Mã Nhược Anh đứng hình khi nghe những lời mà Âu Dương Vô Thần nói, cô chớp chớp mắt, có chút câm nín, ngập ngừng hỏi:
- Cậu... có biết mình đang nói gì không vậy?
Người đàn ông gật đầu, đáp:
- Tôi biết.
- Cậu biết mà còn nói như thế sao? Cậu có đang tỉnh táo không vậy Âu Dương Vô Thần? - Mã Nhược Anh có chút không kiềm chế được liền lớn tiếng.
Thế nhưng ngược lại với cô, Âu Dương Vô Thần tỏ ra rất bình thản, nói:
- Có, tôi thực sự muốn mang theo Âu Dương Thiên Thiên đi, tôi không thể để cô ấy ở nơi này một mình được nữa.
Người phụ nữ nghe xong, lần này trực tiếp quát:
- Nhiệm vụ không phải chuyện đùa đâu Âu Dương Vô Thần, đến chúng ta còn khó khăn thì Thiên Thiên sẽ như thế nào hả? Để cô ấy ở lại Trung Quốc có thể sẽ gặp chút rắc rối, nhưng sang đến Ý thì là nguy hiểm đến cả tính mạng đấy đồ ngốc này!
Âu Dương Vô Thần thở ra hơi nhẹ nhàng, anh nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi trả lời:
- Nhưng như thế còn tốt hơn là để cô ấy ở đây một mình. Nhược Anh, cậu có biết khi Thiên Thiên thấy tôi cô ấy đã như thế nào hay không? Cô ấy đã khóc, đã sợ hãi, đã run rẩy đến mức ôm chặt lấy tôi không buông.
- Một người như Thiên Thiên không bao giờ chịu chạm vào tôi nếu không phải chuyện quá nghiêm trọng đâu, dù có mạnh mẽ đến thế nào thì cô ấy cũng chỉ mới 22 tuổi mà thôi. Vẫn biết sợ hãi, vẫn biết khóc như một đứa trẻ.
Dừng một chút, Âu Dương Vô Thần hơi cau mày, im lặng vài giây sau mới lên tiếng:
- Nhược Anh, tôi muốn bảo vệ cô ấy. Nếu như cậu thực sự không muốn tôi từ bỏ nhiệm vụ này, vậy thì chỉ có một cách đó thôi. Nếu không, thì tôi cũng không cần gì nữa.
Âu Dương Vô Thần nói xong, từ trong điện thoại không truyền đến tiếng của ai đáp lại, người phụ nữ ở bên kia đầu dây đột nhiên im lặng, dường như đang suy nghĩ trước những lời nói chân thành của anh.
Một lúc sau, có tiếng thở dài truyền đến, cùng với đó là giọng nói của Mã Nhược Anh:
- Haizz, được rồi. Cậu muốn làm gì thì làm đi, tôi không cãi lại cậu. Nhưng Vô Thần này, tôi vẫn phải nhắc cậu một việc. Nếu như cậu lôi Thiên Thiên vào chuyện này thì chính là phơi bày cho cô ấy biết tất cả về cậu trong thế giới ngầm rồi đấy. Đừng quên cô ấy đã từng sợ hãi cậu như thế nào.
- Hãy cố hết sức bảo vệ Thiên Thiên thật tốt đi.
Dứt lời, Mã Nhược Anh trực tiếp cúp máy, không nghe câu đáp người đàn ông kia.
Âu Dương Vô Thần cũng buông thỏng tay, anh đứng trước cửa sổ, đưa ánh mắt ra ngoài nhìn ánh trăng sáng trên cao, tâm tư có chút phức tạp.
Mang Thiên Thiên theo... liệu có phải quyết định đúng đắn hay không đây?
========================
Tại Italy, trong một căn hộ nhỏ,
Mã Nhược Anh sau khi ngắt kết nối cũng đứng im một chỗ, trong đầu xoay quanh những suy nghĩ hỗn loạn.
Đúng lúc đó, một cánh tay liền đập lên vai cô, hỏi;
- Cô thực sự để Phelan mang theo Âu Dương Thiên Thiên đến đây sao?
Trước khi kịp nghe hết câu, Mã Nhược Anh đã theo bản năng cầm lấy tay người đó, bẻ ngược về phía sau, đồng thời quay người lại muốn khống chế. Thế nhưng khi ánh mắt nhìn thấy người phụ nữ đang đứng đằng sau thì cô lại kinh ngạc thốt lên:
- Vivian?
Vivian nở nụ cười mỉm xinh đẹp, nhướn mày đáp:
- Hi, Selina!
(Chào, Selina)
Mã Nhược Anh nhíu mày, theo bản năng hỏi:
- Sao cô lại ở đây?
Vivian chẹp miệng, gỡ tay của người phụ nữ ra khỏi tay mình, nhún vai trả lời:
- Đương nhiên là đến làm nhiệm vụ, người đó đã liên lạc với tôi, yêu cầu tôi tham gia vụ này. Không từ chối được.