắn không bị câm thì tốt biết bao. Tiểu Xí đối với kẻ tên Vương Văn A này, có đôi chút e dè với ánh nhìn soi mói của hắn, nhưng cũng không tới nỗi quá ác cảm. Ngày dài tháng rộng trên Trúc Sơn, biết đâu lại có thể kết nên thân tình.

- Cô bé này...

Thấy Diệt Vô Sắc nhíu mày khi ca nương bước vào phòng, Mạc Phi đương nhiên không bỏ qua. Hắn nháy mắt cười cười.

- Sao vậy, Diệt Đương gia? Ấn tượng với ca nương mới của bản lâu hay sao? Hay là Diệt Đương gia lại có sở thích... đó... đó...?

- Tên chết tiệt nhà ngươi! – Diệt Vô Sắc quát hắn – Đương nhiên bổn Đạo không có cái sở thích biến thái như thế! Mau! Xuống lầu đem thêm rượu lên đây! Tiết mục này bổn Đạo sẽ ngồi thưởng thức tới cuối!

Diệt Vô Sắc kiếm cớ đuổi Mạc Phi ra ngoài, còn Mạc Phi thấy khách có phản ứng khác thường thì cũng đắc ý với dịch vụ của mình, hí hửng ra dấu cho nhân viên chăm sóc khách cho chu đáo, rồi chạy ra ngoài.

Ngồi lại trong phòng, Diệt Vô Sắc ngả người giữa bầy mỹ nhân, môi nhấp bát rượu, ánh mắt chăm chú quan sát cô bé chỉ khoảng 10 tuổi đang bước lên sân khấu. Theo sau cô bé là 1 dàn nhạc 3 người, mỗi người lại cầm 1 thứ nhạc cụ. Bọn họ đều mặc thứ trang phục biểu diễn không quen thuộc với bản xứ, thoạt nhìn chưa nhận ra là từ nơi nào, còn khuôn mặt thì được phủ trùm bởi 1 lớp vải trắng dày.

Diệt Vô Sắc nhìn cô bé gái mặc đồ thổ cẩm đi đằng trước, với nước da ngăm ngăm vì cháy nắng, 2 má phúng phính có hơi nứt nẻ vì gió bụi, và cặp mắt đen láy trong veo, ngay lập tức nhớ tới tiếng hát mà mình nghe lúc chiều. Hắn tự hỏi liệu có phải chính cô bé này là người đã hát bài hát lúc ấy hay không.

Cô bé bước lên sân khấu, đứng thẳng người, 2 chân khép lại, 2 bàn tay chụm vào nhau đặt ngay trước đùi. 3 người kia đã ngồi ngay ngắn phía sau, mỗi người chuẩn bị dụng cụ của mình. 1 người bày ra 1 bộ trống gõ, 1 người sử dụng đàn tranh, 1 người lại đang so dây đàn nguyệt.

Trống gõ dạo đầu, sau đó là tiếng đàn nguyệt gảy lên từng nốt, tiếng đàn tranh nhập cuộc, và tiếng hát trong trẻo cất lên dưới ánh trăng tròn, trong cái gió lạnh se se. Tiếng cười nói rúc rích của các vũ nữ đã ngừng, tiếng trêu ghẹo ong bướm của khách làng chơi cũng đã nín lặng.

Toàn bộ Nguyệt Phong Lâu ngày thường tràn ngập sinh khí và hoan lạc, bỗng dưng đột ngột ngưng lại chỉ để nghe khúc nhạc này.

Khúc nhạc 13 chương, lúc u buồn não nề, lúc rắt réo cuồng nhiệt, khi lại nỉ non tê tái. Chẳng biết từ bao giờ, Diệt Vô Sắc đã không còn vẻ mặt hờ hững lúc ban đầu, đã bỏ quên hoa thơm bướm lạ ngay bên cạnh, mà ngây ngốc lắng nghe thứ âm nhạc kia, chẳng biết đã trải qua biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc, để rồi khi tiếng nhạc đột ngột ngừng lại, hắn thấy gò má mình đã ướt đẫm nước mắt.

- Diệt đương gia, ngài khóc đấy ư?

1 kỹ nữ đưa bàn tay nồng nặc mùi hương phấn lên gò má hắn, gạt đi dòng lệ, cũng khiến hắn sực tỉnh khỏi thứ trạng thái đê mê vừa rồi. Hắn không hiểu tại sao mình lại khóc. Hắn nhìn những kĩ nữ mới đây thôi còn lả lơi ong bướm mê hoặc hắn, giờ ai nấy đôi mắt đều long lanh chút lệ, gương mặt buồn bã như tiếc nuối kiếp người.

