THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN



Cốc cốc cốc!
-Vân à? Dậy chưa? - Giọng nói nhẹ nhàng của Uyển Nhi vang lên ngoài cửa - Sửa soạn xong thì ra giúp chị kiểm kê dược liệu nhập vào nhé!
Vân ngáp ngắn ngáp dài duỗi người uể oải.

Đêm qua nghiên cứu cuốn sách mê mải quá.

Giờ mặt trời đã mọc trên đầu ngọn trúc rồi mà cô vẫn díu cả mắt lại.

Cũng may sinh hoạt ở Dược phường vô cùng nhàn hạ thoải mái.

Môn đệ mới vào có thể ngủ trương mắt tới trưa vẫn không bị quở mắng.
-Làm việc, làm việc nào!
Vân tự nói với mình như vậy, rồi vươn vai bước ra khỏi cửa.

Trúc Sơn Quận có khí hậu quanh năm mùa hạ, oi bức nóng nực, nhưng trên núi thì dịu mát ôn hòa.

Linh Khí ở Tứ Vân Sơn vốn không phải thứ hữu danh vô thực, vì kể cả người hoàn toàn không cách nào cảm nhận Linh Khí như Vân cũng phải thừa nhận nơi đây trong lành đến đáng kinh ngạc.
Vân bước qua dãy phòng cho đệ tử, đi ngang qua phòng Đường chủ, cúi chào thỉnh an Phan Đường chủ.

Đường chủ của Dược phường, Phan Ngọc Liễu, đang ngồi khoanh chân tu luyện giữa phòng.

Căn phòng tràn ngập mùi hương của dược liệu.

Vẫn với đôi mắt đang nhắm nghiền, bà gật đầu chào với Vân, rồi giơ tay lên vẩy 1 cái.

Từ trên vách tường sau lưng, 1 thẻ bài bằng gỗ bay tới chỗ Vân.
“Mấy cái trò khiến cho đồ vật bay lượn này, quả thực là đặc trưng của Tiên phái”, Vân nghĩ “Ở Đại Nam muốn làm được vậy phải tốn rất nhiều công sức mà không đáng, ví dụ phải điều khiển trọng lực hoặc thế nào đó.

Kể cả ma thuật của Tiên tộc Ocellote cũng cần nhiều thao tác phức tạp mới làm được, mà cũng không mượt mà thế này.” Vân vừa nghĩ, vừa giơ 2 tay đón lấy chiếc thẻ bài.
Theo như cô được biết, thẻ bài này là giấy phép để môn sinh được ủy quyền làm việc gì đó trong môn phái.

Ví dụ như lần này là đi kiểm kê dược liệu, vốn là tài sản của môn phái, người không phận sự đương nhiên không thể làm.
Trên chiếc thẻ bài này đương nhiên phải có những dấu hiệu Linh Khí đặc trưng, nhưng Vân chịu.

Cô hoàn toàn không thể cảm nhận được bất kì thứ gì liên quan tới Linh Khí.

Cô hiểu được điều này là do nguồn Ma lực bên trong người mình quá mạnh, lại không thể tự kiểm soát.

Chúng tự hình thành 1 lớp màn chắn vô hình xung quanh cơ thể.

Linh Khí ngoài trời không cách nào xuyên qua lớp Ma lực này để tiếp cận với cô.
Để đạt tới mục tiêu trước mắt là có thể sử dụng Tiên Thuật, chỉ có 2 phương hướng.

1 là học cách điều khiển Ma lực, khiến nó mở ra 1 kẽ hở để Linh Khí có thể ùa vào.

Cách này chẳng biết có khả thi hay không, mà kể cả có tiếp xúc được với Linh Khí, cũng phải mất cực kì nhiều thời gian để tu luyện từ đầu.

2 là tìm cách khiến Ma lực trong cơ thể triển khai ra bên ngoài giống với Tiên thuật, nhằm đánh lừa người khác.

Hiển nhiên phương hướng thứ 2 này là điều mà Đường Thái Nguyên đang nghĩ tới, cũng là cách mà Vân tán đồng.

Tuy nói trong 3 đứa, Vân là đứa miễn nhiễm với Linh Khí nhất, thực ra cô lại là người khả thi nhất để đạt được mục tiêu sau 3 tháng sử dụng được Tiên Thuật.

Thanh Phong thoạt trông thì là kẻ có khả năng cảm thụ Linh Khí cực kì cao đấy, nhưng có khi lại là đứa vô vọng nhất trong vụ này.

Vương Thành Văn thì hên xui.

Lý do vì sao Đường Thái Nguyên lại đưa cho hắn viên tinh hạch của Bạch Long, kèm với thái độ của Nguyễn Bạch, Vân cũng đã ít nhiều hiểu rõ thân thế của thằng này.
Mục đích thực sự của cha cô khi lôi kéo thằng Văn vào chuyến đi này, “khách hàng” mà ông ta từng nói sẵn sàng trả cả gia tài chỉ để sở hữu Thiên Mệnh, hay ngay việc cài cắm 3 đứa vào Trúc Sơn Phái, vẫn còn nhiều bí ẩn Vân chưa hiểu rõ.

