THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Từ trên cao, hàng loạt con robot bay tới, dẫn đầu bởi 1 con robot cao tới 3m, 4 chân to dài. Khi nó đáp xuống, có thể nhìn thấy trên phần thân tròn dẹt của nó đang đứng 1 người. Ở phần trước con robot, có một con mắt tròn với những chùm sáng đang tụ hội.

Rrrrrrrrrrrrrrrrrrr!!!!!!!!!!!!!!

1 chùm sáng lại từ con mắt đó phát ra, sáng và nóng hơn cả chùm sáng từ khẩu pháo của Đức, bắn thẳng về phía cô gái cầm chùy. Cô gái này vội vã giơ chùy lên đỡ lấy, vô vàn những vòng tròn ma pháp hiện lên rồi lại bị bắn tan vỡ, đồng thời cô ta cũng bị đẩy lui thật xa về phía sau.

- Vẫn đỡ được cơ à?

Liễu Thanh Chân cười khẩy 1 tiếng. Phía sau hắn, thêm 5 con robot nữa đáp xuống. Cả 5 con cùng giương đôi mắt đỏ về phía cô gái.

- Retreatttt!!!!!

Lần đầu tiên, cô ta cất tiếng. Giọng nói nhẹ nhàng không giống cách người ta hò hét ngoài chiến trường, nhưng âm vực rất cao, gần giống như đang cất tiếng hát vậy.

Âm thanh này khiến cho Liễu Thanh Chân cũng phải khựng lại 1 giây vì buốt tai, vừa là lời ra lệnh để đội Valkyrie rút lui.

- Muốn chạy?

Liễu Thanh Chân giơ bàn tay phải lên lắc 1 cái, ngón tay trỏ chỉ hướng cô gái. Ngay lập tức, 5 tia laser từ 5 con robot phía sau, kèm với chùm sáng từ con robot hắn đang cưỡi, đồng loạt nhắm về phía cô ta.

Cô gái này vội vàng vung cây chùy lên trên, giáng một cú thật mạnh xuống mặt đường. Nơi cây chùy đập xuống mặt đường, tỏa ra một vòng tròn ma pháp với đường kính hơn 10m. Ánh sáng từ vòng tròn chiếu lên bao quanh khắp người cô. Vòng sáng ấy dần bao tròn lại thành một khối cầu ánh sáng.

6 chùm sáng bắn tới, va chạm với khối cầu này, bị phân tán ra 6 phía.

- Srivatsa, tấm khiên của Nữ thần Lakshmi? Lại 1 Thượng phẩm thần khí của Vương triều Visshala? - Liễu Thanh Chân nhếch mép cười khẩy. - Trong Holy Knight, phải đạt hạng Rook mới được chọn cho mình 1 Thánh Khí nhỉ? Cô gái có vẻ cũng không xoàng đâu…

Cô gái kia 2 tay chống cây chùy xuống đất, mái tóc vàng bết lên vầng trán vì mồ hôi, ánh mắt vô cùng cảnh giác mà nhìn kẻ mới tới.

- You… you know so much… about Runners. Who are you? (Ngươi… ngươi biết rất nhiều thứ về Runners. Ngươi là ai?)

- Me? (Ta à?) - Liễu Thanh Chân đưa tay vuốt cằm, ngẫm nghĩ 1 chút - Well, a boy had just called me the Gatekeeper of Truth. I actually like that name a lot. (À, vừa rồi có 1 đứa nhóc gọi ta là Kẻ giữ cánh cửa Sự thật. Thực ra ta cũng khá là thích cái tên đó)

- A Gatekeeper? You remind me of a Shadow Runner… (Kẻ gác cửa? Ngươi gợi ta nhớ tới 1 Shadow Runner)

- Well, in that case… (Chà, nếu trong trường hợp đó thì…) - Liễu Thanh Chân nở 1 nụ cười bí hiểm - I’m afraid you won’t be able to know. (Ta sợ là người không còn cơ hội để biết nữa đâu)

Khi màng chắn bao phủ xung quanh cô gái mờ dần đi rõ rệt, cũng là lúc những con robot của Liễu Thanh Chân lại tích tụ năng lượng lần 2.

Viuuuu!!!!!!

Chẳng biết từ đâu, 1 mũi tên xé gió bay tới, bay thẳng tới trước mặt hắn. Mũi tên chẳng biết vì lí do gì dừng lại ngay cách mặt Liễu Thanh Chân chỉ tầm 10cm, vẫn đang quay tít vù vù.

- Thiên Lý Xạ Tiễn? Cung Sharanga và tiễn Brahma? Khá nguy hiểm nhỉ?

Phát bắn vừa rồi, đương nhiên là đến từ Janet, ở 1 khoảng cách rất xa. Phát bắn này không thể lập tức giết chết Liễu Thanh Chân như mong muốn, nhưng cũng đã đủ kéo dài thời gian để cô gái cầm chùy lui về sau.


Chiến trường phía sau, đoàn của Đức vốn đang bị đẩy lui bởi đội Valkyrie, bỗng nhiên được đoàn robot của Liễu Thanh Chân giải vây. Đám Valkyrie sau khi nghe lệnh rút lui từ chỉ huy, vô cùng nhanh chóng lao khỏi Ngã Ba Lớn xuống dòng sông Mẫu Hà.

- Lên xe!!

Đức ra lệnh. Khoảng 10 người còn chưa bị thương tích nặng sau cuộc tấn công vừa rồi, theo chỉ huy của Đức vội vã nhảy lên chiếc xe của Giám sát hội, vì xe của bọn họ đã mắc kẹt lại thành 1 đoàn. Hoàng cũng hăng hái nhảy lên.

Đích thân Đức ngồi trên ghế lái. Bằng một động tác vô cùng nhanh nhẹn và thành thạo, hắn phá khóa chiếc xe, rồi nổ máy. Chiếc xe vòng 1 vòng, quay đầu hướng về phía Quận 2 thẳng tiến.

Xe đang chạy, đột nhiên vang lên một tiếng động bên thành xe.

- Cái quái gì vậy?

Đức nhoài người quay lại nhìn xem. Chỉ thấy bên thành xe, cô gái Người Bướm cầm chùy kia đã bám lên thành xe từ lúc nào.

- Bắn hạ con mụ đó mau!!! - Một đứa kêu lên.

- Mau dừng xe lại!!! - Đứa khác cũng hoảng sợ nói. Chỉ có dừng xe quay lại, để đám robot kia xử lý con mụ này mới được. Nếu không, mụ ta sẽ làm gỏi cả lũ.

- Không có thời gian đâu!!! - Đức quát. Bản thân hắn cũng đang nhễ nhại mồ hôi vì căng thẳng. Kế hoạch không thể trì hoãn thêm nữa, nhưng hắn cũng chưa biết cách giải quyết đối thủ khó xơi này.

Bên thành xe, cô gái kia đã vung chùy đánh thẳng 1 cú thật mạnh phá thủng 1 lỗ lớn. Hàng loạt đạn từ đó điên cuồng bắn ra, vẫn không gây được chút sát thương nào.

- Để emmm!!!

Người vừa lên tiếng là Hoàng. Hắn rú lên một tiếng, rồi dùng toàn bộ sức bình sinh của mình lao tới, lấy đà, dùng một cước thật mạnh mà Vương Thành Văn từng dạy hắn, đạp thẳng vào bụng đối thủ.

Một luồng ma pháp vô hình cản lên bàn chân hắn, khiến hắn đau rát, nhưng Hoàng không vì thế mà ngừng lại. Cú đá của hắn vẫn thừa sức mạnh để đạp bay cô nàng kia văng xuống mặt đường.

- Giỏi lắm!

Đồng đội giơ ngón cái tán thưởng, nhưng Hoàng lắc đầu.

Cô gái kia tưởng như đã ngã xuống mặt đường, lại có thể nhẹ nhàng vặn người giữa không trung, như một cánh bướm lả lướt, dễ dàng dùng mũi chân tiếp đất. Cô ta đập mạnh cây chùy xuống mặt đường. Một vòng tròn ma pháp xanh lam lại hiện ra. Sau đó, cô ta dậm lên vòng tròn ấy mà nhảy thật xa về phía trước, quyết tâm bám lấy chiếc xe.

- Anh Đức! Cố lên…!!!

Hoàng chỉ kịp hét lên câu này. Hắn dứt khoát đạp lên chiếc lỗ trên thành xe, lao thẳng vào đối thủ đang bay tới. Nắm đấm hắn chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, giáng thật mạnh vào gương mặt đối thủ.

Nắm tay hắn rách nát vì những màn chắn ma thuật giằng xé, nhưng đối phương là một Người Bướm liễu yếu đào tơ, bị một quyền này giáng xuống cũng chẳng dễ chịu gì. Cả 2 cùng nhau ngã lăn xuống mặt đất.

- Để em chặn mụ ta!!! Đi mauuuu……!!!!!

Bốpppp!!!!

Hoàng còn chưa kịp kết câu, đã thấy một bàn chân đá thẳng vào mồm mình. Hắn cố nén cơn đau, lộn người đứng dậy, thì đối phương cũng đã bật lên từ lúc nào. Đối diện với hắn, không còn là một Tiên Nữ lạnh lùng kiêu ngạo nữa, mà như một con thú điên cuồng.

Cô ta từng bước từng bước bước tới, đôi chân như khiêu vũ trên mặt đường, cánh tay vung chùy tạo nên từng con gió ẩn chứa mùi vị chết chóc. Từng luồng ma pháp không ngừng gào rú trong không gian.

Vũ điệu phù thủy.

Đây đã là chiêu thức trứ danh của các Battle Mage có xuất thân Người Bướm trên chiến trường. Còn được gọi bởi cái tên Vũ điệu chết chóc.

Nhưng Hoàng không hề cảm thấy sợ hãi. Hắn vốn đã chẳng có gì để mất. Tính mạng này, là do anh Đức chị Lan cứu. Thân xác này, cũng chỉ có biết hữu dũng vô mưu mà lao lên. Ước mơ của hắn, cũng là làm sao để ước mơ của Hà Minh Đức trở thành sự thật.

Hắn lại chẳng hề sợ hãi, bởi vì sư phụ Vương Thành Văn đã dạy hắn, đừng bao giờ bị choáng ngợp bởi những chiêu thức hoa mĩ của đối thủ. Hãy tin tưởng vào công phu luyện tập của bản thân.

Hắn đưa tay thủ thế, bước một chân lên trước, chùng người xuống. Hắn hít một hơi thật sâu.

Bàn chân trước lấy gót chân làm điểm tựa, rẽ 1 góc 90 độ, bàn chân sau bước lên. Hông, eo, vai, toàn bộ cơ thể phải thật vững vàng, nhưng cũng phải thật linh hoạt.

Một bước, một bước, rồi lại một bước. 8 bước di chuyển, kết hợp cùng Cước pháp, mạnh mẽ, khó lường, mà lại vô cùng chắc chắn.

Bát Bộ Giao Long Cước!

Không hoa mĩ như Vũ điệu phù thủy, không mạnh mẽ bằng pháp lực của đối phương, nhưng một chiêu thức này, Hoàng đã ngày đêm luyện tập cho tới khi thuần thục.

Một chiêu thức này, hắn đánh gục đối thủ ngã xuống đất.

Hoàng cố nén lấy hơi thở gấp gáp, nở một nụ cười thật tươi. Hắn giơ cao ngón tay cái về phía chiếc xe đang chạy xa dần. Hắn biết rằng, từ trong khoang lái, Hà Minh Đức có thể nhìn thấy dáng vẻ oai phong này của đứa em qua gương chiếu hậu.

Lần đầu tiên trong đời, cái thân xác cồng kềnh và thói côn đồ của hắn không còn khiến Đức phải bận lòng, mà đã giúp ích cho anh ta. Hắn hi vọng Đức sẽ tự hào vì một đứa em như hắn.

Giá mà sư phụ Văn cũng nhìn thấy học trò của mình tiến bộ tới vậy…



Hoàng chỉ biết giữ lấy chút suy nghĩ ấy trong đầu, mặc kệ cảm giác đau buốt khủng khiếp từ bên hông mang lại. Hắn cố giương ngón cái của mình lên thật cao, thật cao, để Hà Minh Đức có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng không thể, vì toàn thân hắn đã bị đánh văng vào vệ đường, vặn vẹo không còn ra hình thù.

Cô gái kia sau khi bị đánh ngã, đã lập tức bật dậy, vung 1 chùy đánh bay kẻ cản đường đáng ghét. Sau đó, cô ta điên cuồng nhìn về phía chiếc xe đã khuất bóng, vội vã đuổi theo.


Đức siết chặt lấy vô lăng. Hắn nghiến 2 hàm răng của mình lại. Đôi mắt hắn hằn lên những tia đỏ quạch.

- Đại ca… - Đám đàn em phía sau hắn cũng mang một bầu không khí nặng nề tang tóc. Nhiều đứa đã hiện sự khao khát trả thù lên đôi mắt.

- Tiến lên - Đức gằn từng chữ - Chúng ta buộc phải tiến lên.

Bình luận

Truyện đang đọc