Gần đó, Eric cũng không còn rúm ró khó xử giữa bầy hương sắc nữa, mà đờ đẫn ra đó, ánh mắt mơ màng không biết đang nghĩ về ai.

Trong sự tĩnh mịch bất ngờ ấy, khi ai nấy còn đang chìm đắm trong dư âm của 1 cuộc hoan lạc về mặt xúc cảm, đều chìm đắm vào nỗi ai oán của nhân sinh, 1 tiếng vỗ tay vang lên phá tan bầu không khí.

Bốp! Bốp! Bốp!

- Hay! Xuất sắc!

- Kẻ nào?!

Diệt Vô Sắc bật người đứng dậy. Toàn bộ sân thượng này đã được hắn bao trọn gói, cớ sao lại có kẻ lạ mặt xuất hiện, lại dám ngang nhiên lớn tiếng không coi hắn ra gì.

Phía sau nơi hắn ngồi, nhìn lên lan can phía trên, chỉ thấy 1 nam tử trung niên mặc đồ tây phục vô cùng lịch sự, đang chống khuỷu tay lên lan can mà nhìn xuống, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Tên đó nhếch cặp kính râm mà nhìn xuống Diệt Vô Sắc, thần thái ung dung điềm đạm.

- Diệt công tử, Vân mỗ đang tiếp khách ở lầu dưới, chợt nghe nói Diệt công tử trở lại Tứ Vân Sơn, lại đang nghe đàn thưởng nguyệt phía trên, nên cũng mạo muội tới đây chào hỏi 1 câu.

Diệt Vô Sắc nhướn mày nhìn kẻ đó.

- Ta nhớ không nhầm, các hạ là Vân Như Tài, từng làm… gì gì đó bên ủy ban quận phải không nhỉ?

- Được Diệt công tử nhớ tên, quả thực vinh hạnh, bất quá, giờ Vân mỗ đã là đại biểu Hội đồng nhân dân Tứ Vân Sơn rồi. Tại hạ có thể mời Diệt công tử 1 chén chứ?

- Chúng ta có chuyện gì để nói với nhau sao? – Diệt Vô Sắc cười.

Hắn xưa nay không màng chuyện thế tục, chỉ muốn vui vẻ sống qua ngày, đương nhiên cũng không mấy hứng thú chuyện quan hệ xã hội. Vân Như Tài có là đại biểu Hội đồng nhân dân, hay có là gì đi chăng nữa, hắn cũng chẳng có nhu cầu kết thân.

- Chỉ cần ngồi xuống với nhau thì ắt sẽ có câu chuyện để nói, không phải vậy sao? Vân mỗ chưa từng nghĩ rằng Diệt công tử lại có nhã hứng với nghệ thuật như vậy.

- Ta có sở thích với thứ gì, có liên quan gì với ngài ủy viên chăng?

- Chính như dục cáo hiềm vô trạng, đạo cẩu tương đồng tại bất ngôn. Diệt công tử nhất mực truy cầu Đạo của riêng mình, không bị vướng bận hồng trần thế sự, chẳng giấu gì công tử, Vân mỗ đã thực sự ngưỡng vọng từ lâu. Tiên Đạo của Tứ Vân Sơn bấy lâu nay thối nát và trì trệ, mà chỉ công tử mới có thể vực dậy nó.

- Mấy kẻ như ngươi ta còn lạ gì? Hễ mở mồm ra là lại tham vọng đao to búa lớn nào đó. Xin lỗi, mấy chuyện này ta hoàn toàn không có nhã hứng để đàm đạo. – Diệt Vô Sắc xoay người phẩy tay – Tiệc này ta đang tổ chức đãi bạn hiền, cũng đã bao trọn sân thượng này, ngài ủy viên đừng làm bên tổ chức phải khó xử.

2 nhân viên của Nguyệt Phong Lâu bước tới phía sau Vân Như Tài, không tỏ thái độ rõ ràng, hẳn cũng biết không thể mạnh tay cưỡng ép 1 nhân vật như hắn, nhưng cũng ngỏ ý nhắc hắn về quy định. Vân Như Tài vẫn chống khuỷu tay lên lan can nhìn xuống, nhàn nhạt cười.

- Vậy nếu tại hạ muốn hỏi thăm về Từ Nghiệp Hoa, công tử liệu có muốn tiếp chuyện ta chứ? Cả về khát vọng của Phạm lão sư nữa.

Diệt Vô Sắc ngừng bước, quay đầu liếc nhìn kẻ quấy rầy khó chịu này, ánh mắt lạnh như băng giá.

- 5 phút. Hết 5 phút đích thân ta sẽ đá ngươi ra khỏi chỗ này.

Bình luận

Truyện đang đọc