TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Lời nói đanh thép của Âu Dương Thiên Thiên vang lên, làm người đàn ông nhìn cô sâu hơn một chút. Anh ta chớp mắt, lên tiếng:

- Cháu gái, có lẽ cháu không hiểu tình thế hiện giờ của mình rồi. Cháu không có quyền lên tiếng ở đây,

Âu Dương Thiên Thiên cười hắt ra một hơi, dáng vẻ có chút như nực cười, đáp:

- Đừng có nói quyền lực với tôi, Âu Dương Thiên Thiên tôi tuy mang họ Âu Dương nhưng trên hộ khẩu vẫn là Đại tiểu thư của Đường gia, ở nơi này, tôi hơn bất kì ai để có thể lên tiếng. Thả người ra, Đường Gia Ưng!

Người đàn ông nghe xong, anh ta đứng dậy, chậm rãi bước về phía của cô gái, từng bước đi, ánh mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên như tăng một tầng lạnh lẽo.

Đối mặt với sự khí thái này, Âu Dương Thiên Thiên vẫn tỏ ra quật cường, không chịu khuất phục. Bởi vì những lời cô nói đều là đúng sự thật, tại sao cô phải sợ chứ?

Đường Gia Ưng dừng chân trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, anh ta nhìn chằm ngũ quan của cô, hai người đối mắt nhau vài giây, rồi anh mới lên tiếng:

- Âu Dương Thiên Thiên, bản tính kiêu ngạo này, quật cường không chịu khuất phục này của cháu... quả thật rất giống với Đường Nhược Vũ. Giống đến mức, khiến người khác cảm thấy chán ghét.

Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, không sợ hãi đáp:

- Mẹ của tôi trong lời nói của chú, chính là Đại tiểu thư của Đường gia, bà ấy có phong thái như thế nào đương nhiên tôi được thừa hưởng như vậy, chú khen như thế là dư thừa rồi.

Đường Gia Ưng liếc ánh mắt sắc bén, anh ta đưa một tay lên nắm lấy cằm Âu Dương Thiên Thiên, ép cô nhìn trực diện mình, nói:

- Cháu đúng là mang rất nhiều phong thái của Đường gia, thông minh, kiêu hãnh, trưởng thành, suy nghĩ tốt, có sức ảnh hưởng trong từng lời phát ngôn, nhưng mà đáng tiếc.... muốn dùng những thứ đó với người như tôi.... cháu không có cửa đâu.

Dứt lời, người đàn ông hất tay, khiến cằm của Âu Dương Thiên Thiên bị hất sang một bên, mặt cô cũng nghiêng hẳn về phía bên phải.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô quay mặt nhìn lại, giọng vang lên nhẹ nhàng:

- Người như chú? Ý chú là thể loại người bắt tay với kẻ khác dồn ép cháu ruột của mình đến con đường chết sao? Chú nói đúng đấy. Người độc ác như vậy.... tôi làm sao có cửa chơi được chứ?

Đường Gia Ưng nghe xong, đột nhiên nhếch môi, nói:

- Miệng lưỡi của cháu cũng tốt lắm. Nhưng mà..... cháu chọn sai người để nói rồi.

Dừng một chút, anh ta quay người lại, bước đi vài bước đến chỗ của Đường Gia Huỳnh, vươn tay sờ đầu cậu bé, rồi lên tiếng tiếp:

- Tôi sẽ không vòng vo với cháu nữa, nói thẳng mục đích lần này... tôi muốn cháu trả lại Đường gia cho tôi.

Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, nét mặt có vẻ như đã biết trước, nên không mang theo sự ngạc nhiên gì cả, trả lời:

- Đường gia đã bị Đường Gia Ân phá hoại đến mức nào, chú còn không thấy hay sao? Bây giờ nó chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi, chú vì giành nó mà muốn dồn tôi vào chỗ chết ư?

Đường Gia Ưng chậm rãi quay đầu lại, anh nhìn Âu Dương Thiên Thiên với ánh mắt nghiêm túc mà lạnh lẽo, nói:

- Không phải Đường gia của bây giờ. Tôi là muốn... cháu trả lại Đường gia của 22 năm trước!

========================

Ở căn biệt thự của Âu Dương Vô Thần, lúc này có một số bóng người đi vào.

Elena và Mã Nhược Anh không biết vì sao lại đi chung với nhau, tiến vào trong phòng khách đại sảnh.

Đám người hầu thấy hai người, liền chạy tới, cúi đầu chào:

- Elena tiểu thư, bác sĩ Mã!

Mã Nhược Anh gật đầu một cái xem như đáp lại, rồi hỏi:

- Vô Thần đang ở đâu?

Người hầu nghe xong, thành thật đáp:

- Cậu chủ không có ở nhà, bác sĩ Mã. Ngài ấy đã ra ngoài cùng với Nhị tiểu thư rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc