THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Chương 721: Thánh Nhân truyền Dược bất truyền Hỏa

"Cái gọi là Đạo, được ra đời vốn không phải vì mục đích thanh cao nào, nó chỉ là chứng nghiệm từ 1 lĩnh vực vô cùng đời thường, đó là luyện thuốc cứu người. Luyện thuốc, cũng là 1 hoạt động xuất hiện từ thời xa xưa, thậm chí không chỉ của riêng nhân loại. Đến cả những sinh vật trí tuệ thấp cũng có khả năng phát hiện những loài thực vật có dược tính để chữa trị các loại thương tích bệnh tật. Luyện Dược, cứ như vậy mà thành hình. Trong quá trình Luyện Dược, những kinh nghiệm và cảm ngộ dần được đúc kết qua nhiều thế hệ, tích lũy thành 1 hệ thống tư tưởng mang đậm tính chiêm nghiệm, đồng thời cũng là nguồn cội của 2 trường phái tu luyện lớn ở Tứ Vân Sơn: Tiên Đạo và Vu Đạo."

Bạch Tu Lão nhân đang ngồi khoanh chân nói 1 bài thuyết giảng có vẻ sẽ còn dài, và Vân vẫn chăm chú lắng nghe. Cô có thể thường xuyên hơi tăng động và mất tập trung, nhưng đối với những đề tài cô đã có sẵn hứng thú, đặc biệt là khi nó có tiềm năng mang lại cho cô nguồn thu nhập lớn, cô chẳng biết kiếm đâu ra sức tập trung vô cùng cao độ.

"Luyện Đan, có 3 yếu tố cơ bản cấu thành, ấy là: Huyền Tẫn, Dược Vật, Hỏa Hậu. Huyền Tẫn là Lô Đỉnh. Lô Đỉnh chỉ là ngoại vật, nhưng Tiên Đạo lại quá đề cao yếu tố này, đề cao tới mức quá quắt, còn bày đặt Bán Thần Bảo vật, Cực phẩm Bảo vật, như thể không có Lô Đỉnh tốt, chẳng thể nào luyện Đan. Lô Đỉnh thật sự có quan trọng, nhưng chúng ta sẽ bàn về nó sau. Điều ta muốn truyền đạt cho tiểu cô nương, là 2 yếu tố còn lại: Dược Vật và Hỏa Hậu."

===

“Dược vật là Tính Mệnh. Hỏa Hậu là Thần Khí.

Hậu thiên chi đạo, Thần Khí dã. Tiên thiên chi đạo, Tính Mệnh dã.

Đỉnh trung chi Tính giả, Diên dã, Hổ dã, Thủy dã, Kim dã, Nhật dã, Ý dã, Khảm dã, Khôn dã, Mậu dã, Xá Nữ dã, Ngọc Quan dã.

Tể trung chi Mệnh giả, Hống giã, Long dã, Hỏa dã, Căn dã, Nguyệt dã, Phách dã, Ly dã, Kiền dã, Kỷ dã, Anh nhi dã, Kim Thai dã.

Tu Tính là luyện Thần, tu Mệnh là luyện Khí.”

Bạch Tu xếp ra trước mặt mình 20 loại dược liệu, mỗi loại chỉ 1 lượng nhỏ, xếp thành 2 hàng trên nền hang động, giữa lão và Vân. Bàn tay lão ra qua từng loại dược liệu.

- Nói đơn giản thì, trong Dược Vật có Tính và Mệnh. Tính là Ý, Mệnh là Phách. Tính là Hỏa, Mệnh là Thủy. Tính là Kim, Mệnh là Mộc. Tính là Hổ, Mệnh là Long. Tính là Càn, Mệnh là Khôn. Tính là Nhật, Mệnh là Nguyệt. Nói tới đây hẳn cô cũng hình dung được phần nào về 2 yếu tố này, dược vật về cơ bản đều được chia thành: dược tính và vật dạng, như Ý và Phách. Luyện Đan, đương nhiên muốn tách lấy dược tính, từ bỏ vật dạng, chỉ cô đọng lại những gì tinh túy nhất. Chỉ có điều, Tính và Mệnh vốn liên kết với nhau, tương hỗ lẫn nhau, không có vật dạng, liệu còn tồn tại dược tính? Chúng ta lại nói tiếp về Hỏa Hậu.

Hỏa Hậu, là muốn nói tới kĩ thuật dùng Lửa. Nhưng kì thực, Hỏa Hậu chính là Hô Hấp. Chân Hỏa giả, ngã chi Thần, chân Hậu giả, ngã chi Khí.

- Thần tức Hỏa. Khí tức Dược. Dĩ Hỏa luyện Dược dĩ thành Đan, dĩ Thần ngự Khí nhi chứng Đạo. Ấy mới nói, Đạo ra đời nhờ chiêm nghiệm Đan, dùng Hỏa luyện Dược, cũng giống như lấy Thần ngự Khí. Thành Đan hay không, là nhờ Hỏa Hậu, thành Đạo hay không, lại nhờ Hô Hấp. Hô thì tiếp Thiên căn, Hấp lại tiếp Địa Căn, Hô Hấp giống như Càn Khôn biến chuyển, Nhật Nguyệt vãng lai. Hỏa Hậu nằm trong Ý Niệm, Niệm khởi Hỏa táo, Ý tán Hỏa lãnh, là muốn nói Niệm không được khởi, Ý không được tán, Niệm khởi làm lửa xao động, Ý tán làm lửa thiếu nhiệt, là phải biết để ý tới từng động tĩnh của Hỏa, tới thăng giáng của Khí. Ngưng thử Nhất Khí, Chân Nguyên bất tán, tức thì Hỏa Hậu nằm trong đó.

Bạch Tu thu chân đứng dậy, bước về phía khối đá nhô cao ở giữa động.

- Kì thực lời người xưa đều quá cao thâm khó hiểu, tiểu cô nương lại không sinh trưởng tại Bắc Hà, những lời lão vừa nói, cô hiểu được bao nhiêu là tùy vào cơ duyên cảm ngộ, cũng có thể coi là những lời mông muội tào lao. Ta cũng không dám khẳng định lời người xưa tất thảy đều là chân lý, lại cũng có những chiêm nghiệm chỉ khi đích thân luyện Dược mới có thể thực chứng. Chỉ là, người xưa có câu này.

“Thánh Nhân truyền Dược bất truyền Hỏa,

Tòng lai Hỏa Hậu thiếu nhân tri.”

Thánh Nhân chỉ để lại Dược, không truyền lại Hỏa. Từ ấy về sau, chẳng còn ai biết về Hỏa Hậu.

- Lại có câu này, Hỏa chi công nghiệm, tán tức thành Khí, tụ tức thành Hỏa, hóa tức thành Thủy, biến tức thành Kim. Hỏa, Khí, Kim, Thủy, suy cho cùng chỉ là hình thái biến hóa.

Bạch Tu đưa bàn tay chạm xuống vũng nước tích tụ từ thạch nhũ trên cột đá, nhè nhẹ khuấy 1 vòng. Nước bất chợt sôi sùng sục bay lên thành hơi, rồi phừng 1 tiếng, ngùn ngụt bốc cháy thành 1 vòng lửa giữa không trung, chẳng khác gì ma trơi.


- Qua lâu. - Bạch Tu lên tiếng.

Vân hiểu ý, cầm lấy phần Qua lâu dưới mặt đất, vung tay ném tới cho lão. Quả qua lâu khô bay tới gần Bạch Tu, chầm chậm giảm tốc giữa không trung, chỉ thấy lão già phẩy tay 1 cái, ngọn lửa ma trơi đã bao trùm lấy thứ dược liệu.

- Hoạt thạch.

- Hồng đường.

- ...

