THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Tuyết lại rơi. Ở nơi tận cùng Đế quốc này, thời tiết luôn thất thường. Mưa vừa chớm rơi chưa đầy mấy phút, đã đóng băng thành tuyết.

Một bông tuyết rơi xuống ly rượu của Lão Tứ, ngay lập tức đã khiến cả ly rượu đóng băng. Hắn giơ tay cầm chiếc ly đưa lên ngang tầm mắt, lắc lắc cái ly đã đóng băng thành khối. Sau đó, hắn lại ngửa cổ lên, dốc ngược chiếc ly xuống. Băng lại hóa lỏng, ồng ộc chảy vào miệng hắn.

Phù Dung ngồi trên sân thượng, yên lặng nhìn Lão Tứ chơi đùa với ly rượu. Trong mắt hắn, Lão Tứ tuy mang thân hình của một thanh niên, mà lại có thiên tính của một đứa trẻ. Không phải tính cách, hay nhân cách, hay nhận thức, mà chỉ là thiên tính thôi. Có những người sống hết cuộc đời vẫn cứ là một đứa trẻ. Vì dù họ có trưởng thành bao nhiêu, vẫn luôn có một đứa trẻ con lẩn trốn sâu trong tâm hồn họ, như một loại tuổi thơ không muốn buông bỏ.

Phù Dung từng lăn lộn trong đấu trường dưới mặt đất một thời gian. Hắn đã thấy đủ mọi loại người, từ đối thủ cho tới khách hàng, cho tới những kẻ nô lệ. Hắn đã trải qua nhiều khoảnh khắc sinh tử, và mỗi lần như vậy, sự thuần khiết trong hắn lại vơi đi một chút, một chút, cho tới khi hầu như không còn lại chút nào. Nhưng hắn biết, hắn vẫn muốn giữ lại một chút ngây thơ, một chút khờ khạo, bởi trong lòng đất tối tăm ấy, chỉ những kẻ ngây thơ mới đủ sức để lạc quan về một tương lai tươi sáng.

Giờ nhìn vào Lão Tứ, hắn lại thấy một đứa trẻ con vô lo vô nghĩ, vừa như thấy một kẻ từng trải trầm ngâm nhìn về phương Bắc với ánh mắt xa xăm pha chút u sầu.

Người thanh niên này, kẻ lười biếng chỉ thích nằm một chỗ, lúc nào cũng than thở chuyện đau lưng, kẻ tự xưng là Vương tử, kẻ từ khi sinh ra tới giờ phải sống tại một nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, kẻ hàng đêm lại lên sân thượng ngắm bầu trời sao. Đằng sau cái nhiệt độ lạnh lẽo phát ra nơi hắn, ẩn chứa một ngọn lửa khao khát khó tả.

- Lão Ngũ đã đi rồi. - Lão Tứ đặt ly rượu xuống, rồi ngửa đầu lên nhìn trời, rồi lại nói một câu. - Vậy là trại lại vắng đi một người.

Phù Dung không nghĩ Lão Tứ lại là một kẻ bi lụy như vậy. Hắn cũng chưa biết phải đáp lại thế nào, đã thấy Lão Tứ rót đầy một ly khác. Hắn nâng ly. Phù Dung cũng nâng ly.

Cả hai lại uống. Trên sân thượng giữa đêm tuyết rơi. Bên những ngọn núi nhọn hoắt chọc thẳng lên trời cao. Một cuộc tâm sự không bằng lời nói, dù hai bên chẳng ai biết gì nhiều về nhau. Một kẻ không tiết lộ tên, một kẻ không có tên. Một người tự xưng là Vương tử, một kẻ từng là nô lệ. Cứ thế nhấp từng ngụm rượu.

Cứ vậy cho tới hơn 2 giờ sáng, chợt tiếng của Lục Muội vang lên cắt đứt dòng suy tưởng riêng của từng người.

Đó là tiếng Lục Muội nói chuyện với một ai đó phía dưới.

