TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Thiên Thiên ho sặc sụa, bụng đột nhiên truyền tới cơn đau, khiến cô nhăn mặt.

Cái gì thế này? Sao cô lại nôn ra máu? Bụng cũng đau quá, ngay chỗ vết bầm mà Elena đá trúng hôm qua.

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày đau đớn, ngay lúc này, trong đầu cô liền xẹt qua lời nói mà Mã Nhược Anh đã dặn cô.

"Trong mắt em cứ vết thương chảy be bét máu mới là nặng sao? Em biết vết bầm này có thể gây ra những điều còn kinh khủng hơn nữa không? Đừng có mà khinh thường nó."

"Trong thời gian chờ đợi, tránh hoạt động mạnh ở vùng bụng một chút, có dấu hiệu buồn nôn hay đau bụng dữ dôi thì phải nói với chị ngay, có biết không?"

Buồn nôn? Đau bụng dữ dội?

Ôi trời, đó là cảm giác của cô lúc này đây. Nếu thật sự là thế, vậy không lẽ...

Âu Dương Thiên Thiên há miệng, cô bắt đầu thở một cách dồn dập, nghĩ đến điều mà Mã Nhược Anh nói, cô ngay lập tức muốn đứng dậy, đi ra ngoài.

Lúc này, đầu bắt đầu truyền tới cơn choáng váng, Âu Dương Thiên Thiên khó khăn chống tay lên thành bồn tắm, cố gắng dùng sức, thế nhưng, máu trong tay lòng bàn tay cô ẩm ướt làm động tác trở nên trơn trượt.

"Tùm" - Thân thể người con gái rơi tự do xuống bồn tắm rộng lớn, máu trong tay cô hòa lẫn vào dòng nước ấm nóng, trào ra ngoài sàn....

- -------...---------------....--------------

Mã Nhược Anh nhìn Âu Dương Vô Thần, không nghĩ đến anh sẽ trả lời câu hỏi của mình. Trước nay, người đàn ông này không hay nhắc đến chuyện hôn ước với Elena, bởi nó khiến anh cảm thấy phiền.

Thế nhưng, bây giờ anh đã chịu nói, hơn nữa là còn nói với người bạn thân nhất của mình, điều này cho thấy, anh đã bắt đầu lo lắng hôn ước giữa mình và Elena rồi. Anh đã bắt đầu.... thấy nó trở thành một mối đe dọa đến chuyện tình cảm của mình.

- Cậu... quyết định rồi sao? - Một câu hỏi vang lên, Mã Nhược Anh nhìn người đàn ông, cô thấy trong ánh mắt anh hiện lên thứ gì đó mà trước nay chưa từng thấy.

Sự ham muốn.... ham muốn chiếm hữu làm của riêng.

Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn cô, hỏi ngược lại:

- Cậu có ý gì? Quyết định nào?

Mã Nhược Anh nhướn mày, thẳng thắn đáp:

- Âu Dương Thiên Thiên! Cậu muốn cô ấy phải không?

Lần này, Âu Dương Vô Thần không trốn tránh, không im lặng, không lạnh nhạt. Ánh mắt anh kiên định, nói:

- Đúng. Tôi muốn cô gái đó!

Bình luận

Truyện đang đọc