THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN


Một buổi trưa đầu hạ ở hải cảng Enklima, 2 bóng người bước từ phía cầu tàu theo lối đi rải sỏi tiến về phía thị trấn.

Người đàn ông xứ Viễn Đông vóc dáng khá cao, với mái tóc hơi xoăn nhẹ, nhiều ngày chưa cắt, khoác 1 chiếc áo da đen dài tới đầu gối, sau lưng vác 1 thứ giống như 1 cái hòm đen bằng kim loại sáng mờ, dù có vẻ rất nặng nề nhưng chẳng khiến anh ta tỏ chút khó nhọc hay mệt mỏi.

Người phụ nữ đi cạnh, cũng chẳng thấp hơn người đồng hành bao nhiêu, trùm kín người bằng 1 loại khăn lữ hành lớn, tuy che được nhân dạng nhưng chẳng giấu nổi vóc dáng quyến rũ đến mê người.
-Cô càng ra vẻ giấu giếm như vậy thì càng khiến người ta để ý thôi.
Quang nói.

Quả thực người qua đường thỉnh thoảng cứ liếc nhìn 2 người họ.
-Đây là lối ăn mặc của người Ilmanhal.

Người Ilmanhal có xuất hiện tại Enklima cũng đâu phải chuyện hiếm? – Leila trả lời, đôi mắt tím biếc cảnh giác liếc quanh – Chứ không phải vì cái thùng kì quái sau lưng anh đó sao?
Quang hoàn toàn phớt lờ chuyện cái hòm sau lưng mình, cười cợt.
-Làm gì có người Ilmanhal nào lại có bộ dạng dáo dác như cô? Cứ thoải mái tự nhiên lên nào, hoà nhập với đám đông đi!
-Nói thì dễ lắm.


– Leila hừ giọng.

– Để tôi xem 1 tên Viễn Đông xách 1 cái thùng tổ chảng trên vai sẽ hoà nhập với dân Asteic ra sao.
-Chốc tôi sẽ thị phạm cho cô xem – Quang vẫn cười cợt.

– Mà nãy giờ cô cứ để ý cái gì vậy? Nơi đây chẳng phải quê nhà của cô sao?
-Ngoại trừ Mutterland ra, không nơi đâu trên Midground này là nhà của chúng tôi cả.

Tôi đang để ý xem có bọn Holy Knight ở quanh đây không.
-Mid Ground?
-Anh quá thiếu tìm hiểu về chủng loài chúng tôi, và anh vẫn muốn tới Tiên Đô Arya ư? Sự thiếu hiểu biết của anh có thể sẽ khiến anh trở thành phân bón nuôi cây cho Nữ hoàng đấy!
-Cũng không có quá nhiều sách viết về Tiên tộc Ocellote, cô biết đấy – Quang gãi mặt phân trần – Với lại tôi còn quá bận rộn xử lí công chuyện với loài người.
-Vậy thì anh hãy dần tìm hiểu về các chủng loài khác đi, Ám Hành Sứ Giả ạ.

Suy cho cùng, anh là người kế thừa ý chí của Man’Noerr.
Nghe tới cái tên Man’Noerr, Quang trầm mặc đi 1 khoảnh khắc.

Lại là cái tên đó.

Và có vẻ như danh hiệu Ám Hành Sứ Giả của hắn thực sự có mối liên hệ rất sâu xa với các chủng tộc khác.

Kể cả khi đã gặp Man’Noerr đầu tiên trong toà Hắc Tháp ở Salikhan, hắn vẫn cảm thấy còn rất nhiều bí mật liên quan tới cái tên này.
Leila không để ý quá nhiều tới khoảnh khắc đó của Quang, cô tiếp tục.
-Mid Ground, là vùng đất giao thoa.

Đối với Tiên tộc Ocellote, vùng đất này chỉ là cõi Tạm.

