TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt đen láy nhìn cô gái, anh đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị cô từ chối rồi, thế nhưng tại sao.... bây giờ lại là cô chủ động muốn theo?

Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy?

- Em... có biết mình đang nói gì không? - Người đàn ông nheo mắt, lên tiếng hỏi thật chắc chắn. Anh không muốn bị mắng là mình ảo tưởng, hơn nữa, cũng là muốn xác định lại, liệu có phải là sự thật hay không.

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, chợt quát:

- Anh điếc à? Tôi đã nhắc lại hai lần rồi. TÔI MUỐN ĐI THEO ANH!

Âu Dương Vô Thần: "...."

Vậy là thật rồi. Là chính miệng cô ấy nói ra muốn đi theo anh. Không phải anh ảo tưởng. Nhưng mà....

Âu Dương Vô Thần chớp chớp mắt, hỏi tiếp:

- Tại sao?

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Âu Dương Thiên Thiên sẽ chủ động muốn ở bên cạnh anh, cho dù là trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô ấy cũng không thích việc có quan hệ quá sâu. Hơn nữa, cô ấy từng nói.... sẽ không bao giờ muốn bước vào thế giới của anh.

Nếu lần này đi theo, thì chắc chắn không nhiều cũng ít Âu Dương Thiên Thiên sẽ thấy được, biết được nhiều hơn nữa về cuộc sống của Âu Dương Vô Thần. Cô ấy thực sự muốn như vậy sao?

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, đáp:

- Tôi không muốn ở đây nữa. Theo anh đi đâu cũng được, miễn là không phải nơi này.

Dừng lại, cô đảo mắt, nhìn biểu hiện của Âu Dương Vô Thần, nói;

- Nếu như anh không cho tôi theo thì thôi vậy, tôi không ép anh.

Dứt lời, cô quay đầu đi ra ngoài. Thấy vậy, người đàn ông liền bước theo sau cô, nắm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên kéo về lại.

Âu Dương Vô Thần để cô dựa vào bờ tường, chống tay lên tiếng:

- Ai nói là tôi không cho em đi? Chỉ là tôi cảm thấy bất ngờ mà thôi, tại sao em lại đột nhiên thay đổi như vậy? Em có biết yêu cầu này có thể khiến tôi hi vọng rất nhiều thứ không?

Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, rũ mắt im lặng.

Cô biết điều này rất nhạy cảm, bởi lúc trước cô là người muốn đẩy anh ra xa, còn bây giờ... thì lại muốn ở bên cạnh anh, nhưng biết làm sao đây? Cô thật sự không muốn ở nơi này một mình...

Âu Dương Vô Thần chớp mắt bình tĩnh, thấy Âu Dương Thiên Thiên không lên tiếng, anh suy nghĩ vài giây rồi hỏi:

- Lần này tôi đi là làm nhiệm vụ rất nguy hiểm, em có biết không?

Âu Dương Thiên Thiên cúi mặt, nhưng vẫn gật đầu xem như đáp lại.

- Nếu như em đi, chính là sẽ đối mặt với nhiều chuyện mà em sợ hãi, em biết không? - Người đàn ông tiếp tục lên tiếng.

Hai tay Âu Dương Thiên Thiên bấu chặt vào nhau, thêm một lần nữa gật đầu.

Cô biết rõ, biết rất rõ mà.

Âu Dương Vô Thần nghiêng đầu, anh hạ người xuống thấp, tiến gần đến khuôn mặt của cô gái, nói:

- Vẫn muốn đi sao?

Nghe đến đây, Âu Dương Thiên Thiên chợt im lặng, thế nhưng cũng chỉ khoảng ba giây, cô liền gật đầu thật mạnh, trả lời:

- Muốn.

Vừa nói xong, cánh tay của người đàn ông chợt đưa lên nâng cằm cô, bắt Âu Dương Thiên Thiên phải ngước mặt nhìn anh.

Rồi sau đó, không kịp để cô phản ứng, Âu Dương Vô Thần ngay lập tức áp môi mình xuống môi cô, đặt lên đó một nụ hôn.

Mắt Âu Dương Thiên Thiên mở to, cô theo bản năng đưa tay lên muốn phản kháng, thế nhưng người đàn ông như đã dự liệu được, nhanh chóng bắt lấy tay cô, dùng lực ép nó xuống.

Nụ hôn của anh cũng sâu hơn, ép người con gái vào bức tường lạnh lẽo phía sau, miết chặt môi cô....

*Tiếp tục chuỗi bão nè*

Bình luận

Truyện đang đọc