TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Thân thể Âu Dương Thiên Thiên lại co giật thêm một lần nữa, miệng cô trào ra máu ngày càng nhiều, điều này khiến Mã Nhược Anh không thể chần chờ được nữa.

Cô rút con dao kéo trong túi mình ra, dựa theo trí nhớ rạch một đường xuyên qua lớp khăn tắm ngang hông của Âu Dương Thiên Thiên.

"Xoạt" - Mã Nhược Anh xé phần khăn đó ra, lúc này, hiện lên trước mắt cô, là một mảng da thịt bầm tím cực lớn.

Vết thương này.... sao lại trở nên nghiêm trọng nhanh đến vậy?

Âu Dương Vô Thần quay đầu nhìn sang, vết bầm hiện ra rất rõ ràng, nó trông như mới bị gần đây vậy. Đôi con ngươi anh ánh lên màu đen lạnh lẽo, bây giờ, đôi mắt này hoàn toàn chỉ phản chiếu vết thương đó.

Mã Nhược Anh liếm môi, cô đưa tay chạm vào phần da thịt của Âu Dương Thiên Thiên, ấn sờ qua lại. Động tác của cô làm thân thể Âu Dương Thiên Thiên giật nảy lên. Thấy vậy, Mã Nhược Anh liền nói:

- Giữ chặt lấy cô ấy!

Ngay lập tức, Stefan tiến tới, Vivian nghe thế, cũng chạy vào, cùng giữ lấy chân đang vùng vẫy của Âu Dương Thiên Thiên.

Mã Nhược Anh cắn răng, không có bản siêu âm, cô căn bản là không thể thấy được tình hình bên trong khoang bụng. Bây giờ, chỉ có cách nhẫn nhịn nhìn Âu Dương Thiên Thiên chịu đau đớn, để cô có thể chuẩn đoán trực tiếp mà thôi.

Âu Dương Vô Thần bặm môi nhẫn nhịn tới run người, anh nắm chặt tay, ánh mắt hằn lên tia máu. Anh.... muốn ngăn cản hành động đó lại.

Nhưng mà....

Nắm chặt tay, Âu Dương Vô Thần quay đầu đi, anh giữ lấy đầu của Âu Dương Thiên Thiên, nghiến răng nhìn cô nôn ra máu.

Sau nhiều giây cực hình, Mã Nhược Anh mới rút tay ra, cô nhìn Vivian, lên tiếng:

- Gọi người của cô đến đây, chúng ta cần đưa Thiên Thiên đến phòng phẫu thuật ngay, cô ấy bị xuất huyết* trong rồi.

*Chảy máu trong khoang bụng.

Vừa mới nghe xong, Vivian chưa kịp phản ứng thì Âu Dương Vô Thần đã ngay lập tức nói:

- Không cần!

Dứt lời, anh liền bế bổng thân thể Âu Dương Thiên Thiên lên, trước ánh mắt của những người ở đây, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thấy vậy, Mã Nhược Anh, Stefan và Vivian cũng đồng thời đứng dậy, đi theo sau.

Âu Dương Vô Thần bế Âu Dương Thiên Thiên chạy nhanh qua dãy hành lang dài, đến trước phòng phẫu thuật, nơi những người khác đang đứng đợi sẵn.

Đặt cô nằm lên cán băng, Mã Nhược Anh đẩy Âu Dương Vô Thần về sau, nói:

- Cậu ở ngoài, mọi việc cứ giao cho tôi. Tôi sẽ cứu sống Thiên Thiên, tôi hứa với cậu!

Người đàn ông bị đẩy ra, anh thở dồn dập, đứng nhìn cửa phòng phẫu thuật dần đóng lại, ánh mắt tràn đầy sự bất lực.

Vivian nhìn thấy, cô tiến lại chỗ anh, lên giọng an ủi:

- Đừng lo lắng, cô ta sẽ không sao đâu. Selina rất giỏi, cô ấy chưa bao giờ để một ai phải chết trên bàn phẫu thuật của mình.

Âu Dương Vô Thần mím môi, anh liếc mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, đột nhiên hỏi:

- Là ai? Rốt cuộc là ai đã làm cho Âu Dương Thiên Thiên bị thương?

Bình luận

Truyện đang đọc