Lần lượt, lão lại hô tên từng loại dược liệu. Chẳng mấy chốc, xung quanh lão đã lơ lửng 20 đốm lửa bay xung quanh, mỗi đốm lửa bao trùm 1 loại dược liệu. Có đốm nóng rừng rực như lò lửa, đốm lại lập lòe phập phù như sắp tắt. 20 loại dược liệu bao trùm trong lửa, không loại nào giống loại nào, lửa cũng phát ra nhiều loại sắc màu, vô cùng rực rỡ. 1 mình Bạch Tu cùng lúc luyện chế 20 loại dược vật, để ý tới thăng giáng nhiệt độ của cả 20 đốm lửa, rồi dần dần ném từng loại vào phần hõm như bát đá. Sau khi tất cả dược vật được luyện chế đã được ném vào bát, chúng tiếp tục xoay tròn trên mặt đá như giọt nước nhảy múa trên chảo nóng, rồi dần dần dung hòa vào nhau, trở thành 1 viên chất lỏng xoáy tròn, không ngừng phát ra hơi nóng ngùn ngụt.

Bạch Tu nâng bàn tay lên, viên chất lỏng ấy cũng từ từ trôi nổi lên trên không. Vân vẫn tròn xoe mắt chiêm ngưỡng màn luyện dược có thể nói là ấn tượng gấp ngàn lần màn khoe mẽ của tên Cao Anh Kỳ hợm hĩnh hôm nọ, vừa tiến từng bước để quan sát viên chất lỏng kia, chứng kiến nó ngày càng thu nhỏ về kích thước, vừa phát ra hương thơm ngào ngạt.

- Nếu nói về thuốc nước, đây là hình thái gần nhất mà ta có thể nghĩ tới - Bạch Tu nói - Viên thuốc này vẫn đang tồn tại ở dạng Hóa Hải, bước đầu tiến vào Tụ Đan, và vẫn đang giữ được kha khá dược lực của Luyện Khí Đan. Tuy vậy, cô nương cũng có thể thấy, nếu tiếp tục duy trì trạng thái bất ổn này, dược lực sẽ không ngừng dưới dạng khí mà thoát ra ngoài. Thứ chúng ta cô đọng được, không phải Tính, mà là Mệnh. Hơn nữa, càng duy trì, Hỏa Hậu càng bất ổn.

Tuy miệng nói vậy, Bạch Tu vẫn không ngừng dùng hết sức để duy trì trạng thái này cho Vân quan sát, cho tới khi toàn bộ dược lực bay hết ra khỏi viên chất lỏng, khí bay ra cũng không còn mùi thơm như lúc đầu, thì toàn bộ viên chất lỏng co sập lại rồi rơi tõm xuống bát đá, trở thành 1 vũng nước có màu đùng đục, không rõ là nâu hay xanh, lổm nhổm bã của các dược vật.

- Với năng lực Đan đạo hèn mạt của ta, cũng chỉ có thể cho cô nhìn ngắm được thứ thành tựu thảm hại như vậy, ta cũng rất lấy làm hổ thẹn - Bạch Tu khẽ lắc đầu.

- Tiền bối, tiền bối có phải là khiêm tốn hơi quá đáng rồi không? - Vân nhăn nhó khó chịu với thói lễ nghĩa của xứ này - Thứ tiểu nữ vừa chứng kiến, nói không ngoa đã là đỉnh của đỉnh của chóp của Luyện Dược. Quả nhiên danh bất hư truyền, ban đầu khi nghĩ rằng năm đó 2 vị có thể chế luyện ra thứ Thần Đan đảo nghịch Càn Khôn, phá vỡ mọi loại quy tắc của Vũ trụ, tiểu nữ còn hơi chút nghi ngờ, nhưng nay đã được tận mắt chứng kiến, không còn chút nghi ngờ, xứng danh là Thánh Nhân trong truyền thuyết.

- Làm sao... làm sao mà cô biết tới đan dược năm đó?! - Bạch Tu giật mình lùi lại 1 bước.

“Ơ, thuận mồm nói bừa thôi mà. Ai dè lại trúng”. Vân cười thầm. So với kinh nghiệm lăn lộn giang hồ của mình, so với đám cáo giá như ông bu Nguyễn Bạch hay lão họ Đường kia, xem ra lão già trước mặt thật sự quá dễ đối phó.

Bình luận

Truyện đang đọc