TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Stefan và Mã Nhược Anh nhìn nhau, ánh mắt đều dò xét đối phương.

Thì ra đây là Stefan, đối tác làm ăn lâu năm với Mã gia, cô rất hay nghe tới tên anh ta, nhưng mà vẫn chưa gặp mặt lần nào.

Hôm qua còn tùy tiện lấy tên của anh ta ra dọa cô em gái gái Elena nữa chứ. Stefan mà biết có dằn cô 1 trận không nhỉ?

Sau lời giới thiệu của Âu Dương Vô Thần, người phụ nữ thấy tình hình liền chủ động lên tiếng trước:

- Xin chào, tôi là Selina, tên tiếng Hoa là Mã Nhược Anh, tôi là bạn lớn lên từ nhỏ với Âu Dương Vô Thần.

Stefan nhìn cô, gật đầu xem như đáp lại, nói:

- Hóa ra cô là người bạn thanh mai trúc mã mà cậu ta thường xuyên nhắc tới. Tôi là Stefan, bạn thân của Âu Dương Vô Thần.

Mã Nhược Anh bật cười, xua tay đáp:

- Thanh mai trúc mã gì chứ, chúng tôi chỉ lớn lên cùng nhau mà thôi, không có gì đặc biệt cả. À nhưng mà...

Đang nói đột ngột dừng lại, Mã Nhược Anh quay sang nhìn Âu Dương Vô Thần, hỏi:

- .....Cậu bắt đầu từ khi nào thì biết ăn sáng vậy? Lúc trước không phải ngày nào cũng bỏ bữa sao? Còn chê nó phiền phức nữa?

Âu Dương Vô Thần chớp chớp mắt, mất vài giây sau mới trả lời:

- Về Trung Quốc vài ngày, Âu Dương gia đều bắt tôi ăn sáng.

Mã Nhược Anh: "...."

Cậu không bắt họ chứ ai dám bắt cậu chứ? Biện minh cái lí do cũng không chính đáng quá đi.

Người phụ nữ nhíu mày, hỏi tiếp:

- Thật sao? Sao tôi cảm thấy không phải nhỉ?

Đúng lúc này, Stefan đứng đối diện liền lên tiếng:

- Chứ không phải là do có người muốn ăn sáng nên ăn cùng hả? Tôi thấy cậu về Mỹ vẫn đều đều ăn sáng với con gái người ta mà, Trung Quốc gì chứ?

Âu Dương Vô thần mím môi nhìn sang Stefan, lần đầu tiên cứng họng.

Cậu có thể nói bớt ít câu được không? Bạn bè như cái quần ấy!

Mã Nhược Anh nghe thấy, sau vài giây, cô liền nghĩ tới người nào đó, liền hô lên:

- À.... là vậy sao. Chà, Âu Dương Vô Thần, cậu được đấy. Chưa là gì hết mà em ấy đã sửa được tính kén ăn sáng của cậu rồi, đỉnh thật!

- Ghen tị ghê, tôi cũng muốn có người sửa tính xấu của tôi nữa.... hâm mộ cậu thật đấy.....

Âu Dương Vô Thần liên tục bị Mã Nhược Anh chế giễu, anh nhắm mắt, thở hắt 1 hơi, rồi nhìn cô nói:

- Cậu im đi.

Sau lời của anh, người phụ nữ liền phá lên cười sảng khoái. Cô không ngừng buông lời chọc ghẹo Âu Dương Vô Thần, làm đến mức anh không nói lại được câu nào.

Đúng lúc này, một người hầu liền đi tới, thấy cửa phòng không đóng, cô đi vào, nhìn 3 người nào đó đang cười vui vẻ, cắn môi do dự, gọi:

- Bác sĩ Selina!

Mã Nhược Anh nghe tiếng, cô ngừng cười, quay đầu lại nhìn, khi thấy người hầu lúc nãy, cô liền nghĩ là Âu Dương Thiên Thiên đã tới, ngay lập tức nói:

- À, em ấy đến rồi sao? Tôi qua ngay đây!

Vừa nói, Mã Nhược Anh vừa nhấc chân tiến về phía người nữ hầu. Thấy vậy, cô ta liền thốt lên:

- Không phải, bác sĩ. Âu Dương tiểu thư vẫn chưa đến. Tôi... tôi không thấy cô ấy ở trong phòng!

Bình luận

Truyện đang đọc