Âu Dương Vô Thần nghe từng lời của Âu Dương Thiên Thiên, cảm thấy mọi thứ thật quen thuộc. Anh nhíu mày, ánh mắt chợt hiện lên sự nghi hoặc. Cố gắng gây sự chú ý? Bị lạnh nhạt, hờ hững?
Không lẽ.... người mà cô ấy đang nói đến chính là...
- Phải, người con gái đã từng yêu anh đó, yêu đến nỗi không tiếc mọi thứ... không ai khác chính là tôi. Nhưng Âu Dương Vô Thần, tất cả... chỉ là đã từng mà thôi, tôi bây giờ... đã không còn thích anh nữa rồi.
Câu khẳng định của Âu Dương Thiên Thiên vang lên, ngay lập tức làm người đàn ông đứng hình, anh dường như có chút sững sờ, không thể tin được.
Đã từng... nhưng bây giờ.... thì không còn nữa sao?
Âu Dương Thiên Thiên rũ mắt, cô thu tay về, cắn môi lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần, nói thật sự tôi đã từng thích anh, nhưng lúc đó anh lại không thích tôi, đến bây giờ anh nói thích tôi, thì có phải.... chúng ta đã quá nực cười rồi không? Nếu như anh là tôi trong lúc này, thì anh sẽ trả lời như thế nào?
- Đồng ý? Hay không đồng ý? Hay là….
Siết chặt bàn tay, Âu Dương Thiên Thiên không dừng lại, quyết định nói tiếp:
- Ngày hôm nay, anh như thế nào, tôi đã nhìn thấy rõ, nhưng Âu Dương Vô Thần, anh liệu có nhận ra hay không, điều đó chỉ khiến tôi cảm thấy sợ hơn mà thôi, anh vốn dĩ không phải người bình thường, anh nguy hiểm, anh bí ẩn, anh không cùng thế giới với tôi, chúng ta căn bản là không giống nhau.
- Cuộc sống của anh quá nguy hiểm, còn cuộc sống của tôi thì quá bình lặng. Tôi chỉ muốn bản thân mình được an toàn, nếu dây vào anh, ngày tháng của tôi sẽ không bao giờ có sự yên ổn. Hơn nữa, ai đảm bảo được tình cảm của anh có bền lâu mãi đến sau này không? Có thể bây giờ anh thích tôi, chỉ là nhất thời, chứ không phải nhất kiến chung tình.
- Tôi không thể vì chút ý nghĩ đó mà đánh cược cả mạng sống của mình được. Tôi cũng không đủ can đảm để theo anh cả đời.
Cuộc đời này của Đàm Gia Hi, từng chết đi một lần, vậy nên ước nguyện lớn nhất của cô cũng chỉ là muốn sống an ổn, không muốn bản thân đối mặt với sinh tử thêm một lần nào nữa.
Sống trong thân thể người khác, có rất nhiều chuyện cô không thể làm theo ý mình, cô biết ơn Âu Dương Thiên Thiên, có thể cố gắng hoàn thành di nguyện của cô ta, nhưng riêng việc yêu Âu Dương Vô Thần là không thể.
Khoan kể đến cô bị bệnh về mặt thần kinh, chỉ riêng 1 nguyên do anh ta là người của thế giới ngầm, thì đã đủ khiến cô không thể bước tới rồi. Cô cũng trưởng thành trong thế giới khắc nghiệt, súng đạn, xã hội đen, chẳng lẽ còn không nhận ra sao? Biết nó nguy hiểm như vậy, biết có khắc nghiệt như vậy, thế nên…. cô mới muốn an toàn, cô không muốn vượt ranh giới, cô không muốn chết.
Ấn đường Âu Dương Vô Thần cau chặt lại, anh nghiến răng, cuối cùng cũng thốt lên tiếng:
- Rốt cuộc... em đang muốn nói cái gì?
Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt, cắn môi đáp:
- Tất cả những điều tôi vừa nói với anh chính là lí do cho câu trả lời của tôi. Tôi không thể thích anh, Âu Dương Vô Thần.
Nếu tình cảm chưa sâu đậm, hoặc chỉ là tình đơn phương đến từ một phía, thì có một cách rất đơn giản để chặt đứt mối quan hệ này. Chính là... một trong hai người, quyết định tàn nhẫn với đối phương.