Lão Tứ đặt ly rượu xuống, đưa tay lên môi ra dấu im lặng. Rồi hắn bằng một khuôn mặt hiếu kì không thèm che giấu, bắt đầu lặng lẽ trườn bò xuống mặt đất, men dần ra mép sân thượng.

Phù Dung cũng bò theo hắn, rồi nhìn xuống dưới.

Phía sân bên dưới, cũng coi là sân thượng tòa nhà, một bóng người đứng đó, quay lưng lại phía của Phù Dung. Hắn nhận ra bóng lưng của Lão Đại.

Hắn đang nhìn về phương Nam.

Phía sau hắn, là Lục Muội.

- Lão Đại… không… ông là ai??!!

Lão Đại khẽ lắc đầu. Hắn không trả lời câu hỏi ấy, mà lại hỏi lại, vẫn không quay đầu nhìn về phía sau:

- Cô gái nhỏ. Ta ngửi thấy mùi của Rukth’Oarr trên người cô. Ta biết cô có thể mở toang chiều không gian nơi này. Có thể giúp ta tới một nơi được chứ?

- Ông…?! Ông là ai?! Ông nói Rukth’Oarr là sao? Ông biết những gì về tôi? Lão Đại đâu rồi? Từ Nghiệp Hoa đâu rồi?!!

Lúc này, người đàn ông ấy quay lại. Vẫn gương mặt quen thuộc của Lão Đại mà Phù Dung vẫn biết. Thấy thái độ của Lục Muội, trong giây lát Phù Dung còn tưởng rằng Asahina Noboru đã thoát khỏi ngục giam và giả dạng Lão Đại. Nhưng khí chất mà Lão Đại toát ra, thứ khí chất vừa dịu dàng lại vừa đáng sợ, những luồng áp lực khủng khiếp không ngừng tự mâu thuẫn nhau, tới mức triệt tiêu lẫn nhau không còn chút dấu vết gì, mà chỉ những ai gần gũi hắn đủ lâu mới có thể cảm nhận. Thứ khí chất ấy Noboru bắt chước không nổi.

Asahina Noboru, kẻ được thiên hạ coi là kẻ tiệm cận nhất với Chí Tôn Cường giả, vẫn không thể bắt chước nổi.

Kẻ đó giơ ngón tay chỉ lên bầu trời, khẽ cười một nụ cười lạnh nhạt.

- Ta ư? Ta là một kẻ vô danh. Ta là Từ Nghiệp Hoa. Từ Nghiệp Hoa cũng là ta. Vũ trụ này, vạn vật cũng là ta, và ta cũng là vạn vật. Ta kiêu hãnh đứng trên tất cả, nhưng cũng khiêm nhường cúi đầu trước tất cả. Cô gái nhỏ, ta là ai ư? - Hắn hạ bàn tay xuống chĩa về phía cô, lòng bàn tay ngửa lên như mời gọi - Ta cũng chính là cô.

Trong khoảnh khắc, những luồng xung động không gian xung quanh Phạm Ngọc Trâm đã như bị đóng băng lại. Ngay một khoảnh khắc sau, xung quanh Từ Nghiệp Hoa đã xuất hiện những xung động không gian giống y hệt.

Thứ này, chẳng phải chính là thứ mà sáng nay cô đã thấy Nguyễn Bạch sử dụng hay sao?

- Sâm… Sâm La Vạn Tượng?

- Khà khà. Cho ta mượn nhờ khả năng du hành không gian này một chút. Ta cần tới Sa Li Khan. 3 năm trước, ta đã có một cái hẹn tại nơi đó, với thằng nhóc đó.

Nói rồi, hắn vung mạnh cánh tay sang bên. Sau lưng hắn, Cấm Chế bị xao động tới mức những hình ảnh hoang mạc phía sau cũng bị bẻ cong. Sau đó, Từ Nghiệp Hoa cười dài một tiếng, buông người rơi xuống khỏi sân thượng.

Cấm Chế sau một hồi rung động đã trở lại như bình thường. Còn kẻ mang cái tên Từ Nghiệp Hoa kia, đã biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc