THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Vân theo chân Văn rời khỏi Câu Lạc Bộ. Hiếm khi nào cô thấy thằng này đích thân ra khỏi Câu Lạc Bộ. Chủ yếu toàn bộ thời gian, đều là hắn ngồi đọc sách trong phòng, và người khác tới tìm hắn.

Mà công nhận, những người tới tìm Vương Thành Văn, đều không phải loại vô danh gì.

Văn cũng khá cao. Chỉ khi nhìn hắn bước đi thế này, Vân mới để ý. So với vóc người nhỏ bé của Đại Nam, thì 1m70 cũng khá là cao. Dáng đi cũng rất thẳng, chứ không gù gù kiểu mọt sách. Bước chân của hắn cũng rất nhẹ nhàng.

Thói quen nghề nghiệp thường khiến Vân để ý tới bước chân của người khác. Có những thứ mà người ta có thể che giấu được, nhưng bước chân thì rất khó. Bước chân thường phản ánh chính xác khả năng vận động của con người. Xem ra, thành tích 9,8s của Văn không phải là bịa, tên này xác thực chạy rất nhanh.

Để ý tới bước chân, thì Vân cũng thấy luôn đôi giày hắn đang đi. Khá là cũ, nhưng vẫn dùng tốt. Cũng giống như cách hắn siêng năng dọn dẹp vậy, Vương Thành Văn giữ đồ đạc khá tốt. Của bền tại người. Quần áo hắn cũng được là gấp rất chỉn chu.

Vân lại nhìn lại bản thân mình. Trừ chiếc khăn đỏ đang đeo, và cái điện thoại đang dùng, còn lại đều là đồ mới cứng. Không phải vì Vân thích tốn tiền mua sắm, mà là cô dùng đồ rất mau hư hỏng.

Theo Văn đi dọc sân trường Kình Ngư, chẳng ai nhận ra hắn. Ngược lại, người ta nhận ra Vân nhiều hơn. Mà, hôm nay mọi người có vẻ cũng căng thẳng ra mặt. Ai cũng biết hôm nay tại Kình Ngư này sẽ diễn ra một sự kiện rất được quan tâm. Dù không phải ai cũng có vé vào, nhưng không ai là không để ý tới sự kiện này. Hơn nữa, không khí căng thẳng còn được tạo ra bởi từng tốp những học sinh trường ngoài, mặt mũi bặm trợn, xăm trổ đầy mình, nhìn rõ rệt là thành phần bất hảo.

Là vì Bạch Thế Thắng mời tất cả những kẻ có máu mặt trong Hải Thành tới, và những kẻ đó lại mang theo đàn em, rốt cuộc khiến trường Kình Ngư hôm nay nhìn như nơi tổ chức đại hội anh hùng vậy.

Và Vân để ý thấy, những kẻ đó rất khác với học sinh bình thường. Dù không thể hiện ra mặt, nhưng tất cả đều khẽ liếc mắt nhìn Vương Thành Văn đi qua.

Văn nhận những ánh mắt kia, vô cùng tự nhiên mà đi về phía trước. Vân đi sau. Chợt Văn khựng người lại. Phía đó, Vân nhìn thấy một thằng béo ngồi đó, to lù lù như một quả núi.

Là Bất Tử Đại Nhân Phùng Huyết Cường. Hắn đang ngồi trên bệ đá, tựa lưng vào gốc cây, mà gốc cây như đang oằn mình sắp gẫy. Ngồi bên cạnh hắn là Vinh Mũi Chó, tay cầm một quyển sổ và một cái bút, đang vạch vạch chỉ trỏ gì đó trên trang giấy. Chỉ thấy Cường rất chăm chú nhìn theo những gì Vinh Mũi Chó chỉ, thỉnh thoảng còn hỏi han vô cùng quan tâm.

Văn bước tới. Vân cũng đi theo. Cô cũng đoán được là Vinh Mũi Chó đang làm cái gì mà Cường phải chăm chú như vậy.

Quả nhiên, là danh sách các mỹ nữ chưa có người yêu trong trường.

Chào hỏi một hồi, rốt cuộc Cường và Vinh cũng đi theo Văn. Tới lúc này, ánh mắt của đám học sinh trường ngoài không còn là lén lút đánh giá nữa, mà là công khai chỉ trỏ, bàn tán.

- Bất Tử Đại Nhân!

- Bất Tử Đại Nhân Phùng Huyết Cường!

- Có phải là kẻ chỉ một đấm đoạt mạng Trần Thiên Anh không?

- Đúng mẹ nó rồi! Nhìn nó to như một quả núi thế kia cơ mà?

- Thằng đó mà đánh nhau với Thái Sơn của Phong Ba, ai hơn ai nhỉ?

- Nói nhảm! Tất nhiên là Bất Tử Đại Nhân rồi. Nó chỉ cần một đấm là giết chết Trần Thiên Anh cơ mà!

- Xem ra, Bạch Thế Thắng lần này gặp phải đối thủ khủng khiếp rồi. Có khi Bất Tử Đại Nhân sẽ giúp chúng ta vùng dậy lật đổ Bạch Thế Thắng!

Cường nghe thấy những lời nói này, chỉ vênh mặt lên.

4 đứa cứ như vậy đi thẳng tới nhà thể chất. Càng tới gần nhà thể chất, người càng đông hơn.

Vinh Mũi Chó kéo Vân lại chỉ trỏ mấy mái nhà phía xa.

- Để ý kĩ hơn một chút, sẽ thấy rất nhiều cảnh sát ngầm đang phục kích phía trên kia. Nói là học sinh tụ tập nhau, nhưng độ nguy hiểm của đám ở đây thì khó mà nói được, đến cả cảnh sát cũng bị điều động tới để phòng mọi trường hợp có thể xảy ra. Đồng thời, bọn họ còn được chỉ thị chăm chăm theo dõi Bạch Thế Thắng.

Vân cũng khá ngạc nhiên vì sao Vinh Mũi Chó lại biết nhiều tới vậy, nhưng những thông tin này rất đáng giá.

Nếu có cảnh sát ở đây, thì đám học sinh cũng khó mà có gan gây chuyện. Bản thân Vân cũng phải thu liễm lại, không thể bừa bãi hành sự như trước.

Các thế lực lớn ở trước nhà thể chất, đều đứng tụm thành từng nhóm lớn. Một số kẻ độc lai độc vãng thì đứng xa hơn hẳn, ở trên các lan can tầng 2, hoặc ngồi xổm một chỗ lặng lẽ quan sát.

Nhiều nhóm lại bắt đầu tiến tới thảo luận với nhau, đề nghị kết đồng minh thì ít, nhưng bàn luận về thời thế thì lại nhiều.

Ai ai cũng đoán thử xem mục đích của Bạch Thế Thắng lần này là gì, rồi các tin đồn về hắn càng được phao đi khắp nơi.

Vinh Mũi Chó chỉ cho Vân rất nhiều những kẻ máu mặt. Mà Vân chỉ để ý tới 2 điều.

Thứ nhất là quân đoàn Chân Nhỏ của Minh thật sự là đông tới mức áp đảo. Bản thân Minh cũng đưa tay vẫy chào nhóm của Vân.

Thứ hai là không thấy Tiếu Diện ở đâu cả.

Nghe nói hắn có cả một đội quân rất đông đảo kia mà? Thái Sơn của Phong Ba nghe nói cũng là một kẻ rất to lớn, nếu hắn xuất hiện ở đây thì đã có thể dễ dàng nhận ra.

Dường như người ta cũng để ý tới sự vắng mặt của Tiếu Diện, ai nấy đều đoán già đoán non.

Bạch Linh Đội hiển nhiên không tới, điều này Vân đã đoán trước. Nhưng còn những Guild Runner khác, như Vulture, Holy Knights, Ám Hành, liệu bọn họ có tới không? Điều này Vân không nói chắc được. Runner nếu thực sự muốn xuất hiện, sẽ xuất hiện chớp nhoáng như sấm chớp, muốn ẩn mình, thì lặng lẽ như rừng cây. Kể cả là hung hăng phách lối như Holy Knights, cũng chỉ là so tương đối trong giới Runner mà thôi, chứ thực ra bọn họ làm việc cũng rất kín kẽ.

Đúng lúc này, một bóng nữ nhân bước tới, dù đã có bộ đồng phục che giấu ít nhiều vẻ mị hoặc, vẫn rực rỡ bắt mắt thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.

Mỹ nữ này tươi cười đi tới, vẫy tay chào hỏi rất tự nhiên với Phùng Huyết Cường, mà có thể thấy tên này chỉ cố gắng gượng cười mếu máo, 2 tay nắm chặt, cổ họng cố nuốt nước bọt cái ực. Bởi vì cô nàng là người mà hắn rất thân thiết, mà xa quá với không tới tay.

Hotgirl Phạm Ngọc Trâm.

Chào hỏi với Cường xong xuôi, cô nàng bỗng nhiên thu lại vẻ tự nhiên cởi mở lúc nãy, trở nên bẽn la bẽn lẽn nhìn tới Vương Thành Văn.

- Văn à, món quà hôm nọ mình tặng… bạn nhận được rồi chứ?

Văn gật đầu.

- Đã nhận được rồi.

Phạm Ngọc Trâm khẽ liếc xuống cổ tay trái của hắn.

- Vậy sao bạn không đeo? Có phải vì quà mình mua không hợp với bạn hay không?

Đôi mắt trong veo hơi gợn chút buồn này, khiến cho không người đàn ông nào trên đời dám nhìn thẳng.

Ai dè Vương Thành Văn dám. Không một cái chớp mắt, không chút xúc cảm, hắn giơ ngón cái trỏ vào Vân.

- Tặng lại cho bạn ấy rồi.

Tất cả đám đông xung quanh xôn xao như chuẩn bị có biến.

Bình luận

Truyện đang đọc