TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Andrew mím môi, lần này đến lượt anh không nói, anh nhìn cô gái trước mặt mình, trong thâm tâm đau đớn khôn xiết.

Elena không dám nhìn thẳng ánh mắt đau thương của người đàn ông, cô né tránh nó, chậm rãi lên tiếng:

- Anh biết khi em nhớ lại, điều làm em cảm thấy hối hận nhất là gì không? Chính là đã làm anh suýt mất mạng vì em, vì cơn tức giận vô lí của em. Mỗi khi nhớ đến chuyện đêm đó, là em không cách nào tha thứ cho bản thân mình được. Em không muốn ai chết vì em cả, em càng không muốn anh vì em mà đến tính mạng mình cũng không cần.

- Nhưng anh vẫn cứ như vậy, cứ quan tâm em, cứ hi sinh vì em. Điều đó thực sự khiến em không thể đối mặt với anh được. Em lựa chọn tiếp tục mất trí nhớ, chính là vì em áy náy với anh, cũng là vì em không thể đáp lại tình cảm của anh được, Andrew.

- Anh nói em đơn phương giữ sợi dây của em với Phelan, đúng... là em đơn phương giữ, nhưng là vì em muốn làm như vậy, em không buông anh ấy ra được.

- Em biết rất rõ Phelan đối với Âu Dương Thiên Thiên như thế nào, cũng biết rõ anh ấy đối với em như thế nào. Và em cũng đã thử làm lơ anh ấy, đã cố gắng quên anh ấy, em thề..... thật sự em đã cố gắng làm như vậy, thật sự.... nhưng mà không được.

Elena nói với giọng bất lực, cô rũ mắt, lắc đầu nói:

- Andrew, em không phải là cô gái tốt, em không xứng với tình cảm của anh. Đừng vì em mà làm thêm điều gì nữa, xin anh đấy!

Nói xong, Elena không nhìn người đàn ông một lần nào, trực tiếp quay đầu rời đi. Andrew thực ra chưa bao giờ hiểu, cô không phải vì không phục mà cố chấp níu kéo Âu Dương Vô Thần, mà là vì cô thật sự thích anh ấy.... nên không buông tay được.

Dù có thật sự đang nắm dây gai, bị thương tổn đến chảy máu, thì cũng là cô cam tâm tình nguyện.

Andrew đứng lặng người trước cửa, không nói được một câu gì. Ánh mắt anh buông thỏng, tựa như mọi sự khốn khổ đau thương nhất đều ẩn chứa bên trong.

Hóa ra anh đoán sai rồi anh không thể thay đổi trái tim cố gái đó được, bởi vì....đến bây giờ, thứ còn ngự trị trong tim Elena vẫn là hình bóng của Âu Dương Vô Thần, cô ấy chưa bao giờ thật sự gỡ bó nó.

Anh có thể vì Elena mà làm mọi việc, bất chấp cả tính mạng của mình, nhưng nó trong mắt cô ấy là sự áy náy, là sự dằn vặt, là nỗi khổ tâm đến mức phải van xin anh ngừng quan tâm lại. Đến cuối cùng, cô ấy vẫn không yêu anh. Người mà cô ấy chọn, vẫn mãi là Âu Dương Vô Thần!

========================

Ở một nơi khác,

- Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư! - Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại trong mơ màng, khi cô nghe bên tai mình là những tiếng gọi quen thuộc.

Chậm rãi mở mắt, một hình bóng của người phụ nữ hiện lên ngay phía trước, Âu Dương Thiên Thiên thở nhẹ một hơi, đáp:

- Kỳ Ân.

Kỳ Ân vui mừng nhìn cô, lên tiếng:

- Nhị tiểu thư, cuối cùng cũng tỉnh lại. Cô có thấy đau chỗ nào hay không?

Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, cô dụi mắt mình, từ tốn đáp:

- Tôi không sao.

Dừng một chút, cô đưa mắt nhìn xung quanh, không gian trở nên tối om, chỉ có ánh trăng soi chiếu vào ít ánh sang, liền hỏi:

- Nhưng mà.... đây là đâu vậy?

Kỳ Ân mím môi nhìn cô, lắc đầu bất đắc dĩ trả lời:

- Tôi cũng không biết, khi tôi tỉnh lại, thì chúng ta đã ở đây rồi. Có lẽ.... là đám sát thủ đó mang chúng ta về đây.

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô cúi đầu xuống nhìn tay chân mình, rồi nhìn lại xung quanh, nghi hoặc lên tiếng:

- Không đúng, không phải là mang về.... mà là mang đến.

Ấn đường Kỳ Ân cau lại, khó hiểu hỏi:

- Nhị tiểu thư, ý của cô là gì?

Âu Dương Thiên Thiên nheo ánh mắt sắc bén, đáp:

- Ý của tôi là..... đám sát thủ đó chỉ có nhiệm vụ mang chúng ta đến đây mà thôi, chúng đã rời đi rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc