Elena vừa kéo lê thân thể bất động của Âu Dương Vô Thần, vừa nhìn về phía Andrew với ánh mắt ngập nước, quát:
- Không, anh đừng ngu ngốc như vậy, quay lại đây đi.
Người đàn ông vẫn giương súng xả đạn về phía trước, anh ta dùng khẩu hình nói với cô:
- Không thể cùng nhau chạy thoát được đâu, hãy đi đi, mang theo Vô Thần chạy đi.
"Pằng Pằng Pằng" - Súng đạn xung quanh vẫn bay đến từ khắp nơi, văng tới cả chân của Elena, thế nhưng Andrew đã đứng trước mặt cô, cản lại hết tất cả.
Nước mắt Elena chảy dài trên má, cô cắn răng, hét lớn:
- Andrewwww.
Sau đó.... không còn cách nào khác, cô phải lựa chọn mang theo Âu Dương Vô Thần đã bị thương quá nặng lên xe rời đi. Nhìn vào gương chiếu hậu, thấy đám bụi mù phía sau, thân thể người đàn ông hoàn toàn bị che lấp đi, cô cắn răng, khóc thét không thành tiếng.
Cứ như vậy, cả hai người đã rời khỏi một trận chiến khốc liệt, lái xe về đến nơi ở của Âu Dương Thiên Thiên. Nhưng vì tay Elena cũng bị thương, nên cô đã không thể điều khiển được chính xác hướng di chuyển của xe, khiến nó đâm sầm vào cổng chính.
....
Đoan kí ức dài trôi qua, Elena mở mắt, cô nhìn về phía đám người một hồi lâu, rồi ngồi dậy. Bỏ chân xuống chạm đất, lần này, cô thật sự rời giường.
Kỳ Ân lung lay người của Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng gọi:
- Nhị tiểu thư, cô tình lại đi, Nhị tiểu thư.
Gọi mãi mà không thấy cô ấy có phản ứng gì, Kỳ Ân liền vươn tay đến muốn tháo dây truyền máu, thế nhưng, lần này cô tiếp tục bị ngăn cản.
Điều đáng ngạc nhiên là, người ngăn cản cô, không phải là người đã ngất đi mang tên Âu Dương Thiên Thiên nữa, mà là Elsa.
Elsa quay đầu nhìn người phụ nữ, tay đang cầm kẹp nắm vào viên đạn, nói:
- Một chút nữa thôi, Kỳ Ân. Tôi sắp làm được rồi, để yên nó một chút nữa thôi.
Câu nói này của cô khiến Kỳ Ân ngừng động tác lại, cô nhìn sang Âu Dương Vô Thần, nghĩ đến chuyện sắp cứu được ngài ấy, rồi lại quay đầu nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lưỡng lự không lên tiếng.
Đúng lúc đó, một cánh tay trắng noãn vươn ra, rút mạnh ghim của Âu Dương Thiên Thiên ra, rồi nhanh chóng gắn vào khuỷu tay mình.
Kỳ Ân ngơ ngác nhìn lên, phát hiện Elena đứng trước mặt, không biết từ khi nào cô ấy đã đến đây, theo bản năng hỏi:
- Elena tiếu thư, cô đang làm gì vậy?
Người phụ nữ chớp ánh mắt lạnh nhạt, đáp:
- Không thấy sao? Tôi đang truyền máu cho Phelan.
Dừng một chút, cô giải thích thêm:
- Đừng lo lắng, tôi cũng mang nhóm máu O, có thể truyền được.
Kỳ Ân mở to mắt, vừa bất ngờ vừa thắc mắc, nhưng điểm làm cô gây chú ý nhất chính là:
- Nhưng.... cô đang bị thương, Elena tiểu thư, liệu cô làm vậy có bị sao không?
Elena mím môi, cô không thèm liếc đến những vết xước hay rách trên cơ thể mình, bình thản trả lời:
- Tôi không sao. Cũng đã gần xong rồi mà, cho đi một chút máu.... thì gặp vấn đề gì được chứ?
Nói rồi, cô liếc mắt về phía cô gái nằm trong lòng của Kỳ Ân, nói tiếp:
- Mà dù tôi không bị thương, có truyền máu, thì cũng không bằng cô ta được.
Dứt lời, cô quay sang nhìn Âu Dương Vô Thần, ánh mắt chất chứa suy nghĩ không ai có thể đoán ra....
*Thấy mọi người hóng bão quá nên đăng trước 7 chương nè, vẫn còn 6 chương nữa sẽ trả đủ trong chiều hoặc tối nay nha. Mọi người thông cảm số chương nhé, do Tiêu không để ý nên ghi loạn*