Nhưng cô đã lờ mờ nhìn thấy những mảnh ghép.
Vượt qua khu nhà ở, đi vòng qua chính điện của Dược phường, Vân theo con đường mòn qua những rặng trúc, chẳng mấy chốc nhìn thấy Dược khố, 1 dãy nhà kho to vật vã nằm tựa lưng vào vách đá.
-A! Cậu là… người hôm nọ, Hồng Vân phải không?
Ngồi bên vệ đường là 1 thiếu niên, Vân nhận ra là người hôm nọ leo núi cùng mình, gọi là Tiểu Xí.
-Tiểu Xí đó à? Khỏe chứ? Hôm nay tới lượt cậu đi trực Dược khố à?
Trải qua 3 ngày trên đỉnh Trúc Sơn, và trước đó là vài tuần ở đất Bắc Hà, nghe mọi người nói chuyện, kí ức về tiếng mẹ đẻ của Vân lại ùa về.

Giờ tiếng Bắc Hà của cô không còn đến mức quá gượng gạo nữa, và dù chưa được 100% như người bản xứ, cô hoàn toàn có thể lấy lý do mình đến từ địa phương khác.


Mỗi vùng Lãnh thổ ở Bắc Hà đều có thổ âm rất riêng.
Tiểu Xí đối với Hồng Vân luôn giữ ấn tượng là 1 vị tiểu thư cao ngạo lạnh lùng, nay thấy được chào hỏi niềm nở như vậy, cũng thấy hơi bất ngờ, nhất thời cũng không biết đáp lại ra sao.
Đúng như Vân nói, Tạp Vụ Đường sẽ có các phiên trực, phân phó tạp vụ đi làm các công việc tay chân trên khắp Trúc Sơn.

Việc của Tiểu Xí hôm nay là đi trực Dược khố, mà nhiệm vụ chính là hỗ trợ vận chuyển Dược liệu từ Dược khố về Dược phường nếu cần.
-Cậu ở chung 1 chỗ với Vương Thành Văn nhỉ? Tên đó ổn không? – Vân lại hỏi tiếp.
-À, cậu Văn đó à? - Tiểu Xí gãi đầu - Cả Tạp Vụ Đường ai cũng biết cậu ấy bị câm, nên cũng hơi xa lánh.

Nhưng tôi rất thân với cậu ta, cô cứ yên tâm.

Tôi và cậu ấy được phân cùng 1 phòng.

Được cái cậu ấy rất chăm chỉ và tháo vát.

Nấu cơm cũng rất ngon nữa.

Bác Phiêu đầu bếp của môn phái luôn miệng đề nghị với Trương Đường Chủ, cho cậu ta vào làm phụ bếp…
Sau khi chứng kiến màn thể hiện của Vương Thành Văn ở khảo hạch, lại thầm đoán định về gia thế của 2 anh em họ Nguyễn, Tiểu Xí đương nhiên phải chớp cơ hội làm quen với Vương Thành Văn.

Ở chung 1 phòng cũng là do hắn xung phong, bất chấp ánh nhìn mà đám bạn đồng môn dành cho hắn.

“Các ngươi thì hiểu đếch gì”, Tiểu Xí trong lòng thầm khinh bỉ lũ đồng bạn ếch ngồi đáy giếng.
Vương Thành Văn tuy không thể nói chuyện, nhưng rất thạo việc dùng ngôn ngữ kí hiệu, đây hẳn là điều tất nhiên.

Ai bị câm mà chẳng học thứ này.

Thế là Tiểu Xí nhận ra chỉ cần bỏ chút thời gian nghiên cứu thứ ngôn ngữ này, hắn vẫn có thể bắt chuyện làm quen với tên gia nô của 1 gia tộc quyền thế.
Có điều, chưa kịp làm thân với gia nô, hôm nay hắn đã có dịp bắt chuyện với cô chủ.

Chuyện này… hình như còn tốt hơn mong đợi quá nhiều?!

-Hồng Vân tiểu thư, cậu tới kiểm kê Dược liệu à? Có cần tôi giúp gì không? - Tiểu Xí trưng ra gương mặt tươi rói rạng ngời, hí hửng nịnh nọt – Tôi sẽ ghi chép sổ sách cho cậu.

Dù sao thì hôm nay cũng là phiên tôi trực mà.
-Được thôi! – Vân cười.

Không cần biết tên này tưởng bở gì ở mình, cô không ngại việc có tên nào đó sun soe giúp đỡ - Vậy đi thôi.
Nói rồi cô thẳng bước tiến về cửa phòng Dược Khố.
2 lão nhân đang ngồi trên bậc thềm, đặt giữa họ là 1 bàn cờ.

Họ có gương mặt và dáng người giống hệt nhau, nhưng 1 lão già tóc trắng, 1 lão lại tóc đen.
Thấy Vân đi tới, lão già tóc đen ngẩng đầu:
-Lệnh bài? – Nói rồi, lão lại ngay lập tức cúi xuống bàn cờ - Này lão kia! Cấm ăn gian! Ta nhìn thấy rồi đấy! Bỏ ngay con Tượng về chỗ cũ!
-Dạ, đây ạ! – Vân dùng 2 tay chìa lệnh bài ra.
Lão già tóc đen lần này không thèm quay đầu nhìn, chỉ đưa bàn tay ra để hờ trên thẻ bài.

1 luồng Linh Khí màu nâu mà mắt thường có thể nhìn thấy được từ thẻ bài bay lên lòng bàn tay lão.

Lão gật gật đầu.
-Vào đi.
-Cậu bạn kia cũng vào giúp cháu được chứ? – Vân hỏi.
-Tạp Vụ Đường à? – Lão già tóc đen vẫn chăm chú vào ván cờ - Cũng được.

Chậc chậc, thế này bí quá, đánh sao bây giờ, chậc chậc…


Bình luận

Truyện đang đọc