TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Sáng ngày hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại khi nghe tiếng gọi của Kỳ Ân, cô ấy vào phòng của Âu Dương Vô Thần đánh thức cô.

Tỉnh giấc, cô mới phát hiện bản thân mình ngủ quên bên giường bệnh của người đàn ông, tay còn đang nắm chặt tay anh ta.

Bất giác thu tay về, Âu Dương Thiên Thiên đứng lên, nhìn Kỳ Ân nói:

- Hôm qua.... tôi ngủ quên.

Kỳ Ân cười mỉm, đáp:

- Tôi biết, Nhị tiểu thư. Cô cũng vì lo cho cậu chủ mà thôi. Cô hãy chuẩn bị một chút, rồi xuống ăn sáng, tôi sắp xếp xong cả rồi.

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, gật đầu, liền quay người đi vào phòng vệ sinh, chủ động đánh răng rồi rửa mặt.

Kỳ Ân chỉnh sửa lại giường bệnh của Âu Dương Vô Thần, đúng lúc đó, đột nhiên cửa phòng mở ra, một người phụ nữ bước vào.

Nhìn thấy cô, Kỳ Ân ngay lập tức cúi đầu, lên tiếng:

- Elena tiểu thư!

Elena gật đầu nhẹ xem như đáp, nói:

- Cô ra ngoài đi, tôi muốn ở đây một mình với Phelan.

Kỳ Ân nghe xong, nhìn về phía nhà vệ sinh, chớp mắt vài giây rồi trả lời:

- Dạ.

Nói rồi, cô lướt qua người Elena, muốn đi ra ngoài. Đúng lúc đi ngang qua, thân thể Elena chợt phát ra khí lạnh, cô lên tiếng:

- Sự việc lần này, nếu không có Âu Dương Thiên Thiên, Phelan đã chết rồi. Các người đúng thật vô dụng, sao lại không biết xử lý vết thương cho anh ấy chứ?

Kỳ Ân mím môi, cúi đầu đáp:

- Là lỗi của tôi.

Elena nhếch môi, âm thanh băng lãnh nói:

- Lỗi? Cô nói một câu lỗi thì có ích gì? Có giúp anh ấy lấy được ra viên đạn nào hay không? Đường đường là người của Hạ môn, tài giỏi hơn bao kẻ khác, mà lại vô dụng trong một lúc như vậy ư?

Kỳ Ân nuốt một ngụm nước bọt, trả lời:

- Xin Elena tiểu thư thứ tội, toàn bộ đều là lỗi của tôi. Tôi xin chịu trách nhiệm tất thảy.

Elena chớp ánh mắt sắc bén, lên tiếng:

- Chịu trách nhiệm thì không cần người của Phelan tôi không dám ý kiến, nhưng cô phải ý thức hơn việc mình là ai, đang bảo vệ cho người nào. Học kiến thức về y khoa đi, sẽ phải dùng đấy.

Dừng một chút, Elena quay đầu qua nhìn thẳng Kỳ Ân, nói với giọng lạnh lẽo:

- Thân là người cầm đầu, cô nên là kẻ biết nhiều hơn, hiểu tất cả. Chứ không phải phân chia cho những người cấp dưới của mình, rồi bản thân lại không hề có chút kiến thức nào về việc đó. Hãy khắc ghi việc cô là người thân cận nhất với Phelan mà đề cao đầu óc của mình hơn đi.

Kỳ Ân hít một hơi sâu, cúi thấp đầu đáp:

- Dạ.

- Hiểu là tốt. Cô đi được rồi! - Elena nói xong, Kỳ Ân liền lui người đi ra khỏi phòng.

Elena đi đến giường của người đàn ông, nhìn anh một lượt. Lúc này, Âu Dương Thiên Thiên từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy người phụ nữ đứng đó, cô theo bản năng lên tiếng:

- Elena?

Elena liếc nhìn Âu Dương Thiên Thiên một cái, nhưng không nói gì, quay đầu lại tiếp tục nhìn Âu Dương Vô Thần.

Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi bước tới, hỏi:

- Vết thương của cô thế nào rồi?

Lần này, Elena có lên tiếng đáp lại, thế nhưng, không phải trả lời câu hỏi của cô, mà là nói một câu khác:

- Cảm ơn!

Bình luận

Truyện đang đọc