TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Vô Thần sững sờ trước hành động của Vivian, anh đứng khựng lại một nhịp, vài giây sau mới có thể lên tiếng:

- Vivian, cô....

- Một lần thôi, cậu đừng đẩy tôi ra, để tôi ôm cậu như thế này đi, một lần này thôi. - Không kịp để lời của Âu Dương Vô Thần hết, người phụ nữ liền nói. Âm giọng cô nhẹ nhàng mà khẩn thiết, khiến người đàn ông khó xử.

Nhẫn nhịn sự khó chịu trong lồng ngực, Âu Dương Vô Thần mím môi, không lên tiếng nữa.

Vivian siết chặt vòng tay, tai cô nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của người đàn ông, khóe môi bất giác cười chế giếu.

Luôn là như vậy, mãi mãi em cũng không thể là người khiến anh rung động. Ngay cả khi ở gần như thế này, trái tim của anh vẫn lạnh lùng và bình thản, không vì hành động của em mà thay đổi. Nhưng em tự hỏi, nếu người con gái bây giờ là Âu Dương Thiên Thiên, có phải nó sẽ khác hay không?

Vivian nhắm mắt, há miệng nói nhỏ:

- Phelan, cảm ơn vì cậu đã ở đây. Chí ít thì, tôi cũng sẽ không đơn thân độc mã tiến lên lễ đường một mình, cảm ơn.

Âu Dương Vô Thần lạnh nhạt đáp:

- Chúng ta quen nhau lâu như vậy, việc này tôi làm là điều đương nhiên, cô không cần cảm ơn.

Người phụ nữ nghe anh nói, thở nhẹ một hơi, nói tiếp:

- Phelan, bây giờ tôi lại đột nhiên nhớ đến chuyện trước kia. Lần đầu gặp cậu, cũng là ở đất nước này, cậu cùng Selina làm nhiệm vụ, trong lần đó, chính hai người đã cứu tôi khỏi cuộc ám sát của hoàng thất, còn đưa tôi về bang hội chữa trị vết thương.

- Cậu là người đầu tiên làm bạn với tôi, còn cho tôi làm quen với Stefan, với Andrew, tôi đã có rất nhiều người bên cạnh. Khoảng thời gian đó, 5 người chúng ta.... thật sự rất vui vẻ. Chỉ là... từ khi tôi lên ngai vàng, tiếp quản đất nước này, đã rất lâu rồi tôi không còn cảm nhận được những điều đó nữa. Bây giờ.... có muốn quay lại cũng không còn cơ hội rồi...

Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt đen láy, bình tĩnh trả lời:

- Mặc dù đã trôi qua, nhưng cô luôn là một người bạn quan trọng với tôi, những kí ức đó, sẽ được cất giữ trong tâm trí của mỗi người chúng ta, không bao giờ thay đổi.

Một câu này của người đàn ông, làm tâm của Vivian run lên. Cô siết chặt tay, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống.

Bạn! Anh luôn xem em là một người bạn, không hơn không kém, nhưng mà..... em thì sớm đã không còn coi anh là bạn nữa rồi.

Phelan, em không muốn mất anh, nhưng đồng thời.... cũng không muốn làm bạn của anh. Là em ích kỉ quá sao?

Vivian mím môi, cô cố tỏ ra thật bình thường, lên tiếng:

- Ừm... tôi biết. Nhưng mà Phelan, tôi có thể xin cậu một việc được không?

- Hôm nay, dù là ai cũng được, nhưng trừ cậu, đừng chúc tôi hạnh phúc, được không? Tôi không thích nghe...

Âu Dương Vô Thần vẫn một mặt bình thản, dứt khoát đáp:

- Được.

Nhận được câu trả lời của anh, khóe môi Vivian liền nở nụ cười xinh đẹp, thế nhưng chẳng ai biết trong lòng, lại như có vô số gai sắc nhọn đâm sâu vào.

Đúng lúc này, có hai thân ảnh tiến gần đến căn phòng, Âu Dương Thiên Thiên vừa đi vừa cười nói vui vẻ:

- Chị đừng chọc em nữa, nếu không......

Lời đang nói bỗng nhiên dừng lại, Âu Dương Thiên Thiên liếc ánh mắt về phía cánh cửa vẫn đang hé mở, đôi con ngươi mở to ngạc nhiên.

Mã Nhược Anh vốn đang nói chuyện, thấy Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên im lặng, cô liền hỏi:

- Sao vậy?

Dứt lời, cô theo tầm mắt Âu Dương Thiên Thiên nhìn sang, thấy hai người nào đó đang ôm lấy nhau trong phòng.

Nhưng mà, điều quan trọng là.... hai người đó.... không phải là Vivian và Âu Dương Vô Thần sao?

*Cầu phiếu nè, ahihi*

Bình luận

Truyện đang đọc