TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Andrew nghe câu trả lời của cô, anh không nói gì, chỉ chậm rãi đưa ly rượu lên uống ngụm đầu tiên.

Vivian tựa người ra sau ghế, cô chớp ánh mắt lạnh nhạt, đôi con ngươi hiện lên sự vô cảm, bình thản nói:

- Sinh ra trong gia đình quý tộc, ngay từ đầu đã xác định là đơn thân độc mã sống rồi. Cha mẹ, anh chị em, đều chỉ là những thứ bổ trợ, thậm chí có thể là vật ngăn cản. Có cũng được, không có.... là càng tốt.

- Thử tính mà xem, có ai trong số chúng ta, có được thứ gọi là "tình thân" chứ? Phelan và Selina đều mất mẹ từ sớm, Stefan và Elena không nhận được sự quan tâm từ cha, bố mẹ cậu cũng không có tình nghĩa gì, tôi thì giết cả mẹ của mình, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ thấy, cha mẹ trong thế giới của chúng ta là thừa thãi rồi.

- Nói đến tình yêu thương, thì tôi chỉ nghĩ đến tình thân mà thôi, nhưng tôi không có, cho nên... tôi không biết cảm giác đó thế nào.

Andrew ngậm ngụm rượu trong miệng mình rất lâu mới nuốt xuống, anh quay đầu nhìn người phụ nữ, thấy tay cô vân vê miệng ly, chậm rãi lên tiếng:

- Tôi cuối cùng cũng đã hiểu, vì sao Vô Thần lại nói câu đó. Cậu ấy từng nói.... trong cả 6 người, cô mới là kẻ máu lạnh nhất.

Lời của Andrew vừa phát ra, Vivian ở phía đối diện bỗng bật cười thành tiếng, cô cong khóe miệng xinh đẹp, nở nụ cười vô cùng quyến rũ nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương:

- Máu lạnh? Chúng ta đều máu lạnh như nhau cả, Andrew bé bỏng à. Nhưng cậu nói đúng, tôi mới là kẻ máu lạnh nhất trong số 6 người. Cậu biết vì sao không? Bởi vì chính Phelan cũng đã từng nhận định, hoàng thất khắc nghiệt hơn gia tộc rất nhiều.

- 5 người các cậu, đều sinh ra trong gia tộc lớn, tuy có mối hận thù khác nhau nhưng suy cho cùng các cậu đều được quyền cạnh tranh công bằng để giành quyền thừa kế. Dù không ở vị trí cao nhất, thì cũng sẽ có chỗ đứng vững chắc cho mình. Nhưng còn tôi thì không như vậy. Nếu tôi không được làm nữ hoàng Elizabeth đệ Tam, tôi sẽ đồ bỏ đi.

- Cậu tưởng là đứa con gái duy nhất của hoàng thất Anh thì sẽ ung dung thuận lợi ngồi lên ngai vàng sao? Không có, không có cái gì là cho không cả. Cậu sẽ phải trả những cái giá lớn nhất, nếu muốn bước lên vị trí đó.

- Tôi không có chị em ruột nhưng tôi có anh chị em họ, những công nương và bá tước có quyền lực nhất nước Anh, họ luôn lăm le ngai vàng. Vậy nên, khi muốn an toàn vị trí của bản thân, tôi buộc phải giết chết bọn họ. Tôi thậm chí nhớ rất rõ, từng kẻ mà mình đã giết, tổng cộng là 36 người, trong đó, có 17 công nương, 13 nam tước và 6 bá tước. Những đứa trẻ chỉ mới vừa chào đời, tôi cũng đã phải xuống kiếm với chúng, không chút lưu tình.

- Chưa hết, tôi còn phải chính tay giết mẹ mình để ngồi lên cái ngai vàng mà bà ta cai trị suốt 40 năm qua. Cả cuộc đời bà ta, đề phòng tất cả mọi người xung quanh nhưng rốt cuộc cũng không đề phòng nổi con của mình. Đến bây giờ, khi tôi đã ngồi vững trên đó tám năm rồi, dù là ngồi một mình,tôi cũng không cảm thấy áy náy. So với việc phải sống trong âm mưu của người qua kẻ lại, tôi quyết định diệt sạch bọn họ. Đó là cách "an toàn" trong từ điển của tôi.

- Trong hoàng thất Anh, chỉ có một con đường duy nhất để được sống, chính là phải trở thành người không có đối thủ. Còn nếu không, cậu sẽ chỉ là kẻ bỏ đi, là kẻ nằm dưới kiếm người khác, một cuộc đời người... cứ như thế mà về với tro bụi.

- Và dĩ nhiên tôi còn sống chính là tôi đã thành công, tôi đã trở thành kẻ mạnh nhất, ngồi vững chắc trên ngai vàng, mà cho đến hàng chục năm sau, cũng không thể nào có kẻ có khả năng đạp đổ xuống được.

Dứt lời, Vivian đưa ly rượu lên uống tiếp một ngụm, cô nhìn qua Andrew, thấy anh ta đang nhìn mình, liền mỉm cười nói:

- Sao nào? Thấy tôi đáng sợ quá sao? Kể ra... thì cũng máu lạnh thật nhỉ?

Người đàn ông chớp ánh mắt, không trả lời cô mà hỏi ngược lại:

- Còn tình yêu? Cô chưa từng yêu ai sao?

Vivian đảo mắt, tặc lưỡi đáp:

- Cậu thì có được tính không? Nói ra... cũng có khoảng thời gian tôi say đắm cậu.

Andrew lần này lại cười, lên tiếng:

- Là Vô Thần, phải không? Không bao giờ là tôi được.....

Bình luận

Truyện đang đọc