Chúng tôi khởi nguồn từ Hư vô, The Absolute Void, được sinh ra trong khoảnh khắc những luồng suy tưởng của Zen’nia va chạm với ngọn lửa từ đôi cánh của I’iana.

Nói cách khác, sự ra đời của chúng tôi vào cõi thế giới này chỉ là 1 sự giao thoa giữa suy tưởng và ảo mộng, cũng đồng nghĩa rằng chúng không phải Thực tại.


Tiên tộc Ocellote tin rằng sự hiện diện của chúng tôi trong thân thể xác thịt này chỉ là 1 giai đoạn quá cảnh, 1 cuộc dạo chơi, và rồi khi thời khắc ấy tới, chúng tôi sẽ bước vào cõi Vĩnh hằng.

The Up Heaven.

Và sinh mệnh này được dẫn dắt bởi Cây Sự sống, nó bắt rễ từ The Absolute Void, vươn mình sinh trưởng trong Mid Ground, và những nhành cây của nó vươn thẳng lên The Up Heaven.
-Cây Sự sống?
-The Yggdrasil.

Mà thật kì lạ, tôi thực sự không thể nào tin rằng anh lại không hề biết tới Cây Sự sống đấy?
-Tôi có nghe qua mà, nhưng làm gì có ai tin rằng nó có thật chứ? Ngay cả trong các ghi chép của những Kiến Giả, họ cũng chỉ ghi nhận lại cái tên đó thông qua các câu chuyện truyền miệng vô căn cứ.
-Những kẻ khác có tin hay không, mặc kệ họ.

– Leila nói – Nhưng anh thì tuyệt đối không thể, và chính sự vô tri của anh khiến tôi tột cùng ngạc nhiên đấy, Ám Hành Sứ Giả ạ.
-Hả? Tại sao lại là tôi? Why me?
-Hơn ai hết anh phải là người cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của Yggdrasil chứ? Chiếc mặt nạ anh đang đeo, nó được khắc từ gỗ ở gốc cây Yggdrasil, phần gốc cây nằm trong cõi Hư vô ấy!
Quang là 1 kẻ sáng dạ.

Vậy nên tới đây hắn cũng đã hiểu ra thêm được nhiều điều.
Chiếc mặt nạ Âm Dương này, cùng 13 con rối của Thần, được tạc nên từ gỗ Chiên Đàn.


Và nếu khớp nó với lời của Leila, cây Chiên Đàn trong thần thoại của người Đại Nam, với Cây Sự sống Yggdrasil này rõ ràng là 1.
Điều này rốt cục có ý nghĩa gì? Quang không rõ.

Cũng có thể chỉ đơn giản là 1 sự tình cờ.

Nhiều khi sự tình cờ không nhất định phải mang lại 1 ý nghĩa nào cả.
Hắn chỉ cảm thấy khá kinh ngạc, khi những chuyện tưởng chừng chẳng liên quan tới nhau, như Ám Hành Sứ Giả trong mảng tối của lịch sử Đại Nam, 13 con rối của Thần ở Đại lục Viễn Đông, rồi tới Thần Thụ ở Mộc Hành Kinh vốn đã là căn cơ cho Tiên Đạo và Vu Phái bao nhiêu thế hệ, chẳng hiểu sao lại liên quan tới Tiên tộc Ocellote xa xôi, ở cách bọn họ gần nửa vòng quả đất.
“Sự vô tri của ngươi khiến ta nực cười.”
Giọng điệu mỉa mai của Cầm Dạ Nguyệt lại vang lên trong đầu hắn.

Con nhỏ chết tiệt đó! Cô ta hẳn phải biết rất nhiều bí mật, những bí mật mà hắn thực sự cần được biết.

Nhưng có cho kẹo hắn cũng sẽ không mở mồm mà hỏi cô ả.

Vố lần trước ở Hải Thành vẫn khiến hắn cay cú tới mức sống lưng còn nhói đau.


Bình luận

Truyện đang đọc