TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Từ đầu dây bên kia, Lữ uyển Thành vừa nhìn màn hình vi tính vừa nói:

- Nguyên nhân dẫn đến cái chết là do xương cổ bị bẽ gãy, động mạch cổ cũng bị một lực chí mạng làm đứt đoạn, trước đó thì toàn thân đều bị làm tê liệt đến mất sức, nên không có khả năng phản kháng. Chết rất nhanh gọn nhưng cũng vô cùng đau đớn.

- Kỳ Ân, tên này là do người của cô hạ thủ sao? Từ khi nào bang hội chúng ta có người có kĩ năng cao như vậy chứ? Tay không giết người?

Người phụ nữ đảo mắt, không lạ gì với kết quả mà Lữ Uyển Thành báo cáo. Cô chẹp miệng, đáp:

- Không phải người của tôi, hắn ta là bị phó chủ trực tiếp ra tay.

Người đàn ông nghe thấy, ngạc nhiên lên tiếng:

- Hả? Phó chủ? Ý của cô là phó chủ Mã sao?

Kỳ Ân nhướn mày, dứt khoát trả lời:

- Ừm, chính là cô ấy.

Lữ Uyển Thành nghe xong, há miệng nửa ngày trời không khép lại được. Anh tặc lưỡi lắc đầu, nói:

- Xui xẻo cho tên này quá, lại gặp trúng phó chủ. Phải "có phước" nhiều đời lắm mới chọc không đúng người như vậy đấy.

Kỳ Ân nhếch môi, cô cũng cảm thấy thế. Tên đó quả thật phải tích không biết bao nhiêu nghiệp mới có thể gặp được Mã Nhược Anh. Một sát thủ nhưng đứng trước mặt một bác sĩ lại thua thế, còn bị giết chết đau đớn như vậy, cái danh của gia tộc Bush gặp người có năng lực thì cũng chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch mà thôi. Không có chút giá trị nào

- Còn thông tin về hắn như thế nào, anh điều tra ra chưa? - Kỳ Ân lên tiếng hỏi.

Bàn tay Lữ Uyển Thành lướt nhanh trên máy tính, nghiêm túc trả lời:

- Tra ra rồi, tên sát thủ đó tên thật là Martin Rider, một sát thủ cấp A thuộc đoàn ám vệ cấp cao của gia tộc Bush, vài năm trước được chuyển sang làm ám vệ bí mật dưới trướng của phu nhân Mary. Là kẻ có năng lực rất ghê gớm.

- Trên mu bàn tay hắn có dấu ấn riêng thuộc về phu nhân Mary, đồng thời, mẫu thuốc độc mà cô đưa cũng là thuốc đặc chế riêng của gia tộc Bush.

Kỳ Ân nghe xong, hơi híp mắt nói:

- Vậy có thể xác định phu nhân Mary là người đã đứng sau thao túng chuyện này rồi. Bà ta đầu tư thật, còn dám sai khiến ám vệ cấp cao của gia tộc Bush.

Lữ Uyển Thành mím môi, vài giây sau anh hỏi:

- Nhưng có một chuyện tôi không hiểu, cô nói tên này bí mật theo dõi boss và Âu Dương Thiên Thiên, nếu mục đích chỉ đơn thuần là theo dõi, tại sao phu nhân Mary lại cử một sát thủ làm nhiệm vụ này chứ? Một kẻ có khả năng chiến đấu như hắn ta, không hề có chuyên môn về theo dõi mà, như vậy rất dễ bị lộ.

Kỳ Ân liếc mắt, chậm rãi đáp:

- Có thể ngay từ đầu mục đích của bà ta không phải là theo dõi thì sao?

Người đàn ông nghe vậy, liền nói:

- Ý của cô là.... phu nhân Mary muốn ám sát boss sao?

Kỳ Ân gật đầu, không ngần ngại đưa ra phán đoán:

- Ừm, và có thể còn hơn thế nữa. Rất có khả năng, bà ta muốn động thủ luôn với Âu Dương Thiên Thiên - người hiện giờ đang ở bên cạnh cậu chủ.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở nặng nề, Lữ Uyển Thành chớp ánh mắt nghiêm túc, lên tiếng:

- Boss mà biết được chuyện này, nhất định sẽ rất tức giận.

Kỳ Ân mím môi, ánh mắt cũng nghiêm túc không kém, đáp:

- Tôi biết, và tôi không nghĩ ngài ấy sẽ chỉ tức giận thôi đâu. Vậy nên, chúng ta cần phải có bằng chứng xác thực để chứng minh ý đồ của phu nhân Mary trước khi báo cáo lại với cậu chủ. Lữ Uyển Thành, anh giúp tôi tìm thêm thông tin nơi ở của hắn ta đi, lục soát hết mọi thứ, xem thử có manh mối gì hay không, cậu chủ sẽ không thích những lời phán đoán sáo rỗng vô căn cứ đâu.

Lữ Uyển Thành nghe thấy, liền đật đầu trả lời:

- Được, cứ giao cho tôi.

Dừng một chút, Kỳ Ân lại nói tiếp:

- À còn nữa, Lữ Uyển Thành, anh giúp tôi gửi một bản kết quả qua cho phó chủ đi, đây là yêu cầu của cô ấy. Về phần suy đoán của chúng ta, tạm thời đừng tiết lộ cho ai biết. Tôi sẽ phải chắc chắn mọi thứ đúng sự thật, mới báo cáo chuyện quan trọng này được.

Bình luận

Truyện đang đọc