TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Cả không gian bao trùm bởi màu đen huyền bí, một thân ảnh bé nhỏ trôi lạc giữa nơi âm u không chút tiếng động, bốn phía cô kín như bưng, không lọt vào chút ánh sáng nào.

Âu Dương Thiên Thiên hốt hoảng nhìn xung quanh, cô vừa chạy vừa kêu gào thứ gì đó không phát thành tiếng, tâm trạng dường như đang sợ hãi.

Cô chết rồi sao? Lại chết một lần nữa ư?

Không! Không thể nào!

Âu Dương Vô Thần! Cứu tôi!

Âu Dương Vô Thần!!

- Âu Dương Vô Thần, cứu tôi. Tôi không muốn chết! - Hô lên một tiếng thật lớn, Âu Dương Thiên Thiên choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cô chớp ánh mắt mắt sợ hãi, trán rin đầy mồ hôi. thở hổn hển.

Sau vài giây Âu Dương Thiên Thiên lấy lại được bình tĩnh, cô cúi mắt nhìn người mình, phát hiện ra dây truyền nước được gắn trên tay, lúc này mới nhắm mắt, thầm khấn.

May quá, chỉ là mơ mà thôi, cô vẫn chưa chết. Những đồ thế này chỉ có trong bệnh viện thôi, điều đó chứng tỏ cô được cứu rồi. Thật may quá.

Đang lẩm bẩm cảm ơn Trời Phật đột nhiên Âu Dương Thiên Thiên mở mắt ra, có chút nghi hoặc nhìn xung quanh.

Khoan đã.... đây là nơi nào? Cô đang ở đâu thế này? Trông không giống bệnh viện ở lâu đài của Vivian chút nào.

Đảo mắt một lượt, Âu Dương Thiên Thiên liếc nhìn về phía cửa sổ, bàng hoàng khi thấy thứ đang hiện lên bên ngoài. Nơi chiếc kính trong suốt đó.... có mây và nắng đang vờn quanh.

"...."

Cái gì thế này? Cô đang nằm trên giường mà? Sao lại thấy mây trên trời được chứ?

Không lẽ cô vẫn chưa chết sao? Đây là thiên đường hả?

Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, ngạc nhiên không sao giải thích được, cô chống tay, muốn ngồi dậy xem thử rốt cuộc là có chuyện gì, thế nhưng khi chỉ mới vừa động đậy, bụng liền truyền đến cơn nhói đau, làm cô nhíu mày, theo bản năng lên tiếng:

- A....

Đúng lúc cô vừa kêu lên, một bóng người liền tiến vào, thấy Âu Dương Thiên Thiên, đột nhiên hô lớn:

- Nhị tiểu thư, cô tỉnh rồi?

Nghe tiếng gọi mình, Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng ngước mặt về phía người phát ra lời nói, cau mày hỏi:

- Cô là ai?

Người kia dường như vừa bất ngờ lại vừa vui mừng khi thấy Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại, cô ta không trả lời, mà trực tiếp nói:

- Nhị tiểu thư, cô đợi một chút, để tôi gọi lão gia.

Dứt lời, người kia liền quay người chạy đi trong ánh nhìn vô vàn thắc mắc của cô gái phía sau.

Âu Dương Thiên Thiên vẫn chưa tiêu hóa được hết, cái gì mà Nhị tiểu thư, rồi còn lão gia nữa chứ? Mấy cái danh xưng này không phải là ở....

Suy nghĩ vu vơ vừa lướt qua, ánh mắt cô liền trở nên cứng đờ, dường như nhận ra cái gì đó, Âu Dương Thiên Thiên im bặt, không lên tiếng.

Không lẽ.... người đó... là người hầu của Âu Dương gia sao?

Vậy lão gia trong miệng cô ta nói.... chính là ba cô à? Âu Dương Chấn Đông?

Bình luận

Truyện đang đọc